"Lão đầu này tin tức linh thông thật!"
Thấy tiểu đạo đồng đến mời, Tỉnh Ngôn cũng không chậm trễ, lẩm nhẩm một câu rồi theo sau tiểu đạo đồng đi về phía sau Mã Đề sơn. Lúc này thì Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đang chơi với đám trẻ con trong nhà, Tỉnh Ngôn tạm thời cũng không gọi bọn họ.
Mã Đề sơn hiện đã chẳng còn hình dạng như một tòa đồi nhỏ khi xưa. Đi trên tiên gia phúc địa bất ngờ nổi lên này, chỉ thấy sơn lộ quanh co uyển chuyển, kéo dài đến tận mây xanh, dường như không có điểm cuối. Mặt phải sơn lộ là hẻm sâu thác đổ ầm ào, mặt trái là vách cao xù xì lồi lõm, nhiều chỗ đá nhoài ra ngoài như muốn đổ xuống người đi bên dưới.
Tuy hiện tại tiết trời rét đậm, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn thấy bên dưới hẻm núi bên phải cây cỏ um tùm xanh tốt, mấy con chim núi thỉnh thoảng từ bên vách rúc lên mấy tiếng thánh thót lẫn trong tiếng thác rào rào, rồi vù xuống mảng xanh phía dưới. Còn vách núi bên trái thì dây leo, cỏ dại chen lấn nhau, nhiều loại dây leo thả những sợi dây dài thòng xuống, mỗi khi có gió lùa thì đong đua phất vào mặt người đi đường.
Đi trên đường núi, nhìn thấy sức sống mãnh liệt của vạn vật xung quanh, Tỉnh Ngôn cũng không khỏi tán thưởng phúc địa Mã Đề sơn, thật đúng với câu "Bốn mùa trong núi mãi mãi là xuân".
Cứ nhàn nhã đi, thỉnh thoảng lại có vài đám mây bay lửng lơ ngang mặt, không bao lâu đã đến hậu sơn, nơi Thanh Hà lão đạo hẹn đến. Khi đến Tư Quá nhai, Tịnh Vân nghiêng người thi lễ, nói: "Hai vị sư thúc luận đạo, vãn bối không tiện quấy rầy", sau đó xoay người rời đi.
Đợi Tịnh Vân đi khỏi, Tỉnh Ngôn đưa mắt nhìn thì quả nhiên phát hiện ở trong dãy đá núi nhấp nhô trước mặt không xa, có một người đứng ngang nhiên trong mây mù nhàn nhạt, gió núi thổi bào tụ người đó phất phơ, dáng vẻ hệt như một vị thần tiên.
"Lão đầu quỷ lai giở trò gì đây?"
Lẩm nhẩm trong miệng, Tỉnh Ngôn thong thả đi đến chỗ người đó. Còn chưa đến gần, đạo nhân đó nghe tiếng bước chân liền quay lại, cười nói với Tỉnh Ngôn:
"Khà! Tỉnh Ngôn ngươi thật lòng, trở về vẫn nhớ đến thăm lão cốt đầu ta!"
"Khà khà!"
Sau hơn một năm, khi Tỉnh Ngôn nhìn thấy Thanh Hà lão đạo thì cũng không nhịn nổi mắc cười"
"Ta nói Thanh Hà lão đạo ông, ông thật là chẳng thay đổi à!"
Lúc này Thanh Hà lão đạo tuy toàn thân đạo phục nghiêm chỉnh nhưng trên gương mặt già lão vẫn là kiểu cười xỏ lá, nháy mắt nhìn Tỉnh Ngôn.
"Thanh Hà chân nhân, ông vẫn khỏe chứ!"
Tỉnh Ngôn đến gần liền giả vẻ nghiêm trang thi lễ với bậc tiền bối. Thấy y châm chọc, Thanh Hà lão đạo cũng nghiêm chỉnh đáp:
"Khỏe, khỏe! Nhìn sắc mặt của Trương đường chủ, gần đây chắc có nhiều chuyện vui?"
"Ách?"
Nghe được lời này, Tỉnh Ngôn liền biết không hay, lão đầu nhân này chắc là muốn giở trò. Quả không ngoài dự liệu, tiếp đó lão đạo Thanh Hà liền buông bỏ vẻ nghiêm túc, cười hắc hắc:
"Đường chủ quay về chấn động cả núi, ai ai đều nói ngài mang về hai nữ nhân rất xinh đẹp, lại nói sẽ nhờ ta coi ngày lành tháng tốt để ngài bái đường thành thân..."
