Nữ nhân được nuông chiều từ nhỏ giống như hoa lan mảnh mai nhu nhuận, chỉ có điều… bẻ là gãy.
---o0o---
- Mỹ nữ, làm gì mà nhanh thế, dừng lại cho ta nựng cái nào ... hắc hắc ...
Tiếng cười khả ố từ một tên hắc y nhân ở đàng sau vọng lên khiến Hoả Phụng hoảng hốt, ngọc thủ nắm chặt cương ngựa bỗng rịn mồ hôi, Hoả Phụng cúi sát xuống đầu ngựa, thì thào với con tuấn mã:
- Mai Côi ... nhanh lên ... nhanh nữa đi ... người xấu đang đến gần rồi kìa ...
Con tuấn mã tên Mai Côi đích thị là giống thiên lý thần câu, cả người phát ra khí chất cao quý vương giả vô song, đây đúng là giống thần câu thuần chủng, quả là báu vật vô giá.
Hoả Phụng công chúa ngoài việc thúc nó chạy đi bằng cách ... thì thầm vào tai thì còn lại thúc thủ vô phương. Chậc, cũng bởi hình như nàng không biết sử dụng dây cương ngựa... hay nàng lại không muốn con thần câu này đau đớn đây?
Chẳng biết, chỉ biết con thần thú hình như có linh tính, nó dốc hết tốc lực mà chạy, bốn vó tung nhanh và sải dài khôn tả, chẳng mấy chốc đã cho hắc y nhân hít khói, báo hại hắn ngồi xuống bịt mũi thở dốc, ho sằng sặc.
Con Mai Côi không biết ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào lại chạy đến chân một ngọn núi cao chót vót rồi đứng lì ra không chịu nhích chân, cho dù là nửa bước.
Hoả Phụng cũng thấy rất kì quái, nàng cho dù dỗ dành, doạ dẫm cách mấy, con vật cũng không chịu đi tiếp, bèn thở dài bỏ cương ngựa ra xem xét chung quanh. Chỉ thấy đây là một vùng núi cao chót vót nhìn mãi không thấy đỉnh, xung quanh là rừng cây âm u, bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc. Chỗ nàng đang đứng đích thị là chân núi ấy, chung quanh chỉ toàn cỏ mọc xanh rì. Mai Côi không nhịn được phải chạy đến thử vài gặm.
Khung cảnh chung quanh quả thực âm u băng lãnh, tuy lúc đầu Hoả Phụng cũng sợ đến chết khiếp, nhưng càng về sau, trong cảm giác sợ hãi của nàng, nỗi sợ hãi của một kẻ lạc đường, lại còn có cả sự phấn khích tìm hiểu một vùng đất hoàn toàn xa lạ của một nhà thám hiểm. Hoả Phụng dần bình tĩnh lại, nàng đứng dậy, dọ dẫm từng bước trên mặt đất.
Ầm!!!
Rào rào rào ...
Một tiếng sét động trời vang lên, ngay sau đó là tiếng rào rào của một cơn mưa như trút. Hoả Phụng ngay lập tức phải chui vào trong khu rừng kín như bưng để trú mưa. Khu rừng quả thực quá sức trù phú, cây cối mọc tầng tầng lớp lớp, quả nhiên che kín được Hoả Phụng. Thế nhưng ... Truyện Bất Diệt Kiếm copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Chưa ngồi ấm chỗ thì đột nhiên từ trên thinh không, một đạo thiểm điện không hiểu từ đâu lại đánh xuống gần tán cây Hoả Phụng ngồi trú mưa một chút, đánh ầm một tiếng khiến nàng giật bắn cả người, vội vàng thối lui mấy bước, không nhịn được phải á lên một tiếng. Tiếng thét lanh lảnh của nàng vang dội giữa bốn vách núi dựng đứng.
Ầm!!!
