Khi tới khoảng hai trăm bước chân, Nguyên Đức nhìn xuống phía nơi phát ra hơi thở dã lang. Lúc này Nguyên Đức mới nhìn rõ được chân thể của con dã lang. Con dã lang này trông to hơn so với đồng loại, lông màu bạc, mắt màu xanh lơ ai nhìn vào cũng thấy lạnh buốt cả người. Nguyên Đức không tự chủ được rùng mình một cái và cũng chính hành động này của Nguyên Đức đã làm bại lộ hành tung của mình trước thính giác nhạy cảm của con dã lang.
Con dã lang giật mình, tinh thần nó bỗng nhiên khẩn trương lên hẳn. Đôi nhãn châu đảo qua đảo lại từ từ mà vô cùng sắc bén, hơi thở của nó trầm ổn không nhanh không chậm nó chính là đang sử dụng khứu giác để bao phủ phạm vi xung quanh. Đôi nhãn châu của dã lang từ từ dừng lại trên một thân cây đánh giá. Nguyên Đức chính là đang ở trên cành cây phía sau thân cây đó.
Trông thấy một màn trên Nguyên Đức kinh ngạc không thôi, miệng cười khổ vì biết mình cũng không trốn tránh được bao lâu nên tay phải cầm con trùy thủ làm ra một thế thủ. Nếu con dã lang có tấn công Nguyên Đức cũng tin mình có thể ra tay bất ngờ chiếm lấy tiên cơ.
Một khắc sau, con dã lang cũng không chủ động tấn công. Điều này khiến Nguyên Đức ngạc nhiên không thôi. Một khắc trước đó Nguyên Đức còn đang tính đường về hiện giờ con dã lang không tấn công khiến cho dự định kia bị gạt sang một bên. Nguyên Đức tò mò không biết tại sao con dã lang lại không tấn công mình nhưng cũng không mạo hiểm xông vào.
Nguyên Đức sử dụng khinh công thối lui về phía sau. Nguyên Đức giả vờ như triệt thối nên tốc độ so với lúc tiến lên nhanh hơn và động tĩnh cũng lớn hơn để đánh lừa con dã lang. Ở phía dưới con dã lang cũng ngạc nhiên không thôi vì hành động này của Nguyên Đức. Vốn nó định chờ Nguyên Đức hiện thân rồi xông vào đôi công nhưng giờ thấy đối phương chạy đi như chuột khiến trong ánh mắt của con dã lang có vài phần khinh bỉ.
Nhưng con dã lang nào ngờ Nguyên Đức sử dụng khinh công vòng ra phía sau nó trong khi nó đang đánh giá hành động của đối phương trước mắt mình. Vì tưởng rằng Nguyên Đức triệt thối nên con dã lang hoàn toàn mất cảnh giác, thu lại toàn bộ cảm giác của mình nên mới khiến Nguyên Đức dễ dàng vòng ra phía sau như vậy.
Nguyên Đức rất nhanh chóng đánh giá tình hình phía sau của con dã lang. Phía sau con dã lang có một tảng đá lớn mặt bằng phẳng như một chiếc bàn khổng lồ. Cạnh đó còn có ba tảng đá y chang như tảng đá kia nhưng nhỏ hơn nhiều. Nguyên Đức nhìn bốn tảng đá trước mặt giật mình thầm nghĩ : “Bộ bàn ghế bằng đá này thật quái dị, chẳng lẽ có người nào ở đây nữa”.
Chính xác Nguyên Đức nhìn thấy chính là một bộ bàn ghế bằng đá, mà trên chiếc bàn đá đó còn có một cái giỏ nhỏ được đan thủ công không được đẹp mắt cho lắm. Bên cạnh đó là ba mâm hoa quả các loại, chính là các loại quả trên các cây mà trên đường tới đây Nguyên Đức đã trông thấy.
Nguyên Đức sử dụng khinh công trong vài nhịp hô hấp đã tới chiếc bàn đá lớn. Không để ý tới các loại hoa quả, Nguyên Đức chủ động tiến tới chiếc giỏ kiểm tra. Khi Nguyên Đức đang chuẩn bị mở chiếc giỏ ra thì có một cơn hàn khí lạnh lẽo chuyển động quanh thân thể. Nguyên Đức thầm kêu không ổn vận khinh công tới cực hạn nhảy ra cách xa khỏi cái bàn đá hơn năm mươi bước chân.
Lúc này Nguyên Đức nhìn lại nơi mình vừa đứng thì thấy một thân ảnh quen thuộc đang lạnh lẽo nhìn minh, chính là con dã lang vừa nãy. Đôi nhãn châu của con dã lang nhìn về phía Nguyên Đức ánh mắt tức giận, miệng nhẹ gầm gừ. Con dã lang này như đang tức giận vì hành động lừa đảo của Nguyên Đức trước đó, đôi mắt xanh lơ trở nên cực kỳ sắc bén. Giờ Nguyên Đức có độn thổ cũng không qua nổi đôi nhãn châu bức nhân của nó.
