Nguyên lại nhiệt lực trong cơ thể Trương Dực Chẩn vừa xuất hiện Khuynh Dĩnh liền cảm ứng được. Khuynh Dĩnh vốn biết Vô Căn trà là đồ yêu thích của Đới Thiền Nhi, rất ít khi cho người khác, hôm nay lại rộng rãi như thế thật ngoài ý muốn. Mà Trương Dực Chẩn vừa uống trà vào miệng khí tức trong cơ thể đã tăng mạnh, lúc hô hấp đạo lực tăng lên không ít, quả thật khiến Khuynh Dĩnh sửng sốt không nhỏ. Vô Căn trà tuy có tác dụng an thần thanh tâm, đối với tu hành mà nói có thể phụ trợ đề cao tâm cảnh chứ không phải đạo lực, không biết vì cớ gì lại có thể giúp đạo lực Trương Dực Chẩn tăng nhiều đến thế.
Trương Dực Chẩn liên tục tán thưởng diệu dụng của Vô Căn trà, thấy vậy Đới Thiền Nhi vui vẻ ra mặt, liên tục hướng ánh mắt thị uy với Khuynh Dĩnh. Bây giờ Khuynh Dĩnh mới hiểu được, Đới Thiền Nhi hỉ nộ tùy tâm, bỏ ra loại trà yêu thích để khoe khoang, chính là muốn báo cho nàng biết, Đới Thiền Nhi muốn Trương Dực Chẩn vui vẻ thì hắn phải vui vẻ, lần sau muốn hắn chết thì hắn cũng chỉ có một đường chết mà thôi.
Trương Dực Chẩn trước tiên là nói về các loại trà, sau đó lại nói đến lên núi săn thú, xuống sông bắt cá, đồng ruộng cấy cầy, trên cây bắt chim, sinh hoạt sơn thôn tuy rằng kham khổ, nhưng cũng vui vẻ vô cùng, Khuynh Dĩnh cùng Đới Thiền Nhi nghe thấy vậy đều ngẩn cả ra, vô cùng hứng thú. Đối với Khuynh Dĩnh cùng Đới Thiền Nhi từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung điện xa rời trần thế mà nói, nào đâu biết rằng trong mắt các nàng sinh hoạt sơn thôn cực khổ, lại cũng có vố số lạc thú như vậy, bất kể là khi Trương Dực Chẩn truy đuổi một con thỏ rừng đi nhầm vào địa bàn của lợn rừng suýt chết, bất kể là một con gà rừng năm màu Trương Dực Chẩn bắn trúng lại bị một con hổ đi ngang qua mượn gió bẻ măng tha đi mất, làm cho chàng tức giận giậm chân mắng chửi nhưng cũng không làm gì được, hay là một lần Trương Dực Chẩn cùng con sói chuyên trộm gà đấu trí đấu dũng liên tiếp nửa tháng trời mới tróc nã quy án được nó, những cố sự đặc sắc này trải qua sự miêu tả sinh động như thật của chàng thiếu niên, người nghe cùng người kể giống như là lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, theo những kinh lịch của thiếu niên mà bỗng dưng vui vẻ bỗng dưng buồn bã, hai vị thiếu nữ lúc thì che miệng kêu lên sợ hãi, lúc thì giãn mày khẽ cười, ý vị tuyệt vời nói không nên lời, trong Vô Phiền Cư nho nhỏ chuyện trò vui vẻ, chỗ kỳ diệu trong đó người ngoài không thể hiểu được.
Chưa phát giác ra mặt trời đã lên cao đến giữa trời, thời gian đã đến buổi trưa. Trương Dực Chẩn áy náy nói với hai vị tiên tử đang mải mê nghe kể truyện:
- Vô Phiền Cư của ta không có đồ ăn, bây giờ đã tới bữa trưa, chậm trễ không thể khoản đãi hai vị, thực sự rất xin lỗi!
Khuynh Dĩnh cười nghịch ngợm, nháy mắt mấy cái nói:
- Ngươi lại quên rồi à, Dực Chẩn, ta cùng Đới Thiền Nhi chính là tiên tử, không cần phải dùng đến thực vật phàm gian!
