Nguyên Đức từ xa đánh giá lại tình hình phát hiện ra con dã lang này không chỉ to lớn hơn mà con thông minh hơn rất nhiều so với đồng loại. Con dã lang không tấn công mà chỉ quanh quẩn ở bộ bàn ghế đá như đang thủ hộ cái gì đó. Mà trên bàn đá ngoài hoa quả ra thì chỉ còn mỗi chiếc giỏ nhỏ đang che dấu một thứ gì đó rất quan trọng với nó.
Nguyên Đức nhíu mày nghĩ đồ vật kia chỉ có con người mới sử dụng, làm gì có chuyện dã thú cũng dùng giỏ để đựng đồ. Phía bên trong giỏ chắc là đồ vật của con người, bộ bàn ghế này chắc là do họ làm, hoa quả kia chắc do bọn họ thu hoạch. Nhưng giờ họ đâu rồi? Còn để lại cái giỏ kia nữa.
Một khắc sau Nguyên Đức cởi hết y phục trên người ra để trên cành cây rồi từ từ thoái lui về phía sau. Khi ra đến khu vực an toàn, Nguyên Đức nhặt lá cây vắt ra nhựa rồi bôi lên khắp người. Giờ mùi vị Nguyên Đức đã hoàn toàn biến đổi, mùi vị này giống với một cái cây non đang lớn. Nguyên Đức tin rằng giờ có đứng cạnh con dã lang nếu nó không nhìn chắc cũng không nhận ra được.
Nguyên Đức sử dụng khinh công lại đi đường vòng tới phía sau con dã lang. Nhẹ nhàng Nguyên Đức như vô thanh vô tức tiến tới phía cái bàn. Khoảng cách giữa người và thú càng ngày càng gần, Nguyên Đức càng không thể chủ quan, càng tập trung hơn trước. Khi tới còn cách chục bước, Nguyên Đức nhoài người xuống đất từ từ tiến vào.
Chiếc giỏ ở ngay sau lưng con dã lang, Nguyên Đức với tay giở chiếc giỏ ra xem bên trong là gì. Khi thấy được vật bên trong giỏ, Nguyên Đức ngẩn ngơ xuất thần mãi một khắc sau mới bình tĩnh lại. Nguyên Đức nghĩ thầm “ Ta phải đem nó ra khỏi đây, nơi đây quá nguy hiểm”.
Nguyên Đức cẩn thận nâng chiếc giỏ lên từ từ triệt thối để lại con dã lang vẫn đang hướng về phía cành cây trước mặt. Sau khi ra đến khu vực an toàn, Nguyên Đức vận khinh công toàn lực quay trở về chỗ bách niên thiết mộc. Trên đường trở về Nguyên Đức thuận tay đặt vài chục cái bẫy thú lớn nhỏ tùy tiện trên đường.
Khi Nguyên Đức đi được một canh giờ, con dã lang nhìn theo hướng triệt thối của Nguyên Đức cười mỉa mai. Con dã lang nhìn lên trời tru lên một tiếng. Khi Nguyên Đức nghe thấy tiếng tru vọng đến cũng khẩn trương lên, vận toàn lực chạy ra khỏi khu rừng.
Lúc đó phía sâu trong rừng, có ba con thú đang thảo luận. Nếu Nguyên Đức còn ở đây chắc nhận ra ngay con dã lang vừa rồi còn đôi co với mình. Ngoài ra còn hai con dã lang khác to lớn không khác gì con dã lang kia. Một trong hai con mang màu vàng nhìn, con còn lại mang màu đen tuyền.
Con ngân lang nhìn hai con dã lang con lại thảo luận :
- Lang tộc chúng ta đã làm việc mình phải làm. Chúng ta đã báo lại cho Hoàng tộc Phượng Hoàng biết và họ cũng đã cho chúng ta một câu trả lời.
