“Hầu Tử!" Lãnh Dạ chạy đến một chỗ xa, gọi nhỏ. Cả bốn gã đều dùng tai nghe nên gã không cần lớn tiếng.
Hầu Tử bắn hết viên đạn cuối cùng trong băng, không dừng lại chạy ngay sang hướng khác. Trong khi đổi hướng gã đã kịp thay băng đạn mới, Vịt Béo bám sát Hầu Tử, vừa đuổi riết cho kịp vừa bắn hú họa mấy phát về phía sau.
Lúc này năm gã đã chia làm ba hướng. Mười Một chạy vào rừng, Lãnh Dạ và Willy thoát xuống mé đồi, Hầu Tử và Vịt Béo thì rút theo đường núi.
“Đoàng!” Lãnh Dạ nhằm vào tốp cao thủ Long Hồn đuổi theo bắn một phát, rồi không cần biết trúng vào đâu, lập tức kéo Willy tiếp tục chạy xuống núi.
Chiến Hồn dốc hết sức tránh được viên đạn của Lãnh Dạ, đứng được lên thì thấy Hầu Tử và Vịt Béo đã chạy được vào một sơn thôn.
Chiến Hồn gầm lên giận dữ, đuổi theo hướng Mười Một. Toán cao thủ Long Hồn cũng chia làm ba, Bá Đao và một lão nhân áo trắng chạy cùng Chiến Hồn. Vô Hận chọn hướng Lãnh Dạ và Willy, còn lại một mình lão nhân áo chàm đuổi theo Hầu Tử và Vịt Béo.
Mười Một luồn lách, cố tận dụng rừng cây rậm rạp đánh lừa đối phương. Nhưng cao thủ Long Hồn dâu dễ bị bỏ rơi như vậy?
Bỗng có tiếng “Soạt”, một luồng gió lạnh thổi tới sau gáy. Mười Một theo bản năng né sang bên, luồng gió lạnh lùng sạt qua đầu hắn, bay tiếp một quãng rồi cắm vào một thân cây, vỏ cây và mảnh gỗ bắn tung bốn phía.
Mười Một đưa mắt nhìn, hóa ra là một hòn đá nhỏ bằng đầu ngón tay cái...
Chỉ trong khoảnh khắc hắn cúi xuống ngẩng lên, người phía sau đã truy sát đến, một luồng gió điên cuồng bao vây lấy toàn thân Mười Một.
Mắt Mười Một toát lên luồng sát khí, đột nhiên bước nhanh lên một bước, vận sức ấn bàn chân xuống đất, dùng sức dịch mạnh hơi uốn thân mình về phía trước, đoạn toàn lực bật ngửa lại, con đao dã chiến đâm ngược về phía sau.
“Ý...!” Chiến Hồn đang bám sát phía sau lưng hắn rợn gáy thét lên, không ngờ Mười Một còn có bản lĩnh chống đỡ lực quán tính khi chạy, muốn dừng là dừng, lại vừa dừng vừa phản công. Chiến Hồn thất sắc nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, hai chân bật nhanh tung người lên cao quá đầu Mười Một, rơi xuống trước mặt hắn.
Nhưng khi hai chân Chiến Hồn còn chưa chạm đến đất, Mười Một đã nhanh như sóc tấn công, thân mình hơi chùm lại, tay cầm dao xông mạnh về phía lão, mũi dao xọc thẳng vào giữa lưng...
Mặt Chiến Hồn lộ rõ vẻ phẫn nộ, không ngờ kẻ hậu sinh kia lại giở trò bỉ ổi đó. Lão đánh nhau đã hàng chục năm, lần nào cũng công khai đàng hoàng, sống chết đều quang minh lỗi lạc. Có đánh ngã đối phương thì cũng chờ cho đối phương đứng lên rồi mới tiếp tục ra tay, tuyệt đối không đánh lén. Thế mà thắng oắt con này lại dám lẳng lặng thọc dao sau lưng lão!
