Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 14: Quái bệnh
Dịch: keny
Tả Mạc cảm thấy mình cũng quá xui xẻo đi, thật là không có cái ngu nào bằng cái ngu nào, dại dột không việc gì làm mà lại đi nhặt con hạc giấy chết bầm kia?...
Vừa nghĩ đến đó thì bỗng trên bầu trời chi chi chít chít hạc giấy bay múa loạn xạ, sau đó rầm rầm rầm! Lấy hắn làm trung tâm, trong phương viên ba dặm ngay cả tấc ngói cũng không lưu.
Tả Mạc da đầu một trận tê dại.
Tay nhấc linh cốc lên, trên mặt Quách Lư sư huynh đột nhiên nổi lên một mạt kim sắc.
Bằng vào công phu này liền khiến Tả Mạc không khỏi thầm khen trong lòng, Quách Lư sư huynh tạo nghệ tại [Canh Kim quyết] so với hắn thâm hậu hơn nhiều lắm. Tuy chính mình đã đột phá tầng thứ hai, nhưng trên phương diện thực tế vận dụng cùng lý giải so với Quách Lư sư huynh đều kém khá xa.
Đúng lúc này biến cố chợt sinh!
Quách Lư sư huynh sắc mặt hơi biến, oa lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã vật ra. Các sư huynh đệ nhìn thấy vậy tức thì đại kinh thất sắc, vội vàng chạy đến bên cạnh Quách Lư sư huynh.
Chỉ thấy Quách Lư sư huynh mặt trắng như giấy, hơi thở mong manh, bất tỉnh nhân sự.
Các sư huynh quan hệ rất tốt cùng Quách Lư sư huynh vội vàng vác hắn lên người rồi cuồng chạy lên trên núi. Chỉ còn lại lão Đầu Đen đứng ngơ ngác tại chỗ, bỗng nhiên kêu gào khóc lớn, thanh âm thê lương, khiến người nghe ai ai cũng rầu rĩ.
Đám người dần dần tán đi, trên mặt mỗi người đều tràn đầy lo lắng.
Tả Mạc di động bước chân, đi vào linh điền. Đụng vào cây linh cốc trước mặt, hắn quan sát tinh tế nhưng cũng không dám đưa tay chạm vào. Một màn vừa rồi, khiến hắn đối với thứ linh cốc này vô cùng kiêng dè.
Một cổ mùi tanh hôi chui vào trong mũi, Tả Mạc không khỏi nhíu lại lông mày. Hai năm sống kiếp trồng trọt nhưng hắn chưa bao giờ ngửi phải thứ gì cùng loại như thứ này. Trong lòng hắn kỳ thực rất tò mò muốn tìm hiểu đến tận cùng bên trong linh cốc rốt cuộc là cái gì, bởi vì hắn bỗng nghĩ lại tình cảnh khi hắn lần đầu tiên tao ngộ nha trùng. Cổ khí tức bạo ngược nguy hiểm trong ký ức của hắn còn mới như ngày hôm qua. Song việc này chỉ phát sinh một lần khi thi triển [Canh Kim quyết] cho năm mẫu linh điền trong tiểu viện, sau đó hắn không một lần nào tiếp xúc với tình huống kia nữa.
Khi Quách Lư sư huynh đột nhiên hộc máu, trong đầu hắn ý niệm đầu tiên chính là, chẳng lẽ bên trong linh cốc này, có một loại khí tức cường hãn hơn cả trước đây?
Nhưng vết xe đổ của Quách Lư sư huynh nói cho hắn biết, không thể dễ dàng đem mạng nhỏ của chính mình ra để thử nghiệm.
Liếc nhìn lão Đầu Đen một cái, trong lòng hắn liền than thở, ngay cả vấn đề mà Quách Lư sư huynh còn vô năng xuất lực thì hắn cho dù có lòng nhưng sức thì xa xa không đủ.
Đến khi về tiểu viện, trong đầu hắn cứ quanh quẩn một màn vừa rồi. Quách Lư sư huynh hộc máu thụ thương hẳn sẽ làm cho tính chất nghiêm trọng của vấn đề nhanh chóng đề thăng, có thể xác định, môn phái nhất định sẽ làm ra phản ứng. Chỉ là vị tứ sư cô Thi Phượng Dung am hiểu trồng trọt nhất trong môn phái, tại nửa năm trước đã xuất ngoại vân du, đến nay chưa có về. Trông nom dược điền là Hách Mẫn sư tỷ cũng cùng La Ly sư huynh lại ra ngoài.
