---o0o---
Đánh không được thì chạy, một cái xác thì chẳng có cái quái gì gọi là “thân phận” với “danh dự” cả.
---o0o---
Hắc bạch nhị nhân hít sâu một hơi rồi hướng về phía Cuồng Long Nhận, cật lực phi thăng, kiệt lực bàng hoàng khi nhìn thấy khung cảnh kinh khủng quanh hắn. Họ thở dài nói:
- Quả không sai, Cuồng Long Nhận đã luyện thành Phá Diệt Chấn! Nhân gian đại hoạ rồi!!!
Hai người này chỉ thấy Cuồng Long Nhận ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên đầu có khí trắng toả ra, hiển nhiên là đang đả toạ đến mức nhập định vong ngã rồi. Ài, trời cho! Cả hai cùng lẩm bẩm trong đầu như vậy, cùng ngưng tụ công lực trên bàn tay, và cùng lao xuống như hai ánh chớp...
Ầmmmmmm!!!
Cát bụi tung mù, hắc vụ, bạch quang sáng cả một góc trời, mặt đất thủng xuống một lỗ sâu hoắm, nhìn không thấy đáy, như thế đủ hiểu thực lực cường đại vô song của hai lão già gân này. Trúng một đòn đó thì cho dù là Thần Long - loài thiêng liêng, mạnh mẽ nhất của Long tộc - cũng biến thành hũ tương rồng.
Hai lão già vừa dốc hết sức đánh ra một chiêu chí mạng, ra sức thở hồng hộc như trâu cày, bụi chưa tan hết đã gườm gườm nhìn vào mắt nhau, dường như đã có thâm thù đại hận từ lâu...
Bỗng cả hai giật thót người. Khí tức vẫn còn nguyên đó, nguồn nội lực cường đại gần như vô tận vẫn đang hiển nhiên tồn tại trước mắt. Cuồng Long Nhận không chết!
Hay chính xác hơn, hắn không trúng cái đòn kinh thiên động địa đó. Cả hai thoáng run người, quay mặt về phía sau lưng mình. Một cái hố!
Ừm, thì đúng là cái hố, rõ ràng lúc nãy đập nát bấy rồi. Nhưng cái quan trọng hơn là, Cuồng Long Nhận đang lơ lửng trên cái hố ấy. Quần áo rách tươm, để lộ ra những long giáp tinh phiến sáng ngời. Hắn vẫn đang trong tư thế ngồi nhập định, khí trắng vẫn bốc lên đầu. Xem ra, trừ cái hố dưới chân và bộ quần áo rách tươm ra thì Cuồng Long Nhận vẫn không hề thay đổi gì so với lúc trước khi nhập định.
Hắc bạch nhị lão tự nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi vô bờ bến đang từ từ xâm thực đầu óc mình. Không! Không thể nào! Cái ... cái tên đó ... làm sao lại có thể mạnh mẽ hơn cả Thần Long chứ? Không thể ....
Nhưng cảnh tượng trước mặt đã đánh tan nghi ngờ của cả hai lão, rõ ràng là Cuồng Long Nhận đã trúng đòn, vậy mà hắn vẫn dửng dưng như không, thậm chí còn không dính một giọt máu! Điều này là không thể!
Cuồng Long Nhận mở mắt, hắn cười rộ một tràng:
- Kiếm Ma! Kiếm Thánh! Hắc ... hắc .... qua mấy trăm năm rồi mà hai tiểu tử nhà ngươi vẫn không bỏ được cái tật đánh lén sao... Thế nào ...
Thật đúng là toát mồ hôi lạnh với tên này, hai lão nhân này tệ lắm cũng phải được ba trăm tuổi rồi, thế mà hắn gọi là tiểu tử ngon ơ, đúng là những ký ức ba trăm năm trước, hắn không hề quên được nửa phân. Hai tuyệt thế cao thủ kia nghe hắn trách mắng mình thì xấu hổ không biết để đâu cho hết, bất giác cả hai đều cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên, như trước đây ba trăm năm đã từng thần phục hắn như vậy.