Trước hết khi chưa đánh đã cho một phát súng phủ đầu kinh hoàng khiến cho Chiến Hồn phải cuống cuồng, rồi trong cảnh rối ren lại dùng lựu đạn đánh bất ngờ, giờ đây khi Chiến Hồn còn chưa vững chân thì tấn công bằng dao phía sau lưng. Chiến Hồn vừa cảm thán bởi lũ hậu thế bất chấp quy củ, vừa bực tức đến muốn thổ huyết. Người còn trên không lão vội xoay ngay lại, hai quả đấm tức tốc bung ra. Nhưng do ra lực quá mạnh nên sau khi tiếp đất thì, Chiến Hồn phải loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng được.
Lúc này, Chiến Hồn đã đỏ mặt tía tai, chứng tỏ sự giận dữ đẫ lên đến cực điểm. Đối mặt với một cao thủ tuyệt đỉnh mà bị dồn đến nước này thì còn được, thế mà lại là một thằng nhãi tuổi còn chưa bằng cháu nội lão, lại chỉ vì dùng trò tiểu nhân bỉ ổi. Làm sao có thể để cho đồ nhãi nhép kia làm mất mặt tiền bối được!
Thực ra thì Chiến Hồn đã sai lầm khi đánh giá Mười Một. Có ai dạy cho Mười Một những "quy tắc mã thượng" khi đánh nhau đâu? Nào là đánh nhau cần phải công khai công bằng, gặp đối thủ cao tuổi thì phải tôn kính có lễ độ! Phải học lễ rồi mới học võ, phải biết đánh không trả đũa, chửi không đáp lời mới phải đạo! Ngược lại, “Quỷ Thủ” chỉ chú trọng đến hiệu quả. Mặc cho ai tuân theo quy củ thế nào, đánh nhau là đánh nhau, chỉ cần tranh thủ hết thời cơ hạ sát đối thủ trong nháy mắt là được. Đánh nhau cần gì phải bàn đến đạo đức!
Lẽ nào Chiến Hồn lại hi vọng một sát thủ ra mặt trình báo rồi mới xuống tay với mục tiêu? Lẽ nào lại muốn khi có cơ hội tiêu diệt mục tiêu bằng bắn tỉa từ xa mà vui vẻ bỏ đi, chạy đến bên mục tiêu tuyên chiến công khai, nói là chốc nữa tao phải giết mày?
Đã là sát thủ thì chỉ có một tâm niệm: Chỉ cần kết quả, không hỏi thủ đoạn!
Mười Một đã phát huy tối đa nguyên tắc này khi giao chiến, không bỏ bất cứ cơ hội nào tiêu diệt cho được đối thủ. Chính đó là nguyên nhân làm cho Chiến Hồn phải luống cuống đối phó.
Nhưng thực tế thì đây chỉ mới là mở màn...
Vừa đứng được xuống đất, Chiến Hồn liền tung ra một đòn sấm sét buộc Mười Một phải lùi lại. Chiêu đòn dữ dội này Mười Một đã chứng kiến một lần... Lần đầu gặp Lục Dương dưới căn hầm bí mật dưới nhà Martin, Lục Dương đã biểu diễn một lần cho hắn xem. Lúc bấy giờ Mười Một đã hết sức kinh hãi thán phục đòn đánh kinh thiên động địa ấy, tiếc là kể từ đó hắn vẫn không tài nào tu luyện được năng lực tung chưởng mạnh như sấm sét đó được. Bây giờ cho dù dốc hết sức thì hắn cũng không thể phát ra uy lực cuộn gió như bão tố, âm thanh cũng kém hơn nhiều. Với những chiêu chưởng mạnh mẽ như thế, cho dù trượt đích thì những luồng gió cũng khiến đối phương phải có chút chao đảo.
Giờ đây, Mười Một lại được thể nghiệm lần nữa chiêu chưởng kinh hồn này. Lục Dương khi ấy chỉ là thị uy, chưởng tung ra vừa đủ làm Mười Một chao đảo. Lúc này Chiến Hồn mới đích thực ra taym chiêu chưởng khiến Mười Một bay ngược lại những sáu bảy mét, chạm đất rồi vẫn còn loạng choạng lùi tiếp mấy bước nữa.
Bốn con mắt nhìn găm vào nhau. Chiến Hồn mặt đỏ tía tai, nhìn trừng trừng Mười Một. Mười Một mặt vẫn không một biểu hiện, nhưng mắt long lên sòng sọc.
