Tối đó nhờ có vị đại gia cho ít tiền tiêu vặt nên đủ để hai đứa làm được bữa no nê. Đối với hai gã ăn mày có cuộc sống màn trời chiếu đất này thì sống ngày nào là chỉ biết ngày đó, trong suy nghĩ của chúng tiết kiệm là một từ rất lạ lẫm. Đối với hai gã sống được hôm nay thì cứ biết hôm nay sướng đã, còn ngày mai thì để sau rồi xét.
Hai gã rảo bước vào trong một công viên rộng lớn rồi tùy nghi tìm một chỗ ngủ thích hợp, phải sau gần nửa tiếng căng mắt ra nhìn chúng mới tìm được hai chiếc ghế đá chưa có ai ngồi nằm sát nhau. Hai gã ngồi phịch xuống, gương mặt tỏ ra rất khó chịu.
-Mịe nó, cái công viên to vật vã mà tìm muốn lòi con mắt mới thấy được hai cái ghế! – Gã "cây sào" oang oang giọng.
-Than ít thôi, có là phúc rồi. – "Bạch tạng" lúc lắc cái đầu tổ quạ của mình.
Vừa lúc đó có hai cô nàng xinh đẹp bước tới, khuôn mặt trang điểm rất đậm, ăn mặc cực kì thiếu vải, dáng đi thì lẳng lơ như mời gọi, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết mấy nàng chẳng phải tốt đẹp gì. Nhưng với hai gã ăn mày thì cần quái gì phẩm giá, bởi lẽ chúng cũng chỉ có thể ngắm chứ chẳng thể chạm vào. Thấy hai nàng lướt qua, hai gã "háo sắc" ăn mày liền huýt gió, đôi mắt nheo lại thám hiểm từng đường cong trên người các nàng, rồi nở một nụ cười dâm đãng.
Hai cô nàng đi tới thấy hai gã ăn mặc rách rưới, nhìn thôi cũng đã biết là dân ăn mày kiết xác thì tỏ ra khinh thường, tới nửa con mắt cũng chẳng thèm nhìn, ưỡn ngực cong mông bước đi. Thấy hai bóng hồng đi đã xa, "cây sào" mới tiếc rẻ nuốt nước miếng.
-Giá mà tao được mân mê hai cái mông đồ sộ kia thì có chết cũng sướng. – Mắt gã thủy chung vẫn dán chặt vào hai bóng hình phía xa xa.
Về phần "bạch tạng" ăn mày sau khi nhìn thấy thái độ của hai ả khi nhìn thấy mình thì tỏ ra vô cùng bất mãn, gã cười nhạt một tiếng rồi chép miệng.
-Mấy ả bướm đêm đó mày ước làm gì cho tốn hơi. Chỉ cần mày có tiền thì dù mày có là giống gì thì chúng nó cũng banh đùi ra cho mày thỏa mãn.
-Mày nói làm tao tụt mịe nó cả ….. quần. Có tiền thì việc gì tao phải ước. – Gã "cây sào" bực dọc nhìn kẻ vừa phá ngang cái dâm ý đang tới cao trào của mình.
Hắc Vân lúc này gác hai tay lên thành ghế, ngửa mặt lên trời nhìn những vì sao đang không ngừng lấp lánh, giọng gã đầy vẻ suy tư.
-Ngay đến mấy con hàng hạng bét cũng có quyền khinh bỉ tụi mình, mày không thấy nhục sao Thái?
Thấy thằng bạn nói vậy "cây sào" xem chừng có chút suy ngẫm, gãi gãi mặt ậm ờ đáp.
-Thì… cũng có chút ít. Nhưng biết sao được, ai bảo tao và mày vốn là dân ăn mày, đứng ở đáy của cái xã hội này thì liệu có quyền để mà nhục không?
Không khí trở lên yên lặng trong chốc lát, Hắc Vân thủy chung vẫn ngắm nhìn những vì sao, dường như vừa nhìn thấy điều gì đó, gã mơ hồ nói.