"Không có không có!"
Tỉnh Ngôn đã quen lão đầu này nhiều năm, biết lão chẳng hề nghiêm túc nên cũng chẳng quan tâm, tùy tiện đáp rồi lại hỏi chuyện khác:
"Thanh Hà lão đầu, lần trước chia tay ở La Phù, không biết ông ở Mã Đề sơn cả năm nay, làm ăn có khấm khá không?"
Lời này vừa xuất, lão đạo như bị nói chạm chỗ đau lòng, sắc mặt liền ảm đạm, đau khổ nói:
"Ai! Thanh danh hại người, thanh danh hại người! Ngươi xem"
Vị viện trưởng Mã Đề biệt viện phát bào tụ, tố khổ với Tỉnh Ngôn:
"Từ khi lão đạo ta đảm đương chức viện trưởng ở đây, cả ngày phải mặc đạo phục nghiêm trang, chẳng còn thoải mái hạ sơn du hí, khi con sâu rượu trong bụng ngọ ngoạy thì chỉ biết tìm đến nhà ngươi, may mà Trương lão ca tốt bụng còn chịu nấu rượu cho ta!"
"Khà..."
Nghe Thanh Hà than thở, Tỉnh Ngôn đang định châm chọc thì bỗng như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt nghiêm túc cung cung kính kính bái Thanh Hà một bái, nói:
"Tỉnh Ngôn đi xa, toàn nhờ tiền bối chiếu cố phụ mẫu!"
"Khà...Xú tiểu tử ngươi, dẫn ngươi đi kiếm tiền bao nhiêu năm, đến hôm nay mới biết cảm tạ ta à!"
Nghe Tỉnh Ngôn nói năng trịnh trọng, lão đạo lại giả tảng, nói năng vẫn bỡn cợt.
Thấy lão như thế, Tỉnh Ngôn như đã dự liệu trước, chỉ cười cười không nói tiếp.
Vừa rồi y làm lễ cảm tạ, kì thật là vì lúc trưa dùng cơm ở nhà có nghe cha nói, Thanh Hà đạo trưởng từng giúp ông dọa lui một tên ác ôn.
Thì ra, Tỉnh Ngôn được triều đình phong làm Trung tán đạo phu, ban cho trăm mẫu ruộng ở ngoại thành Nhiêu Châu. Chuyện hảo sự này sớm đã truyền khắp Nhiêu Châu, chiếu lý mà nói thì chẳng có phiền phức gì. Nhưng thật không hay, có một tên phú hộ vùng ngoài ngang ngược lại chẳng hiểu căn nguyên chuyện này, ỷ bản thân có chỗ dựa trong triều nên chẳng xem hương dân nơi này ra gì.
Tên phú hộ này cũng mua mấy chục mẫu ruộng ở ngoại thành Nhiêu Châu, vừa hay sát bên đất ruộng của Tỉnh Ngôn. Mà đất ruộng của Tỉnh Ngôn là do thánh thượng ban cho, Thái thú biết căn nguyên tự nhiên cấp cho ruộng đất phì nhiêu nhất. Do đó, tên phú hộ nọ thấy đất đai hương dân nơi này tươi tốt nên canh tác lấn dần sang, hắn dùng chiêu này chỉ mới hai mùa thóc đã lấn chiếm gàn bảy mẫu ruộng của nhà Tỉnh Ngôn.
Vào thời này, chiếm đất của người khác cũng chẳng khác gì đoạt vợ người ta. Lão Trương đầu dù sao cũng là người hiền hậu, thấy ác đồ khinh hiếp, ban đầu cũng chẳng dám đôi co, cứ im lặng làm lụng, tốt xấu gì thì để người có trách nhiệm xử lý. Nào ngờ, tên ác đồ đó được thế lấn tới, đòi đổi đất đai của hắn lấy đất đai phì nhiêu của lão Trương đầu. Thấy tên đó hoành hành như thế, lão Trương đầu thành thật không giỏi ăn nói, tự nhiên buồn phiền không thôi.