Một tia sét nữa đánh xuống ngay trước mặt Hoả Phụng, đám cỏ xanh rì cháy khét lẹt, để lại một làn hắc vụ mỏng bay nghi ngút. Nàng thất kinh, vội vàng thối lui vào trong khu rừng rậm.
Ầm!!!
Lại một đạo thiểm điện nữa đánh vào khoảng đất ngay sau lưng Hoả Phụng, nàng thét lên một tiếng rồi lăn ra khỏi đám rừng rậm, cử động tuy nhanh nhưng thân người thì lại run lên bần bật. Thân người nàng vừa rời khỏi đám lá rừng thì dường như ngay lập tức, hai ba đạo thiểm điện lại đánh vào chỗ nàng ngồi trước kia, như muốn thị oai: “Tiểu nha đầu ngươi còn dám ngồi lại chỗ này không? Chỉ chút nữa là ngươi đã tan xác rồi”.
Có lẽ lão thiên cũng không muốn thế, chỉ tại ... hà hà ... lão thiên lôi hơi quá tay một tí, xảo hợp làm sao lại giống như đang uy hiếp Hoả Phụng, làm nàng sợ chết khiếp! Bất giác, hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi gò má xinh đẹp của nàng. Bất quá từ nhỏ nàng sống trong cung điện nguy nga tráng lệ, chưa bao giờ phải chịu gió dầm sương, lão thiên có muốn trêu chọc nàng một chút cũng không thể cho mưa lũ vào đến tận khuê phòng của Hoả Phụng được. Hoả Phụng lại chưa từng bị từ người rồi đến ngựa, ngay cả là thiên lôi (!?!) khi phụ như ngày hôm nay... chà ... công chúa cao sang quả có suy nghĩ khác người thường...
* *
*
Ào ào ào!!!
Quái phong!!!
Những người còn sống sót trong Hoả Vân thành không hẹn mà cùng ngước mắt lên trời, dõi theo chuyển động cực kì quỷ dị của một cơn cuồng phong đang lướt trên thành.
Gọi là quái phong cũng đúng, bởi vì cơn cuồng phong này không hề giống tí nào với cơn cuồng phong bình thường. Cuồng phong bình thường không thể quan sát bằng mắt thường được!
Thứ nhất, một trận cuồng phong bình thường không có hình dạng, bất cứ một cơn cuồng phong nào cũng ào ào quét qua, ầm ầm phá diệt mọi thứ trên đường đi của nó rồi dần dần tiêu biến, vậy thì không thể nhìn được!
Thứ hai, cơn cuồng phong bình thường có sức tàn phá cực kì ghê gớm, những nơi bị nó quét qua thường là nhà tan cửa nát, người chết chất đống, phàm là người đã chết rồi thì không thể nhìn được!
Thứ ba, ngoại trừ hai trường hợp trên, nếu lỡ có người may mắn thoát chết thì chắc trong cơn bão cũng chỉ lo giữ cái mạng mình, không hơi đâu mà “ngoạn cảnh” nữa, vậy thì coi như là không thể nhìn thấy được cơn cuồng phong.
Bình thường là thế, nhưng cơn quái phong này lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường được mới khó hiểu chứ! Nó không trực tiếp tác động vào những người sống sót đang hiếu kì nhìn lên bầu trời tối như con chó mực trong hầm than đêm 30 bên châu Phi, mà lại dụng phong lực quét qua từng đám cháy, từng căn nhà đang hừng hực trong lửa.
Mấy đám cháy dữ dội tắt ngúm ngay như nước gặp lửa, như chuột gặp mèo, như mèo gặp beo, như beo gặp khủng long, như khủng long gặp … vợ nó. Ừm ... nói thế nào đây nhỉ, mấy căn nhà bị lửa làm cho xác xơ rồi, lại thêm cả quái phong kích vào nữa, ... nhà nào được chữa cháy xong rồi thì cũng ... ừm ... cũng “đi” theo nó luôn.
