Thần Thánh cự long này ở trên Lam Thương đại lục tuyệt đối được xưng là tồn tại đỉnh phong, như là: cường giả, khủng bố, vô địch … vv và vv… điều dùng từ này mà hình dung, Ngả Tư Ny Nam tự nhận chính mình đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng chưa từng có một người nào đó dùng từ rác rưởi để hình dung.
Long tộc là tối cường vương giả, mà Thần Thánh cự long hình thể cũng cực kỳ khổng lồ, chiều cao ít nhất cũng ngoài mấy trăm trượng, hơn nữa bởi vì cao cấp Long tộc đều tinh thông biến hình thuật, cự long cường giả lúc bình thường đều thích hóa thành bộ dáng nhân loại, vì họ cho rằng bộ dáng đó rất tao nhã.
Mà vị Cáp Mỗ Lôi Đặc ở trước mắt đây tự xưng là Thần Thánh cự long, rõ ràng đã không biến hình, hiện tại bất quá vẫn là hình dạng của bản thể, và chiều cao lại không đạt tới hai thước!
Ngả Tư Ny Nam có thể đối với thần linh đầy trời thề rằng, trên đại lục sinh vật tối cường nhất tuyệt đối là Long tộc sẽ không sinh ra một loại hình thể mê hoặc lòng người này. Cho dù là ấu long vừa mới sinh ra, chiều cao ít nhất cũng có hơn mười thước.
Hơn nữa, tên kia tuy rằng trên người cũng có kim sắc óng ánh, thoạt nhìn đích xác cùng với long lân giáp của Thần Thánh cự long có điểm tương tự, nhưng cũng chỉ là tương tự mà thôi, người bình thường đều không thể nhận ra được, Ngả Tư Ny Nam cũng không có nhận sai.
Thần Thánh cự long trong kim sắc long lân thật ra có xen lẫn một loại tử sắc, nghiêm khắc mà nói cũng chính là tử kim sắc lân giáp, mà vị Cáp Mỗ Lôi Đặc đang ở trước mắt lại là màu hoàng kim. Cũng không giống nhau a.
Nói đến hai cánh ở sau lưng, Thần a! Cái cánh của tên kia cũng gọi là cánh sao? Ngả Tư Ny Nam đột nhiên cảm giác chính mình muốn điên mất rồi.
Tóm lại là không giống, Ngả Tư Ny Nam trong nháy mắt đưa ra một cái kết luận, Cáp Mỗ Lôi Đặc trước mắt cùng với Long tộc căn bản là chẳng có chút quan hệ, chính là một con thằn lằn bụng phệ biến dị mà thôi!
Nhưng, chứng kiến Phó Hào cùng Cáp Mỗ Lôi Đặc một người một thú, đã sớm nhận định Cáp Mỗ Lôi Đặc có bộ dáng là Thần Thánh cự long, Ngả Tư Ny Nam lời phản bác vừa lên tới miệng chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống, trong lòng lại phát ra một tiếng rên rỉ bất lực, đối với Cáp Mỗ Lôi Đặc dương dương tự đắc kia cười khổ mà nói: “Cái kia … Cáp Mỗ Lôi Đặc tiên sinh đúng không, ta nghĩ … về sau … lúc gặp được người khác, ngài cũng không thể nói chính mình là Thần Thánh cự long nha?”
Thần a! Nghĩ đến tên gia hỏa này về sau đi ra ngoài liền nhìn thấy người nào cũng nói chính mình là Thần Thánh cự long, hậu quả thật đáng sợ, Ngả Tư Ny Nam chỉ có thể một trận cầu nguyện.
“Tiểu thư mỹ lệ, đây là vì cái gì?” Nghe được lời nói của Ngả Tư Ny Nam, Cáp Mỗ Lôi Đặc nhất thời có chút khó hiểu, vỗ vỗ cái bụng da chính mình, quơ đại não hình trứng, trong mắt hiện ra thần sắc mờ mịt.