- Phải rồi, nếu nó không thuộc về chúng ta thì hãy trả lại cho con người. Ta thấy con người đó cũng không tệ. – Hắc lang nói
- Cảm giác của chúng ta không sai. Nó có mang khí tức Hoàng tộc chỉ là không có huyết thống cũng không có linh căn. Điều này cũng đáng tiếc quá đi. – Kim lang mặt đầy nuối tiếc nói
- Hoàng tộc cũng không sai. Hơn nữa là Lang tộc chúng ta lần này cũng được không ít chỗ tốt. Có thể sau này tộc chúng ta có thể vươn lên thần tộc cũng có khả năng. – Ngân lang vui vừng nói
- Một trăm viên Trúc Cơ đan, hai mươi viên Bồi Kim đan, 5 viên Ngưng Anh đan. Đúng là thủ bút không nhỏ, Hoàng tộc ra tay lần này cũng làm cho chúng ta hài lòng đến chết mất. – Hắc lang đầu gật gù nhẩm tính
- Như vậy đám hậu bối của chúng ta có khả năng tiến hóa cấp cao hơn rồi. Lần này chúng ta phải trở về hậu tuyển một trăm người trẻ tuổi tư chất tốt để đào tạo. – Kim lang ánh kiên định nói
- Ai da ! Ta quên mất mấy thứ tốt này đều chỉ được nhìn không được thử. – Hắc lang bỏ đi bộ mặt hớn hở mà buồn bã nói
- Tất cả những điều chúng ta làm đều phải nghĩ đến lợi ích chung của Lang tộc. Nếu chúng ta còn trẻ thì chúng ta có thể thử, nhưng giờ nhìn xem chúng ta có sử dụng thì hiệu quả cũng chẳng đáng là gì. – Ngân lang nhìn vẻ mặt buồn cười của Hắc lang động viên
- Ta biết rồi ! Tất cả vì tương lai con em chúng ta. – Hắc lang nói
- Tất cả vì tương lai con em chúng ta. – Ngân lang và Kim lang cùng nói.
Cùng lúc đó Nguyên Đức đang toàn lực chạy về phía thôn nhỏ. Từ lúc nghe thấy tiếng tru lên của Ngân lang, Nguyên Đức không lúc nào không đề phong bốn phía. Trên tay Nguyên Đức cầm một chiếc giỏ nhỏ được đan thủ công không bắt mắt cho lắm.
Từ khi nhìn thấy đồ vật trong giỏ, Nguyên Đức không lúc nào không nghĩ tới nó, nó thật đẹp, thật xinh xắn. Nguyên Đức vừa chạy, vừa để ý động tĩnh trong giỏ. Cánh rừng giờ đang thưa dần, những thân cây to giờ thay bằng những thân cây nhỏ. Nguyên Đức nhìn thấy vậy lòng nhẹ đi nhiều.
Từ lúc Nguyên Đức rời khỏi nhà tới giờ đã được hơn một ngày, Liêu Nhứ vợ lão đã thấy nóng lòng. Trước đây thấy chồng mình đều sáng đi chiều về nên chưa bao giờ Liêu Nhứ thấy nóng lòng như lúc này. Từ ngày Nguyên Đức đi tòng quân, Liêu Nhứ sống như một quả phụ vậy, nỗi nhớ mong chồng lúc nào cũng thường trực mấy mười năm. Nhưng kể từ khi Nguyên Đức về, Liêu Nhứ đã quên đi từ lâu rồi cảm giác không có Nguyên Đức bên cạnh qua đêm.
Đêm qua Liêu Nhứ không thể chợp mắt được. Liêu Nhứ cả đêm ngồi canh bước chân chồng. Một canh, hai canh, lại ba canh. Càng tới gần sáng lòng Liêu Nhứ càng nóng. Liêu Nhứ đi ra lại đi vào không biết làm gì. Đôi mắt Liêu nhứ lúc này đã đỏ quặn lại chỉ trực muốn trào nước mắt.
Một con người, một cái bóng thành một đôi vậy mà sao người khác nhìn vào lại thấy cô đơn thế. Trời đã lờ mờ sáng, chiếc bóng cùng mờ dần đi, Liêu Nhứ càng chờ càng trở nên trầm lặng. Không gian quanh đây cũng tĩnh lặng đi nhiều. Chỉ còn lại ánh đèn cầy bập bùng nhảy múa.
Mặt trời đã lên cao hơn một chút, từ phía xa xa, một thân ảnh quen thuộc đang đi tới. Liêu Nhứ đang mông mông lung lung lại chạy tới. Dù là thực hay là mơ Liêu Nhứ cũng muốn được ở trong vòng tay người ấy. Hai bóng người quấn lấy nhau, trên người thân ảnh quen thuộc kia cũng toát lên mùi hương quen thuộc. Liêu Nhứ mở mắt ra thấy khuôn mặt đó đang chói chang như ánh mặt trời, nước mắt chợt tuôn rơi như ngày người đó trở về.
- Bà lão. Từng này tuổi rồi mà bà vẫn nhõng nhẽo thân già tôi sao?