“Ai? Ra đi!”Bá Đao đứng tại chỗ, vận công quan sát xung quanh. Thế nhưng không có ai ra, thậm chí chỉ một chút động tĩnh cũng không có. Rừng cây vắng lặng, chỉ vọng lại tiếng lá khẽ xào xạc.
Bá Đao nín thở cố lắng tai nghe. Từ vết viên đá cắm vào thân cây, y biết người ném lúc đó ở hướng nào. Tuy nhiên Bá Đao không truy theo vì y chắc đối phương đã không còn lưu lại chỗ cũ nữa. Bá Đao đoán người đó đã nấp kín một nơi khác, đang quan sát từ đó đến. Cảm giác thụ động này thật khó chịu, việc gì cũng không dám làm, cứ im lìm chờ đợi chẳng khác gì kẻ đi săn mồi với con mồi, dường như một con thú dữ sẽ bất ngờ xông ra tấn công bất cứ lúc nào.
Rất lâu sau, cảm giác như bị mắt rắn độc nhìn gườm gườm mới biến mất. Bá Đao thở một hơi dài nhẹ nhõm, biết đối thủ đã bỏ đi, người đó chỉ cố tình kìm chân y để Mười Một chạy thoát. Tuy nhiên Bá Đao không khỏi cảm thấy rờn rợn. Với thực lực của mình, chuyện bị đối phương quan sát rồi bỏ đi, y đều cảm nhận được, có điều Bá Đao cảm giác đối thủ còn cao cường hơn y nhiều.
Dám ra tay cứu Mười Một, bản lĩnh lại kinh người như thế, rốt cuộc đó là ai?
Không còn thời giờ nghiên cứu sâu hơn, Bá Đao lập tức tiến lên phía trước, dựa vào mùi tanh của máu trong không khí và dấu vết trên mặt đất tiếp tục truy đuổi Mười Một. Nhưng chạy được chừng nửa dặm y dừng lại, nghi nghờ nhìn xung quanh.
Vết máu đột nhiên biến mất. Không chỉ có vết máu, cả mùi tanh trong không khí cũng không còn.
Dường như Mười Một chạy đến đây thì bốc hơi, không tiếng không hình, không còn bất cứ dấu tích gì.
Điều này thật không thể! Một người bị thương sau khi cầm máu thì hết được huyết tích, nhưng mùi tanh thì nhất định vẫn còn, làm sao trong phút chốc bay hết được? Với trình độ tu luyện như Bá Đao, chỉ cần một chút mùi thoảng qua là cảm thấy. Y không thể chấp nhận sự thực, Mười Một chỉ trong chốc lát đã biến mất.
Điều quan trọng nhất là quả tim của Mười Một đã bị vỡ, đáng ra phải chết từ lâu rồi. Bá Đao không nghĩ rằng, một người bị vỡ tim mà vẫn còn sức tàn chạy được xa như vậy, thậm chí có đủ khả năng xóa hết dấu vết của mình.
Bá Đao chau tít mày nghĩ ngợi, cảm thấy rõ chuyện này không hề giản đơn.
Y không ngờ cách đó không xa, một người đàn ông trung tuổi đang đứng sau một thân cây cẩn thận quan sát. Mắt người đó rất lạnh lùng, sâu thăm thẳm không thấy đáy...
Người đó không lại gần Bá Đao mà cũng đang dõi theo hướng Mười Một vừa mất tích. Rất lâu sau ông ta mới ngoái đầu nhìn lại, lẩm bẩm: “Thằng nhãi này, rất có ý nghĩa!"
..............................
Một nhân ảnh lướt nhanh trong không gian, luồn lách trong rừng cây như ma quỷ. Tốc độ người này nhanh đến mức người thường không thể nhìn thấy rõ, nhưng lại không hề tạo nên sóng âm thanh, cả lá khô trên đường người đó đi cũng nằm yên không xào xạc.
Chỉ thoáng chốc, người đó xuất hiện cạnh Chiến Hồn và cao thủ đang săn sóc cho lão.
Cao thủ đó ngước lên, ánh mắt đầy phức tạp, nói: “Tổ trưởng!" Thì là là Tổ trưởng Tổ võ học Long Hồn, Thiên Hải.