Đới Thiền Nhi cũng gật đầu nói phải. vội vàng thúc giục:
- Mau mau nói tiếp cuối cùng làm thế nào ngươi bắt được đầu lợn rừng kia đi?
Trương Dực Chẩn yên lòng, nói đến cũng lạ, sau khi uống Vô Căn trà, bình thường cứ đến giờ này là đã cảm thấy đói, nhưng hôm nay lại không có chút cảm giác nào. Nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, hiếm khi có được hai vị tiên tử thích thú nghe chuyện núi rừng giã thú, liền lại tiếp túc tỉ mỉ kể lại.
- Con lợn rừng kia nặng đến ba bốn trăm cân, bình thường ba bốn tráng hán cũng không làm gì được. Súc sinh này rất khôn khéo, bao giờ cũng thừa lúc ban đêm đến đây ăn trộm. Sân tường nhà ta dùng tới đất sét trộn lẫn rơm rạ mà đắp thành, thực sự là rắn chắc không gì sánh nổi, nhưng vẫn bị răng nanh của con lợn rừng này ủi thủng một hốc lớn. Nó thích ăn ngô nhất, ngô mới thu hoạch về để trong kho thóc, chẳng hiểu sao súc sinh này lại tìm thấy. Ban đêm nó len lén mò đến, ủi thủng tường viện, một lần ăn vụng đến hơn mười cân!
- Đất đai sơn thôn không bằng được đồng bằng màu mỡ, trồng được chút lương thực này quả thực là không dễ. Vì không để cho súc sinh này tìm thấy, chúng ta liền đem ngô giấu ở trên nóc nhà. Không ngờ mấy ngày sau, súc sinh này lại thừa dịp ban đêm nhẹ nhàng mò tới, cũng không biết là dùng cách gì mà lại phóng lên được nóc nhà, không chỉ ăn vụng đến mười cân mà thôi, lại còn trả thù khiến cho số ngô còn lại bị ngâm nước tiểu. Con lợn rừng súc sinh này, tính tình hẹp hòi lại còn ôm hận, rất khó đối phó.
- Ta cực kỳ tức giận, liền nghĩ ra một biện pháp, nói thế nào cũng phải bắt được nó. Ta đem ngô gói lại thành một bóc lớn, treo trên xà nhà, ở phía dưới đào một cái hố to, dưới hố có chôn cọc gỗ vót nhọn hướng lên trên, miệng hố phủ thêm một lớp chiếu mỏng, trên chiếu rắc đất lên, ngụy trang như mặt đất bình thường. Ngô không được treo cao quá, nếu cao quá không với tới thì nó sẽ không nhảy lên. Lại không thể thấp quá, thấp quá súc sinh này sẽ lại rút lui, nó cũng hiểu được là có bẫy!
- Kết quả vào lúc quá nửa đêm, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rống thảm. Ta vội vàng chạy tới nhìn, súc sinh này quả nhiên đã ngã vào trong hố, bị cọc gỗ đâm trúng không cựa quậy được. Ta gọi cá hương thân đến, phải tới bốn năm tráng hán mới đưa được nó lên trên buộc thật chắc chắn lại, rồi gánh tới khu đất trống ở trong thôn. Sáng sớm hôm sau Lý Chính phán quyết súc sinh này làm nhiều việc xấu, phải xử tử. Cũng không biết nó đã ăn trộm lương thực của bao nhiêu nhà, sau khi giết xong phải đến ba trăm cân thịt, hầu như nhà nào cũng được chia vài cân. Toàn bộ thôn khắp nơi vui mừng, náo nhiệt tựa như ăn tết!
Chàng thiếu niên một bên kể lại, một bên trả lời những vấn đề hiếu kỳ của hai vị thiếu nữ, như một vài chuyện thú vị của thôn làng, ma chay cưới hỏi, cũng làm cho hai nàng nghe đến mức say sưa. Khuynh Dĩnh nghe Trương Dực Chẩn kể đến nghênh đón tân nương trong thôn, thổi sáo đánh trống rất náo nhiệt, mọi người cùng nhau náo loạn động phòng, khiến cho tân nương xấu hổ không ngẩng đầu lên được, đột nhiên thần tình trở nên ảm đạm, nghĩ đến chuyện phiền phức của bản thân, không khỏi âm thầm oán thán: cưới hỏi nhân gian vẫn còn coi trọng tình cảm đôi lứa, mặc dù chỉ sống được với nhau vài chục năm, những chung quy vẫn tốt hơn nàng thân bất do kỉ bị ép gả cho một người không có nửa phần hảo cảm.
