[SPOILER="Hồi 1:"]
"Mây phủ Thiên Phúc (1) người dừng chân.
Nơi đây tiên cảnh lòng lâng lâng.
Nửa đời ngang dọc chân đã mỏi.
Ngự kiếm từ đây có gì hận ?"
"Năm Thuận Thiên thứ tư." (2)
Kiếm chiêu xuất ra cực kỳ nhanh, thân ảnh chập chờn trên hư không, trong chóng vánh hắc y nhân đã khắc sâu lên tản đá một bài thơ tứ tuyệt, chữ nào chữ nấy như rồng bay phụng múa, độ nông sâu mỗi chữ hằn đều như nhau.
"Ha ha ha ha…" Y ngửa mặt lên trời cười ngạo nghễ, nhưng chất chứa bi ai : "Tiểu sư muội, kiếp này huynh đây đánh có lỗi với muội vậy !"
Nói rồi bất thần hắc y nhân phi thân lên, nhào lộn một vòng ở vị trí cao hơn đỉnh núi độ ba trượng, thân y hướng xuống, kình phong quanh người y cuồn cuồn nổi lên, nghe "Keeng" một tiếng thanh âm vang vọng cả núi rừng, y nhẹ xoay cổ tay xuất chưởng vào cán, khiến thanh đại kiếm nặng chừng bảy mươi cân cắm sâu vào phiến đá ngập gần đến chuôi, nhưng tuyệt nhiên tản đá lớn này chẳng hề bị chẻ nứt ra làm đôi.
---------------oOo---------------
Gã lạc tử cười ngạo nghễ, khua tay múa chân nói: "Này bà con cô bác, huynh đệ gần xa, hãy mau lại đây… lại đây mà xem, thanh bảo kiếm vô địch thiên hạ đã tái xuất hiện giang hồ sau hai mươi năm mất dấu, sẽ thuộc về người hào phóng ra giá cao nhất, Sát Long thần kiếm trên diệt hôn quân, dưới trừ cường bạo, có một không hai là đây, xin hãy chiêm ngưỡng, xin hãy cho giá.
Nhẹ nhàng tháo bọc vải, gã từ từ lấy ra một thanh kiếm to bản, bề rộng gấp ba những thanh kiếm bình thường và dài hơn khoảng độ một gang tay, hai lưỡi kiếm sáng bóng thoạt trông sắc bén dị thường, giữa thân kiếm là thanh đồng được đánh bóng sáng loáng kéo dài từ chui đến cách mũi kiếm một gang, chạm khắc cặp long phụng đang tương đấu, , quả nhiên thanh kiếm này có chỗ dị biệt khác thường, thanh đồng ở giữa khiến thân kiếm yên vị, dù có người dùng sức bao nhiêu cũng khó khiến nó cong quẹo, trông bề ngoài thấy đại kiếm to lớn, nặng nề, ước chừng đến bốn, năm mươi cân là ít .
Trong tửu quán hơn mười hào khách giang hồ, có người lộ vẻ kinh dị, có người để lộ vẻ ngơ ngác, nhưng tất cả đều hướng mặt về phía gã lạc tử kia.
"Lời ngươi là thật ?" Một vị khách trung niên ăn bận sang trọng đứng lên đi về phía gã kia nói: "Có gì làm chứng, từ đâu ngươi có nó ?"
"Đại ca ơi là đại ca... nhìn mặt tiểu đệ xem có chỗ nào giống kẻ dối trá." Gã vỗ ngực, miệng líu léo nói: "Từ nhỏ Trần Lãm tôi nổi tiếng trung thực, chất phác ai thấy cũng thương, ai gặp cũng quý, thế mà lại có người tỏ ý nghi ngờ là sao ? Công đạo ở đâu, nhân tâm chốn nào ?"
Bỗng có người "hừ" một tiếng nói: "Người trung thực không ai tự nhận như thằng oắt con ngươi đâu."
"Này lão huynh góc bàn phía đông bắc kia !" Trần Lãm tỉnh bơ đáp: "huynh nói gì nghe không lọt tai thế, nếu không nói ra thì làm sao người khác biết mình có trung thực hay không, thật là bậy bạ quá đi ."
