Định Thiên
Chương 3: Trúc Lâm Kịch Chiến
Tác Giả: Thần Nhân
Nguồn: 4vn.eu
Bầu trời của Hắc Trúc Lâm mây đen cuồn cuộn bao phủ, những hạt mưa vẫn tý tách rơi.
Bên trong Hắc Trúc Lâm, trong khoảng không xung quang của hồ Thụy An bỗng chốc biển thành một bể máu, từng dòng khí lưu màu đỏ thẫm như máu được phát ra từ trên người Dương Thực, với cái mùi tanh nồng nặc của huyết tinh đang lan tràn khắp thiên không. “Ah…” Dương Thực thét lớn một tiếng phóng thân sang bờ bên kia, vung song đao lên y chém tới trước mặt Ân Trường Tiêu, hắc khí nồng đậm từ trên thân của song đao điên cuồng lan tỏa ra xung quanh tạo thành một vệt hắc khí kéo dài từ chỗ Dương Thực đứng lúc ban đầu đến tận chỗ của Ân Trường Tiêu. Một sự áp lực đè nặng lên cơ thể Ân Trường Tiêu, thứ áp lực ấy khiến cho hắn cảm thấy lồng ngực mình như muốn vỡ ra, hơi thở của y như nghẹn lại, y vội vàng để khởi hỗn nguyên chân khí trong cơ thể. Từ trong cơ thể của Ân Trường Tiêu phát ra một thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, thứ ánh sáng này nhanh chóng bao phủ lên toàn bộ cơ thể của Ân Trường Tiêu rồi tiếp tục lan rộng ra xung quanh, thứ ánh sáng đó đi đến đâu huyết khí ở đó ngay lập tức bị thốn phệ hoàn toàn để lại một vùng không gian chứa đầy ánh hào quang lấp lánh. Trông Ân Trường Tiêu lúc này như là vị thượng cổ chiến thần năm xưa giao đấu cùng với Ngục Hỏa Ma Quân trong trận chiến giữa tiên giới và ma giới mười tỷ năm về trước, con người đó tỏa ra vô tận hào quang như là ánh mặt trời ban trưa xóa tan những hắc ám của bóng tối chiến tranh của những đại ma đầu khát máu . . . Ngay lúc này đây mây đen cuồn cuộn trên trời bỗng nhiên tản đi với một tốc độ khủng khiếp, lấy trung tâm là Ân Trường Tiêu bán kính một dặm xung mây đen bông chốc biến mất trong chưa đầy một cái nháy mắt, ánh mặt trời rạng rỡ ló ra, những tia nắng như xuyên thủng cả bầu trời chiếu thẳng vào người của Ân Trường Tiêu tạo thành một vầng hào quang sáng láng.
Song đao của Dương Thực mang theo hắc khí mạnh mẽ tiến vào vầng hào quang của Ân Trường Tiêu, hắc khí đi qua vầng sáng như sa vào đầm lầy, chỗ giao nhau giữa hắc khí và ánh sáng phát ra những tiếng nổ lép bép. chậm lại một chút nhưng hai thanh đao vẫn tiếp tục hướng Ân Trường Tiêu mà chém. Bất quá khi hắc khí lướt qua tầng tầng hào quang thì độ đậm đặc của nó đã giảm ít rất nhiều, đến khi song đao còn cách Ân Trường Tiêu độ ba thước(1) thì ngay lúc này Ân Trường Tiêu bạt kiếm chém tới hướng song đao. Đao kiếm giao phong, không gian, thời gian dường như ngừng lại, một tiếng nổ lớn vang lên.
-Bùm ... ùm … ùm.