Nguyên Đức nhìn con dã lang phía trước cười khổ không thôi. Nếu đánh lén thì Nguyên Đức còn nắm chắc được năm phần chạy thoát khỏi con dã lang này nhưng chân chính xuất thủ thì ba phần cũng không nắm chắc được có toàn mạng hay không.
Sau nhiều năm làm quân nhân, Nguyên Đức có cảm giác được một loại uy bức vô hình đáng sợ từ phía địch. Hiện giờ, đứng trước Nguyên Đức là một con dã lang, uy bức của nó còn đáng sợ hơn hàng trăm địch nhân bình thường, thậm chí còn có thể so sánh khi đối mặt với các vị tướng.
Nguyên Đức vận khí từ đan điền chạy ra các kinh mạch trọng yếu, tay phải rút ra một cây trùy thủ đưa ra trước ngực, chân vận kình lực bộ pháp khiến người khác nhìn cảm giác vững chắc như núi sừng sững ngạo thiên. Đặc biệt, cây trùy thủ của Nguyên Đức có chút đặc thù. Đây chính là cây trùy thủ Nguyên Đức lấy được khi trảm sát một đại tướng. Không biết đã bao nhiêu sinh mạng gục xuống cây trùy thủ này, cây trùy thủ nhìn đen nhánh mà tản mác ra khí thế băng lãnh khiến người khác phải rùng mình.
Khi con dã lang nhìn thấy cây trùy thủ đôi mắt có phải e dè, động tác có phần hòa hoãn hơn. Nó từ từ tiến tới Nguyên Đức nhưng lại không vội vã tấn công. Cách khoảng gần hai mươi bước chân nó dừng lại đánh giá Nguyên Đức. Con dã lang đi qua trái rồi đi qua phải, nhìn động tác cứ như là nó đang do dự nhưng không phải vậy. Nó cố ý làm lộ ra vài phần yếu điểm để chờ Nguyên Đức tấn công.
Nhưng Nguyên Đức đã làm con dã lang này thất vọng, Nguyên Đức vẫn một mặc đứng thủ thế ở vị trí cũ. Nguyên Đức biết rằng trong thời điểm hiện tại, nếu ra tay trước là thất sách. Thứ nhất là đối phương mạnh hơn mình, thứ hai là khi mình tấn công trước cơ hội triệt thối là không thể. Vì vậy, Nguyên Đức chọn án binh bất động chờ đợi thời cơ.
Con dã lang lúc này đi vòng tròn quanh người Nguyên Đức để đánh giá tìm ra kẽ hở nhưng không thể. Nguyên Đức cứ thế đứng một chỗ không động đậy, ai không biết sẽ tưởng rằng đây là một bức tượng. Nguyên Đức nhắm hai mắt, dùng tất cả các giác quan còn lại để định vị con dã lang. Hai bên cứ thế thăm dò nhau suốt mấy canh giờ.
Khi đêm xuống, không gian lúc này trở nên vô cùng quỷ dị. Đôi nhãn châu màu xanh lơ của con dã lang vẫn nhìn Nguyên Đức không rời mắt. Nguyên Đức vẫn thủ thế không thay đổi. Bỗng nhiên con dã lang trùng xuống, không để ý đến Nguyên Đức nữa. Con dã lang quay lại cái bàn đá định mang cái giỏ đi thì Nguyên Đức bỗng cử động.
Nguyên Đức sau mấy canh giờ đứng xương cốt cũng rã rời nên khi con dã lang đi khỏi khu vực nguy hiểm liền vận động chút. Tiếng xương già của Nguyên Đức kêu rắc rắc trong màn đêm, lại còn trong khu rừng tĩnh mịch này nữa, nghe tiếng kêu vang vọng thật quỷ dị. Nguyên Đức vừa vận động vừa theo dõi con dã lang.
Con dã lang nhìn thấy Nguyên Đức tỏ ra vẻ không quan tâm tới mình liền tức giận định xông lên. Nhưng khi nó đang chùng chân lấy đà thì Nguyên Đức đã lại thủ thế như vừa rồi. Con dã lang nhìn thấy một màn trên lại thu hồi tấn công mắt chằm chằm nhìn vào Nguyên Đức. Nguyên Đức thấy con dã lang như vậy lại đủng đỉnh lấy vài cái bánh điểm tâm trong túi treo ở lưng quần ăn.
Con dã lang thấy hành động như kiểu khiêu khích của Nguyên Đức ánh mắt nó tỏ ra vẻ xem thường. Nó hướng tới phía bàn đá lấy hoa quả trên bàn làm thức ăn, mắt vẫn không rời Nguyên Đức nửa bước. Nguyên Đức thấy cử chỉ của con dã lang miệng khẽ cười vận khinh công toàn lực triệt thối thoát ra khỏi tầm nhìn của dã lang.
Hành động tức thì của Nguyên Đức làm con dã lang giật mình. Khi con dã lang muốn động thủ thì nhân ảnh của Nguyên Đức đã mất hút trong bóng tối. Nhưng con dã lang cũng nhiều kinh nghiệm, nó biết đây lại là chiêu cũ sử lại của Nguyên Đức nên giác quan trải ra khắp nơi. No phát hiện trên cành cây không xa có mùi của Nguyên Đức liền dồn toàn bộ tập trung vào đấy.