Hoàng gia là gì? Nếu không có một đống quân đội đứng bên thì hoàng gia không hơn con cầy tơ trong nồi xáo măng là mấy!
---o0o--- Truyện Bất Diệt Kiếm copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lửa bốc ngụt trời.
Cả một kinh thành rộng lớn chìm trong biển lửa.
Lửa.
Lửa.
Lửa bốc ngùn ngụt. Đâu đâu cũng là lửa.
Cả một góc trời đỏ rực màu của lửa và máu. Tiếng kêu cứu hoả vang dội khắp nơi. Người ta mang đến từng thùng nước lớn, sau đó nước được dội vào đám cháy bởi đôi tay đầy cơ bắp của bọn lính tráng.
Nhưng rõ ràng cái mà những lính cứu hoả này hiện đang cần nhất không phải là cơ bắp. Cái họ cần bây giờ chính là cái đầu!
Bọn phóng hoả đã sử dụng một dầu hoả để đốt nhà, thế mà những kẻ chữa lữa lại dùng nước mà chữa thì có phải càng đổ thêm dầu vào lửa không. Thế mà chúng vẫn không nhận ra, cứ tạt hết ca nước này đến ca nước khác, hết thùng nước này đến thùng nước khác, hỏi sao lửa không cháy mạnh hơn và theo dòng nước lan ra càng rộng?
Chẳng mấy chốc, Hoả Vân thành - kinh đô của Hoả Vân Quốc đã ngập chìm trong biển lửa.
Nhưng phóng hoả kinh thành không phải là mục tiêu chính của kẻ thủ ác.
Mục tiêu của bọn chúng là Hoả Vân cung, toà lâu điện nguy nga của hoàng thất Hoả Vân quốc. Ba nghìn hắc y nhân vượt tường thành lợi dụng hoàn cảnh náo loạn ào ào xông vào hoàng cung, thấy người là giết. Chẳng mấy chốc, xác người chất đống như núi. Toàn bộ năm nghìn cấm binh hộ vệ hoàng gia đều bị tiêu diệt.
Hoả Liên đế nhìn đám lính tráng chết lăn lộn trước mặt mà không tin vào mắt mình. Đó là những cận vệ cao cấp nhất của Hoả Vân Quốc, vốn là những cao thủ tuyệt thế được tuyển lựa kĩ càng trên khắp Bất Diệt đại lục, thực lực cường hoành vô bỉ. Bất cứ ai trong số mười người này đều có thể một địch trăm, không, địch ngàn kia.
Thế mà họ chỉ chết như những con heo bị thọc tiết.
Hay, quả là so sánh không cách nào chính xác bằng. Heo chọc tiết! Tất cả bọn Thập Sát đều chết với đúng một kịch bản duy nhất: Xông ra, bị thọc kiếm vào họng, máu ồng ộc chảy ra, và ... hết.
Thập Sát! Nỗi kinh hoàng của mọi đạo binh hùng mạnh nhất trên Bất Diệt đại lục! Là cơn ác mộng kinh khủng nhất cho bất cứ kẻ thù nào của Hoả Vân quốc! Là niềm tự hào của mọi thần dân Hoả Vân quốc khi nói về đất nước mình. Thập Sát dường như chính là biểu tượng về sức mạnh, là quốc huy của Hoả Vân quốc. Được coi như thập đại cao thủ cường hãn nhất trên đại lục. Bất quá ... bất quá, tất cả đều biến thành heo chọc tiết cả rồi!
Hoả Liên đế lắc đầu ngán ngẩm. Ông thừa biết Thập Sát dường như chính là vận mệnh của Hoả Vân quốc, mười người đã được liệt vào hàng ngũ hoàng gia mà ông thương yêu như con, giờ đã nằm ngay đơ. Có người trước lúc chết vẫn ngây ngốc nhìn ông cười, lại có kẻ chăm chăm nhìn ông như muốn đem hình ảnh cao quý của vị đế vương tuyệt thế này lưu vào trong tâm tưởng,... tất cả đều khiến Hoả Liên đế đau lòng khôn tả. Hai dòng lệ nóng hổi trào ra, Hoả Liên đế cắn răng nhìn vào gã thanh niên đang đứng trước mặt mình.
Hắn cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, thân mặc trường bào vàng rực, nhưng trong trận chiến vừa rồi, máu đã nhuộm đỏ rực y phục của hắn, tóc dài xoã ra cũng dính bết lại bởi máu. Khuôn mặt tiêu sái nhuộm đỏ những máu, càng tạo cho hắn một vẻ hoang dã hung hãn quỷ dị.