Một tiếng nổ chấn động không gian, từng làn sóng giao động từ nơi mà đao kiếm giao nhau lan tỏa ra hai bên, mặt đất trong phạm vi mười thước xung quanh tất cả đều lún xuống hơn một thước, toàn bộ trúc trong khu vực chịu ảnh hưởng đều nát vụn, nhưng thân trúc bên cạnh cũng bị đánh cho dập nát đổ siêu đổ vẹo. Ân Trường Tiêu, Dương Thực sau một kích kinh thiên đông địa hai người bị phản lực khủng khiếp đánh bật về hai phía. Ân Trường Tiêu bay ngược về phía rừng trúc như một trái bóng, cơ thể hắn va vào không biết bao nhiêu là thân trúc, trúc vỡ nát dằm trúc cứa vào thân thể hắn một dòng máu đỏ từ lưng hắn phun ra, giờ đây trông hắn chẳng khác gì thằng ăn mày. Dương Thực thì may mắn hơn chỉ lộn vài vào vòng trên không trung sau đó ngã tủm xuống hồ Thụy An. Một không gian tĩnh lặng, Ân Trường Tiêu từ từ đứng dậy, từ bàn tay hắn chảy ra một dòng tiên huyết vẫn còn vương trên chuôi kiếm, hắn đưa mắt nhìn vào bàn tay mình mà khẽ nói thầm một:
-Đao pháp thật mạnh mẽ, nếu cho hắn thêm hai mươi năm nữa liệu mấy ai có thể là địch thủ của hắn.
“ Bồng! ”
Nước trên hồ Thụy An đột bắn lên tung tóe tạo thành một cột sóng cao ngút trời, một thân ảnh theo đó mà phóng lên, Dương Thực lăng không đứng trên bầu trời của Hắc Trúc Lâm, thân ảnh của hắn ướt sũng như chuột lột, hắn mở miệng thanh âm lành lạnh bắt đầu cất lên:
-Không ngờ, thật không ngờ, chỉ mới tập luyện Vô Nhai Kiếm Phổ trong một thời gian ngắn mà người đã có thành tích như vậy, bất quá càng như thế ta càng phải giết ngươi, càng phải có được kiếm phổ. A … a …a!
Hắn hét ầm lên một tiếng điên cuồng lao đến phía Ân Trường Tiêu. Thấy vậy, Ân Trường Tiêu cũng thét lên một tiếng, vũ động trường kiếm, một làn khói xanh(2) như có như không được phát ra từ trên thân của trường kiếm, một cơn gió lạnh thổi nhè nhẹ vào từng giọt mồ hôi trên người Ân Trường Tiêu trên mặt, trên ngực, trên tay, trên từng bắp thịt. Một cảm giác lạnh lẽo làn truyền khắp cơ thể, cơ bắp của khẽ rần rật, vài lá trúc bị gió đưa đến trước mặt Ân Trường Tiêu “xoẹt” Ân Trường Tiêu vung kiếm, lưỡi kiếm chém vào cuống của ba chiếc lá, kì lạ là lá không đứt mà ba chiếc lá bắn thẳng về hướng của Dương Thực, hắn dùng lá trúc làm ám khí. Chân đạp tiên cước Ân Trường Tiêu lao theo ba lá trúc một luồng kiếm khí vô hình phát ra từ mũi kiếm bắn thằng đến tâm mi của Dương Thực, Dương Thực dừng lại lùi một bước đứng trên không trung, hai thanh đao để vắt chéo ra trước mặt hòng chặn đòn tấn công của Ân Trường Tiêu, từ trên thân của hai thanh đao bắn ra từng đạo hắc mang chặn lại đòn tấn công bằng ám khí của họ Ân. Ba chiếc lá trúc của Ân Trường Tiêu bị lệch ra khỏi quỹ đạo cắm vào những thân trúc bên cạnh Dương Thực, toàn bộ đều nổ tan tành biến thành bụi phấn. Lúc này đạo kiếm khí của Ân Trường Tiêu đã bắn đến trước mặt Dương Thực, hắc khí xung quanh Dương Thực hình thành một vòng hộ tráo, từ trên thân đao tỏa hắc khí ngùn ngụt ngày càng đậm đặc. Hắc khí dày đặc hình thành