Có lẽ là trùng hợp, tại thế giới này, hắn vẫn được gọi là Phương Dật. Tại thế giới này, trung niên nhân kia, tên Vu Thần, là phụ thân của hắn, mà mẫu thân của hắn gọi là Phương Minh Nguyệt.
Bốn năm trôi qua, Phương Dật vẫn sinh hoạt như một tiểu hài tử. Lúc Phương Dật còn nhỏ, hắn cũng không giống những đứa nhỏ khác đi khóc lớn đại náo lên, mà trái lại, cuộc sống Phương Dật rất có quy luật. Mỗi khi đói bụng, hoặc phải đi tiểu, cổ họng đều rống lên một tiếng để hấp dẫn cha mẹ hắn, Vu Thần cùng Phương Minh Nguyệt lại đây.
Không có biện pháp, muốn cho một người lớn như Phương Dật ( tính theo tuổi thật tế ) tè ra quần, hắn sẽ chịu được sao? Cho nên, hắn không làm không được một số chuyện vượt qua nhận thức của người bình thường.
Ban đầu, Vu Thần cùng Phương Minh Nguyệt cũng không thích ứng được với loại trẻ con… siêu nhân này, nhất là đôi ngươi tối đen kia của Phương Dật, luôn di chuyển không ngừng, tựa như muốn biểu đạt cái gì đó. Nhưng đôi ngươi đó, lúc nhìn Vu Thần và Minh Nguyệt, lại không biểu hiện ra sự thích thú, ngược lại cho thấy một loại bài xích kỳ lạ khó hiểu!
Hai người đối với sự dị thường của Phương Dật cũng không tìm được một lời giải thích hợp lý, bất đắc dĩ, phu thê họ chỉ có thể liệt Phương Dật vào loại thiên tài! Nhưng đối với loại bài xích khó hiểu của Phương Dật này, hai người vẫn không có đáp án.
Phương Dật từ khi sinh ra, không biết vì sao, thân thể hắn thực suy yếu, nên được gọi là “ma ốm”, việc nhiễm bệnh là không thể nào tránh khoi!
Lúc Phương Dật mới đầy một tuổi, không cẩn thận mắc chút mưa, hít chút không khí lạnh, liền bị một hồi bệnh nặng!
Đêm đó, cả người Phương Dật lạnh ngắt, toàn thân không ngừng phát run, sắc mặt trắng bệch, lạnh từ đầu tới chân, ngay cả đôi môi đều biến thành tím xanh.
Lúc phát hiện Phương Dật nhiễm bệnh, Minh Nguyệt tựa như bị điên, lúc ra hết các loại thuốc lớn nhỏ, màu sắc bất đồng, liều mạng hướng Phương Dật bắt uống. Nếu không phải Vu Thần ngăn lại, chỉ sợ Phương Dật sẽ chết vì uống loạn thuốc!
Suốt cả một buổi tối, Minh Nguyệt không uống một giọt nước, không ăn một miếng cơm, lấy mấy lớp chăn bông, đem Phương Dật gắt gao ôm vào ngực, dùng thân thể mình sưởi ấm Phương Dật!
Mà Vu Thần cũng không ngủ, trong đêm đó ngựa không ngừng vó đi đến tất cả các thôn trang phụ cận, mời tới rất nhiều lão nhân được xưng là lang trung. Đám lão nhân này tựa như kéo quân lớp lớp qua vậy, bất quá, đối với bệnh của Phương Dật, tất cả lão lang trung đều là thúc thủ bó tay, không biện pháp!
Một đêm trôi qua, trời đang tờ mờ sáng, Phương Dật đang sốt cao, mơ mơ màng màng nghe được âm thanh của Minh Nguyệt: “Đứa nhỏ, nếu ngươi có chuyện, nương nguyện ý cùng ngươi chết!”
Có lẽ vì “liều thuốc” này của Minh Nguyệt, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác, đến giữa trưa, thân thể lạnh như băng của Phương Dật lại như kỳ tích biến ấm áp lên, thẳng đến lúc trời lặn, sốt cao của Phương Dật rốt cục hoàn toàn lui!
Trong lần bệnh nặng này, Phương Dật vẫn bị vây trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cho nên việc Vu Thần và Minh Nguyệt làm hắn đều biết cả, bất tri bất giác, ánh mắt Phương Dật nhìn Vu Thần và Minh Nguyệt, đã không phải lãnh đạm như vậy, mà nhiều thêm một tia lo lắng!