Hách Mẫn sư tỷ hẳn phải chịu xui xẻo song Tả Mạc lại không có nhiều ít cảm giác hạnh tai nhạc họa (vui khi người khác gặp họa).
Hắn có một loại cảm giác mơ hồ rằng quái bệnh sẽ khuếch tán. Vừa mới lúc nãy khi hắn bước vào linh điền xem xét qua,trình độ khô héo của linh cốc có sự bất đồng, do đó có thể suy đoán linh cốc trong phiến linh điền kia chắc là có thời gian nhiễm bệnh không đồng nhất.
Tình huống phát sinh tiếp theo cùng với dự đoán của hắn giống hệt, tiếp một đoạn thời gian, lại có hai vị sư huynh có linh cốc nhiễm loại quái bệnh này.
Cao tầng trong môn phái chứng kiến tình trạng này vẫn y nguyên không có lựa chọn thi thố biện pháp gì cả, về phầnQuách Lư sư huynh đến nay vẫn cứ hôn mê bất tỉnh.
Vô Không kiếm môn phút chốc bị một tầng âm vân bao phủ.
Cách thời điểm thu hoạch linh cốc chỉ còn tầm hai tháng, mọi người chỉ còn nước cầu khấn, mong rằng linh cốc trong linh điền chính mình có thể trốn thoát qua một kiếp này đợi đến thời gian thu hoạch.
Nhưng cầu khấn cũng chẳng phát huy chút tác dụng nào, năm nay ngoại môn đệ tử có nguy cơ thất thu phút chốc tăng lên hơn mười người.
Vận khí Tả Mạc cũng bay đi đâu mất, mười người xui xẻo này cũng có tên hắn. Năm mẫu linh điền trong tiểu viện thì hoàn hảo, nhưng năm mươi mẫu linh điền hắn thuê đã bắt đầu xuất hiện linh cốc khô héo.
Tâm trạng hắn mấy ngày nay đều phấp phỏng không yên!
Cho dù thế nào, hắn đều không có nghĩ qua mình sẽ ly khai môn phái. Trồng trọt không phải nghề nghiệp dễ chịu gì, nhưng nhờ có nó hắn còn sống tốt và sống khỏe. Từ hai năm trước, khi hắn bắt đầu mở mắt ra, hắn liền sinh hoạt tại Vô Không sơn, nơi này đã giống như nhà của hắn rồi.
Nhưng nếu như năm nay không cách nào giao nộp đầy đủ phí thuê linh điền, hắn sẽ bị môn phái trục xuất.
Đây là sự tình hắn tuyệt đối không cách nào tiếp thu! Càng huống chi, ly khai tiểu viện rồi hắn đến nơi nào tìm được một tiểu linh mạch đây?
Không có chuyện gì khó chịu bằng chuyện ngày ngày nhìn linh cốc của chính mình một cây tiếp một cây dần dần khô héo, không có chuyện gì tuyệt vọng bằng chuyện không cách nào ngăn trở chúng nó ngày càng lan tràn. Mùi tanh hôi khó ngửi tại linh điền cứ phiêu đãng, linh điền vốn phì nhiêu lúc này đã giống như bùn nhão.
Môn phái ai ai cũng lo ngay ngáy, số ngoại môn đệ tử có linh điền nhiễm bệnh đã tăng lên đến hai mươi lăm người, người chưa bị cũng cũng phấp phỏng bất an.
Cả cây linh cốc cơ hồ khô héo, chỉ có địa phương gần thổ nhưỡng để ý kĩ mới có thể nhìn thấy một tia lục sắc. Nếu như tìm không ra biện pháp, chẳng mấy chốc sinh cơ của linh cốc mất hết là chuyện một sớm một chiều.
Chính lúc Tả Mạc nhất trù mạc triển (hết cách), bỗng nhiên một con tiểu thiên hạc màu hồng xuất hiện trước mắt hắn.
"Nữ nhân đáng chết! Lúc này còn tới đảo loạn!" Tả Mạc vừa nhìn thấy con hạc giấy, không tự chủ mở miệng mắng to.
Hắn cũng không có ý tứ bắt lấy hạc giấy, cười lạnh nhủ thầm: "Hừ, ta không rảnh để chơi với ngươi, ngươi tự chơi một mình đi."
Thoại âm vừa dứt, tiểu thiên hạc đột nhiên tự động bay đến trước mặt hắn.