một đôi đại đao đặt chéo lên nhau hình dáng cũng giống như thanh song đao trên tay Dương Thực. Dương Thực nhẹ nhàng vung tay một cái, đại song đao được tạo nên từ hắc khí kia cũng thuận thế mà chém tới, đối đầu với luồn vô hình kiếm khí của Ân Trường Tiêu. Hai dòng sức mạnh va chạm vào nhau, đạo đạo cường lực lan tỏa ra hai bên, cây cối đổ nát phong vân biến sắc. Kiếm của Ân Trường Tiêu tới trước mặt của Dương Thực, làn khói xanh tỏa ra trên thân ngày càng đậm đặc, chúng xoay tròn kịch liệt trên thân kiếm bỗng:
“keeng”
Dương Thực vung thanh đao bên tay phải ra đỡ lấy kiếm của của Ân Trường Tiêu, vài đạo hắc khí va chạm với làn khói xanh gây ra những tiếng nổ lẹp bẹp, Ân Trường Tiêu thuận theo phản lực, xoay một vòng chém vào phần bụng dưới của Dương Thực, Dương Thực vội vàng co gập người lại đường kiếm của Ân Trường Tiêu cắt đứt vạt áo của Dương Thực, lưỡi kiếm của họ Ân chỉ cách da bụng của y nửa tấc. Mồ hôi lạnh từ lưng y chảy ra, y sợ hãi thật sự sợ hãi, chỉ chậm một chút nữa thôi y sẽ phải nằm xuống. Tuy ma đạo công kích mạnh mẽ rất lăng lệ nhưng cái gì thì cũng có điểm yếu, năng lực phòng ngự của những người tu luyện ma đạo lại rất yếu, chỉ cần một kích vừa rồi kích trúng thôi thì Dương Thực không chết thì cũng bị trọng thương rất có thể còn tàn phế cả đời, vì nơi mà Ân Trường Tiêu định chém là đan điền của Dương Thực.
Quá sợ hãi, Dương Thực vũ động song đao điên cuồng đánh tới Ân Trường Tiêu vừa đánh vừa nói:
-Phong Kiếm! ngươi đã luyện thành phong kiếm, hừ! thật không ngờ, hai lão bất tử đó quả thật là thiên vị ngươi.
Vừa nói vừa huy động song đao luân phiên đánh tới, Ân Trường Tiêu thân né bên trái kiếm đỡ bên phải vô cùng khó chịu, thế đánh của Dương Thực liên miên bất tuyệt càng đỡ Ân Trường Tiêu càng cảm thấy không ổn cứ như thế này thì hắn sẽ bị Dương thực ép cho không còn đường lui, hắn đã bi rơi vào “Thế” của Dương Thực. Đã đến lượt Ân Trường Tiêu lo sợ, y thét lên một thân kiếm ngừng tỏa đạo đạo quang mang sáng chói, rạng rỡ như ánh mặt trời, hai tay cầm kiếm cơ thể hắn xoay tròn kịch liệt trên không trung, xuyên thủng qua tầng tầng công kích của Dương Thực thoát ra ngoài. Dương Thực dù đã rất cố gắng chặn đánh Ân Trường Tiêu nhưng tất cả đều không thành công, đòn hồi mã thương này của Ân Trường Tiêu quá mạnh mẽ thực lực của hắn hiện giờ chưa thể cản được. Đòn công vừa rồi của Ân Trường Tiêu không chỉ đơn giản là sử dụng công lực mà trong đó có vận dụng một loài lực lượng khó có được qua các bộ công pháp thông thường, bộ công pháp nào có được loài lực lượng này cũng là loại công pháp cực phẩm của cực phẩm. Loài lực lược đó là .. lực lượng cảm ngộ, một loài lực lượng của ….
Ân Trường Tiêu thoát ra khỏi “Thế” của Dương Thực chân đạp tiên cước phi thân lao xuống đất, bản chân hắn chạm vào đất, cơ thể hắn khẽ run lên một cái. Có lẽ hôm nay cái chết của hắn sẽ là vô ích rồi. Lúc này Dương Thực ở trên không trung, ánh mắt cay độc nhìn xuống phía dưới.