Bất quá, có lẽ số xui của tên đó đã tới. Chỉ mấy ngày sau thì Thanh Hà lão đạo đến tìm Trương lão gia uống rượu, lúc đối ẩm thì nghe lão Trương đầu tố khổ. Lão đạo tức thì bộc phát đại nộ, rượu cũng chẳng thèm uống, đứng dậy đòi đi kiếm tên ác đồ đó. Thấy lão đạo đã có hơi men, lão Trương đầu giật mình vội cản nhưng nào ngờ chỉ thấy tay nhẹ hỗng, lão đạo đã biến mất.
Tiếp đó, lão đạo đến chỗ tên ác đồ lớn tiếng mắng chửi một hồi. Dĩ nhiên, tên ác bá đó nghe chửi làm sao nhịn được, lập tức xông ra muốn trừng trị lão đạo sĩ một trận. Nào ngờ, hắn vừa hung hăng nhào tới thì bị Thanh Hà xuất một chiêu "Toàn phong tảo đường" đánh lui, hai chiếc giầy cỏ của lão rời khỏi bàn chân, đón gió từ từ hóa lớn, đợi khi đến trước mặt tên ác bá thì đã hóa thành hai hòn núi nhỏ, đè xuống đầu tên ác đồ.
Chuyện tiếp theo cũng không cần nói nhiều, sau đó tên phú hộ ác ôn sợ hãi đem lễ vật đến tạ tội với cha Tỉnh Ngôn. Chính vì vậy mà vừa rồi Tỉnh Ngôn mới nghiêm túc thi lễ cảm tạ lão đạo, nhưng lúc này lại đổi giọng:
"Ai, Thanh Hà ông cũng thật là, chúng ta là người đạo gia phải thanh tĩnh vô vi, đánh đánh giết giết không phải là hành vi của..."
"Hừ hừ!"
Nghe Tỉnh Ngôn nói, Thanh Hà lão đạo nhịn không được mắng:
"Tên xú tiểu tử ngươi còn nói lời điên khùng! Ta hỏi ngươi, nếu là ngươi thì ngươi làm thế nào?"
"A, đổi là tôi?"
Thấy lão đạo tức khí, Tỉnh Ngôn cười khà khà đáp:
"Đổi là tôi? Tự nhiên sẽ xách kiếm đến cửa, khiến tên ác bá khinh người đó mãi mãi được 'Thanh tịnh vô vi'!"
"Khặc khặc..."
Chuyện này nói đến đây là dứt, Tỉnh Ngôn bỗng nhớ đến một chuyện, liền hỏi:
"Thanh Hà lão đầu, ông sao lại hẹn tôi đến 'Tư Quá nhai'? Kì quái, lúc tôi rồi khỏi Mã Đề sơn, không hề biết Mã Đề sơn có cái gì là Tư Quá nhai cả?"
"Chuyện này"
Ngập ngừng một lúc, Thanh Hà cười hà hà đáp:
"Kì thật Tư Quá nhai này là ta thiết lập sau này, là nơi để đệ tử trong viện phạm lỗi đến sám hối. Nơi này phong cảnh không tệ, chúng ta đã lâu không gặp, tự nhiên phải tìm một chỗ đẹp đẽ để 'Trịnh trọng tương kiến' chứ!"
"Thật chứ?"
Nghe Thanh Hà lão đạo nói, thiếu niên bán tín bán nghi, đưa mắt quan sát xung quanh.
Lúc này sương núi đã nhạt, Tỉnh Ngôn thấy rõ thì ra y và Thanh Hà lão đạo đang đứng trên một tòa đài đá thiên nhiên ở giữa núi. Mây mù khi nãy vây quanh Thanh Hà lúc này đã di chuyển ra khoảng không xa xa, một màu xanh ngút mắt trải rộng, xen lẫn là những thác nước tỏa hơi trắng xóa, khí tượng rất hùng vĩ. Tỉnh Ngôn đi đã nhiều nơi cũng phải tán thưởng cảnh tượng của ngọn núi nhà y, thần sắc rất đắc ý.
Chỉ là, trong trận gió núi thổi qua, Tỉnh Ngôn bỗng nghe ẩn ước có tiếng ồn ào theo gió truyền đến.
"Lão đạo, nơi thanh u thế này, sao còn có tiếng người huyên náo?"
Tuy tiếng người chỉ ẩn ước nghe được, nhưng Tứ Hải đường chủ thính tai nghe vẫn rõ. Thanh Hà nghe Tỉnh Ngôn hỏi, Thanh Hà thoáng qua sắc ngượng ngùng, sau đó khôi phục thần sắc như thường, vỗ tay lên trán, hệt như mới vừa nghĩ ra chuyện gì.