"Gia, ngươi tại nơi nào đợi nhân gia a?"
Thanh âm điềm mỹ đáng yêu luồn vào trong tai giống như liếm được một ngụm mật ong, lại giống như nhè nhẹ gãi một cái ở trong lòng, người định lực hơi yếu một chút khẳng định sẽ mê man trong đó.
Tả Mạc trợn mắt há mồm ngây ngốc nhìn tờ giấy tiên phấn hồng tự động trải ra trước mắt mình, mặt trên viết chín chữ kia.
Tự động triển khai, tự động phát thanh, tự động tìm người. . .
Nho nhỏ tiểu thiên hạc biểu hiện thần diệu khiến tâm linh nhỏ bé của Tả Mạc chịu đả kích trước nay chưa từng có.
Hắn đột nhiên có một loại dự cảm, chính mình sợ rằng đã chọc phải đại phiền toái.
"Tính ra, cùng với cái loại nữ nhân này so đo thật không đáng. Ta không rảnh chơi với ngươi!" Hắn đại nghĩa lẫm nhiên nói với chính mình.
"Muốn dùng mỹ nhân kế tới câu dẫn ta? Hừ hừ!" Tả Mạc trong lòng cười lạnh: "Ngươi còn non lắm. Đừng nói khu khu ma âm, cho dù có là tuyệt thế lỏa nữ tại trước mắt, ta cũng có thể tọa hoài không loạn, tâm định như tùng."
Giữa linh điền, chỉ nghe thanh âm như vịt giời của Tả Mạc ngân nga ngâm hát: "Ta bản đài gương sáng, nơi đâu nhạ trần ai, nha y nha. . ."
Lời còn chưa dứt, lại một con tiểu thiên hạc màu hồng khác từ chân trời bay đến trước mặt hắn.
Tiểu thiên hạc tinh mỹ đẹp đẽ động tác ưu mỹ tự động phát ra thanh âm.
"Hì hì, gia, nếu như tiếp tục không có hồi âm, tiểu thiên hạc tiếp theo ta sẽ vẽ một cái viêm bạo phù nga."
"Ta là người dễ bị hù lắm sao?" Tả Mạc không cho là đúng: "Người như ta mà lại vì cường quyền cúi đầu sao. . ."
Hắn bỗng khựng lại, nghiêng đầu suy tư, thì thào tự nói: "Viêm bạo phù, hình như đã nghe qua đâu đó rồi thì phải. . ."
Tiếng nói còn chưa dứt, khóe mắt bắn ra dư quang của hắn đã thấp thoáng nhìn thấy một con tiểu thiên hạc đang từ chân trời hướng hắn bay tới.
Hắn gãi gãi đầu, lại tới nữa! Đối phương làm sao định vị mà tìm đến hắn nhỉ? Đây là điều khiến hắn cứ băn khoăn suy nghĩ mãi. Trước nay nào có nghe nói qua tiểu thiên hạc có thể có dạng này công năng, trừ phi nữ nhân điên kia thực lực quá mức cường hãn đi. Mà nếu thực lực hơi cao siêu, ai còn dùng loại tiểu thiên hạc thế này nữa?
Từ từ, khoan đã nào… nàng nói lần này sẽ vẽ một cái viêm bạo phù. . .
Tả Mạc đôi mắt bỗng trợn tròn, không chút do dự rút chân mà chạy.
Oanh!
Sau người truyền đến một tiếng tiếng nổ tung, từng đợt chấn động kịch liệt trực tiếp đem Tả Mạc lật tung ngã nhào, miệng gặm đầy bùn đất.
Trong suy nghĩ của Tả Mạc, hắn chỉ cầu làm một tên sơ cấp tu giả hơi có năng khiếu trồng trọt mà thôi, cái loại tình huống nổ tung như thế này, tuyệt đối không phải là chuyện hắn từng nghĩ đến.
Giãy dụa bò dậy từ trong bùn đất, nhìn vào cái hố to sau lưng, thần sắc của hắn ngốc trệ.
Chân trời, lại là một con tiểu thiên hạc bay đến trước mặt hắn, vẫn y nguyên lưu loát mở ra tờ giấy, nhưng trong mắt Tả Mạc nhìn không ra nửa phần ưu mỹ mà là tràn đầy cảm giác được nữ vương ban sủng hạnh.
Sủng hạnh lớn nhất của nữ vương có đặc điểm chết toi là, không quản ngươi nguyện ý hay là không nguyện ý.
