Buổi sáng hôm đó, ba người Tỉnh Ngôn đã nhìn thấy hình dáng Nhiêu Châu thành lờ mờ phía xa.
Sáng sớm ngày đông, không khí tinh lạnh, cảnh vật lộ nét tiêu điều trong nắng mai. Cây cối hai bên dịch đạo nối đến thành tây đều đã rụng sạch lá. Gió tây bắc thổi lướt qua những thân cây gầy guộc, phà hơi lạnh lên gáy người đi đường khiến người ta phát run. Dòng người nối tiếp nhau trên đạo lộ tiến vào thành, ai nấy đều co rút cổ, chỉ mong vào thành sớm, tìm một nơi ấm áp để nghỉ ngơi.
Đương nhiên, gió lạnh không hề ảnh hưởng đến ba người Tỉnh Ngôn, thần sắc Tuyết Nghi vẫn bình thản như thường, tay mang một túi đồ gói bằng vải, nhẹ nhàng theo sau Tỉnh Ngôn. Quỳnh Dung lúc này vẫn rất hiếu động chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng phát hiện trên cây còn sót mấy chiếc lá vàng thì gọi ca ca và Tuyết Nghi tỷ cùng xem.
Thấy nó ngây thơ như thế, thiếu niên hồi hương đang kích động trong lòng cũng bình tĩnh dần lại, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc.
Qua không bao lâu, ba người Tỉnh Ngôn đã vượt qua cổng thành Nhiêu Châu. Vào trong thành, tường thành đã ngăn cản gió lạnh bên ngoài, trên nhai đạo hành nhân nườm nượp, hàng rong hai bên đường rao náo nhiệt, khung cảnh thịnh vượng đó cũng khiến cho ngày đông lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp. Lúc này dương quang sáng rỡ đã vượt qua thành tường chiếu lên thân thể mọi người, lập tức khiến người ta cảm giác trong thành ấm nóng. Tai nghe tiếng rao, mũi ngửi hương thơm của đủ loại thức ăn lẫn lộn nhau, người thanh niên viễn du hai năm bên ngoài, đột nhiên lần đầu tiên cảm nhận rất rõ bản thân đã về đến nhà. Khí vị đó, cho dù có đi bao lâu cũng vĩnh viễn không thể quên.
"Đây là tòa thành mà ca ca thường nói phải không?"
Bên cạnh thiếu niên đang biến chuyển thần sắc, Quỳnh Dung đảo mắt, tò mò quan sát xung quanh.
"Đúng thế! Đây là Nhiêu Châu thành. Ca ca ở đây mười mấy năm trời".
Nói đến, Nhiêu Châu thành vốn không lớn. Tỉnh Ngôn từ nhỏ đã lăn lộn ở đây cho đến lớn, theo lý mà nói, người ở đây phải sớm nhận ra y mới đúng. Chỉ là đi trên đường rất lâu, tuy sau lưng có không ít người đi theo, những người bán hàng ở hai bên đường cũng chỉ trỏ bọn họ, nhưng quẹo qua mấy nhánh đường vẫn không có một ai kêu lên hai tiếng "Tỉnh Ngôn".
Có lẽ, thiếu niên năm xưa giờ đã trưởng thành, hai năm tu hành rèn luyện cũng đã biến y từ dáng vẻ của một tiểu tử nghèo khổ trở thành một công tử thanh tuấn phong độ. Nhưng quan trọng đó là, hai thiếu nữ bên cạnh y đều rất xinh đẹp, người thì ngây thơ khả ái, người thì thanh thoát xuất trần, cho dù Nhiêu Châu thành người đẹp như mây nhưng chẳng có ai so bì được.
Mọi người ở đây đang tao động, trong mắt bọn họ đều như đang hiện dòng chữ "Sao mà xinh đẹp như thế, thật không dám tin vào mắt", "Mắt ta hoa à? Mắt ta hoa à? Sao có tiên nữ hạ phàm giữa ban ngày vậy?"
Tạm không nói mọi người tao động, lại nói Quỳnh Dung mang theo hai nữ đệ tử, lại quẹo qua hai ngã đường, đi đến một chỗ vô cùng quen thuộc của y.
Vừa đến nơi này, Tỉnh Ngôn nhìn thấy một người béo đang đứng trước bậc thềm hô hoán chào mời khách đi đường: "Các vị đại gia đại thẩm, công tử tiểu thư về nam lên bắc, mời đến Đạo Hương lâu chúng tôi dùng cơm. Đạo hương lâu này từng được đường chủ Thượng Thanh cung ghé ăn rồi đó!"
Không cần nói cũng biết người đó chính là chưởng quỷ keo kiệt thành tính khi xưa. Tỉnh Ngôn lập tức tiến lên chào: "Chưởng quỹ à, làm ăn tốt quá"
"Dĩ nhiên dĩ nhiên, nhờ ơn nhờ ơn!"
Nghe có người chào hỏi, lão bản Đạo hương lâu vội quay đầu qua, định xem người biết điều đó là ai.
"Ngươi là
Ai nha!"
Dù sao cũng là người lăn lộn làm ăn, cặp mắt của lão bản hơn hẳn người thường, mới vừa nhìn qua lập tức phát hiện người nói là ai. Tức thì, thân thể mập mạp của chưởng quỹ quay ngoắt lại, cắm đầu chạy lên bậc cấp tiến vào trong quán.
"Đứng yên!"
Chưởng quỹ hoảng hốt mới vừa chạy được hai bước thì thấy trước mắt hoa lên, đã bị người thiếu niên mà lão đắc tội năm xưa cản trước mặt!
"Ai nha!"
Thấy trước mặt không con đường, chưởng quỹ vội chuyển thân. Nào ngờ vừa động thì cảm thấy một luồng hàn khí áp đến, hai thiếu nữ xinh đẹp thần sắc bất thiện ngáng ngang đường lão.