Hắn mỉm cười, gằn giọng hỏi:
- Hoả Liên đế lừng lẫy một phương, từng một thời hét ra lửa, sao giờ lại hèn hạ đến thế, sợ chết đến phát khóc kìa! Quả đẹp mặt thực! Đẹp mặt thực! Hắc hắc…
Hoả Liên đế cố nén giận, ông biết lúc này có nói gì cũng vô ích, nghiến răng hỏi:
- Ngươi là ai? Sao lại có khả năng siêu phàm như vậy?
Thanh niên nhân cười khằng khặc:
- Siêu phàm? Xem ra lão già đã già thật rồi ... Cỡ ta mà gọi là siêu phàm á? Nếu lão biết trong “Tổ Chức” ta chỉ là loài mạt hạng thì chắc mỗi lần lão gặp những đầu lĩnh của ta, có lẽ lão phải gọi họ là thánh nhân mất, hắc hắc ...
Hoả Liên đế đại kinh, ông thất sắc hỏi:
- Ngươi ... “Tổ Chức” ... ngươi nói là gì? Sao lại có khả năng tiêu diệt được Thập Sát? Ngươi...
Thanh niên nhân lại cười lớn hơn nữa:
- Đúng là lão già ngươi đã ấu trĩ quá sức rồi! Ngươi quả là ếch ngồi đáy giếng, ngươi tưởng trốn trong cái vỏ ốc này thì sẽ được an toàn tuyệt đối? Ngươi nghĩ Thập Sát của ngươi là những chiến binh mạnh mẽ nhất đại lục? “Đại thúc” à, ngươi đã quá bảo thủ rồi.
Ngưng một chút, hắn nói tiếp:
- Phàm là võ giả chân chính đều phải qua chiến đấu, cọ xát mới có thể tiến triển được. Thập Sát vốn ngày trước là mười cao thủ mạnh nhất đại lục, ta công nhận điều đó. Nhưng chúng đã sai lầm, sai lầm thảm hại. Sai lầm lớn nhất trong đời chúng, chính là gia nhập vào Hoả Vân hoàng gia.
- Sau mấy mươi trận chiến tầm thường ngoài trận mạc, ngươi đã mang bọn Thập Sát về cung điện mà trọng thưởng này nọ, đặt làm tướng quân này, tướng quân kia, lại còn bọn dân đen ngu ngốc nữa chứ ... hừ ... tôn bọn chúng làm thần thánh, cuối cùng Thập Sát cũng bị lu mờ bởi cái thứ danh hão chết tiệt kia ... các ngươi đúng là bọn chó chết, làm hỏng mười vị cao thủ bậc nhất ...
Hoả Liên đế tuy già nhưng không nghễnh ngãng như những lão cùng tuổi, ông càng nghe càng rạng, cuối cùng thở hắt ra một hơi, nước mắt lưng tròng, đau khổ thốt:
- Thập Oa! Thập Oa! Ta thực đã làm hại các con rồi!
Thường nhật ông vẫn âu yếm gọi Thập Sát là Thập Oa, giờ đây trong lúc tang thương, lý trí không ổn định liền thốt ra danh tự kia, khiến thanh niên nhân không nhịn được cười. Hắn nói:
- Lão oa tử, ngươi nói chung cũng coi như là có công đối với bọn ta, nếu ngươi không huỷ hoại thực lực của Thập Sát thì sự phát triển của “Tầm Ảnh Hưởng Đại Lục” sẽ chậm lại rất nhiều đó, ngươi biết không?
Hoả Liên đế ngẩn người, ra vẻ ngờ nghệch hỏi:
- “Tầm Ảnh Hưởng Đại Lục”?
Thanh niên nhân cười, hôm nay hắn rất cao hứng, định mở miệng thì một âm thanh kì dị không hiểu từ đâu vọng đến làm hắn cả kinh thất sắc. Âm thanh này nhẹ, mỏng, thực sự rất khó nghe. Nhưng những người đã nghe được thì cho dù là ai cũng thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tiếng gọi của âm phủ!
Một âm thanh the thé, lãnh ngạo vô tình không hiểu từ đâu phát ra:
- Nhóc! Ngươi hơi nhiều lời rồi!
Thanh niên nhân lập tức sắc mặt đại biến, liền quỳ xuống đất dập đầu lia lịa. Trong lúc hoảng hốt không ngờ lại quay về hướng Hoả Liên đế dập đầu, xem ra trước khi chết, lão nhân này cũng chiếm được chút tiện nghi. Thanh niên nhân đanh giọng:
- Ngươi! Chính là ngươi hại ta! Chết đi!