"Hì hì, gia, một nén hương sau, ta vẽ một cái liên hoàn viêm bạo phù nha."
Tả Mạc đầu hơi ông ông, giống mông đít bị lửa đốt xoay mình nhảy chồm tới, một tay nắm chặt tờ giấy tiên đang lượn lờ trước mắt, rút chân chạy vào trong tiểu viện.
Một nén hương!
Nữ nhân điên!
Khi viện lạc quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt, tim phổi cơ hồ như bị thiêu đốt, cổ họng bốc khói khiến Tả Mạc suýt khóc. Như gió xông vào viện tử, như gió tiến vào thư phòng, như gió tìm chu sa cùng bút lông.
"Ngươi đến cùng muốn làm gì?"
Hắn hồn nhiên nào có nửa điểm hào phóng cùng thư thái như lần trước, u oán như nữ tử nhu nhược bị nam nhân như lang như hổ nửa đêm xông vào khuê phòng.
Lấy tốc độ mà ngay cả bản thân hắn cũng khó tưởng tượng đem giấy tiên gấp lại, sau đó lấy tốc độ còn muốn nhanh hơn hướng nó quán thâu linh lực, ném xong một cái lên trời hắn mới như trút được gánh nặng.
Tả Mạc cảm thấy mình cũng quá xui xẻo đi, thật là không có cái ngu nào bằng cái ngu nào, dại dột không việc gì làm mà lại đi nhặt con hạc giấy chết bầm kia?...
Vừa nghĩ đến đó thì bỗng trên bầu trời chi chi chít chít hạc giấy bay múa loạn xạ, sau đó rầm rầm rầm! Lấy hắn làm trung tâm, trong phương viên ba dặm ngay cả tấc ngói cũng không lưu.
Tả Mạc da đầu một trận tê dại.
Không lâu sau đó, một con tiểu thiên hạc từ cửa sổ bay đến trước mặt hắn.
"Hì hì, ta chỉ là muốn cùng ngươi tâm sự ni. Nhân sinh a, lý tưởng a, có nhiều thú a!"
Tả Mạc rất dứt khoát địa giơ cờ trắng: "Ta đầu hàng!"
Đối phương nhìn mà không thấy: "Hì hì, nhân sinh lý tưởng của ngươi là cái gì?"
"Kiếm tinh thạch." Tả Mạc lòng tràn đầy khuất nhục đành nhắm mắt nhắm mũi viết xuống.
"Tinh thạch là để kiếm ăn sao?"
"Chính là ta kiếm không ra." Tả Mạc nói nhăng nói cuội.
. . .
Tả Mạc sau khi tê dại một trận liền bắt đầu minh bạch. Đối phương hẳn là một nữ tử được nuôi dưỡng tại thâm khuê, cùng cực vô vị, hư không tịch mịch, coi nhân mạng như rơm rác, chết người ở chỗ nữ nhân này năng lực lợi hại đến biến thái. Mà cũng chính vì "lợi hại đến biến thái" cái điểm quan trọng này nhẹ nhàng bóp chết bất cứ ý đồ phản kháng nào của Tả Mạc.
Điều an ủi duy nhất là cái này nữ nhân còn có thói quen ăn cơm. Tả Mạc lần thứ nhất cảm tạ thói quen đã hầu như biến mất tại tu tiên giới này, nó an ủi Tả Mạc là đối phương còn là con người bình thường chứ không phải quái vật.
Tạm thời hòa hoãn nhịn nhục tám chuyện cùng nữ nhân này, Tả Mạc buông lỏng một hơi. Lúc đầu là khẩn trương, về sau là triệt để tê dại, Tả Mạc khắc sâu toàn bộ quá trình ăn đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần vừa rồi.
Điều này khiến hắn đối với những thứ có thể làm Quách Lư sư huynh hộc máu trong linh cốc không còn có bao nhiêu sợ hãi . Hôm nay, kinh lịch chỉ một buổi chiều nhưng làm hắn tin tưởng, trên đời này, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cái gì có thể đáng sợ bằng khủng bố nữ nhân kia.
Hắn quyết tâm đi thử nghiệm phương pháp cứu vãn năm mươi mẫu linh cốc của chính mình.
Hắn không muốn ly khai nơi này.
Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 15: Tiểu yêu
Dịch: keny
Hắn giống như bị hút vào một cái thế giới cực kỳ xa lạ.