“Này … “ Ngả Tư Ny Nam nhất thời một trận nghẹn họng, nhãn châu xoay động, nhìn nhìn Phó Hào ở một bên, sau đó cắn răng một cái có chút bất đắc dĩ giải thích: “Là như vậy, ngài đối với thế giới bên ngoài thoạt nhìn rất xa lạ phải không, hiện tại nhân loại đều thích tìm Thần Thánh cự long làm sủng vật cho mình, kết cục sẽ rất bi thảm, ngươi nếu nói ngươi là Thần Thánh cự long thật sự, hậu quả là … “
Ngả Tư Ny Nam mặc dù không có tiếp tục nói tiếp, nhưng trong lời nói ý tứ cũng rất rõ ràng, Cáp Mỗ Lôi Đặc tuy rằng đầu óc luôn luôn không quá minh mẫn, nhưng lúc này cũng rất nhanh hiểu được ý tứ này, nhất thời cả người run run một hồi, đại não rụt xuống, hướng bốn phía chung quanh lặng yên quan sát, mạnh mẽ gật gật đầu.
Tuy rằng, Cáp Mỗ Lôi Đặc trước kia vẫn một mực cho rằng mình là một Thần Thánh cự long, là tồn tại cường giả, nhưng vô luận thằn lằn đầm lầy hay là Phó Hào, thậm chí là sau này lại gặp được hai người mạo hiểm là nhân loại đối với danh hào này đều không có gì sợ hãi, điều này làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc cũng có chút hoài nghi, Thần Thánh cự long này có phải thật vậy hay không như lời nói của chủ nhân. Vô cùng rác rưởi!
Lại vừa nghĩ đến tên thằn lằn đầm lầy đáng giận kia, sau khi trở thành sủng vật cùng nô dịch cực kỳ bi thảm, Cáp Mỗ Lôi Đặc căn bản không có chút hoài nghi những lời của Ngả Tư Ny Nam đích thực giả dối.
Nhìn thấy con thằn lằn bụng phệ thật dễ lừa gạt, Ngả Tư Ny Nam rốt cục lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nàng thực sự không phải chân chính đối với Cáp Mỗ Lôi Đặc thiện ý cùng quan tâm gì, chỉ vì hiện tại chính hai gã tùy tùng của mình không rõ ở nơi nào, tại trong rừng rậm xa lạ này, phỏng chừng ít nhất phải có một thời gian ngắn cùng chung sống một chỗ với đôi chủ tớ cổ quái này.
Vì tránh phiền toái sau này khi đi ra ngoài gặp người mạo hiểm Cáp Mỗ Lôi Đặc luôn tự xưng chính mình là Thần Thánh cự long., Ngả Tư Ny Nam không thể không đi lừa gạt một lần cái con thằn lằn bụng phệ có đầu óc đơn giản.
Lại cảnh báo cho Cáp Mỗ Lôi Đặc một phen tốt nhất lúc gặp người ngoài, cấm không được nói lời này, Ngả Tư Ny Nam rốt cục tạm thời buông thả lo lắng, ánh mắt lại quay sang nhìn trên gã dã nhân Phó Hào, nhíu mày nói: “Chúng ta bây giờ nên làm gì?”
Phó Hào muốn làm ra anh hùng cứu mỹ nhân cực kỳ không thành công, thời gian cũng tiêu phí không ít, lúc này cũng đã tới nửa đêm rồi.
Quay mắt nhìn chung quanh chỉ là một mảnh bóng tối đen như mực, rừng rậm giống như cái miệng của con mãnh thú khổng lồ, Ngả Tư Ny Nam dù sao cũng là con gái, hơn nữa hai gã tùy tùng lại không ở bên cạnh, lúc này khó tránh khỏi dâng lên nỗi sợ hãi.
Như trước Phó Hào vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc do tài phú mang đến, đối với vừa rồi Ngả Tư Ny Nam cảnh báo cho Cáp Mỗ Lôi Đặc cũng không quá để ý, nhưng thật ra bị tiếng hỏi này hoàn toàn kéo tâm thần hắn quay trở lại, nhìn thấy thần sắc của Ngả Tư Ny Nam có chút sợ hãi, Phó Hào nhất thời nổi lên một trận đau nhức, cười khổ lắc lắc đầu, nói: “Buổi tối hôm nay chỉ có thể tạm thời ở trong này ngủ một đêm, sáng sớm ngày mai hắn ra bên ngoài có thể hay không gặp được người mạo hiểm, tìm được đường ra!”
