“Tiền bối xin tha mạng” một nam tử trong xà nhân tộc đứng ra cung kính: “Nếu tiền bối muốn chúng ta sẽ cung kính giao hai nữ nhân này cho tiền bối tùy tiến bối hưởng dụng”
Một đám xà nhân thở dài. Lúc đám Xà nhân kia, nhìn thấy Tiêu Viêm - vị khách không mời mà đến này xuất hiện,cũng rất tức giận. Nhưng bọn chúng hiểu trên không trung kia toàn là quái vật không thể dây vào cả hơn nữa người dưới này vừa rồi dùng hai cánh phi hành có thể là đấu vương cường giả sao chúng dám dây vào chứ.
“Đê tiện” một nữ nhân trong đám dong binh lên tiếng.
“Tiện nhân câm miệng cho ta” Nam xà vừa rồi quát tháo.
“Hừ, lũ các ngươi đúng là xúc sinh” Tiêu Viêm hét lên. Hắn cầm huyền trọng xích lao thẳng về phía trước. Bàn tay chậm rãi nắm chặt huyền trọng xích, bàn chân nhẹ nhàng bước lên phía trước một bước. Thân hình đang từ tĩnh chuyển sang động. Mọi người chỉ thấy thân hình hắn vọt lên như tia chớp nhanh chóng xông qua thân ảnh của hai tên xà nhân.
“Nếu tiền bối đã quyết ý như vậy dù sao chết cũng là chết anh em lên” Nam tử vừa rồi lên tiếng quát lớn.
“Thình thịch, thình thịch!” Thân ảnh của Tiêu Viêm vừa lao qua, lại đột ngột dừng lại, nhưng nhìn thần sắc của hai tên xà nhân lại giống như bị trúng đòn cực kỳ nghiêm trọng. thân hình run rẩy dữ dội, rồi máu tươi từ trong miệng điên cuồng phun ra.
Tiêu Viêm nhếch miệng cười lúc này thân hình của hai tên này đã bị Tiêu Viêm chém làm đôi. Cả thân hình bọn chúng trượt xuống. Tiêu Viêm mỉm cười chỉ vào mấy tên xà nhân tộc đang run rẩy nhìn hình ảnh phía trước mặt: “Bây giờ đến lượt ai đây?”
Nhìn Tiêu Viêm thể hiện thực lực. Cả đám dong binh há to miệng, khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào sau lưng thiếu niên. Bọn họ không thể tin tưởng được,với một cơ thể khoẻ mạnh như thế lại ẩn giấu một lực lượng đáng sợ đến như vây.Thực lực người này thật đáng sợ
Tiêu Kiếm trên không trung có chút khó chịu lên tiếng: “Tốc độ quá chậm cho ta từng ấy thời gian là xong lâu rồi” Nghe thấy lời này nam tử đang bị Tiêu Ma cầm lấy bả vai có chút há hốc miệng.
Cả đám xà nhân lúc này hoảng sợ chạy tán loạn, Tiêu Viêm thì liên tục truy lùng chỉ một lúc tất cả đám xà nhân không còn một mạng nào. Lúc này Tiêu Kiếm thì đang từ trên trời lao thẳng xuống đất phát ra: “Ầm” một tiếng. Hắn lại rơi đúng vị trí gần mỹ nữ làm nàng hét lên một tiếng kinh hãi. Bất quá khi nàng trấn an thì một bóng hình bước ra khẽ vuốt tóc mình lên. Tiêu Viêm thấy vậy thì thở dài: “Tứ đệ…”
“Hắc hắc, Tuyết Lam, ngươi không có làm sao chứ ?” Từ trên không trung, một tên nam tử, thần sắc hưng phấn nhảy xuống, hắn bước qua xác đám xà nhân, Chạy về phía đám dong binh, hướng về nữ tử cười nói.
“Đán Tử... Ngươi không phải quay về Thạch Mạc thành tìm cứu binh đến hay sao? Như thế nào vẫn còn ở nơi này?” Nhìn nam tử. Người...có vóc dáng giống con gái - được gọi là Tuyết Lam. Lông mày hơi nhếch lên, quát lớn.