Gọi là quái phong cũng không sai, nó chỉ lơ lửng trên đầu thành Hoả Vân, vậy mà chỉ tuôn từng làn gió nhẹ nhàng xuống chúng nhân bên dưới. Nhưng nếu chỉ dùng từ “lơ lửng” không thôi thì chắc không đủ để diễn tả chính xác về cơn cuồng phong này. Nó chuyển động thực là mạnh mẽ, cuồng bạo đến khó tin! Từ bên ngoài nhìn vào cũng có thể dễ dàng nhận thấy từng đạo phong mang chuyển động quả thực thần tốc vô bì, tiếng phong khí quật vào nhau tựa như bánh xe nghiến lên từng phân thịt của một kẻ xấu số đang kêu gào thảm thiết, chỉ cần nhìn sơ qua quỹ đạo điên cuồng của luồng phong khí là biết ngay bất cứ vật gì vô phúc rơi vào trong cơn cuồng phong ấy thì nhẹ cũng bị xé nát ra thành nghìn mảnh, nặng thì tiêu biến vô thanh vô tức...
Ây da, sao lại tự nhiên nói về chuyện quái phong vậy ...
Ít nhất thì cũng có chút liên quan, vì giờ đây, quái phong đang dụng tốc độ thần tốc nhất, hướng về hẻm núi nơi Hoả Phụng đang tạm thời trú ngụ...
* *
*
Thiên lang ... thiên lang cuồng phong vũ hải...
Một giọng nói âm u như đến từ cửa địa ngục vọng ra, thoang thoảng đưa cơn quái phong nhanh chóng tiến nhập hẻm núi nơi Hoả Phụng đang trú, lúc này, cả nước mưa lẫn mây mù đều bị hút vào trong quái phong, chỉ trong chớp mắt đã bị xé tung thành hàng tỉ tỉ hạt hơi nước li ti, phủ lấy mặt đất, trên thì tạo thành một cầu vồng tuyệt đẹp, dưới thì tạo thành một màn sương dày đặc, phong cảnh ba phần quỷ dị, bảy phần kì vĩ, hoành tráng.
Cầu vồng vào ban đêm! Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng trông thì chẳng hoang đường một tí nào. Hoả Phụng ngây người ngắm cầu vồng một lúc lâu. Mãi đến một lúc sau, nàng mới thất kinh khi tự thân thấy mình bị nhấc bổng lên cao một cách kì dị, chưa kịp thét lên dù chỉ là một tiếng, thân hình tuyệt mĩ của nàng đã bị búng lên cao hàng trăm trượng, chỉ chớp mắt một cái là đã lên đến đỉnh núi một cách dễ dàng.
Ạchhhh!!!!
Trời hỡi, cơn gió con mẹ này quả là không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào, nữ tử tuyệt mĩ đến thế mà lại quẳng thẳng xuống không một chút thương tình như thế, còn gì là người ngọc nữa hở trời?
Nữ tử yếu đuối như Hoả Phụng, lại sống cả đời ở nơi vinh hoa phú quý, mười sáu năm nay chưa phải chịu một chút thiệt thòi nào, một cú tiếp đất “nhẹ nhàng” như thế này có thể coi như một trận đòn đau nhất từ trước đến nay của đời nàng. Hoả Phụng khẽ nấc lên một tiếng rồi gục mặt vào gối khóc nức nở. Biết bao nhiêu tủi nhục, đau đớn của hàng chục biến cố trải qua trong cả ngày hôm nay đều dồn vào cả trận bi thán này.
Khóc xong, cả người nàng cũng nhẹ nhõm đi đôi phần.