Thiên Hải gật đầu, cúi nhìn vết thương trên cổ Chiến Hồn, ngực và giữa hai chân mày lão vẫn cắm mấy chiếc kim bạc. Máu từ vết chém ở cổ Chiến Hồn ra đẫm cả áo nhưng giờ đã cầm, không còn thấy chảy tiếp nữa. Thiên Hải gật đầu: “May mà kịp bế huyệt cầm máu, nếu không thì nguy to rồi!"
Nói đoạn lão đứng thẳng lên, hỏi: “Thiên Châm, đã xảy ra chuyện gì?"
Thiên Châm kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thiên Hải trầm ngâm nghĩ ngợi, mắt chớp liên hồi, đoạn chau mày: “Băng bị Chiến Hồn đánh nát tim?"
Thiên Châm gật đầu, cười gượng gạo: “Cụ thể thì đệ cũng không thật rõ, nếu chưa nát tim thì cũng đứt động mạch..."
“Không thể như thế chứ?" Giọng Vấn Thiên bỗng vang lên sau lưng hai người.
Thiên Hải đã sớm biết Vấn Thiên vừa đến, không tỏ vẻ gì ngạc nhiên. Cái Vấn Thiên luôn xuất quỷ nhập thần, bỗng chốc biến mất trong không khí rồi lại từ không khí chui ra, có đi trên đường thì cũng không hề phát ra tiếng bước chân. Đã từ lâu Thiên Hải ngờ ngợ Vấn Thiên đã không còn là người nữa...
Thiên Hải lại thở dài: “Rốt cuộc là chuyện xẩy ra như thế nào? E phải đợi Chiến Hồn tỉnh lại mới biết rõ được!"
Chiến Hồn tính tình nóng nảy, dễ phẫn nộ. Tuy vết thương đã cầm máu nhưng nhớ tới Mười Một dùng ám chiêu thì tức lộn ruột, vết thương lại vỡ ra, Thiên Châm buộc phải điểm huyệt cho lão bất tỉnh.
Đứt động mạch cổ, với người bình thường như thế là rất khó sống nổi, trước hết vì không thể dễ dàng cầm máu. Tuy nhiên những người tu luyện cao siêu thì chỉ cần cấp cứu kịp thời là không hẳn nguy hại đến tính mạng. Những cao thủ võ lâm Trung Quốc đều biết điểm huyệt, có thể mượn vài huyệt bên ngoài để ngăn chặn máu chảy, tránh bị mất máu mà chết.
Một ưu điểm lớn của võ học Trung Hoa chính là tu luyện cơ thể nội tại, các võ sư đều am hiểu huyệt vị một cách sâu sắc kỹ lưỡng. Y học Trung Quốc có bộ môn châm cứu huyền diệu, dùng các mạch huyệt trong cơ thể để giải quyết rất nhiều vấn đề về nội ngoại khoa, tuy nhiên nếu không khéo thì rất có thể phản tác dụng, không chữa được bệnh lại còn gây thêm tật.
Thiên Châm là đại cao thủ trong lĩnh vực này. Vốn y sinh ra trong một gia đình lương y nhiều đời, thừa hưởng kỹ thuật châm cứu gia truyền, lại vô cùng tâm huyết. Từ nhỏ Thiên Châm đã được cha dạy dỗ, vừa học y vừa học võ , ngoài ba mươi tuổi mới thành đạt, gia nhập Long Hồn làm đến chức Phó Tọa, chuyên trông nom việc chiêu mộ nhân tài. Xem ra gia thế của Thiên Châm tương tự như Hoàng Phi Hồng trong điện ảnh, không chỉ võ thuật siêu hạng mà y học cũng rất am hiểu. May nhờ có Thiên Châm cấp cứu nên vết thương của Chiến Hồn mới nhanh cầm máu như vậy.
Theo phân phó của Thiên Hải, Thiên Châm đem Chiến Hồn xuống núi, mang về căn cứ chạy chữa. Hai người đi khỏi, Thiên Hải mới nhìn Vấn Thiên vẻ không vừa lòng.
Vấn Thiên hiểu rõ ý tứ cái nhìn đó, cười cười: “Muốn trách thì cứ trách ta đi!"
Thiên Hải hừ khẽ: “Nếu ông chịu bố trí trận địa cẩn thận, dựa vào tay quỷ thần Độn Giáp Kỳ Môn như ông, bọn chúng làm sao thoát khỏi được? Lại không gây nên tổn thất thế này!"