Bị nữ tử quát mắng. Đán Tử chỉ dám cười khổ một tiếng. Chỉ vào người Tiêu Kiếm, nói “Nha đầu. Đây không phải cứu binh hay sao?”
“Họ ư?” Nghe vậy. Tuyết lam sửng sốt. Quay đầu nhìn lại mấy người Tiêu Kiếm. Cau mày cẩn thận nói: “Họ không phải là người của Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta ? Ngươi như thế nào mà mời được người ta ? Hắn có điều kiện gì kèm theo không?”
“Ta cũng không quen biết hắn. Lúc trước vô tình gặp hắn. Vốn là ta muốn nhờ họ đi Thạch Mạc thành hỗ trợ thông báo một tiếng...” Nói tới đây. Đán Tử khuôn mặt thoáng có chút xấu hổ: “Đầu tiên họ không thèm để ý tới ta. Đến khi ta nói ra ta là người của Mạc Thiết dong binh đoàn. Họ đột nhiên nhiệt tình đứng lên. Lại còn cho ta giải độc hoàn để chữa thương”
Đản tử lúc này đang nói thì quay ra thấy người con gái đang nhìn về phía hai nam nhân đang bước đến. Tiêu Kiếm tức giận lại hỏi như lần trước: “Đẹp trai không?” Nữ tử bất cẩn dĩ gật đầu.
“Tiêu sái không” nữ tử bất cẩn dì gật đầu
“Phong độ không?” nữ tử lúc này nhìn lại thì thấy nam nhân đang nói với mình khuôn mặt cực kỳ tức giận. Nang nhíu mày thực sự không biết phải đáp sao nữa.
“A” Nữ tử lúc này lại nói: “Đán Tử vừa rồi ngươi nói gì ấy nhỉ?”
Đản tử thờ dài nhắc lại mình vừa nói. ...“Chẳng lẽ họ cùng với Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta có quen biết?” Tuyết lam đưa cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán. Cử chỉ trong lúc lơ đãng lại mang theo vẻ phong tình, làm cho ánh mắt dâm tà của Tiêu Kiếm càng sáng lên.
“Thực sự là ngươi chưa từng nghe đoàn trưởng bọn họ nói qua là bọn họ có quen biết qua cường giả trẻ tuổi như vậy à ? Nhìn thực lực họ lúc nãy ra tay rất mạnh lại có thể phi hành. Sợ rằng họ tất cả là đấu vương trở lên” Tuyết lam cau lại mày lại, nghi hoặc nói. “Cường giả đấu vương trẻ tuổi như vậy a”
“A” Đán Tử thờ dài: “Ta cũng không biết, ta gặp được họ ở trong sa mạc”
Nghe hai người nói nhức hết cả đầu. Tiêu Kiếm lặng lẽ phi mình tiến đến gần mấy cái xác của xà nhân tộc thu hết mấy cái hồn vào trong ma ấn. Hải Ba Đông lúc này lại lẩm bẩm: “Công pháp của tiểu tử này cũng quá tà dị đi!”
“Này, các ngươi không có việc gì ?” Đi đến gần, đứng trước mặt nữ nhân gợi cảm Tiêu Viêm cười hỏi.
“không, không có việc gì cảm tạ các vị đại nhân” Đán Tử lên tiếng còn nữ nhân thì đang quan sát hai huynh đệ hắc bạch y đang tiến lại gần. Tiêu Viêm thấy thế chỉ thở dài.
Tiêu Kiếm lúc này thu thập đã xong muốn tiến đến chào hỏi xã gaio một chút. Lúc này Hải Ba Đông cùng hai huynh đệ hắc bạch y cũng tiến đến. Nữ nhân lên tiếng: “Cảm ơn các vị đại nhân đã rat ay giúp đớ. Ta gọi là Tuyết Lam, là tiểu đội trưởng, đồng thời cũng là tiểu đội thuộc Mạc Thiết dong binh đoàn.”
“Tiêu Viêm”
“Tiêu Kiếm”
“Hải Ba Đông”
“Tiêu Ma”
“Tiêu Chân”
“Chào Hải Lão tiền bối?” Nữ tử cảm giác lão nhân này ở đây là người có thực lực cao nhất. Hải Lão thấy vậy chỉ gật đầu đáp lễ lấy lệ.