---o0o---
Khi khóc, cơ thể con người giải phóng một số hooc-môn tiêu cực, vừa khiến cho tâm tình người ta sảng khoái, nhẹ nhàng đi nhiều lần, giải toả được phần nào nỗi niềm trong lòng, nói chung là một cơn mưa nước mắt trừ việc khiến người ta xấu hổ trước đồng bạn thì còn lại có rất nhiều lợi ích đối với người khóc, đặc biệt, phàm là nữ tử thì phần đông không thể tham gia một số trò bù khú giải toả giống nam nhân như rượu chè, gái gú, ..., lại vốn là sinh vật mẫn cảm nên nữ tử thường mau nước mắt hơn nam nhân.
Thế cho nên, lần sau, nếu bạn có bắt gặp một người đang bù lu bù loa - nhất là nữ tử - thì đừng có mà “độc ác” mà bảo người ta “nín đi”, biện pháp tốt nhất là hãy đợi người ấy khóc cho thoả thích rồi sau đó đưa cho “hắn” vài chiếc mùi soa, nói vài câu an ủi. Một biện pháp ngắn gọn khiến người cảm kích mình hơn cả mười món quà đắt tiền đấy.
---o0o---
Hoả Phụng lau khô nước mắt, phóng tầm mắt nhìn ra chung quanh thì thấy đỉnh núi này quả thực rộng lớn vô cùng, chỉ tại từ dưới nhìn lên là cả một độ cao đáng kể nên nhìn nó chỉ là một chấm nhỏ tí bằng hạt đậu.
Xảo hợp làm sao, khi cái “bàn toạ” của Hoả Phụng vừa chạm vào nền đá của đỉnh phong sơn, cơn quái phong ở phía sau đã vô thanh vô tức tiêu biến. Vậy là coi như mất đường ra rồi, giờ chỉ còn hai con đường: một là khám phá tiếp đỉnh núi, hai là tìm được đường xuống núi.
Ngọn núi này cao ít nhất cũng phải ba ngàn trượng, lên được đã là kì tích rồi, với bốn vách đá dựng đứng như thế này thì chuyện đi xuống xem ra chỉ là một bộ phim khoa học viễn tưởng dài tập. Vậy thì chỉ còn cách đi lòng vòng khám phá đỉnh núi này xem có điều kiện nào có thể sống lâu dài trên này không thôi. “Mà kể cũng lạ... - Hoả Phụng nghĩ thầm - ... ta thường nghe lão sư phụ kể chuyện ngoài đời, có nói rằng những ngọn núi cao chót vót thế này thì thường lạnh hơn bình thường, có chỗ lại còn đóng băng trắng xoá nữa... sao trên này lại ấm áp dễ chịu thế này... cỏ lại mọc xanh mơn mởn thế kia, cho con Mai Côi lên đây cũng còn sống khoẻ nữa là ta!”
Đỉnh núi này rất kì quặc, không những không lạnh lẽo mà còn có cả cây cối, thập chí còn có một hồ nước nho nhỏ ở giữa đỉnh, xem ra đây là một ngọn hoả sơn đã tắt ngúm từ lâu, đất lại mầu mỡ nên người sống trên này không sợ thiếu thốn gì cả, đói thì vặt trái rừng, trồng trọt lấy cơm gạo mà ăn, khát thì uống nước hồ trong vắt, thèm thịt thì làm nỏ bắn mấy con trong cả đàn chim trăm con ngày nào cũng lượn qua lượn lại chốn này, nói chung là nơi đây hoàn toàn thích hợp cho một người tháo vát sống một đời tiêu dao tự tại, cách xa thế sự nhiễu nhương.
Xui xẻo thay, Hoả Phụng không phải là người tháo vát, nàng cũng chẳng phải bậc tao nhân mặc khách chán đời mới lên đây, nàng chỉ một lòng mong xuống dưới thôi, chỉ đơn giản là vì ở trên này chán phèo, chẳng có gì để nàng chơi cùng cả!