Cuồng Long Nhận cười hềnh hệch thoả mãn, dường như hắn cũng không muốn giết hai người này làm gì. Vốn ba trăm năm trước, hai người là thuộc hạ đắc lực của hắn, chỉ đứng sau mỗi Phó tổng Tập Đoàn là Phí Vân Tung mà thôi. Nay cũng ba trăm năm trôi qua rồi, thực lực cả hai người tăng tiến không biết bao nhiêu mà kể, đây rõ ràng là cái mà hắn cần trong kế hoạch bình định đại lục của mình. Giờ đây thì Diệt Thần, qua ba trăm năm, không biết là còn hay đã mất, hắn buộc phải kiến tạo lại một tổ chức mới. Với thực lực kinh người của mình, hắn tin rằng tổ chức mới đó sẽ nhanh chóng đưa hắn lên đỉnh thế giới.
Mải nghĩ về những dự định xa vời, Cuồng Long Nhận quên mất cả hắc bạch nhị lão đang từ từ đứng dậy phía sau lưng mình. Cả hai nhìn nhau nháy mắt một cái rồi dùng nội lực ém khí tức xuống mức cực hạn. Nhanh như chớp, cả hai cùng xông lên. Lần này, hắc cự kiếm trong tay Kiếm Ma - tức Hắc y lão nhân, và thanh bạch kiếm của Bạch y lão nhân - tức Kiếm Thánh - cùng rung lên khe khẽ. Kiếm khí bốc ngút trời. Để xuất được kiếm này, cả hai đều đã dùng toàn lực.
Ào ào ào...
RẦMMMM!!!
Một tiếng động long trời lở đất vang lên, không ai nhìn thấy được chuyện gì vừa xảy ra, thậm chí ngay cả những người trong cuộc cũng không thể thấy được chuyện gì. Đó là phản ứng mạnh mẽ khi bị dồn đến đường cùng của hai con mãnh thú. Người thợ săn mải mê suy nghĩ không để ý đến chúng liền lãnh hậu quả.
Arrrrggghhh!!!
Tiếng rống thảm thiết của Cuồng Long Nhận phát ra làm thiên địa thất sắc, tiếng động này không giống tiếng heo chọc tiết, cũng không giống mãnh hổ gầm gừ, càng không phải tiếng chó sói tru.
Đó là một tiếng long ngâm.
Thật dữ dội, thật hùng tráng, nhưng cũng bi thảm, cuồng loạn không kém.
Cuồng Long Nhận mắt lộ hàn quang, hắn nhìn cánh tay trái nằm dưới đất rồi lại hướng mắt lên vết thương đang ồng ộc phóng xuất từng đạo tiên huyết ướt cả người. Cuồng Long Nhận lạnh giọng nói:
- Thế là các ngươi đang hết muốn sống rồi.
Vừa nói, thân hình hắn chớp động một cái, hoàng kim tinh quang đã toả ra dữ dội khiến vết thương trên tay hắn khép miệng ngay lập tức, vô thanh vô tức tập trung vào hai bàn tay hắn. Dường như khí chung quanh đều đã bắt đầu có sự di chuyển, tất cả đều tập trung về phía Cuồng Long Nhận. Một áp lực cường đại cực kì khủng khiếp đang bao phủ cả không gian. Thậm chí còn khiến bầu trời tối sầm lại. Tức khí ngay lập tức tăng lên gấp bội, đè nặng lên vai hắc bạch nhị lão khiến cả hai phải tức tốc vận công chống đỡ.
Sắc mặt cả hai người càng lúc càng tái đi, mồ hôi vã ra như tắm, rõ ràng đang phải chịu những thống khổ cực kì ghê gớm. Hiển nhiên là áp lực lên mọi vật càng lúc càng gia tăng. Nếu cây rừng, thậm chí là cả một ngọn núi tồn lại ở đây, chắc chắn sẽ bị sức ép làm cho bẹp dí. Hắc bạch nhị lão đều run người, họ đang phải chống trên người một sức nặng không kém núi Thái Sơn.
Thực lực của Cuồng Long Nhận quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Trên Bất Diệt đại lục này, người bình thường, hay kể cả là tu chân giả, võ giả, sát thủ, pháp sư, cung thủ,... thậm chí là cả thần thú, nếu bị chặt đi một tay thì sẽ đau đớn khôn tả, và mất ít nhất là một phần ba tu vi của mình, công lực đại thoái, và phải mất ít nhất là ba mươi năm mới hồi phục lại hoàn toàn được.