“Tiêu Viêm? Tiêu Kiếm? Tựa hồ có điểm quen thuộc? Đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?” Nghe cái tên này, Tuyết lam hơi nhíu mày, tại trong lòng suy nghĩ một hồi, nhưng lại vẫn không nghĩ ra, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn đám người Tiêu Kiếm “Tiếp theo các vị định tính toán thế nào? Hay là, ta mời các vị đi một chuyến đến Thạch Mạc thành, Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta ân oán rõ ràng, các vị giúp chúng ta, ân tình này. Có cơ hội chúng ta sẽ báo đáp!”
“Thạch Mạc thành cách nơi này cũng không xa, khoảng nửa giờ lộ trình, hẳn là có thể tới nơi, cũng không mất nhiều thời gian của các vị.” Tựa hồ là sợ bị cự tuyệt, Tuyết Lam vội vàng nói.
Nghe vậy, Tiêu Kiếm nhìn Tiêu Viêm gật đầu cười. Nếu đi tới Thạch Mạc thành, tự nhiên là muốn cùng hai vị huynh trưởng chưa gặp mặt bao giờ, do mấy năm gần đây bọn họ vì sự nghiệp của mình rất bận rộn, rất ít về đến gia tộc, bất quá Tiêu Kiếm quả thật rất muốn có một mối quan hệ tốt đẹp với họ. Hắn khá chờ mong việc này.
“Không biết Huân Nhi bây giờ thế nào... Thời gian một năm đã qua.” hình bóng cô gái mặc thanh y, đột nhiên không hề báo trước hiện lên trong lòng Tiêu Viêm, ôn nhu cười nói, làm cho tâm thần Tiêu Viêm rung động lẩm bẩm.
“Tam ca người nhớ Tam tẩu sao” Tiêu Kiếm cười cười vỗ vào vai Tiêu Viêm. Tiêu Viêm gật đầu.
Tiêu Kiếm thở dài. Hắn biết Tam ca rất thích Tiêu Huân Nhi bất quá hắn thực sự không muốn Tiêu Viêm thích Huân Nhi chút nào. Bởi vì Huân Nhi thuộc vào loại nữ nhân mà hắn cực kỳ ghét tất nhiên còn nhiều nguyên nhân nữa. Nhưng hắn không muốn Tiêu Viêm buồn lên không lên tiếng.
Tiêu Viêm lại nghĩ lại. Thời gian đi ra ngoài lịch lãm lâu như vậy, Tiêu Viêm càng hiểu được huyền giai công pháp thực sự đáng quý. Còn nhớ, lúc đầu Huân Nhi chỉ là tùy tiện,cũng đã xuất ra một quyển huyền giai công pháp bậc cao, bởi vậy, Tiêu Viêm cũng hiểu được thân phận nàng rất thần bí. Nhưng hắn cùng biết được tình cảm Huân Nhi dành cho hắn càng ngày càng phai nhạt vì sự xuất hiện Tiêu Kiếm. Hắn cũng biết không phải lỗi của tứ đệ mình. Nhưng trong lòng Tiêu Viêm như có một tảng đá dù rằng điều này chỉ đang ở sự nghi ngờ thôi. Tiêu Viêm cực yêu quý đệ đệ của mình song lại có chút ghen ghét. Cảm xúc cực kỳ lần lộn.
Tiêu Viêm thở dài không biết cấp bậc Tiêu Kiếm lúc này là gì. Hơn nữa với thực lực tiến triển nhanh như của mình lúc này có lẽ Huân Nhi chưa chắc đã đuổi kịp bất quá hắn biết Huân Nhi cũng sẽ không kém hắn. Hắn tin mình nhất định sẽ xứng với Huân Nhi bất quá có Tiêu Kiếm ở đây hắn có chút ghen tị. Nhưng ghen với đệ đệ sao. Đệ đệ hắn đâu có tranh dành Huân Nhi với hắn.