-Liệu chúng ta có thể thoát khỏi kiếp ăn mày không nhỉ? Nếu thực sự có ngày đó quả thật tao rất mong chờ…
-Ôi dào, sống chết có số, làm ăn mày cũng có số của nó. Số mày không phải làm ăn mày thì mày có muốn cũng không làm ăn mày được, còn số mày phải làm ăn mày thì diện cỡ nào thì cũng vẫn chỉ là thằng ăn mày….
Nói đoạn gã "cây sào" liếc nhìn thằng bạn ngồi cạnh rồi lại hướng mắt nhìn ra mông lung tiếp lời.
-Có điều nhìn lên nhìn xuống tao cũng không thấy mày giống ăn mày tí nào.
-Thôi đíu nghĩ nữa mệt đầu, ngủ sớm mai còn vật lộn mà kiếm cái gì đút vào mồm.
Nói đoạn "bạch tạng" ăn mày liền ngả lưng xuống chiếc ghế đá, đôi mắt nhắm nghiền lại.
-Chúc mày gặp ác mộng! – "Cây sào" ngáp dài một tiếng.
……
Trăng sáng, mây trôi, cả bầu trời phủ một bức màn màu đen, đính lên đó là những vì sao lấp lánh. Gió lùa qua từng cơn, hai gã ăn mày quần áo tuy rách rưới nhưng chẳng hề cảm thấy lạnh, có lẽ bởi chúng đã quá quen với việc ngủ ngoài trời rồi.
Một giờ sáng.
Công viên trở nên cực kì tĩnh mịch, dù là một chiếc lá rơi e rằng cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Hai tên ăn mày đang say giấc nồng thì chẳng biết từ đâu bỗng xuất hiện những tiếng xì xào to nhỏ của một đám người, khiến cho gã "bạch tạng" vừa mới chợp mắt được ít lâu phải tỉnh dậy. " Đến cái giờ này rồi thì còn lũ điên khùng nào lại ra công viên tâm sự thế nhỉ? "- Gã thầm nghĩ.
Hắc Vân bắt đầu tập trung lắng nghe để xem những tiếng nói phát ra từ đâu, gã khẽ xoay người nghển đầu lên nhìn về phía sau lưng dãy ghế đá. Cái công viên này rất rộng, nên việc có những chỗ thiếu thốn thiết bị chiếu sáng như bóng đèn là hoàn toàn bình thường, cũng chính vì khu này không có bóng đèn nên hai gã ăn mày mới mò tới đây ngủ, thứ chiếu sáng duy nhất ở đây chỉ có thể là ánh trăng mà thôi.
Phía xa xa cách dãy ghế đá mà hai gã đang nằm ước chừng 25 đến 30 mét, có hai nhóm người đang đứng đối diện nhau trao đổi về chuyện gì đó. Do lúc này chẳng hề có tiếng động nào ngoài tiếng nói chuyện của nhóm người, nên không khó khăn mấy để có thể nghe được. Tính tò mò nổi lên, gã "bạch tạng" cố dỏng tai lắng nghe chăm chú.
-….Sao giờ này bọn mày mới tới?
-..Hàng về muộn quá giờ mới lấy được…
-..rồi, rồi, giao nhanh rồi còn biến.
Hai chiếc vali màu đen được hai người ở hai nhóm cầm ra, để trước mặt rồi cùng mở, một dạng kiểm tra lại hàng trước khi trao đổi. Tuy trời tối, ánh trăng thì mờ ảo nhưng 30 mét là khoảng cách khá gần đối với con mắt dị thường của "bạch tạng" ăn mày, hiển nhiên gã có thể nhìn rõ những vật nằm trong hai chiếc vali đó. Vừa nhìn qua "bạch tạng" ăn mày đã được một phen há hốc mồm miệng tới trễ cả quai hàm, một chiếc vali đựng toàn tiền mĩ kim, còn một chiếc đựng đầy ắp những túi bột màu trắng tinh. Không quá ba giây Hắc Vân hiểu ngay ra bọn người này đang buôn bán ma túy. Không muốn chỉ có một mình được chứng kiến cảnh tượng chỉ có trên tivi, gã vội cúi thấp đầu xuống rồi vươn tay vỗ vào đầu gã Mai Thái, toan tính gọi thằng bạn dậy để hai đứa cùng mục sở thị cảnh tượng này để ngày mai còn có cái mà chém gió với nhau.