Vô số hắc sắc hạt tựa như hạt bồ công anh tại trong hư không tung bay, tổ hợp thành một phiến hải dương màu đen vô tận. Phiến Hắc Hải này nhè nhẹ dập dờn, mỗi một lần dập dờn, đều tán phát khí tức vô cùng mãnh liệt.
Mỗi một hạt giống đều nhỏ bé ốm yếu, nhưng khí tức phiến Hắc Hải phóng thích ra khiến cho ngay cả ý định hung hăng lúc đầu của Tả Mạc cũng biến đi đâu mất .
Bóng đêm buông xuống, Vô Không sơn chìm dần vào màn đêm yên tĩnh.
Do cách Đông Phù khá xa, sinh hoạt trong sơn môn khá là khô khan, đến buổi tối đại đa số ngoại môn đệ tử đều tụ lại một chỗ tán gẫu giải trí giết thời gian. Còn thời gian rảnh của đa phần nội môn đệ tử đều đặt vào tu luyện, xét về điều kiện nội môn đệ tử áp lực sinh tồn mạnh hơn ngoại môn đệ tử nhiều. Bọn họ chỉ cần phải nỗ lực tu luyện, rồi sau đó có thể tham gia liệp sát yêu thú.
Trong mười năm, môn phái kiếm tu mà không có ai tham gia liệp sát yêu thú rất nhanh sẽ tiêu vong, đây là thường thức ai cũng biết.
Đây cũng chính là đặc trưng của môn phái kiếm tu, chúng thường thường hưng thịnh rất nhanh, nhưng đồng dạng, tiêu vong lại càng thêm khoái tốc. Môn phái kiếm tu có được truyền thừa lâu dài có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà không môn phái nào lạikhông có danh đầu sừng sững.
Việc này cùng Tả Mạc không có quan hệ, hắn nào có dính dáng chút gì tới yêu với chả thú.
Trong bóng đêm, hắn một mình một người đi trên sơn đạo. Kinh qua mấy đời khổ tâm kinh doanh, dã thú hung mãnh trong Vô Không sơn sớm đã tiêu thanh nặc tích, vấn đề an toàn là điều được đảm bảo chắc chắn.
Từ khi hắn bắt đầu mở mắt ra cho đến hiện tại, một khi hắn đã quyết định chuyện gì liền quyết không lùi bước, ánh mắt hắn càng kiên định, nhịp bước dưới chân cũng nhanh mấy phần.
Môn phái đối với hắn không hề chiếu cố ưu đãi nhưng sinh hoạt của hắn ở đây đã thành thói quen, cho dù có điểm khổ cực, nhưng cũng kha khá an nhàn.
Tâm kết duy nhất trong lòng hắn chính là lai lịch thân thế không rõ ràng. Cái giấc mơ thỉnh thoảng lại xuất hiện kia cùng khuôn mặt vĩnh viễn không nặn ra được một tia tâm trạng buồn hay vui của hắn, tựa hồ muốn nhắc nhở cho một chuyện gì đó. Chính là thẳng đến bây giờ, một chút manh mối cũng mò không ra.
Trừ cái tâm kết này, hắn đối với sinh hoạt hiện tại khá là mãn ý, thế mà hắn lại phải đối đầu với nguy cơ bị đuổi khỏi sơn môn.
Có lẽ sẽ có một ngày hắn ly khai nơi này, nhưng ít nhất không phải bây giờ.
Mà khiến hắn hạ ra quyết tâm này còn có một nguyên nhân khác, chính là cỗ xung động đang ngo ngoe trong lòng hắn. Tả Mạc cũng không hiểu vì cái gì, giống như từ tao ngộ hai lần trước, cỗ dục vọng chiến đấu sâu trong cốt tử hắn đã được khơi dậy.
Tả Mạc không biết chuyện này rốt cuộc có được tính là "chiến đấu" hay không, nhưng ở trong lòng hắn, loại cảm giác xúc động này không hề khiến hắn sợ hãi, ngược lại hắn còn ẩn ẩn mong chờ.
Với trình độ Luyện khí tám tầng, ban đêm liền giống như ban ngày tịnh không phải chịu chút ảnh hưởng nào.
Rất nhanh, hắn đã đi đến năm mươi mẫu linh điền của mình.
Tốc độ khô héo lan tràn rất nhanh, so với lúc hắn ly khai mới có mấy tiếng mà tình trạng lại càng nghiêm trọng, thêm một mảng lớn linh cốc bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô héo.