Thấy như thế, chưởng quỹ chỉ đành xoay người lại, cười nịnh nói: "Trương đại đường chủ, năm xưa là tiểu nhân không đúng, là ta lấy mắt chó nhìn người. Đường chủ, lão nhân gia ngài hôm nay phải làm sao mới chịu tha cho tiểu nhân!"
Cười nịnh khẩn cầu xong thì chờ thiếu niên phát lạc, nhưng thấy Tỉnh Ngôn nhướng mày, không đợi y lên tiếng, vị chưởng quỹ đó lại sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội cầu khẩn: "Trương đường chủ! Đại nhân không tính toán với tiểu nhân, xin ngài hạ thủ nhẹ tay cho!"
Thấy lão sợ hãi như thế, Tỉnh Ngôn cười khà khà nói: "Ông chủ, ông nói đi đâu vậy? Trương đường chủ ta là người rộng lượng, hơi đâu mà tính toán chút chuyện nhỏ khi xưa với ông!"
"A?"
Lời này vừa xuất, lão chưởng quỹ thắc thỏm trong lòng liền như được đại xá. Không biết phải chăng do hoảng hốt trong lòng nên sinh ảo giác không, khi tên tiểu nhị láu cá năm xưa nói xong, cổ hàn khí sau người cũng biến mất. Chỉ là Lưu chưởng quỹ vừa thở phào, suy nghĩ qua thì cảm thấy có chút không đúng, cẩn thận hỏi: "Đường chủ đã không muốn báo cừu, không biết vì sao muốn bắt ta?"
"Khà!"
Nghe lão hỏi, Tỉnh Ngôn cười khà khà, sau đó nghiêm túc nói: "Là thế này, khi nãy nghe ông lấy ta làm chiêu bài câu khách, vậy thì phải thêm đồ ăn, bớt giá tiền, như thế mới không ảnh hưởng đến ta?"
"Phù..."
Lưu chưởng quỹ nghe nói liền thở phào, miệng cười toe toét mời Trương đường chủ và hai vị tiên nữ cùng lên lầu quan sát. Nghe lão mời, Tỉnh Ngôn dẫn hai thiếu nữ vui vẻ lên lầu, hứng thú quan sát giá cả món ăn, quan sát mọi người thưởng thức món ăn, tuy khách khứa không ít nhưng khung cảnh có vẻ cũ kỹ. Hỏi thăm chủ nhân thì lập tức Lưu chưởng quỹ hùng hồn nói đều do tên tuổi của Tỉnh Ngôn nên tự nhiên khách đến như mây, hà tất phải tu bổ...Nói đến đó, chưởng quỹ đột nhiên tỉnh ngộ, vội câm miệng im tiếng.
Kiểm tra xong, Lưu chưởng quỹ niềm nở mời bọn Tỉnh Ngôn ở lại dùng cơm, nhưng lúc này Tỉnh Ngôn đang muốn về nhà, làm gì còn tâm tình dùng cơm. Thấy y quyết định đi, Lưu chưởng quỹ một lòng muốn cảm tạ cũng không có cách nào, chỉ đành sai đầu bếp chuẩn bị mấy món ngon, sai người đưa đến Trương phủ ở Mã Đề sơn. Thấy lão nhiệt tình, Tỉnh Ngôn cũng không chối từ, hỏi han thêm mấy câu thì dẫn Tuyết Nghi, Quỳnh Dung rời tửu lâu đi về phía đông thành.
Ở một góc đường cách Đạo Hương lâu hai con đường, hiện đang có một nồi cháo nóng, hai vị tiểu đạo sĩ ở đó phục trách múc cháo, phát quần áo cho người bần khổ chống chọi với mùa đông lạnh lẽo.
Bất quá có chút kì quái đó là, nếu đổi là nơi khác, chỗ thiện nguyện thế này nhất định thu hút vô số người nghèo tìm đến. Thế nhưng nơi "Thiện duyên Thượng Thanh" này lại chẳng có một bóng người, cho nên hai vị tiểu đạo sĩ lại vô tư ngồi núp trong bóng tre tránh nắng.
Đang ngồi nhẩn nha giết thời gian thì bỗng một tiểu đạo sĩ đập tay vào lưng người kia hô: "Tịnh Trần huynh, huynh có thấy vị thiếu niên vừa mới ngang qua không, nhìn rất giống Trương Tỉnh Ngôn năm xưa?"
"Hả?"
Tịnh Trần đang mất tập trung bị đập một cái vào lưng thì giật nảy mình, thốt: "Trương Tỉnh Ngôn? Vừa rồi ta chỉ nhìn thấy hai tiên nữ, không chú ý người nam..."
Nói được thành lời, Tịnh Trần cũng đã hồi tỉnh, kinh ngạc: "Úy? Tịnh Minh ngươi vừa nói gì? Là Trương đường chủ tốt số? Y không phải đang hưởng phúc ở La Phù sơn..."
Không nói đến bọn chúng tranh luận, lại nói đến Tỉnh Ngôn, sau khi quẹo qua mấy nhánh đường thì đã đến cửa đông thành, y đặc biệt lưu ý đến Lí kí tạp hóa ở gần cửa đông, nhưng chẳng thấy cô nương trong mộng của y năm xưa đâu, chỉ thấy một người giúp việc đang chào mời khách nhân trước cửa tiệm. Nhìn một chút Tỉnh Ngôn liền nhận ra thanh niên đó chính là Vương Đại Hữu, con trai của Vương thợ mộc ở cách đó nửa con đường. Xem ra, Vương đại ca đã thành thân cùng thanh mai trúc mã Lí Tiểu Mai của gã... cứ thế mà đi