“Ai, không biết nàng tại Già Nam học viện như thế nào? Bất quá với dung mạo cùng khí chất của Huân Nhi... Sợ rằng người theo đuổi cũng không phải là ít ? Có thể với tình lạnh nhạt, Huân Nhi cái gì cũng không quan tâm... Hẳn là không gì nam tử nào có khả năng làm cho nàng động tâm...” Vuốt vuốt cái mũi. Tiêu Viêm lại nhếch miệng cười mỉm, mỗi lần nghĩ đến những vấn đề này, hắn tin mình nhất định sẽ cảm động được Huân Nhi sẽ lại có tình cảm với mình.
“Nếu như không thành vấn đề chúng ta lên đường quay về Thạch Mạc thành ngay có được không?” Tuyết Lam nghiêng đầu nhìn mấy người Tiêu Kiếm dò hỏi.
“Aa, đồng ý” Tiêu Viêm gật đầu cười.
“Phí Cao,đem xe ngựa đến đây.” Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, Tuyết Lam xoay người phất tay, phân phó cho một dong binh.
“Rõ.” người dong binh đó gật đầu cười, sau đó nhanh chóng tiến vào nơi cồn cát không xa, từ đó lôi ra một xe ngựa, xe ngựa được kéo lại, Tiêu Kiếm lúc này mới phát hiện, tại phía sau xe ngựa, có hai đầu thi thể nhất giai nhìn này phía trên máu tươi vẫn chưa khô hẳn, chắc đó là tác phẩm của bọn Tuyết Lam. Hắn cũng muốn phi hành nhưng như thế thì phải trở úa nhiều người đành đi xe ngựa vậy.
Loại xe ngựa này trong sa mạc thể tích cũng không lớn, hơn nữa bởi vì bên trong hiện tại đã chứa thi thể ma thú, cho nên muốn cần nó để chuyên chở,rõ ràng là không có khả năng. Tiêu Kiếm nghĩ đến đây đột nhiên nghĩ: “Mẹ kiếp”
“Ngươi mang trước đồ vật này quay về Thạch Mạc thành, báo cáo cho đoàn trưởng mọi chuyện ở đây.” hướng về gã dong binh đang điều khiển xe ngựa, Tuyết Lam phất tay ra lệnh.
“Hắc hắc, tốt, ta tin tưởng đoàn trưởng rất cao hứng khi gặp các vị bằng hữu mới này.” Gã dong binh hướng mấy người Tiêu Kiếm cười thân thiện, sau đó bàn chân đá mạnh vào mông ngựa,mang theo con mồi, rất nhanh nhằm hướng Thạch Mạc thành chạy đi.
Vì không được chú ý lắm. Mà tính tình Tiêu Kiếm nhiều lúc lại rất trẻ con. Hắn túm lấy Tam ca của mình lao thẳng theo phía họ. Hai huynh đệ hắc bạch y chân đạp phi kiếm cũng đuổi theo. Lão Băng Hoàng thì xuất hiện đấu khí hóa cánh cũng đuổi theo.
Đám dong binh nhìn thấy thì há hốc mở miệng. “Đội trưởng, ngươi không cảm giác thấy, Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm hai vị huynh đệ với hai vị đoàn trưởng... Tựa hồ có điểm giống nhau a?” Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Viêm, Đán Tử, đột nhiên lên tiếng nói.
“Ách?” Tuyết Lam nghe vậy sửng sốt, ánh mắt nhìn sau lưng hai huynh đệ, một lát sau, trong lòng đột nhiên nhớ ra, nói: “Ta tựa hồ nghe đoàn trưởng nói qua, bọn họ có hai người huynh đệ a.”
“Ách... Ta cũng nhớ kĩ, chính là cái kia, hai người kia thực lực sao lại đạt được mức đấu vương chứ.”
“Đoàn trưởng hai vị đệ đệ... Tựa hồ... Cũng gọi... Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm?” Tuyết Lam chớp chớp đôi lông mi thon dài, cái lưỡi thơm tho liếm liếm môi đỏ mọng, hồi tưởng lại chuyện vừa mới kết thúc, một lát sau, khuôn mặt đang cười từ từ bị thần sắc kinh ngạc