Đi tới một cây linh cốc gần nhất, mũi liền nghe truyền đến mùi rất tanh hôi, hắn bỗng nhớ lại tình cảnh Quách Lư sư huynh hộc máu hôn mê bất tỉnh, bất giác hơi do dự. Nhưng tia do dự này vừa lóe lên trong mắt liền tan biến, thay vào đó là một quang mang rực sáng như lửa!
Trong đêm, Canh Kim khí mang lóng lánh lên quang mang màu hoàng kim cực kỳ mê người, chúng giống như một bầy tinh linh màu vàng đầy linh tính.
Tả Mạc hít sâu một hơi, tay phải kẹp lấy Canh Kim khí mang, chạm vào linh cốc trước mặt.
Oanh!
Hắn giống như bị hút vào một cái thế giới cực kỳ xa lạ.
Vô số hắc sắc hạt tựa như hạt bồ công anh tại trong hư không tung bay, tổ hợp thành một phiến hải dương màu đen vô tận. Phiến Hắc Hải này nhè nhẹ dập dờn, mỗi một lần dập dờn, đều tán phát khí tức vô cùng mãnh liệt.
Mỗi một hạt giống đều nhỏ bé ốm yếu, nhưng khí tức phiến Hắc Hải phóng thích ra khiến cho ngay cả ý định hung hăng lúc đầu của Tả Mạc cũng biến đi đâu mất .
Hắn trong đầu là một mảnh mờ mịt đối mặt với phiến Hắc Hải hung bạo, cũng không biết làm cách nào để xoay sở, cho tới hôm nay đây là lần đầu tiên [Canh Kim khí mang] nóng nảy hung mãnh chủ động không đánh mà hàng…
Lúc này trong linh điền của lão Đầu Đen có ba người đang đứng.
Một trong ba người là một nam tử mặt vuông râu dài, thần sắc uy nghiêm, không giận tự uy. Một vị lão giả khác khô gầy như thiết, hai mắt khép hờ mang theo hàn mang điểm điểm, kiếm khí bức nhân. Vị còn lại lại là một người mập mạp, trên mặt thủy chung treo mặt cười, lúc nào cũng vui vẻ a a.
Nếu như là có đệ tử nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng.
Không giận tự uy chính là chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên, khô gầy như thiết là Tân Nham sư thúc, mặt cười mập mạp lại là Diêm Nhạc sư thúc. Cường giả tọa trấn Vô Không kiếm môn, bốn người đã tới ba người, nếu là truyền ra ngoài, trong môn tất nhiên phải xảy ra một trường hiên nhiên đại ba (sóng to gió lớn).
"Hai vị sư đệ biết được thứ này?" Bùi Nguyên Nhiên trầm giọng nói. Lần này quái bệnh đến quá mức kỳ quặc, không có nửa phần dự liệu. Mà tình thế hung mãnh, trong mấy ngày cơ hồ nửa số linh điền đã gặp phải tai ương.
Điều này hiển nhiên khiến thu hoạch linh cốc năm nay thất thu thảm trọng, tổn thất chừng hơn phân nửa. Đối với dạng tiểu môn phái như Vô Không kiếm môn, tổn thất này đủ để khiến lung lay cơ nghiệp của họ.
Cho nên khi hung tin truyền đến bọn họ, chưởng môn cùng mấy sư thúc cho dù bình thường trước nay không hỏi qua chuyện linh điền cũng phải động thân tới kiểm tra xem.
Nhưng tình huống trước mắt so với bọn hắn tưởng tượng còn tệ hại hơn nhiều, ba người tâm tình không tốt không ai không nhíu chặt lông mày.
Tân Nham lắc đầu: "Chưa từng thấy qua, nhưng nó có thể phệ linh, hẳn là yêu nghiệt, đáng chết!" Nói xong hai chữ cuối cùng sát khí tứ dật, sâm hàn lẫm liệt!
"Nhị sư huynh nói không sai." Ngay cả người hiền lành như Diêm Nhạc cả ngày đem mặt cười treo trên mặt lúc này cũng là mặt trầm như nước: "Chỉ là, trong Vô Không sơn chúng ta, chưa bao giờ có yêu nghiệt đặt chân tới, con tiểu yêu này như thế nào đến được Vô Không sơn?"
"Việc này rất là kỳ quặc." Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm, trong thần sắc thoáng một tia lo lắng: "Từ ba ngàn năm trước yêu ma hai tộc lui về phía sau phòng tuyến Toàn Cơ, gần ngàn năm qua chưa từng nghe nói qua có yêu ma xuất hiện tại kiếm hà phủ địa. Hiện nay bản môn lại có yêu tộc xuất hiện, thật là khiến người ta khó hiểu."