Phía sau vọng đến hai tiếng động, Bá Đao và một cao thủ Long Hồn khác đuổi đến, tạo thành thế tam giác với Chiến Hồn, kẹp Mười Một vào giữa.
Mười Một và Chiến Hồn không để mắt đến hai người vừa tới, bởi họ hiểu hai người đó nhất định không ra tay. Trước hết chưa nói Chiến Hồn không cho phép, mỗi người họ đều có thân phận của mình, đương nhiên không muốn liên tay đánh một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch!
Bá Đao và cao thủ kia đứng nhìn Mười Một, đồng thời thấy rõ nét mặt đối phương đều có vẻ kinh ngạc. Hai người vốn luôn bám sau Chiến Hồn, từ khi lão ném viên đá ra, Mười Một né tránh và tấn công bất ngờ, Chiến Hồn tránh được, tiếp đến là Mười Một chủ động tấn công rồi Chiến Hồn tung chưởng làm Mười Một bật mãi ra sau, miêu tả thì lâu nhưng trên thực tế chỉ mấy giây đồng hồ, cả tốc độ và mức độ nguy hiểm của các đòn tấn công đều khó có thể dùng lời miêu tả nổi.
Nếu một người bình thường đứng bên cạnh, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng viên đá phát ra khi bay ắt đã chóng mặt hoa mắt rồi. Sau đó hai người đều lần lượt lùi ra xa, tạo một khoảng cách. Cuộc rượt đuổi quá nhanh, đến hai cao thủ Long Hồn kia cũng bị rớt lại sau, thế nhưng mọi động tác của đôi bên thì hai người đều thấy rõ.
Bá Đao và cao thủ kia kinh ngạc, không phải là đòn Mười Một ép cho Chiến Hồn phải lúng túng, mà kinh ngạc bởi nét mặt bình thản của hắn, không tỏ ra bất cứ sợ hãi bối rối nào. Hơn thế nữa, mỗi hành động đều chính xác từng li một, dường như đoán được mọi động tác của đối phương, cả chân rơi cũng không sai một mảy may, lão luyện như những cao thủ siêu hạng đầy kinh nghiệm của Long Hồn vậy.
Tuy thân phận thật sự của Mười Một trong Long Hồn không còn gọi là bí mật nữa, ai cũng biết hắn vốn là sát thủ siêu hạng do Quỷ Thủ đào tạo nên, nhưng nói gì thì nói cũng còn quá trẻ. Thế nhưng ai cũng phải ngỡ ngàng, một người ít tuổi mà lại có kinh nghiệm chiến đấu sâu dày như thế, Quỷ Thủ nhào nặn ra hắn bằng cách nào?
Điều này cũng không thể trách được bọn Bá Đao, đọ sức với một nhãi nhép nhưng lại có một kiến thức trình độ đại học võ nghệ và trí tuệ, khiến cho bất kể ai cũng phải e dè.
Trong cuộc, Mười Một lại không biết đối phương nghĩ gì về mình. Chân Chiến Hồn vừa chạm đất, ngay lập tức đã có thể tấn công, Mười Một nhanh, Chiến Hồn nhanh hơn. Một luồng gió mạnh ập vào mặt Mười Một, Chiến Hồn vốn đang cách chừng bảy mét chợt hiện ra ngay trước mặt hắn. Điều này thì ngay cả Mười Một cũng không thể ngờ...
Tuy lòng có chút kinh hãi, nhưng tay chân hắn vẫn không chậm chạp, đầu óc truyền mệnh lệnh, thân thể có ngay phản ứng. Mười Một cầm dao giơ chếch lên, nhanh như cắt nhằm đúng cổ Chiến Hồn chém tới.
Chiến Hồn cười lạnh lùng, tay trái vung lên chặn đòn tấn công, một ngón tay xỉa ra điểm huyệt cổ tay phải Mười Một.
Đây là một cảm giác quái lạ, ngón tay Chiến Hồn nhìn thì rất chậm, nhưng Mười Một không sao thoát được. Hắn vừa chuyển tay đi, ngón tay của Chiến Hồn đã điểm ngay khớp cổ tay. Như bị một luồng điện chạy vào, cả cánh tay Mười Một giật bắn lên, con dao bay ra xa cắm xuống một vũng bùn, chỉ nhô lên chiếc chuôi...