Thế mà Cuồng Long Nhận, vừa bị chặt tay xong đã có biện pháp làm cho nó bình phục hoàn toàn. Nhất định trong lúc điều trị và bị mất cánh tay, hắn đã thiệt hại rất nhiều nguyên khí và công lực, nhưng rõ ràng là vẫn còn sức thi triển thứ tuyệt học hãi thế vô song này ...
Hắc Bạch nhị nhân biết rõ, biết rất rõ thứ tuyệt học này, đó là thứ mà hắn vừa dùng để phá sạch mọi thứ trong bán kính hai dặm, tạo nên “đấu trường” hình tròn mênh mông này. Và hai người muốn, rất muốn thoát khỏi đây, leo lên phi kiếm mà phóng đi trước khi năng lượng được hắn tụ tập đủ. Lúc đó ... chỉ có thần tiên thì hoạ may ra mới thoát được mà thôi.
Tuyệt học kinh thế hãi tục nhất từ trước đến nay mà loài người đã phát minh ra: Phá Diệt Chấn!!!
AAAAAAAAAA!!!
Năng lượng bộc phát mạnh mẽ, tiếng long ngâm vang rền cả bốn bề, Hoàng kim quang mang tối thịnh, trong chớp mắt đã bùng phát lên thành một quang mang bao trùm cả một vùng lớn với đường kính ba dặm, xem ra công lực toàn thân của Cuồng Long Nhận nói chung cũng phải chịu một bước thoái đáng kể.
Quang mang chỉ bùng lên rồi lập tức tan đi, không để lại bất cứ một thứ gì ngoài chủ nhân của nó.
Cuồng Long Nhận cười khằng khặc, tuy hắn mới vừa tỉnh thức đã mất đi một tay và hai thủ hạ đắc lực. Nhưng đổi lại hắn đã tiêu diệt được hai trong số hàng trăm vật cản lớn mà nhất định hắn sẽ vấp phải trên con đường chinh phục Bất Diệt đại lục.
Còn về cánh tay này ... Cuồng Long Nhận đưa tay phải ra. Ngay lập tức, một hấp lực vô hình sản sinh, kéo cánh tay đang nằm chỏng chơ dưới đất lên tay còn lại. Hắn chăm chú nhìn rồi niệm chú: Hàn Băng!
Ngay lập tức, cánh tay bị đứt của hắn đã bị bọc trong một khối băng dày cộm, toả ra hàn khí buốt xương. Mẹ kiếp! Cái gì chứ cái trò ráp tay nối chân này bọn lang y làm loáng cái là xong. Cuồng Long Nhận đặt cánh tay trái vào người rồi vận công, ngay lập tức, băng tan chảy, để lại cánh tay đã gắn dính vào người hắn như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đây là một loại bùa chú cổ xưa gọi là Phẫu Thuật Chú, tác dụng ráp nối những phần thân thể rời vào cơ thể, để thi triển thứ này cần phải có ma lực cực mạnh, không phải là hiền giả hoặc ma pháp sư cấp cao chắc chắn không thể thi triển
* *
*
Cũng cần nói thêm là ở Bất Diệt Đại Lục, dường như không có một quy tắc phân định chung nào thực sự rõ ràng về các thể loại chiến binh. Nhưng đại khái thì có một số nhánh chính là: Võ giả - Ma chiến binh, Tu chân giả - Tu thân giả, Hiền giả - Ma pháp sư, Thánh Khoá sĩ - Ma Thừa giả và Nhẫn giả - Sát thủ. Nói chỉ có một số loại hình chiến binh này thôi thì chưa đủ, ngàn lần chưa đủ, vạn lần chưa đủ. Bởi số lượng sinh vật sống có trí khôn trên đại lục hiện nay đã là không thể đong đếm, và vẫn còn hàng triệu hình thức chiến binh ở ngoài kia đang nằm ngoài sự hiệu biết của con người. Hiển nhiên tất cả đều là những con số tương đối.