Ngồi cạnh người góc đông bắc là một cô gái tuổi mười lăm trăng tròn, khuôn mặt trái xoan trắng ngần, đôi mắt đen huyền ước át, thoạt trông điệu bộ cô có vẻ nhút nhát. Cô quay sang nói thỏ thẻ với lão già bên cạnh "Sát Long kiếm là gì hở ông."
Lão già ngồi cạnh, tuổi cập kề sáu mươi, tóc muối tiêu, khuôn mặt tuy nhăn nheo nhưng vẫn còn góc cạnh, ánh mắt có thần còn nguyên hai màu đen trắng như người tuổi thanh xuân. Ông nói giọng ồm ồm: "Ranh con, tò mò làm gì ?" Giọng nói lão khiến người nghe phải kính sợ, chưa tỏ vẻ sân giận nhưng cũng đủ uy hiếp người khác.
Cô bé sợ hãi có rúm người lại, cúi đầu xuống chỉ đáp "dạ" một tiếng.
"Cái lão này sao nóng thế" Trần Lãm cười xuề xòa: "Ở đây cũng có nhiều vị sinh sau đẻ muộn, thôi thì lão đệ xin kể cho các vị tỏ tường lai lịch của thanh bảo kiếm này, nó…"
"Câm họng" Lão già kia lại nói: "Ai khiến ngươi nhiều chuyện, có gì hay ho đâu ? Ta vốn ghét bọn khoa trương, cẩn thận cái đầu nhà ngươi đấy."
"Ối chao!" Trần Lãm tức giận cự: "Lão già vô lý… miệng của ta, ta thích thì nói, lão có phải cha ta đâu mà bắt ta phải câm miệng, công việc của ta, ta nói, lão thích thì nghe, không thích thì cúp tai, thật là nhiều chuyện quá đi…hừ ."
Lão già kia trừng mắt nhìn Trần Lãm khiến gã giật cả mình, thót cả tim, nhãn quang uy trấn quần hùng kia, gã chưa từng chứng kiến bao giờ. Bỗng nghe "Xoẹt" một tiếng, một chiếc đũa không biết từ đâu lao đến với tốc độ kinh dị, Trần Lãm chưa kịp "á" lên một tiếng trên vai áo đã thủng một lỗ, khi chiếc đũa đi ngang qua, gã thấy vai mình nóng rát lên như bị ai đó đưa vào lò nướng vậy. Từ từ quay đầu ra phía sau gã giật bén người khi thấy chiếc đũa gỗ mun đen đã cắm sâu một nửa vào cây cột cách gã hai trượng.
Sau giây phút hoảng hồn Trần Lãm cố gắn lấy lại định tĩnh, nghĩ thầm :"Thật là xui xẻo làm sao ? Kiểu này chắc chẳng buôn bán chi được, lại mất toi cây kiếm, tìm cách dọt lẹ thôi."
"Tuyệt diệu" Đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán, Trần Lãm đi qua đi lại nói: "Quả là công phu số một thiên hạ, lần đầu tiền tiểu đệ này được trông thấy quả là không uổng kiếp người… không những lực đạo tuyệt mạnh hay tốc độ sử chiêu tuyệt nhanh mà tư thế ra chiêu cũng thật là tuyệt đẹp, ngay cả cách chọn mục tiêu cũng trên cả tuyệt vời, nói chung là một chữ tuyệt… "
Tiến vài bước đến gần cửa ra vào, Trần Lãm Lại líu léo: "Ngày còn rộng tháng còn dài, hôm nay chơi cũng đủ, các vị ở lại nhấm rượu vui vẻ, tiểu đệ phải về coi mấy con lợn ở nhà đã đẻ chưa, đẻ rồi phải cho chúng ăn, kẻo bị đói tội nghiệp chúng nó lắm… nhưng nếu mà chúng chưa đẻ cũng phải cho ăn mà… haha… đấy là điều tất nhiên ai nuôi lợn cũng hiểu …hề hề… vì vậy tiểu đệ nhất quyết phải về, các vị nếu có yêu mến cũng đừng giữ lại… "
"Ngươi đi đi !" Nói rồi lão già góc bàn phía đông làm một hơn cạn chén rượu lớn.