Phó Hào đương nhiên rõ ràng ý tứ của Ngả Tư Ny Nam là như thế nào tìm được hai gã tùy tùng kia, thế nhưng loại tỷ lệ này quá mức xa vời, Phó Hào hiện tại chỉ có thể đặt hy vọng ký thác tại trên người mạo hiểm khác, chỉ cần có thể an toàn rời đi rừng rậm này, Phó Hào cảm thấy được đây là điều bồi thường tốt nhất cho Ngả Tư Ny Nam.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Ngả Tư Ny Nam cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Đối với kinh nghiệm cuộc sống bên ngoài tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nàng ít nhất cũng cùng hai gã tùy tùng tại bên trong rừng rậm đi được một đoạn đường, tự nhiên cũng hiểu được, tại đây, tại bên trong cái rừng rậm luôn tràn ngập hung hiểm không biết tên, ban đêm chạy đi hoặc là đi tìm người, tuyệt đối là chẳng sáng suốt tẹo nào
Tuy rằng, đối Phó Hào còn không hiểu lắm, bất quá ở chung với nhau qua mấy canh giờ đến nay, Ngả Tư Ny Nam vẫn là cảm thấy được người kia nếu so với ma thú đáng sợ ở trong sâm lâm này vẫn hơn một chút.
Nếu đã quyết định phải ở lại chỗ này qua đêm, Cáp Mỗ Lôi Đặc vẻ khó chịu khi bị được Phó Hào phân phó đi ra ngoài tìm kiếm một đống củi to lớn mang về đây, gia tăng thêm hỏa lượng.
Theo đống lửa lớn dần lên, không khí ẩm thấp ở chung quanh rừng rậm bị xua đuổi tan đi không ít, nhìn Ngả Tư Ny Nam kia phục trang thợ săn có chút mỏng manh, Phó Hào nhíu mày, cũng không đợi Cáp Mỗ Lôi Đặc phản kháng, một tay nắm lấy chiếc áo may ô trên người hắn lột ra, ném qua Ngả Tư Ny Nam.
Điều này làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc nhất thời rất ư là khó chịu, nhưng lại làm cho Ngả Tư Ny Nam trong lòng dâng lên một trận ấm áp, chợt phát hiện, tâm tư của gã dã nhân này cũng thực sự không phải như là vẻ bề ngoài thật thà như vậy.
Bởi vì Phó Hào trong lúc này vô ý làm ra động tác nhỏ, quan hệ hai người càng trở nên hòa hợp không ít, hơn nữa ở bên cạnh Cáp Mỗ Lôi Đặc vẫn luôn xen mồm núc ních nói lung tung, lại làm cho Ngả Tư Ny Nam thả lỏng tâm trạng sợ hãi, cùng với Phó Hào, Cáp Mỗ Lôi Đặc trò chuyện một vài sự kiện vừa mới xảy ra ở trên đại lục, cũng làm cho hai gã nhà quê như nghe được mùi ngon, tuyệt không cảm thấy tịch mịch.
Cứ như thế này trôi đi qua mấy ngày, hai người một thú luôn luôn đuổi theo dấu vết truy tìm hai người tùy tùng, nhưng chẳng có tin tức gì, điều này làm cho Phó Hào cùng với Ngả Tư Ny Nam rất là uể oải, nhưng lại không có biện pháp gì, chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Vào nửa đêm ở một ngày nào đó, ngay tại thời điểm Ngả Tư Ny Nam đã có điểm buồn ngủ, một bên nguyên bản là đang nhắm mắt Phó Hào đột nhiên mạnh mẽ từ mặt đất nhảy đựng lên, trên vẻ mặt thật thà xuất hiện thần sắc cảnh giác, giống như con mồi cảm giác được nguy hiểm của con báo săn, nháy mắt vọt tới trước mặt Ngả Tư Ny Nam, hướng phía sau cây đại thụ mấy người ôm ẩn trốn đi.
Đối với nguy hiểm, Cáp Mỗ Lôi Đặc là tên gia hỏa nhát như chuột, tuyệt đối thuộc loại vô sự tự thông, nhìn thấy động tác của Phó Hào, con thằn lằn bụng phệ căn bản không có gì chần chờ, lắc lắc cái mông cự đại đi theo sau Phó Hào.
Ngả Tư Ny Nam đột nhiên bị hành động này của Phó Hào, nhất thời biến thành sửng sốt, vừa muốn lớn tiếng kinh hô, lại cảm giác được bàn tay thô to đầy vết chai sạn đặt ở trên miệng của mình.