Một điều quan trọng nữa là quan niệm về chính - tà trên Bất Diệt đại lục là rất cứng rắn. Vì vậy mới phải chia các hình thức chiến binh ra làm hai. Thí dụ như Võ giả - Ma chiến binh thì Võ giả chính là chiến thức* thuộc hệ chánh, còn Ma chiến binh là chiến thức thuộc hệ tà.
Ừm, dù gì thì đó cũng chỉ là quan niệm mà thôi, chứ thực ra không phải hễ cứ là Võ giả, Tu chân giả hay Hiền giả thì đều là người tốt thuộc chính phái. Cũng không phải hễ cứ là Sát thủ, Đấu Ma hay Ma pháp sư đều là kẻ ác thuộc tà môn. Sự phân chia chính tà chỉ đơn giản là để phân biệt trường phái tu luyện của từng chiến thức.
Thí dụ như, gần như tất cả những chiến thức thuộc “chính” đều tu luyện theo đường dương cương, lấy những nguyên tố tự nhiên nguyên dương ra làm chủ như: Nhật quang, Hoả diệm, ... tu luyện nói chung là cực kì khó, những vướng vấp ban đầu nhiều vô số kể. Hơn nữa, ở những cấp đầu tiên đều phải chịu thiệt thòi về nhiều mặt so với tu luyện theo đường “tà”. Bởi vậy, trong Nhân tộc trên đại lục hiện nay, có ba phần là tu luyện theo đường “chính”, còn lại thì đều theo đường “tà” cả.
Cũng nên giới thiệu sơ qua về các chiến thức trên Bất Diệt đại lục, đầu tiên là Võ giả - Ma chiến binh, đây thực sự là những sát thần trên chiến trường, thông thạo sử dụng quyền cước, kiếm kích đao thương, cộng với nội lực dồi dào vô bờ bến, các Võ giả và Ma chiến binh này thực sự là nỗi ám ảnh lớn nhất của tất cả các chiến thức khác trên chiến trường, chỉ trừ có mỗi hạn chế về khả năng di chuyển trên không thôi thì đây quả thực là những con mãnh hổ cường hãn trên chiến trường. Nên biết ở Bất Diệt đại lục hôm này đánh hôm kia giết, các quốc gia gây hấn không ít, trong trường hợp đó thì các Võ giả và Ma chiến binh thực sự đóng vai trò quan trọng không thể thiếu trong những cuộc chiến dài đằng đẵng, điểm duy nhất khiến người ta thường ngại chọn con đường này để tu luyện là Võ giả - Ma chiến binh rất khó tu luyện. Ây da, ai mà không nhìn lên cấp tối thượng của chiến thức này là Chiến Thần - Đấu Ma vô địch mà hướng tới, nhưng có điều, ừm ... nói sao đây nhỉ, con đường đi đến đỉnh điểm Chiến Thần - Đấu Ma cực kì khó đi. Không những công phu khổ luyện khó khăn vạn lần so với những chiến thức khác, mà còn rất kén chọn người học. Hơn nữa, mỗi lần đột phá lên một cảnh giới mới là mỗi lần người luyện phải đối mặt với sinh tử tồn vong, nên số nguời đi theo con đường này quả thực là cực kì hiếm. Bởi thế, những vị tướng quân, những cường quốc đều dùng tiền của vô tận để chiêu dụ những võ giả có thực lực về phục vụ cho quân đội mình. Quả thực, một đạo quân chỉ cần chừng một trăm Võ giả hoặc Ma chiến binh có thực lực trung cấp và khoảng hai chục Hiền giả hoặc Ma pháp sư cao cấp thì thừa sức chống lại, thậm chí là tận diệt một quân đoàn của các chiến thức khác, cho dù số lượng gấp mười lần đi nữa. Thật là khiến cho người ta phải kinh sợ mà!
Gần như trái ngược hoàn toàn với với Võ giả và Ma chiến binh là các Hiền giả - Ma pháp sư, đây là những chiến binh không thể thiếu trong chiến trường ác liệt, thuộc lòng hàng ngàn đạo bùa trong đầu, với khả năng siêu nhiên được rèn luyện từ bé, có khả năng mượn các nguyên tố tự nhiên để công kích đối phương, bảo vệ đồng đội, nếu gọi những Võ giả - Ma chiến binh là sát thần thì các Hiền giả - Ma pháp sư đúng là thanh bảo đao sắc bén vô song của vị sát thần đó.