Ngọn núi này từ chân đến sườn núi đều phẳng lì, không một vết nứt, một khe hở nào để người ta có thể bám vào mà leo lên được, lại dựng đứng như tường thành vậy, còn lên đến đỉnh thì gập ghềnh rất khó đi, lại chỗ cao chỗ thấp, lúc lên lúc xuống không theo bất cứ một quy luật nào, lắm lúc Hoả Phụng đang đi bình thường bỗng hụt chân xuống một cái hố sâu hun hút, lúc thì lại bất thần đâm sầm vào một vách đá thẳng đứng, dĩ nhiên là phải chịu đau đớn, thống khổ rất nhiều, nhưng ngược lại, Hoả Phụng cũng dần trưởng thành không ít.
Nhờ đi lòng vòng quanh đỉnh núi nên Hoả Phụng đã sớm nhận ra một điều: cái đỉnh núi nàng đang đứng thật ra không phải là ... cái đỉnh núi, đỉnh núi thực sự chính là nằm trên một cây cột đá cao diệu vợi, chỉ nhìn không thôi cũng đã thấy cao xa rồi, huống chi là leo lên?
Nhưng không hiểu sao, vào đúng lúc này, cái máu hiếu thắng, cương cường của cô công chúa này lại nổi lên kích thích nàng dữ dội, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy tột cùng nếu như không tự tay chinh phục cái đỉnh núi quỷ quái kia. “Hơn nữa, Hoả Phụng tự nhủ, giờ cũng không có chuyện gì làm, ngồi không thì cũng chán, chi bằng leo lên trên đó, không phải đỡ tẻ nhạt hơn sao?”
Lại nữa, chỉ một câu nói thôi cũng đủ thể hiện con người không hiểu chuyện đời, nếu là người bình thường trong điều kiện như thế này thì chắc chắn họ sẽ lo lắng về chuyện làm thế nào để sinh tồn. Bởi phàm là con người hiểu việc đời thì sự sinh tồn là quan trọng nhất, người ta chỉ lo làm thế nào để khỏi chết, còn đối với vị thiên kim tiểu thư này thì chỉ có buồn chán là kinh khủng nhất, nàng không lo làm sao để khỏi chết, mà lại lo làm sao cho khỏi ... chán.
Hết Quyển I: chương Hai.
+ Thân gái dặm trường lưu lạc vào một hẻm núi nhỏ tại một hoang cốc kì dị, liên tục bị truy sát bởi ... thiên lôi, để rồi bị quái phong “bốc” lên tận đỉnh của một ngọn núi cao vạn trượng quái đản, cô bé ngây thơ Hoả Phụng liệu có thể sống ở một nơi mà chỉ có những người cực kì tháo vát mới có thể sinh tồn? Hay một tiểu thư chân yếu tay mềm như nàng có khả năng chinh phục đỉnh cao nhất của ngọn quái sơn? Trên đỉnh thực thụ của ngọn quái sơn thực ra ẩn chứa bí mật kinh thiên gì? Tất cả sẽ được Quyển I: chương Ba của Bất Diệt Kiếm: Phong Ấn Chi Quái làm sáng tỏ. Thân mời quý huynh đệ tỷ muội đón xem.
+ Bật mí: Mọi người chắc ai cũng biết phong ấn là một loại bí thuật tạo ra một lời nguyền, một thứ cấm chế lên một người hay một vật nào đó để phục vụ cho một số mục đích khác nhau, nhưng chủ yếu thì nếu phong ấn người thì là để hắn không tự do mà chạy lông nhông ngoài đường được ( giống Tôn Ngộ Không bị đè ở Ngũ Hành Sơn ấy), còn nếu phong ấn vật thì dường như chỉ là để nó không thể xài được, thế thôi. Trên Bất Diệt đại lục, những cao thủ biết đến Phong Ấn thuật thì đã cực kì thiểu số, còn những ai có khả năng thi triển thành công cổ thuật này thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà ... thôi, thế đủ rồi, pà kon xem chương sau khắc rõ.