Vừa thẹn vừa giận, nàng vừa định mạnh mẽ giãy dụa một phen, lúc này cách đó không xa lại truyền đến một trận thanh âm nói chuyện, làm cho Ngả Tư Ny Nam nhất thời dịu đi, như đã biết chuyện gì xảy ra, nguyên bản sờ sờ vòng cổ tay ở nơi ngực của mình lại thả lỏng xuống, chỉ có thể oán hận há mồm tại trên bàn tay thô to của Phó Hào cắn một cái, tỏ vẻ chính mình rất bất mãn.
Nhưng thật đáng tiếc, Ngả Tư Ny Nam chỉ có thể cắn ở cổ tay Phó Hào, mà nơi đó bởi vì do hàng năm nắm búa đốn củi nên đã trở nên thật dày, Ngả Tư Ny Nam một ngụm chẳng những không cắn được Phó Hào, ngược lại làm cho răng của mình một trận đau nhức, càng làm cho nàng thêm oán hận cùng buồn bực.
Không để ý đến động tác nhỏ của Ngả Tư Ny Nam, Phó Hào con ngươi trong cặp mắt tối đen kia lóe ra quang mang cảnh giác, chăm chú vào trên người ba người đột nhiên xuất hiện.
Ba người đều là người mạo hiểm chuẩn mực, người ở giữa mặc trường bào màu đỏ thẩm, tuổi ước chừng khoảng bốn mươi, dáng người gầy yếu, diện mạo có điểm hung ác nham hiểm, con mắt dài nhỏ (mắt lương đây-DG) bắn ra từng đợt ánh sao, ở trên lồng ngực trường bào là khỏa huy chương màu bạc hai sao, chứng minh người này có thực lực nhị cấp ma đấu sĩ!
Trên Lam Thương đại lục. Đấu Sĩ chia thành hai loại: ma đấu sĩ cùng võ đấu sĩ, điểm khác nhau hết sức đơn giản, một là trang phục trên người không giống nhau, mà nguyên do là bởi vì chuyên tu bất đồng, rất dễ dàng nhận ra. Ma đấu sĩ chuyên tu ma pháp, võ đấu sĩ chuyên tu đấu khí, hai loại năng lượng hoàn toàn bất đồng, nhưng mà, sau khi đạt tới lục cấp Đấu Thần, nguyên tắc ma đấu sĩ cùng võ đấu sĩ không còn khác nhau nữa, bởi vì khi thăng cấp Đấu Thần phải hoàn thành một điểm quan trọng, chính là đem hai loại năng lượng này hoàn toàn dung hợp!
Tại bên cạnh nhị cấp ma đấu sĩ, lại là hai gã đại hán thân hình cực kỳ tráng kiện, một thân toàn bộ đều chiến sĩ khôi giáp, một thân cao chừng hai thước có hơn, tướng mạo uy vũ bất phàm, thoạt nhìn thập phần mạnh mẽ. Một người còn lại có bộ dáng thấp lùn, nhưng cũng là cực kỳ khỏe mạnh, thân cao bất quá chỉ hơn một thước, giống như một cái đôn cỡ lớn. Nhưng có điểm duy nhất giống nhau là, trên lồng ngực hai người cũng là có hai huy chương hai sao đấu sĩ, rất hiển nhiên toàn bộ đều là nhị cấp võ đấu sĩ!
Chỉ là có chút quái dị, ba người này phục sức ở trên người đều có chút tổn hại, còn có không ít vết máu, giống như vừa mới trải qua một hồi chém giết vậy.
Thấy ba người này cấp hiệu đấu sĩ, Phó Hào nhất thời hít một hơi lãnh khí.
Nhị cấp đấu sĩ tuy rằng so với cường gia cũng không tính là gì, nhưng vào lúc này, giờ phút này đối với hắn Phó Hào mà nói, cũng tuyệt đối xem như là tồn tại cao thủ!
Ngay tại Phó Hào cân nhắc như thế nào lặng yên tránh được ba người này, đã thấy tráng hán cao lớn vô cùng bỗng nhiên trong mắt tuôn ra một trận hàn quang, ánh mắt hướng về phía Phó Hào nhìn chằm chằm, miệng hét to lên: “Người nào?”