"Sư huynh cần gì lo thừa, giết đi là được." Tân Nham lãnh đạm nói: "Đừng nói một con tiểu yêu còn chưa khai linh trí, cho dù là đại yêu ma… Hừ, chúng chết dưới kiếm của ta cũng không phải chỉ là một hai con!"
Diêm Nhạc lộ ra thần tình hồi tưởng quá khứ, cười nói: "Nhớ tới năm đó chúng ta ba người cuồng liệp yêu thú, thanh [ Băng Ly kiếm] của nhị sư huynh đánh cho yêu ma khiếp nhược, chấn nhiếp quần ma, tiêu tiểu rét mật!"
Hai người còn lại không khỏi đều lộ ra sắc mặt cảm khái ký ức.
"Trước đem tiểu yêu này thu thập đi, hôm nay trăng đẹp thế này sau đó chúng ta hồi viện nấu trà tự hoài, cũng là một đại khoái sự của nhân sinh." Bùi Nguyên Nhiên vuốt râu cười nói.
Diêm Nhạc vỗ tay cười lớn: "Lời ấy đại thiện. Nhị sư huynh, chúng ta áp trận cho ngươi."
Tân Nham cũng không chối từ, hai mắt hàn mang chớp động, gọi ra phi kiếm.
Một thanh phi kiếm óng ánh như tuyết trắng xuất hiện trên bầu trời, quang mang trong sáng mà thanh lãnh của nó bức cho nguyệt sắc cũng phải ảm đạm, vắt ngang trên trời đêm càng khiến tâm thần người ta vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi. Đây chính là phi kiếm thành danh của Tân Nham sư thúc [Băng Ly kiếm].
"Đi!"
Một tiếng ngâm thanh thúy thấu triệt khắp nơi.
Băng Ly kiếm thân kiếm hơi run lên, rồi huyễn thành một con băng ly toàn thân trắng toát, hai mắt hung quang lấp lánh phát ra một tiếng trầm hống trực tiếp hóa làm một đạo lưu quang nhào về hướng linh điền!
Mắt thấy lưu quang sắp đánh vào linh điền, biến cố lại chợt sinh.
Mỗi một gốc linh cốc khô héo phóng thích ra một sợi khói đen, những sợi khói đen tinh tế gặp gió tức thì lan rộng, cơ hồ chỉ trong chớp mắt linh điền liền bị chụp bởi một tầng khói đen như mực, vươn tay ra cũng không thấy ngón.
Bùi Nguyên Nhiên ba người bị lung tráo (lồng khói đen) chụp lấy, lại không hề hoảng loạn chút nào.
Bọn họ tịnh không biết, cách chỗ họ đứng không xa còn có một tên ngoại môn đệ tử đồng dạng bị lung tráo chụp.
Tả Mạc nghe được tiếng chấn hám của Tân Nham sư thúc liền bừng tỉnh, nhưng lúc này hắn lại kinh hãi phát hiện, chính mình căn bản không cách nào đem thần thức rút trở về.
Hắn còn có thể nhìn thấy, trước mặt vẫn là hắc sắc hạt bồ công anh tung bay đầy trời!
Tiếng chấn hám của Tân Nham sư thúc giống như đã kinh động sự yên tĩnh của chỗ này. Đầy trời hạt hắc sắc bồ công anh đang bay múa hình như bị kích động, phút chốc bỗng trở thành một mảnh đại dương bạo hãn vô biên, từng trận gió lốc nổi lên.
Phẫn nộ, miệt thị, vô nại, bi thương. . .
Rất nhiều tâm trạng bỗng hiện lên trong đầu Tả Mạc, hắn giống như một con mộc ngẫu (con rối gỗ), vô số tâm trạng vốn không phải của hắn phảng phất như được phiến hắn hải kia trợ lực, càng lúc càng mãnh liệt. Thức hải Tả Mạc phút chốc trở thành một mảnh hỗn độn
Nhưng mà, ý thức của chính Tả Mạc vẫn vô cùng thanh tỉnh.
Có chuyện gì bi ai hơn chuyện ý thức chính mình bị người khác khống chế đây?
Sâu trong cõi lòng chợt nhói lên, một cảm giác xúc động, một cổ chán ghét cùng căm giận trước kia chưa từng có đột nhiên bùng lên!
Đáng chết!