"Đúng rồi Tỉnh Ngôn, ta còn chưa dẫn ngươi đi tham quan Tư Quá nhai, ngươi theo ta đi xem".
Thanh Hà chân nhân liền biến thành một người hướng dẫn viên du lịch, chỉ chỉ trỏ trỏ:
"Nơi này còn có bậc đá".
Đến lúc này Tỉnh Ngôn mới phát hiện bên cạnh đài đá mình đang đứng còn có một dãy bậc đá nối dài thông đến đáy cốc. Bước xuống bậc đá để đến đáy cốc, Tỉnh Ngôn lúc này mới phát hiện, bên dưới đài đá còn có một động thiên, tiếng người ồn ào khi nãy là truyền ra từ chỗ đó.
Lúc này, ở một khe núi đang có một đám ăn vận theo kiểu sĩ tử du ngoạn, ước chừng có đến mười mấy người, thong thả đi dọc con suối ngâm thơ đối đáp.
Xem ra, mấy kẻ này là bắt chước thú tao nhã của tiền nhân, có một kẻ bỗng nẩy được một câu thơ hay liền kêu đạo đồng lấy bút, dâng rượu. Tay cầm chung rượu, tay cầm bút viết lên tảng đá trắng lớn cạnh suối.
"Đây là..."
Thấy cảnh tượng đó, Tỉnh Ngôn cảm thấy kì quái liền hỏi lão đạo là chuyện gì. Thanh Hà nghe hỏi thì đắc ý cười, vuốt râu đáp:
"Tỉnh Ngôn ngươi không biết, mấy kẻ đọc sách này rất thích danh sơn phúc địa của đạo gia ta, vẫn thường đến du ngoạn. Lão đạo ta thương bọn họ đường xa không mang theo đồ ăn thức uống nên cung cấp cho bọn họ. Lại thấy bọn họ ngâm thơ tác phú nên chế ra một loại bút có thể khắc trên đá để bọn họ đề thơ, nói không chừng sau này có người đến thưởng thức".
"Vậy có phải giao tiền không?"
"Giao tiền? Dĩ nhiên!"
Thanh Hà lão đạo hùng hồn nói:
"Đá núi thiên nhiên chốn đạo gia chúng ta há có thể lưu lại những câu chữ tầm thường? Mấy du khách này, nếu muốn để lại văn thơ thì phải có học vấn thâm sâu, bởi vì khắc một chữ tốn đến năm mươi đồng! Còn nếu viết kiểu 'Ta đã đi đến chỗ này' thì một chữ phạt đến hai lượng!"
"Hay hay!"
Nghe lão đạo nói, Tỉnh Ngôn lập tức vỗ tay khen hay:
"Một chữ năm mươi đồng, một bài thơ ngắn mất gần một lượng, lại khiến đám sĩ tử văn nhân tự nguyện giao tiền, hay hay!"
Một già một trẻ hợp tác kiếm tiền khi xưa đưa mắt nhìn nhau cười hà hà, hết sức hiểu ý.
Hớn hở một hồi, trên mặt Thanh Hà lão đầu bỗng hiện sầu sắc, âu sầu nói:
"Tỉnh Ngôn lão đệ, số tiền kiếm được đều dùng để cứu tế cho người nghèo, thế nhưng người nghèo Nhiêu Châu ngày càng ít đi, hơn năm nay cứu tế ế ẩm, tiền dư một đống nhưng chẳng thể mua rượu uống, thật là phiền muộn!"
Nghe lời này, Tỉnh Ngôn cũng không khỏi bội phục tâm địa thiện lương của lão đạo, suy nghĩ một chút thì đề nghị với lão:
"Lão đạo, tầm nhìn của ông cũng hạn hẹp quá! Cứu tế Nhiêu Châu đã xong thì cứu tế chỗ khác, như Bà Dương, Tinh Tử huyện thành gần đây.."
"Đúng đúng!"
Như người vừa tỉnh mộng, lão đạo Thanh Hà sáng mắt, buột miệng phụ họa:
"Bà Dương, Tinh Tử huyện thành, còn có Thạch Nam, Thạch Bắc huyện thành đều có thể cứu tế!"
Lúc nói lời này, hai mắt lão đạo nhìn về phía nam xa xăm, chí hướng vô cùng cao xa.