Thấy đầu mình mấy lần liền có gì đó vỗ vào, Mai Thái mơ mơ màng màng thức giấc ngửa mặt lên toan nói gì đó thì lại thấy gã chiến hữu ra dấu im lặng nên lại thôi.
Hắc Vân lấy ngón tay liên tục chỉ chỏ về phía sau ghế, khiến Mai Thái chẳng hiểu có chuyện gì, gã vừa ngáp vừa quay đầu vế hướng tay của Hắc Vân.
"Cục"
-Ui mẹ ơi!
Do chẳng để ý thành ghế cao tới đâu, mắt lại còn chẳng thèm nhìn thành ra cái giá phải trả là trán của gã Mai Thái va mạnh vào thành ghế khiến hắn kêu lớn một tiếng.
-Chết mịe! – "Bạch tạng" rít lên mặt xanh lét như tàu lá.
Và đây chính là lý do khiến hắn sợ hãi, vừa nghe thấy tiếng người kêu lên từ dãy ghế đá phía xa, nhóm người đang buôn ma túy lập tức đổ dồn hết sự chú ý về phía phát ra tiếng động.
-Đứa nào đó?
Một gã trong nhóm hét lên, hắn chỉ suy nghĩ trong một giây sau đó không hề do dự rút ra một vật đen ngòm, là một khẩu súng lục đã lắp sẵn nòng giảm thanh chĩa về phía dãy ghế mà nã đạn. "Chíu, chíu"
"Bụp,bụp", hai viên đạn ghim thẳng vào thành ghế mà gã Hắc Vân đang nằm, tuy không xuyên qua nhưng gã vẫn cảm nhận rõ dư chấn. Đám người này tuyệt đối là một băng đảng xã hội đen, không những thế còn trang bị cả súng, phỏng chừng hai gã ăn mày lần này đã gặp vận xui tận mạng.
-Bọn nó có súng. Chạy!
Hắc vân kinh hãi rú lên, gã vội giật áo gã chiến hữu vẫn còn đang nửa mơ nửa tỉnh rồi cắm đầu chạy. Mai Thái choàng tỉnh không biết đầu đuôi thế nào nhưng thấy thằng bạn đang cắm đầu lao đi thì cũng hiểu ngay là có nguy hiểm, gã vội vã vắt cả hai giò lên cổ mà đuổi theo.
-Đợi tao với….
Thấy hai bóng người chạy khỏi dãy ghế, lũ xã hội đen tưởng có kẻ rình mò chuyện làm ăn của mình rồi tìm cách tố cáo thì không thể bỏ qua.
-Lũ chúng mày còn không mau đuổi theo!
Một gã trong nhóm xem chừng là kẻ cầm đầu, gào ầm lên tỏ ra vô cùng giận dữ.
Chẳng mấy chốc hai gã đã rời khỏi công viên, chạy bạt mạng dọc đại lộ chính, mấy lần thiếu chút nữa thì bị xe tông. Đám xã hội đen thì không ngừng bám sát phía sau, vì đã ra tới đường lớn nên chúng không dám manh động mà dùng súng nữa, chỉ nhất mực đuổi theo.
-Hai thằng ôn vật đứng lại cho tao!- Đám xã hội đen không ngừng gào thét đầy vẻ căm phẫn.
Hai gã ăn mày chẳng biết trời đâu đất đâu cứ thế mà phóng thẳng, chẳng hề để ý xem mình đã tới chỗ nào. Chỉ sau 15 phút chúng đã tiến vào trong một bến cảng rộng lớn nhất ở Long Thành đô thị. Hai gã dừng chân lại đôi chút vừa thở vừa nhìn xung quanh.
-Cái con…. Mịe…mịe nó…. Cuối cùng là có chuyện gì…. Thế… thế hả?
Gã Mai Thái vừa thở dốc vừa nhìn thằng bạn đang đứng cạnh . Hắc Vân toan mở lời thì đã nghe thấy hàng loạt tiếng chân nện mạnh trên đất.
-Trốn… đã tao sẽ nói sau.
Nói rồi hai gã ăn mày lập tức tiến sâu vào trong bến cảng.