Thân thể Tả Mạc kịch liệt run rẩy, mỗi khớp xương trên toàn thân đều lẩy bẩy, run rẩy càng lúc càng kịch liệt, trường diện vô cùng quỷ dị.
Trong thức hải hắn đang điên cuồng giãy dụa, điên cuồng gầm rú!
"Cút!"
Tiếng rống giận giống như cuồn cuộn lôi thanh, vang vọng trong phiến hắc sắc hải dương trên không.
Sau tiếng kêu bạo quát, cảm giác mất khống chế kia đột nhiên tiêu thất nhất không. Hắn y nguyên vẫn có thể cảm thụ mọi tâm trạng của hắc sắc hải dương, nhưng những tâm trạng này đã không còn xâm chiếm thần thức của hắn.
Tiếp theo, hắn nhìn thấy một màn mà có lẽ cả cuộc đời này hắn không thể nào quên được.
Một đạo kiếm quang như tuyết trắng từ trên trời giáng xuống!
Chỉ một kiếm!
Hắn nhìn thấy rõ ràng hắc sắc hải dương bạo hãn vô biên cư nhiên ngạnh sinh sinh bị chém thành hai nửa! Uy lực khủng khiếp của một kiếm này chấn trú Tả Mạc, thức hải của hắn trong khoảng khắc này đã bị quang hoa kinh diễm của một kiếm này làm cho chết lặng.
Sợ hãi theo bản năng len lỏi chiếm cứ mọi ngóc ngách trong tâm linh hắn.
Hết thảy mọi cử động tựa hồ đều chậm lại, một kiếm hủy thiên diệt địa chém xuống, vô số kiếm ý như bầy cá mập hung hãn, rượt đuổi theo hạt hắc sắc bồ công anh, sở quá chi nơi, không vô nhất vật (ý nói không lưu lại thứ gì).
Tâm trạng của hắc sắc hải dương bây giờ lại là nôn nóng cùng sợ hãi. . .
Tả Mạc cười, mới vừa rồi hắc sắc hải dương thao túng khống chế hắn khiến hắn giận muốn sôi gan.
Chiến đấu kết thúc rất nhanh, không hề xuất hiện kiếm thứ hai, một kiếm này đã hoàn toàn đem hắc sắc hải dương thanh tẩy sạch sẽ. Linh cốc liền khôi phục như thường, chỉ là thụ tổn nghiêm trọng, cần phải có thời gian tới tư dưỡng. Quyền khống chế thần thức đã trở lại trên tay Tả Mạc. Từ trong linh cốc đi ra, hắn không tự chủ vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
Đêm nay độ hung hiểm đã vượt xa điều hắn có thể tưởng tượng, hiện tại nghĩ lại vẫn còn sợ hãi không thôi.
Hắn toàn thân mềm như bún ngồi phịch xuống đất, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, gió đêm thổi tới tức thì khiến hắn lẩy bẩy một cái.
Tả Mạc thất hồn lạc phách đi về tiểu viện của mình.
Hắc sắc bồ công anh trong linh cốc là cái loại gì? Sau đó bỗng nhiên xuất hiện đạo kiếm quang kia, là ai làm?
Một kiếm kia mang đến cho hắn chấn hám thực quá cường liệt! Băng hàn thấu xương, kiếm ý mang theo sát cơ tung hoành ngất trời để lại dấu ấn rất sâu trong lòng hắn. Hắn bỗng nhiên đại ngộ, vì cái gì nhiều người như vậy đau đau khổ khổ chọn kiếm tu, truy cầu lực lượng chính là thiên tính của con người!
Càng huống hồ, lực lượng cường đại như thế, khủng bố đến như thế!
Xem ra năm mươi mẫu linh cốc cuối cùng cũng đã được cứu, tuy sản lượng năm nay chắc chắn giảm nhiều, nhưng để đóng phí thuê linh điền hẳn là còn đủ.
Tả Mạc lúc này mới nhẹ thở ra một hơi, ngồi xuống kiểm tra thần thức chính mình. Đêm nay tình huống hắn kinh lịch với học thức nông cạn của hắn thì làm sao hiểu rõ được nên hắn rất bận lòng không biết chính mình có bị ảnh hưởng không tốt gì từ chuyện kia không.
Vừa nhập định, sắc mặt Tả Mạc đột nhiên kịch biến!
Trong thức hải của hắn, không biết từ lúc nào bồng bềnh một hạt hắc sắc bồ công anh!
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:00 PM.
|