Bệnh nặng mới khỏi, thân thể vốn không rắn chắc, lại càng thêm hư nhược! Cứ như vậy, ba năm lại qua, trong ba năm ở chung này, Phương Minh Nguyệt cùng với Vu Thần cẩn thận quan tâm, từng chút từng chút hòa tan tâm kháng cự kia của Phương Dật. Hiện tại, kẻ chưa từng có được thân tình như Phương Dật, đã dần dần tiếp nhận tân phụ mẫu này của mình.
Sống bốn năm, khiến cho Phương Dật đối với thế giới này có một chút hiểu biết: Nơi này tên là Thần Châu đại địa, đã có hơn ba nghìn năm lịch sử, phân ra tam đại đế quốc, bảy châu hai mươi ba quận, phân biết là: Nắm trong tay từ Tần Thục tứ châu là Đại Hán đế quốc, ở phía nam, nắm trong tay Kinh Dương nhị châu là Đại Tống đế quốc, ở ngoài thiên hải quan, nắm trong tay U Châu là Đại Yến Đế Quốc.
Người nơi này, tuổi thọ trung bình là trăm tuổi, tiền tệ gồm hoàng kim, bạc trắng, tiền đồng, và đáng giá nhất là Tinh Kim. Thần Châu đại địa có hai con sông cực dài, gọi là Sở Giang và Thiên Hà, tựa như Trường Giang cùng Hoàng Hà kiếp trước.
Ở trên thế giới này, bất luận là tập tục cuộc sống, ngôn ngữ văn tự hay là chế độ phong kiến, cơ hồ đều giống như dân tộc Hoa Hạ cổ đại. Bất đồng duy nhất là, bốn loại văn hóa Cầm Kỳ Thư Họa ở Thần Châu đại địa lại phồn thịnh vô cùng, địa vị tựa như tứ thư ngũ kinh của Hoa Hạ cổ đại vậy, là những sở học bắt buộc của từng người!
Nguyên nhân là, tại trên đại địa này, có một tồn tại mà hoàng tộc của tam đại đế quốc đều phải ngưỡng mộ - Cầm, Kì, Thư, Họa, Luyện, ngũ đại tông phái. Ngũ đại tông phái trong cảm nhận của mọi người, tựa như thần tiên vậy, cho dù là đệ tử cấp thấp nhất, ở Thần Châu đại địa đều được hưởng đãi ngộ cao cấp!
Cũng bởi vì ngũ tông tồn tại, mới khiến cho bốn loại văn hóa Cầm Kì Thư Họa có địa vị cao như thế!
Nhưng mà, thần tiên cũng là tu luyện giả ở Thần Châu đại địa này, sử dụng linh lực và hồn lực gì đó, không phải đấu khí, ma pháp tu chân như Phương Dật vẫn thường nghe!
Trong truyền thuyết, nhân loại có thể nhờ vào linh lực phá núi cắt sông, có thể lợi dụng hồn lực khống chế một chi quân đội lớn!
Những gì Phương Dật biết, cũng vẻn vẹn là những gì lưu truyền dân gian tới, mỗi khi hắn hướng phụ mẫu truy vấn những gì liên quan đến ngũ tông và chuyện tu luyện, Minh Nguyệt và Vu Thần luôn cố ý chuyển đề tài. Phương Dật có được linh hồn trưởng thành, tự nhiên nhìn ra được bọn họ đang che dấu cái gì đó!
Trăng, ảm đạm không ánh sáng. Đêm, mọi âm thành đều im bặt.
Phương Dật với thân thể suy yếu dị thường, đã sớm tiến vào mộng đẹp, hắn hoàn toàn không biết, một sự kiện thay đổi cả đời hắn, đang lặng lẽ tiếp cận!
Giữa tiểu viện của nhà Phương Dật, nền đất màu vàng sau một trận vặn vẹo, xuất hiện ba gã hắc bào nhân từ dưới chui lên!
Nhóm hắc y nhân không phát ra một tia động tĩnh, tựa như trống rỗng xuất hiện tại trong viện, ánh trăng chiếu rọi xuống, dưới mặt đất hiện ra ba cái bóng quỷ dị.