Vấn Thiên thở dài: “Ông nghĩ là ta không bố trận ư?"
Thiên Hải nhắm mắt, hỏi: “Thế ông bố trận gì... Thiên trận chăng?"
Vấn Thiên đính chính: “Thiên trận kim tỏa bát quái!”
“Thế cả thôi! Nếu ông bố trận cẩn thận thì bọn chúng đâu thể trốn thoát nổi?"
Vấn Thiên lắc đầu: “Tại sao chúng vẫn trốn thoát được, ta kỳ lạ mới đến xem thế nào."
“Ông chớ nói, trận pháp ông bố trí có vấn đề đó!"
Vấn Thiên cười khổ, gật đầu: “Có vấn đề thật! Thiên trận kim tỏa của ta bị người ta phá mất!"
Mặt Thiên Hải thoắt tái đi: “Bị phá? Lại còn có người phá được trận của ông?"
Mặt Vấn Thiên vẫn bình thản: “Điều này có gì lạ? Thiên hạ đâu phải có mỗi mình ta hiểu thuật Độn Giáp Kỳ Môn? Ta chỉ kỳ quái là ai phá trận này, vì mục đích gì?"
Thiên Hải trầm ngâm hồi lâu, nhẹ giọng: “Ông đoán xem là ai? Trong số những cao thủ trận pháp ở Trung Quốc, người hiểu tuyệt chiêu này liệu có ai?"
Vấn Thiên dăm chiêu: “Quả là lạ lùng. Trong những người mà ta biết, chỉ hai lão quái vật ấy là có khả năng. Hai người này không thích tham gia Long Hồn, nhưng cũng không thể là đối thủ của chúng ta được, hơn thế họ lại còn đang bị giám sát, không thể tự dưng chạy đến đây phá trận rồi biến đi mà chúng ta không biết gì!"
“Hay là đồ đệ của hai vị đó?"
“Cũng không thể! Ba đồ đệ mới xuất đạo, ngoài hai người tham gia Long Hồn thì người kia cũng bị chúng ta giám sát chặtm, số khác thì không có khả năng. Thiên trận kim tỏa bát quái chưa phải là tuyệt đỉnh, nhưng kết hợp đủ âm dương ngũ hành, bao gồm tám tám sáu tư thuật biến ảo, không có kiến thức cao siêu thì không thể nhìn ra ý đồ bố trí để phá được!"
“Kỳ Môn Độn Giáp” là trận pháp điển hình của Trung Quốc, bao gồm binh pháp mười ba chương, công pháp mười hai chương, kỳ hoàng một ngàn không trăm tám mươi thế, đã thực sự được nghiên cứu hoàn tất. Nghe truyền rằng đó là báu vật của Ngọc Hoàng, cả thiên xa của Ngọc Hoàng cũng chọn bộ sách này làm làm mẫu để chế tạo. Đó là truyền thuyết, còn lịch sử thì ghi lại thái công triều Chu Khương Tử Nha là người có được bộ sách này, truyền dần đến Trương Lương đời Hán. Trương Lương biên soạn lại thành bộ “Kỳ Môn Độn Giáp” như bây giờ biết được... Trải qua thăng trầm lịch sử, bộ “Kỳ Môn Độn Giáp” đã bị thất lạc quá nửa, truyền lại đến nay chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi. Phần binh pháp đã bị thất truyền rất nhiều, đời sau chỉ còn “Bát môn” Hưu, Sinh, Thương, Xã, Cảnh, Tử, Kinh; và "Cửu quyết" Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành, Cửu cung cũng xuất phát từ “Kỳ Môn Độn Giáp” này.
Trận Kim tỏa bát quái ra đời từ mười ba chương binh pháp của bộ sách này. Chứng cứ là đầu đời Hán, trong Tam quốc đều vận dụng binh pháp này để bày trận đại quân như Bát quái trận, Tru tiên trận... Người xưa tích luỹ trí tuệ cho đời sau, chúng ta đâu đã hoàn toàn nắm bắt lý giải hết! Tuy “Kỳ Môn Độn Giáp” lưu lại cho đến ngày nay chỉ là hạt cát trên bờ biển, nhưng như thế đã là nhiều rồi. Chỉ tiếc là, bộ thượng cổ kỳ thư này hiện nay chỉ được xem như Chu dịch đoán quẻ bói toán, cầu phong thủy, chứ chưa hoàn toàn hiểu hết giá trị tinh hoa của nó.