Đới Thiền Nhi nghe thấy vậy thì cười khanh khách không ngừng, rất hứng thú nói:
- Không nghĩ tới nhân gian còn có chuyện thú vị như vậy, tuy khổ một chút, nhưng cũng có lắm điều bất ngờ kinh hỉ. Dực Chẩn, ngươi đã có ý trung nhân chưa, dự định bao giờ cưới hỏi vậy?
Bất tri bất giác, Đới Thiền Nhi cũng cùng Khuynh Dĩnh đã xưng hô chàng thiếu niên là Dực Chẩn.
Trương Dực Chẩn cười ha ha, nói rằng:
- E rằng ta chưa thể lấy vợ ngay được, ta vào Tam Nguyên Cung làm đạo sĩ, tuy rằng còn chưa chính thức xuất gia, cũng không bị cấm kết hôn, nhưng bây giờ vẫn còn đại sự phải làm, việc này là chuyện trọng đại, trước khi chưa làm xong, chuyện kết hôn tuyệt đối không thể được!
Đang lúc nói chuyện lại nghĩ tới Phương Trượng xa xôi diệu vợi cùng phụ mẫu thân sinh, tâm tư Trương Dực Chẩn trầm xuống, thần sắc liền có phần ảm đạm.
- Hả?
Lòng hiếu kỳ của Khuynh Dĩnh nổi lên, liền hỏi Trương Dực Chẩn phải làm việc gì. Trương Dực Chẩn cũng không giấu diếm, vừa định đem chuyện phụ mẫu thân sinh nói cha hai vị tiên tử nghe, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh gấp gáp.
- Dực Chẩn, Dực Chẩn, con đang ở đây phải không? Mau mau đi ra gặp ta!
Chính là Linh Không tới.
- Nhị vị tiên tử, sư phụ ta gọi có việc, xin nhị vị chờ một chút, ta đi một lát sẽ trở lại.
Đới Thiền Nhi đang muốn mở miệng, lại bị Khuynh Dĩnh kéo lấy, giữ chặt cánh tay nàng.
- Nếu vậy hai người chúng ta cũng xin cáo từ, Dực Chẩn, sau này còn gặp lại!
Cũng không chờ Trương Dực Chẩn nói lời nào, trong chớp mắt hai người đã biến mất.
Trương Dực Chẩn cho rằng Linh Không tìm mình có việc gì quan trọng, hóa ra chỉ là Linh Không không thấy chàng đi ăn trưa, cho rằng chàng quên mất nên đặc biệt đến gọi. Hai người nói chuyện dông dài một phen tạm thời không đề cập đến. Lại nói bầu trời trong xanh phía trên Tiểu Diệu Cảnh, có một đám mây trắng đang dừng lại. Có hai người đứng ở trên đám mây, đang không ngừng tranh chấp điều gì đó.
Hai người này chính là Khuynh Dĩnh cùng với Đới Thiền Nhi. Khuynh Dĩnh vẻ mặt kiên quyết, ngữ khí cứng rắn nói:
- Ta có phải bỏ đi tính mệnh cũng quyết bảo hộ Trương Dực Chẩn chu toàn!
Đầu mày của Đới Thiền Nhi tràn ngập sát khí, cùng với cô thiếu nữ vừa mới tựa cằm xuất thần nghe chàng thiếu niên kể chuyện xưa trong Vô Phiền Cư như là hai người khác nhau, dung mạo vẫn mĩ lệ như trước, chỉ là có thêm vẻ hung ác:
- Đừng cho rằng ta không dám giết ngươi, cho dù ngươi có gả vào nhà ta làm chị dâu của ta, nếu chọc giận ta, ta cũng vẫn giết ngươi cho hả giận!