Hai tiếng cuối vừa dứt, hữu thủ của hắn đã hoa lên một cái. Đầu Hoả Liên đế đã lăn lông lốc trên tấm thảm điều. Máu phụt ra từ trên cổ có vòi, bắn lên tường điện, sàn điện, và cả trần điện nữa.
Thanh niên nhân khuỵu chân xuống, quay mặt sang hướng bắc nói:
- Thưa chủ nhân, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!
Giọng nói âm lãnh lúc nãy lại phát ra, thật khiến cho người ta lạnh gáy:
- Đúng! Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Theo ta thì ngươi cũng nên “hoàn thành” bản thân luôn đi!
Thanh niên nhân mặt trắng bệch ra, thân hình run lẩy bẩy, hắn hổn hển nói:
- Chủ nhân! Ngài ... ngài ... tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!
Giọng nói âm lãnh lại tiếp tục, không chút cảm xúc:
- Đúng là ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ngươi cũng đã động khẩu không ít, khó mà ...
Ánh mắt thanh niên nhân chọt dộng hàn quang, hắn tức tốc quay lui, chỉ chớp mắt là không thấy đâu, một câu nói vẫn còn vẳng lại:
- Tên chó má khốn kiếp này! Ngươi quả là đồ không có nhân tính!
Một đạo kình phong không hiểu từ đâu vọt tới, chỉ nghe “rẹt” một cái, thân hình thanh niên nhân đã nát bấy ra thành một đống thịt bầy nhầy. Giọng âm lãnh lại tiếp tục, không chút cảm xúc:
- Nói ngu! Ta có phải con người đâu mà nhân tính với chả nhân hình?
* *
*
Huyết dạ!
Máu chảy lênh láng khắp kinh thành. Mọi người xô đẩy, ùn ùn kéo ra tứ đại quan môn, giẫm đạp lên nhau mà chạy. Bọn sát thủ ở phía sau lại được dịp thoả sức vung đao chém giết. Tiếng gầm rú, tiếng khóc lóc, tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng cười man dại, tất cả hợp thành một đêm máu kinh khủng vô biên. Huyết dạ!
Lại nữa, dân thường không có chỉ huy có khác. Cứ giẫm lên nhau mà chạy về môn quan, mặc cho hàng trăm đao phủ đứng chặn ngay cửa ngõ trọng yếu của thành. Từng người, từng người một cứ thế ngã gục xuống. Những con thú điên lại tiếp tục chém giết trong cơn say máu cuồng dại.
* *
*
Tên lính cười man dại, hắn vung đao chém bay đầu một người đang phủ phục trước mắt. Máu bắn lên sàn, lên tường và cả mặt mũi hắn, càng khiến khuôn mặt hắn trông như dã thú. Tên lính quay sang người con gái đang đứng run rẩy trong góc phòng.
Cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng tựa tuyết phách, gương mặt kiều diễm vô song, bộ áo ngủ màu hồng nhạt càng tôn thêm nét quý phái và gợi lên những đường cong tuyệt mĩ trên cơ thể nàng. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng thân thể nàng đã sớm trưởng thành, bờ ngực căng tròn cùng vòng eo thon thả ... ây da ... quả là làm cho người ta phát điên lên đây mà.
Tên lính dừng lại giây lát. Hắn ngẩn người ngắm nhìn thân hình kiều diễm vô song tuyệt thế của nữ tử, nhất thời ngây người chảy cả dãi! Một lúc sau, hắn mới từ từ định thần lại, cất tiếng cười khả ố nói:
- Không ngờ tiếng đồn Hoả Phụng công chúa nhan sắc tuyệt thế vô song quả không ngoa một tí nào, hôm nay tên tráng đinh nhà ta quả thực có phúc rồi ... hắc hắc ...
Hoả Phụng công chúa tuy từ nhỏ đến lớn ít ra ngoài, đối với sự đời không thông hiểu mấy. Nhưng nàng đối với tên ác tặc này thì dầu gì cũng hiểu là hắn không phải tốt đẹp gì, lúc nãy còn giết cả mấy nha hoàn thân cận của nàng nữa, lần này nhất định là hắn có tà ý với nàng, bất giác, đôi vai nhỏ nhắn của Hoả Phụng run lên bần bật, nàng run giọng nói:
- Đứng lại! ... Ngươi ... ngươi không được qua đây ... nếu không ... nếu không ...
Tên lính cười khằng khặc:
- Ha ha ... nếu không thì sao ...?