Kỳ Môn Độn Giáp tuy rất lợi hại, nhưng cũng không thể cứ có là bày được trận, cũng không phải bất cứ ai căn cứ nội dung là có thể bố trận, có khi lại vẽ rồng thành giun. Gia Cát Lượng bố trí Bát trận đồ có thể khoá chặt cả vạn binh sĩ đối phương, nhưng nếu đổi là người khác, có khi một chút hiệu quả không có mà còn làm mệt nhọc quân sĩ, thành trò cười cho thiên hạ.
Điều kiêng kỵ trong trận pháp Kỳ môn có rất nhiều, chẳng hạn “Xuân không phát đông, thu không tây chinh”. Bố cục cũng rất quan trọng, phải phối hợp cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà, không thể cứ tuỳ tiện tìm một nơi nào đó bày một trận ngẫu nhiên là xong.
Vấn Thiên bày trận Kim tỏa bát quái chẳng qua là lợi dụng địa hình đỉnh núi, bày một trận nhỏ định giam mấy tên nhóc con lại. Nếu trận pháp không bị phá, Mười Một có chạy thế nào cũng chỉ có thể quanh co trong sơn thôn trước mặt mà thôi, cho đến khi bị bắt.
Trận pháp này tạo ra ảo giác, đối phương cứ ung dung đi thẳng, nhưng thực sự thì vẫn quanh co trong trận đồ, bởi thế mới gọi là Kim tỏa bát quái, chia ra tám cửa nhưng lại khoá ngay ở giữa, không thể tìm nổi con đường ra.
Nhưng vừa rồi Vấn Thiên đi kiểm tra thì thấy trận pháp đã bị ai đó phá vỡ. Một trận cũng như một bản vẽ ghép lại, ai đó lấy đi một mảnh là mất ngay sự hoàn chỉnh. Tương tự vậy, trận pháp bị phá thì sẽ làm mất đi hiệu quả giam hãm.
Điều càng làm cho Vấn Thiên không yên tâm là, rốt cuộc thì ai có năng lực phá vỡ trận pháp này?
Vấn Thiên và Thiên Hải đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra nỗi âu lo trong mắt người kia.
Cùng lúc này, cuộc đọ sức ở sườn đồi vẫn tiếp diễn quyết liệt.
....................
Lãnh Dạ đang lo lắng, khẩu súng bắn tỉa của hắn hầu như không thể phát huy tác dụng.
Vô Hận là người thiện nghệ khinh công nhất của Long Hồn. Cho dù uy lực súng bắn tỉa lớn bao nhiêu thì cũng không thể bắn liên thanh, mà khi thay đạn thì đối phương đã tiếp cận được rồi. May thay Lãnh Dạ còn một khấu súng ngắn, trên tay Willy cũng có khẩu M4A1. Hai gã tuy là lần đầu phối hợp nhưng lại khá ăn ý, tạm ép Vô Hận không tài nào tiếp cận nổi. Tiếc là Willy đã bắn đến băng đạn cuối cùng, súng ngắn của Lãnh Dạ cũng chỉ còn lại mỗi ba viên.
“Pằng!” Lãnh Dạ nhằm vào Vô Hận đang nấp sau một thân cây bắn một phát rồi giục Willy "Chạy!".
Willy ném khẩu súng đã hết đạn, không ngoái lại chạy thục mạng xuống đồi. Lãnh Dạ cũng bám theo sát gót.
Vô Hận từ sau gốc cây đi ra, mặt sắt lại, thân mình tựa một làn khói truy theo hai gã.
Tại nơi sườn núi, cuộc chiến giữa Hầu Tử và Vịt Béo còn khá dữ dội, tiếng liên thanh không ngừng vang lên. Phía Mười Một đã yên tĩnh hẳn, bên này ba người hai trước một sau, mạnh ai nấy vừa đuổi vừa tháo chạy. Lãnh Dạ vòng qua vòng lại khiến cho Vô Hận không phát huy được hết khả năng khinh công, nhưng cự ly giữa ba người vẫn giảm dần...