Đang khi lão xuất thần thì bỗng nghe thiếu niên kinh ngạc hỏi:
"Úy? Đó là gì thế?"
Thì ra thiếu niên theo quán tính cũng nhìn về phía nam như lão, thấy phía đó có một khối đá trắng như tấm bia cao ngang một người lớn, trên mặt đá sạch sẽ khắc ba chữ đỏ:
"Tư Qua Nhai".
Bút lực hào hùng thì cũng chẳng có gì kì lạ, chì là bên bia đá lại có một vị thư sanh ngồi bày hàng bán tranh. Hai bên hàng tranh đều có một lá liễn, bên trên viết:
Tĩnh tọa đường tư kỷ quá.
Nhất nhật tam tỉnh ngô thân.
Trên cái bàn gỗ trước mặt gã bày đầy đủ bút mực, một tấm giấy vẽ màu trắng bày ra, bốn góc có bốn cục đá trắng chèn giữ.
"Nơi này sao lại có người vẽ tranh bán?"
Thấy Tỉnh Ngôn nghi hoặc, Thanh Hà mỉm cười nói:
"Tỉnh Ngôn ngươi nói vị Lí Thư đó? Hắn à, cũng là người Nhiêu Châu thành, từ nhỏ một lòng đọc sách, chỉ muốn đạt chút công danh. Chỉ là hắn vì hơi ngốc, đọc bao nhiêu năm cũng không hấp thụ được bao, lại khiến gia sản trong nhà lụn bại, nghèo rách mồng tơi, vợ hắn buồn bã mà phát bệnh. Lão đạo dạo chơi trong thành thấy hắn tội nghiệp, lại biết tài vẽ của hắn không tệ nên kêu hắn đến bên bia đá Tư Quá nhai ngồi vẽ tranh, cũng có thể kiếm được chút tiền, dù gì cũng có thể nuôi vợ được".
"A, thì ra như thế!"
Tỉnh Ngôn vốn từng trải qua cảnh không có tiền, nghe Thanh Hà nói thì cảm động, cảm thán mấy tiếng.
Hai người đang nói chuyện thì thấy vị Lí Thư đang ngồi thất thơ đó đã có khách đến. Một vị thư sinh y phục chỉnh tề đã đàm luận thơ văn xong, đi qua chỗ bia đá, hai tay ôm ngực đứng tựa bia đá, mời Lí Thư họa tượng cho hắn.
"Thế nào? Có muốn vẽ một bức không? Lí Thư đó vẽ thật không tệ".
Thanh Hà lão đạo thấy Tỉnh Ngôn ngơ ngẩn nhìn sang phía đó thì cho rằng y quan tâm, lập tức vỗ ngực bảo chứng:
"Ta rất quen với hắn, nếu ngươi muốn chiếu cố sinh ý của hắn, ta có thể nói dùm, bảo đảm có thể bớt giá!"
Chỉ là, Thanh Hà lão đạo cực lực chào hàng cho vị Lí Thư đó nhưng Tỉnh Ngôn lại phảng phất như không nghe lão nói, vẫn ngơ ngẩn xuất thần, mãi đến khi Thanh Hà hoa tay trước mắt y thì y mới như vừa tỉnh mộng.
"Kì quái!"
Thiếu niên khôi phục sắc thái thì thốt ra một câu không đầu không đuôi, sau đó nói với Thanh Hà lão đạo:
"Ta nói lão đạo ông nghe, ta ở La Phù sơn hơn một năm, đối với cách làm người của chưởng môn chân nhân cũng rất hiểu. Theo ta thấy, tính tình của ông chính là rất hợp với ý người, tại sao năm xưa lại đày ông xuống núi, cho đến nơi xa xôi này làm một đạo nhân chạy vặt?"
"Chuyện này..."
Thanh Hà lão đạo nghe nói đang định biện giải thì nghe thiếu niên tiếp tục:
"Còn nữa, lão đạo ông năm xưa truyền phương pháp Luyện thần hóa hư cho tôi, lúc đầu tôi cũng cho rằng chỉ là ông thích chơi đùa, nhưng hai năm qua kiến thức của tôi đã tăng rất nhiều, phát giác hai chương Luyện thần hóa hư đó thật là bác đại tinh thâm, ẩn chứa đạo lý thiên địa".