Mười Một phải lùi chừng năm mét mới đứng vững trở lại, tay trái giữ chặt cổ tay phải, lạnh lùng nhìn Chiến Hồn. Mặt hắn tái nhợt, mồ hôi ra đẫm trán...
Một ngón tay, chỉ mỗi một ngón tay đã khiến Mười Một tê dại. Đây là thực lực mạnh nhất của Long Hồn ư?
Mười Một không biết, tuy lòng hắn kinh sợ nhưng Chiến Hồn cũng chẳng vì thế mà vui hơn. Nên hiểu rằng, đòn điểm huyệt trông bình thường của lão thực ra đã dùng cả sức mạnh của "thiền chỉ".
"Thiền chỉ" trong võ thuật Trung Hoa, là miếng võ thật dày công tập luyện mới có nổi. Mức độ tu luyện phải dần dần từ thấp lên cao, từ dễ đến khó. Muốn luyện được trình độ đó, bắt đầu phải biết dồn tim óc xuống đất, hai chân hướng lên trời, đảo lộn tư thế... Đến một canh giờ thấy đầu không choáng váng, óc không căng mới chuyển sang bước khác, đó là dùng hai ngón tay trỏ chạm đất nâng người, sau đó chỉ dùng một ngón trỏ để chống được trọng lượng toàn thân. Tập được đến bước này mới gọi là thành công bước đầu. Các bước tiếp theo lại càng kinh khiếp, chẳng hạn như cắm chuôi dao xuống đất, mũi nhọn chĩa lên, đoạn dùng Thiền Chỉ tì lên mũi dao lộn người qua. Không nói đến toàn bộ trọng lực rơi vào đầu ngón tay, chỉ cần chểnh mảng một chút thì không thể giữ được tư thế, thậm chí đầu rơi xuống sẽ cắm vào mũi dao... Một khi Thiền Chỉ đã tu luyện thành công rồi, một ngón trỏ cũng có sức công phá thậm chí còn mạnh hơn đầu đạn bắn!
Thật đáng buồn, từ sau khi có vũ khí nóng, võ học cổ truyền của Trung Quốc dần dần mai một, đến hôm nay thì thần công thiền chỉ cũng như với Thái cực quyền một thời uy thế, chỉ còn được dùng làm bài tập dưỡng sinh cho tuổi già mà thôi.
Theo như dự tính của Chiến Hồn, chiêu Thiền chỉ này tung ra thì toàn bộ tay phải Mười Một sẽ bại liệt. Thật không ngờ hắn chỉ giật lùi mấy bước, nhìn quả có bị tổn thương nhưng tay phải vẫn bình thường, làm sao Chiến Hồn có thể đắc ý nổi? Thậm chí lão còn nghĩ công phu luyện tập của mình đã phí hoài rồi.
Chiến Hồn đâu thể ngờ, thân thể Mười Một giờ đây đã không còn coi là thân thể bình thường của loài người nữa, đặc biệt là xương cốt đã cứng hơn cả sắt. Nếu như nghĩ chỉ cần một chiêu Thiền chỉ năm phần công lực sẽ khiến Mười Một thảm bại thì lại lần nữa Chiến Hồn chủ quan, sự khinh địch đó đã cứu nguy cho Mười Một một cánh tay.
Nhưng cho dù xương không bị gãy, một đòn Thiền chỉ cũng tuyệt đối không phải đòn tấn công bình thường mà là đòn của siêu cao thủ Long Hồn, uy lực kinh người, chỉ mới sử dụng năm sáu phần công lực nhưng đã làm tê liệt kinh lạc bên tay phải Mười Một. Thương tổn này nếu vào bệnh viện, bác sĩ cũng sẽ kết luận là “không thể cứu được”. Tuy thân thể Mười Một có khả năng tự hồi phục, nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể cử động tay phải.
Trong khi Chiến Hồn đang tự hỏi, có phải tuyệt chiêu Thiền chỉ của mình đã thoái hóa rồi không thì Mười Một phản công. Tay trái hắn buông tay phải ra, rút tiếp con dao găm thứ hai rồi toàn lực lao về phía Chiến Hồn, mũi dao chĩa đúng vào tim lão...