Đã chuẩn bị sẵn tư thế sẽ cắm đầu chạy, nhưng lão kia lại bảo gã đi đi, chốc lát gã chừng hửng không biết có nên đi hay không, cứ đứng đực ra đó.
"Còn không đi... ực ực" Lão già kia lại đưa luôn cả hủ rượu lớn lên mà tu ừng ực. Trần Lãm điếng người cất giò lên cổ mà chạy.
Chạy một mạch ra khỏi thị trấn, rồi chạy thêm một đoạn vài chục trượng nữa vào rừng, gã tựa lưng vào một thân cây mà thở hồng hộc: "Hù hù... mệt quá... may quá thoát rồi."
"Thật vậy sao ?" Bỗng nghe tiếng người, gã họ Trần giật bén nhìn lên thì thấy lão già lúc nãy và cháu gái ông ta đang đứng cách gã một trượng ở phía trước khu rừng, lão không ngừng đưa vò rượu lớn lên mà tu lia lịa.
Trần Lãm thầm than khổ, tự trách cái mồn hại cái thân: "Nhưng cái mồm nhiều khi giúp mình kiếm được tiền cơ mà... dùng cái mồm để gỡ gạt lại tình thế...đúng vậy !"
Nghĩ đoạn gã diệu giọng nói: "Đại hiệp cớ sao chặn bước kẻ khố rách tội nghiệp là tôi đây, ngài muốn mua kiếm hay có điều chi cần dạy bảo."
"Ngươi nói kiếm của ngươi là thật." Ngừng chốc lát lão nói: "Nếu nó là giả thì sao ?"
"Ấy ấy... không" Trần Lãm xua tay: xin hỏi cái tai nào của đại hiệp nghe tại hạ nói là thật."
Lão kia nghiêm giọng quát :"Cái gì, là đồ giả !".
Trần Lãm tái mặt: "Không không, nó chưa bao giờ là giả thưa đại hiệp."
"Nó là thật!" Lão kia càng tức hơn, đứng phất dậy xoắn tay áo, mắt lão đằng đằng sát khí.
"Tiểu tử tôi cũng chưa ... chưa bao giờ nói là thật." Ngừng chốc lát để xem thái độ lão kia, gã nói tiếp:" Không thật cũng không là giả, đây là kiếm của tôi, tôi đặt tên là Sát Long nghe cho nó hay vậy thôi, những lời chào hàng, như mấy bà bán cá ngoài chợ, khoa trương một chút là điều bình thường cơ mà..."
"Nói xong chưa ! Ta vốn biết đây không phải thanh kiếm của cái tên Phan Tường Minh năm xưa đâu, ta muốn biết ngươi có quan hệ gì với hắn."
"Tôi... tôi nào biết Phan Tường Minh, Tường Múi gì đâu chứ."
"Còn láo" Lão già trợn mắt, Trần Lãm thấy tính khí lão thất thường, thật không được giả không xong, không biết đường nào mà lần. Gã nói như van nài: "Cháu không biết người tên là Tường Minh gì đó đâu, đây là kiếm của cha cháu để lại, một ngày thấy nó giống bức vẽ thanh bảo kiếm trong một quán trà ở kinh thành, đi nhiều ngày đàng chẳng thu hoạch được gì, túng quẫn quá nên cháu đành bán kiếm mong được món hời rồi về quê nuôi lợn... quả thật là như vậy, tiểu tử này còn muốn sống lắm lắm, không dám nói dối ông đâu, ngàn lần không dám" Thanh âm của gã mỗi lúc càng nghẹn ngào, thê lương, nước mắt lưng tròng.
Cô gái cháu lão già thấy thế sanh thương cảm nói:" ông nội, gã tội nghiệp vậy hay cho gã chút tiền để gã về quê đi."
"Nhiều chuyện" Lão kia mặt lạnh như tiền nói: "Tên khốn còn muốn lật lọng."