Nói đến chỗ này, Tỉnh Ngôn quay người qua, nhãn tình chăm chăm nhìn vào gương mặt luôn tí tởn của lão đạo, nghiêm túc hỏi:
"Lão đạo, Tỉnh Ngôn tôi quen ông cũng đã lâu, hiện tại lại là người cùng phái, hai năm qua ông cũng dần được chưởng môn tha thứ, cho mình ông chấp chưởng tòa núi này. vì thế ta muốn hỏi, Thanh Hà chân nhân"
Nói đến đây, Tỉnh Ngôn đổi cách xưng hô, trịnh trọng hỏi:
"Đến hôm nay, chân nhân ngài có thể nói rõ ngọn nguồn với tôi không?"
"Đây..."
Thấy y nghiêm túc hỏi, lão đạo Thanh Hà cũng dần mất đi nét đùa cợt. Sau một lúc suy nghĩ, Thanh Hà đột nhiên thở phào, bắt đầu nói:
"Cũng được, đến hôm nay thì cũng phải nói cho ngươi biết. Ngươi đi theo ta".
Thanh Hà chuyển thân đi, đạo bào phiêu phất phía trước, lại đi lên đài đá khi nãy.
Đến khi trở lại chỗ cũ, lão đạo Thanh Hà đứng ở sát rìa phía nam, nhất thời không nói gì. Thế là không gian xung quanh chỉ có tiếng người loáng thoáng, tiếng chim thánh thót.
Lúc này, hai mắt Thanh Hà lão đạo hướng lên bầu trời trong xanh phía nam núi, thần sắc xa xăm, phảng phất như đã trở về hồi ức xa xưa, biểu hiện khác xa với bộ dạng thường ngày, dường như trong con người lão có ẩn chứa một mặt đối lập, đến lúc này mới hoàn toàn biểu hiện ra.
Qua một hồi, Thanh Hà phảng phất như thoát khỏi hồi ức xa xưa, xoay người nói với thiếu niên đang chờ lão:
"Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Tỉnh Ngôn ngươi có biết câu này từ sách nào không?"
"Đạo Đức kinh! Ách..."
Bất chợt nghe Thanh Hà hỏi câu hỏi đơn giản như thế, Tỉnh Ngôn liền sinh ý nghi hoặc:
"Thanh Hà lão đạo vì sao lại hỏi như thế? Vấn đề này chẳng phải quá đơn giản sao?"
Đang nghi hoặc thì thấy Thanh Hà gật đầu, nói:
"Không sai, đây chính là câu đầu trong Đạo Đức Kinh. Chỉ là, trong kinh thư này còn có câu: Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên!"
"Tam Thanh giáo chủ nói, phàm nhân chúng ta, nếu muốn tu được tự nhiên thiên đạo thì phải pháp địa, pháp thiên, pháp đạo, pháp tự nhiên. Chỉ là Tỉnh Ngôn ngươi có biết, phàm phu tục tử như chúng ta, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể pháp địa, pháp thiên, pháp đạo, pháp tự nhiên?"
"Cái này...đệ tử không biết".
Lúc này bỗng thấy lão đạo sĩ luôn bỡn cợt nói năng rất có khí thế, viện dẫn kinh ngữ, thiếu niên cũng bất giác nghiêm chỉnh. Chỉ là y vừa đáp thì thấy Thanh Hà đạo nhân mỉm cười, sau đó nói ra những lời khiến thiếu niên kinh tâm:
"Không, Tỉnh Ngôn, kì thật ngươi đã biết rồi".
"Hai chương Luyện thần hóa hư trong tay ngươi chính là đạo pháp thiên địa tự nhiên mà Tam Thanh giáo chủ khi xưa truyền lại. Nếu siêng tu hành, ngươi có thể hiểu được đạo lý thiên địa, đạo pháp tự nhiên, có thể không thuốc mà trường sinh..."
Nói đến chỗ này, lão đạo vuốt râu, nhẹ nhàng nói tiếp:
"Ai, Đạo Đức Kinh mà ai ai cũng biết đó, vốn phải gọi là Đạo Đức Pháp Kinh mới đúng..."
"A..."
Trong lúc kinh hãi, thiếu niên đột nhiên cảm thấy núi xanh trước mặt như bừng sức sống, hòa cùng nụ cười của đạo nhân trước mặt, hóa thành vạn mã bôn đằng, nhất tề bức đến trước mặt y!