Sự kết hợp giữa Võ giả - Ma chiến binh và Hiền giả - Ma pháp sư cho ra đời chiến thức thứ ba: Tu chân giả - Tu thân giả. Đến đây thì có sự phân hoá rõ ràng giữa hai loại hình chiến binh này. Tu chân giả là những người thông thạo pháp thuật, có căn cơ về võ học cơ bản, nỗ lực tu tâm, để đạt đến cảnh giới vô ngã, hòng vũ phá hư không, đắc đạo thành tiên, còn Tu thân giả tuy cũng thông thạo ma pháp, cũng biết võ, nhưng quan trọng hơn, những người này dựa vào sự vật khác để bổ trợ cho năng lực của bản thân mình, không ngừng bành trướng khả năng của bản thân đến mức cực hạn, nhằm đưa mình bước ra khỏi giới hạn của con người, tiên tử, tiến nhập ma giới, lấy bóng đêm che lấp vầng nhật nguyệt. Nói chung là hai loại hình chiến binh này cực kì khó gặp trên chiến trường, nhưng trên giang hồ thì lại nhan nhản, thực có nhiều điều bí ẩn xoay quanh chiến thức này.
Kế đến là chiến thức thứ tư, Thánh Khoá sĩ - Ma Thừa giả, đây là dạng chiến binh gặp nhiều nhất trên đại lục. Nghe tên thôi là cũng biết chiến thức này gồm những chiến binh ngồi trên toạ kị, sử dụng bất cứ vũ khí nào dùng được, thậm chí là ma pháp. Phổ thông nhất là những Kỵ Sĩ trên những con ngựa bình thường, hoặc những Thánh Khoá sĩ - Ma Thừa giả trên lưng những con Cự Bằng, Lang Điêu vốn rất dễ gặp trên bầu trời đại lục, nếu ở dưới nước thì ôi thôi, đủ thứ cá to để mà lựa chọn, cái khó là làm sao thuần phục chúng thôi, bởi quan trọng nhất ở một Thánh Khoá sĩ - Ma Thừa không phải là kỵ thuật, cũng không phải là toạ kị mạnh, mà đó là sự tương tác, phối hợp nhuần nhuyễn giữa kị sĩ với tọa kị của mình, không thực sự khó hiểu khi một Thánh kỵ sĩ cưỡi ngựa lại có khả năng đánh bại được một Lân Khoá giả mạnh mẽ, chủ yếu là ở mối quan hệ giữa người và vật có tốt hay không mà thôi. Hiếm gặp nhất có thể kể đến Long kị sĩ, Phụng Thừa giả, Lân Khoá giả, nghe đâu còn có một số Tu chân giả - Tu thân giả thuần phục được một số con Bàn Hạc hay Cự Bức , rồi lại nghe có người bảo từng nhìn thấy một vài Ma Thừa Giả cưỡi bộ khô cốt chạy lòng vòng, thật không biết là thực hay là hư nữa. Nhưng một điều mà không ai có thể chối cãi được, đó là với kỵ thuật thông thần, cộng với một chút khả năng dụng võ, ma pháp trên lưng một con kỵ thú cường mãnh, một Thánh Khoá sĩ - Ma Thừa giả có thể đạt được hiệu quả chiến đấu gần bằng một Võ giả hay Ma chiến binh đồng cấp. Hơn nữa, những Thánh Khoá sĩ - Long thừa giả may mắn sở hữu một toạ kị biết bay hoặc biết bơi nữa thì sức chiến đấu so với Võ giả càng chênh lệch hơn. Nếu quả thực một Ma pháp sư sở hữu một con Cự Yến nhanh như chớp thì mười võ giả cũng không chắc thắng nổi y. Do đó, vị thế của các Thánh Khoá sĩ - Ma Thừa giả đang dần được khẳng định và nâng cao. Quan trọng hơn, họ đang dần lấp đầy vào chỗ trống mà các Võ giả - Ma chiến binh để lại, dần dần thay thế lực lượng này trên các chiến trường, trong tương lai, nhóm người này có thể sẽ tạo được những chuyển biến lớn trên đại lục mênh mông này.
