Mị Băng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Chết tiệt, kẻ nào muốn chết thừa dịp nàng ngất đi không có khả năng phòng thủ cầm gậy hung hăng đánh trộm lên đầu nàng? Bất giác cả người tỏa ra sát khí hừng hực, đáy mắt bùng lên vĩ đại ngọn lửa đỏ rực.
Nàng không phải đã đi xuống dưới suối vàng vui sướng nghỉ ngơi rồi sao? Như thế nào lại ở trên giường? Chuyện gì đã xảy ra?
Nhan Mị Băng còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy một thanh âm già nua chậm chạp: “ Tiểu thư hơi thở mong manh, mạch đập hỗn loạn, chỉ e là…không thể sống được. Lão hủ kì thực bất lực. Xin thứ lỗi cho”
Nàng ngẩn người. Nói ai vậy? Chẳng lẽ là đang rủa nàng sắp xuống Diêm La điện?
Mị Băng cả giận, hai tròng mắt nhắm nghiền lập tức mở bừng ra.
Thật là đáng chết a!
Tên nào vô lễ dám nói với bổn cô nương như vậy.
“ Kẻ nào chán sống dám nói bậy ta !!”
Một người sắp tắt thở mà mở miệng nói chuyện, thật là quỷ dị.
Hai người trong phòng, ngây người, sợ đến thất thần.
“ Tiểu thư.” Nữ nhân trung niên mở mắt thật to, nhìn nàng giống như đang thấy ma, im lặng hồi lâu, rốt cuộc hét tướng lên.
Vị thái y kinh ngạc, khuôn mặt dần chuyển sang xám lét, lẩm bẩm một mình.
“ Phi phàm…phi phàm…phi phàm…”
Rồi lảo đảo thu dọn đồ đạc mà chạy ra ngoài.
Nàng ghé mắt dò xét căn phòng này.
Nơi này không thể gọi là tốt được. Trong phòng còn độc một cái giường cũ rách nát.
Ánh mắt nàng nhanh như chớp chuyển động đánh giá người nữ nhân vừa nói, chỉ thấy sắc mặt bà tái bệch, hai mắt thâm đen như gấu trúc, nhất định là do thức đêm. Một cây trâm đơn giản cài lên đầu, vài sợi tóc bạc trắng lòa xòa cản trở đôi mắt hiền từ thấm đẫm nước mắt. Phục trang trên người bà chín mười phần là thấy ở phim cổ trang…
Vốn là người nhạy bén, lại có chỉ số IQ cao chót vót, nàng tức thời hiểu ra mọi chuyện. Đồng thời 2 chữ như luồng điện xoẹt qua đầu: Xuyên Không.
Thật là vô lý nha!
Gương mặt nàng run rẩy, xúc động ôm đầu, muốn khóc, muốn về nhà
Nóng quá!!!
Mị Băng lấy chân đạp tung chiếc chăn mỏng trên người, nàng nhìn xuống người, phát hiện mình cũng đang mặc một thân lam y cổ trang….
Đợi đã!
Ô ô ô!
Đây nhất định không phải là thân thể của nàng!
Tình trạng gì thế này?
Xuyên không là một chuyện, nhưng trở thành bộ dạng này lại là chuyện khác!!!
Nàng không có thành mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, ngược lại biến thành một bản sao ở hiện đại phiên bản Mini.
C.h.ế.t.t.i.ệ.t!
Mị Băng nhịn không được thầm **** trong lòng, nếu biết lão Thiên gia muốn giở trò gì, nàng nhất định sẽ cho ông ta biết Diêm Vương dung nhan đẹp đến mức nào.
“ Tiểu thư, người có mệt không?”
Nữ nhân có đôi mắt thâm quầng lặng lẽ lau nước mắt, thâm tâm có đôi chút sợ hãi, lo lắng nhìn Nhan Mị Băng. Như thế nào a, chẳng lẽ mắt nàng có vấn đề, hay là tiểu oa nhi ở trước mặt mình thực là đang có biểu tình hung dữ như vậy. Tiểu thư không phải bị trọng thương đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi cơ chứ?
“ Ngươi là nhũ mẫu hay là ai?” Mị Băng nhìn chằm chằm nữ nhân kia, lông mi đen như mực co rúm lại, xưng hô thân thể này là tiểu thư chắc hẳn không phải là mẫu thân của nàng. Nhưng lại hết mực ân cần với Mị Băng, chẳng lẽ bà ta chính là nhu mẫu hay cũng phải chăng là một nô tì có tuổi thân thiết với nàng.
“ Tiểu thư có thật là không sao. Nhũ mẫu chính là ta” Nữ nhân thấy Nhan Mị Băng tỏ ra xa lạ tựa như người ngoài, trong lòng không khỏi hoảng hốt, “ Tiểu thư quả thật đáng thương, sinh ra đã bị mọi người coi thường, hiện tại cư nhiên biến thành mất trí thế này.” Sửng sốt một lát, hàng ngàn giọt lệ thi nhau tuôn ra từ hai khóe mắt.
Nàng trợn tròn hai con mắt trắng dã như cá chết trôi nhìn vị nữ nhân. Bất quá nếu không ngăn bà ta lại, chẳng lâu sau căn phòng này sẽ tràn ngập nước là nước mất.
Nhan Mị Băng thở dài, đã đến hoàn cảnh này thì nàng cũng không muốn giấu ai. Chẳng qua chỉ là phân vân có nên bắt chước mấy người trong tiểu thuyết xuyên không, giả vờ như mất trí nhớ, nhưng rốt cục cuối cùng vẫn quyết định không làm như vậy.
“ Ta chẳng qua là mắc chứng đãng trí, ngươi không nên quá lo lắng như vậy” Nàng chép chép miệng nhỏ xinh, ánh mắt lộ ra tinh quang mang theo chút tà khí.
“ May là tiểu thư không có mệnh hệ gì” Nữ nhân dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bé con của Nhan Mị Băng, thật cẩn thận, nhưng bàn tay chai sạn vẫn không khỏi khiến cho nàng cảm thấy đau nhẹ.
Ui da…
Thân thể này đúng là yếu quá.
“ Cho ta nghỉ một lúc được không” Mị Băng cất tiếng nói, ngả người xuống giường, hai chân thon ngắn tinh nghịch vắt vào nhau, đôi mắt trong suốt như viên bảo thạch than thản nhắm nghiền.
Nàng quả thực rất mệt, chỉ muốn quên hết mọi chuyện mà ngủ một giấc cho bõ đời.
“ Dạ” Thanh âm mềm mại vang lên
Cánh cửa từ từ khép lại tạo ra một tiếng “ Kít..”