-Hôm nay ta sẽ cho tên dụ dỗ vợ người khác như ngươi nếm mùi sống không được chết không xong. Grư..ư..!
Hắn gầm nên như con thú, ánh mắt hắn nhìn Ân Trường Tiêu như ánh mắt của mãnh hổ chuẩn bị vồ mồi, đao của hắn như một cái móng vuốt sắc nhọn đang chực cấu xé nạn nhân của nó. Bỗng “Grào” một tiếng, Dương Thực với tốc độ như bỏ đi khoảng cách của không gian xuất hiện ngay trước mặt Ân Trường Tiêu. Hai thanh đao, một thanh cắm xuống đầu thanh còn lại nhằm bả vai của Ân Trường Tiêu chọc xuống, Ân Trường Tiêu chẳng kịp làm gì ngoài việc nghiêng mình lắc đầu để tránh đi đòn công kích của Dương Thực. Nhưng bất quá đòn đánh của Dương Thực vẫn kích trúng vào bả vai của Ân Trương Tiêu. Rất nhanh thanh đao được rút ra, một đạo kiếm quang lóe lên nhưng Dương Thực đã kịp thời tránh né. Một dòng tiên huyết từ trên bả vai Ân Trường Tiêu phún ra, máu bắn xối xả, nhụm đỏ cả chiếc trường bào của hắn. cơ thể hắn đau đớn, cánh tay hắn run run, một làn hắc khí thoát ra từ vết thương của Ân Trường Tiêu. Hắc Khí đó đang dần dần ăn mòn cơ thể của Ân Trường Tiêu y vội vàng điểm vào các huyệt đạo trên cơ thể, hắc khí kia dường như đã đình chỉ ăn mòn cơ thể của Ân Trường Tiêu.
-Ha ha ha, vô ích thôi Bất Tử Tà Khí đã xâm nhập vào cơ thể thì không sớm thì muộn thig ngươi cũng chết, cho dù có phong bế kinh lạc thì cũng chỉ nội trong vòng 3 ngày thôi thì cơ thể của ngươi đến xương cũng chẳng còn.
-Khà! … Khà! … Khà! … tiếng cười man dợ của Dương Thực vang vọng khắc thiên không.
-A …
Bỗng nhiên có một tiếng hét từ đằng sau truyền lại. Dương Thực dật mình quay phắt lại, trước mặt hắn là hai cậu bé mặc trên mình long bào lấp ló đằng sau rặng trúc. Hai đứa bé, đứa thứ nhất chỉ khoảng bảy, tám tuổi đứa còn lại thì lớn hơn độ mười sáu mười bảy tuổi đang dùng tay che miệng đứa em lại. Dương Thực nhướng mắt lên nhìn vào hai đứa bé nói:
-Thái tử Hoàng Nhân, đúng là tìm mòn giày sắt chẳng thấy đâu, lúc thấy thì chẳng tốn chút sức nào. Khà … khà … khà.
Nghe thấy tiếng cười man rợ ấy Hoàng Nhân lại thấy rờn rợn trong lòng, ký ức kinh khủng của một năm trước đây ùa về, cậu cảm thấy một cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng, nước mắt bắt đầu úa ra. Người nhà, con người dã man ấy, điệu cười ấy tất cả cậu đều không quên ….
________________________________
(1) thước: đơn vị đo độ dài cổ của Việt Nam 1 thước bằng 40 cm, 1 tấc bằng 4cm
(2) từ giờ trở đi để tiên cho việc phân biệt, khi nói đến màu xanh bạn sẽ ngầm hiểu đó là màu xanh lam. Còn màu xanh lá cây tôi sẽ gọi là màu lục
Để lại bình luận tại đây, bình luận sẽ là nguồn động lực lớn lao dành cho tôi.
http://4vn.eu/forum/showthread.php?9...hien-Than-Nhan
Last edited by Hoàng Giả; 21-06-2014 at 12:43 AM.
|