Hoả Phụng bối rối, nàng trước giờ là một công chúa nhu mì hiền thục, phụ mẫu lúc nào cũng yêu quý gọi nàng là “Ngọc Miêu”, thương yêu chiều chuộng vô cùng. Những người trong cung thì lại càng không dám động đến - dù chỉ là một sợi tóc của nàng.
Trước giờ chưa ai dám khinh khi nàng đến như vậy, trong lúc nhất thời, nàng không biết phải nói gì, trong khi đó, tên lính đã lần mò đến trước mặt khoảng hai trượng. Hoả Phụng thất kinh, vội vàng chộp lấy cây kéo ở đầu giường, đưa ra phía trước, run rẩy thốt:
- Ngươi ... ngươi ... ngươi đứng lại cho ta ... nếu không ... đừng trách ta ...
Tên lính nghênh mặt cười hắc hắc, tên này vào kĩ viện trước nay cũng không ít, nữ nhân càng bạo dạn hắn càng thích. Hắn tiến sát lại gần Hoả Phụng, cười khả ố thô bạo nắm lấy đôi ngọc thủ của nàng, dí cây kéo nhỏ vào cổ hắn. Tay còn lại thoả sức sờ soạng khắp người nàng.
Hoả Phụng thét lên một tiếng, máu bắn đầy trên người. Cây giảo kim nhỏ tí trong tay nàng đã cắm ngập vào yết hầu tên tráng đinh làm hắn chết không kịp ngáp. Thiên tính bẩm sinh thiện lương, Hoả Phụng chưa bao giờ đánh người lần nào, đừng nói là giết người! Nàng run rẩy tột độ, cố lau đôi bàn tay vấy máu vào người, nhưng càng cố lau thì dường như máu càng làm nhơ nhuốc con người nàng hơn. Một lát sau, khi thần tình đã bình tĩnh lại đôi chút, nàng run giọng nhìn tên tráng đinh đang nằm dưới đất nói:
- Ngươi ... xin lỗi ... ta không cố ý ... tất cả ... tất cả là tại ngươi ...
Hoả Phụng chưa giết người bao giờ, lúc nãy nàng hãi đến muốn ngã lăn ra mà chết ngất đi được, nhưng nàng tuy liễu yếu đào tơ cũng hiểu được quanh đây hiểm nguy trùng trùng, nhất quyết không được sơ suất, nghĩ vậy khiến nàng vững tin hẳn lên, Hoả Phụng nhủ thầm trong bụng:
- Gia má chắc đã thoát được cả rồi, chỉ còn mình ta mê ngủ là bị bỏ lại đây thôi, giờ ta sẽ tìm cách ly khai khỏi nơi này, chờ tai qua nạn khỏi rồi sẽ nhờ bá quan văn võ đưa về hội ngộ với gia gia, má má.
Suy nghĩ của nàng hiện như mưu kế của đứa con nít ba tuổi, chỉ nghe qua thôi là đã thấy sự non nớt hiện lên trên từng câu chữ. Rõ ràng là con người không được tiếp xúc nhiều với cuộc sống bên ngoài, tâm tình cứ như trẻ nít. Nhưng tạm bỏ qua chuyện đó, dù ít dù nhiều gì thì đó cũng là mối hy vọng duy nhất của nàng trong lúc này, ít nhất thì nó cũng giúp Hoả Phụng có thêm chút ít ý chí sống trong hoàn cảnh hung hiểm này.
Hết Quyển I: chương Một.
+ Vương triều Hoả Vân quốc trên Bất Diệt đại lục đã sụp đổ hoàn toàn chỉ trong một đêm với sự thất thủ của Hoả Vân thành cùng cái chết của Hoả Liên đế, Thập Sát cùng toàn bộ Cấm quân. Cả một hoàng gia cao sang quyền quý là thế, mà giờ chỉ còn mỗi nàng công chúa mười sáu ngây thơ không hiểu việc đời sống sót, nàng sẽ thoát nạn ra sao? Sẽ tiếp tục cuộc hành trình dài của mình như thế nào? Cơ duyên hay tai ương nào đang chờ đợi nàng ở phía trước? Tất cả sẽ được giải đáp trong Quyển I: chương hai của Bất Diệt Kiếm: Quái Phong. Thân mời quý huynh đệ tỷ muội gần xa đón xem.
+Bật mí: Quái Phong, cái tên nghe “quái” cực kì, chỉ có thể diễn tả được đó là một cơn cuồng phong mạnh mẽ cường hãn không gì cưỡng lại nổi, có khả năng nghiền nát bất cứ thứ gì trên đường đi của nó, nhưng ở phần sau, Hoả Phụng sẽ bị cuốn vào trong quái phong đó, kết quả là ... ừm ... xem thì biết.