"Sao biết hay vậy ta ?" Gã nghĩ thầm: "Cái mồm mình dẻo như thế cơ mà ... lão này tài thật, cứ tưởng đã luyện được tầng cuối cùng của công phu múa lưỡi, thật không ngờ gặp phải cao thủ rồi !"
"Đưa kiếm của ngươi ta xem". Trần Lãm rút rè bước tới giao kiếm, gã chẳng còn cách nào hơn khi biết chạy trốn là điều không thể. Lão già xem xét hồi lâu miệng lẩm bẩm: "Kỳ lạ... thật là kỳ lạ... " Lão nhìn họ Trần rồi nói: "Cha ngươi là ai ?"
Trần Lãm mừng suýt khóc :"Hóa ra lão đã tin mình." Trầm tư thoáng chốc rồi gã nói : "Cha cháu là Trần… Trần Lĩnh… vốn ở gần Ma Linh châu (3), nhưng do cuộc sống ở đó không yên vì thường bị quân Chiêm Thành (4) quấy nhiễu nên chạy về quê ngoại ông ở huyện Tiên Du, châu Cổ Pháp (5).
"Trần Lĩnh… lạ quá chưa nghe bao giờ." Lão già xoay chuyển :" Ở đâu cha ngươi có thanh kiếm này ?"
Trần Lãm tỏ vẻ suy nghĩ : "Cái đó tôi không biết, cha cháu không kể, lúc đó cháu cũng không quan tâm."
Lão già trầm tư rồi nói :"Giờ cha ngươi ở đâu, mau dẫn ta đến gặp hắn."
"Cha cháu mất rồi ông ạ." Giọng nói gã buồn buồn thê lương.
Lão già ngẩn đầu nhìn trời, anh mắt đăm chiêu không nói. Trần Lãm hồi hộp trong lòng, thầm nghĩ :" Cái lão này lại tính toán gì đây, thôi tha cho tôi đi ông, hôm nay xui xẻo thế là đủ rồi."
"Này tiểu tử !" Lão già đổi giọng: "Người cất kỹ thanh kiếm này đi, đừng tự tiện rao bán lung tung nữa, cẩn thận cái mạng của ngươi đấy, ở đây có hai đồng thuận thiên đại bảo, giữ lấy mà làm lộ phí."
Trần Lãm vội xua tay :"Ối !Dạ cháu xin cám ơn ông , nhưng số tiền lớn quá, thế này ..."
Cô gái kia vội nói: "Huynh này, cho cứ nhận đi, về quê mua lợn mà nuôi, đừng có học người ta mà đi lừa gạt…" Lão già mĩm cười gật gù, Trần Lãm thấy lão giờ như ông tiên ông bụt chả có gì đáng sợ nữa, nghĩ thầm: "Lão này lạ thật, mới đây còn… à mà con bé này, thật là, thật là ngoan ngoãn ăn nói dễ thương quá xá."
"Ai đó !" Thân cây phía đông bắc lây động, lão già quát lên: "Đứng lại… tiểu tử ngươi đi đi…" Vừa nói lão đã khinh thân phóng theo, cô gái kia thoắt một cái đã bám sát lão, trong khoảnh khắc Trần Lãm chừng hửng nhìn mà nễ sợ thân pháp cao minh của hai ông cháu kia.
***********************
Chú thích:
(1): Thiên Phúc: một ngọn núi thuộc huyện Tiên Du, Châu Cổ Pháp (Bắc Ninh Bây giờ)
(2): Thuận thiên : niên hiệu của vua Lý Thái Tổ (1010-1028)
(3): Ma Linh châu : một đơn vị hành chính của nước Chiêm Thành, sau năm 1069 trở thành lãnh thổ Đại Việt đổi tên thành Mai Linh châu.
(4): Chiêm Thành (Chăm-pa): Một nước ở phía nam Đại Cồ Việt.
(5): Châu Cổ Pháp: một đơn vị hành chính của Đại Cồ Việt, sau năm 1069 đổi thành lộ Thiên Đức.
]