Cuối cùng là chiến thức thứ năm, Nhẫn giả - Sát thủ. Không nói nhiều được về những người này. Không phải là do không muốn nói, mà là do không thể nói được nhiều về những con người có hành tung xuất quỷ nhập thần này. Chỉ biết họ thường dùng dao, tu luyện chủ yếu là luyện về sự linh động ở cổ tay, sức đẩy ở bắp tay, tốc độ ở hai chân và độ dẻo dai ở cả thân mình. Đây quả thực là những con người thực sự ĐÁNG SỢ trên đại lục. Không coi trọng sự mạnh mẽ, quyết đoán cũng như đẳng cấp giống Võ giả - Ma chiến binh, cũng không coi trọng về tu luyện khả năng siêu nhiên, vận chuyển pháp lực như ở Hiền giả - Ma pháp sư, không cần vũ phá hư không, phi thăng thành tiên, hoá thân thành ma như Tu chân giả - Tu thân giả và càng không cần đến bọn toạ kị to kềnh của Thánh Khoá sĩ - Ma Thừa giả, những Nhẫn giả - Sát thủ chỉ chú tâm đến một điều duy nhất: Giết! Đối với họ, thành công không phải là khi đánh bại được đối thủ, mà là khi giết được hắn. Để thực hiện mục đích của mình, họ không từ bất cứ một thủ đoạn nào: từ độc dược, bùa chú cho đến đánh lén, phục kích những lúc “nhạy cảm” của mục tiêu. Các Nhẫn giả - Sát thủ đều tự gọi mình là “Hoàng đế của kỹ xảo giết người”, nhưng những người khác thì đều gọi họ là “lũ đánh lén hèn hạ”. Vì mục đích chính của Sát Thủ là giết người, họ giỏi nhất là giết người, nên các Nhẫn giả - Sát thủ đều “rất được” căm ghét ở trên đại lục, không những ở Nhân tộc mà còn ở rất nhiều tộc khác. Thậm chí có nơi còn ra sắc lệnh: thấy Nhẫn giả - Sát thủ ở đâu, giết không cần báo. Các tổ chức sát thủ mặc dù rất cần thiết nhưng tất cả đều “được” “chăm sóc” cực kì chu đáo, nhân tiện nói về tổ chức sát thủ thì cho mọi người một số thông tin ngoài lề luôn: Diệt Thần chính là tổ chức Nhẫn giả - Sát thủ lớn mạnh nhất từng tồn tại trên đại lục. Hết.
* *
*
Chỉ riêng có mỗi Cuồng Long Nhận là một trường hợp đặc biệt. Hắn không thuộc bất cứ một chiến thức nào ở trên.
Hắn là tất cả ...
Vừa có sức mạnh nội lực cường hãn vô song của một Võ giả, vừa có năng lục siêu nhiên của một Ma pháp sư, lại vừa có hẳn một con Lân Sư làm tọa kị. Cuồng Long Nhận là trường hợp đầu tiên có khả năng dung nạp nhiều chiến thức trong người đến như vậy.
Hắn xuất thân ra sao? Không ai biết. Cha mẹ hắn là ai? Không ai biết. Quê hắn ở đâu? Không ai biết. Lúc nhỏ hắn làm gì? Sư phụ hắn là ai? Hắn học võ từ đâu? Vì sao trở thành đại ma đầu? Không ai biết. Nói chung tất cả những gì về Cuồng Long Nhận trước năm mười ba tuổi chỉ là một con số không tròn trĩnh. Đến năm mười ba tuổi, hắn xuất hiện trên đại lục và nhanh chóng nổi tiếng khi tiêu diệt không biết bao nhiêu là hảo thủ trên giang hồ, đoạt lấy không biết bao nhiêu là bí kíp võ học của các nhà. Cuồng Long Nhận nhanh chóng thu phục được rất nhiều tay cao thủ làm thuộc hạ cho mình. Hắn lập ra tổ chức sát thủ tên gọi Diệt Thần năm mười lăm tuổi, tổ chức lớn mạnh theo cấp số nhân, đến nỗi năm mười sáu tuổi, tập đoàn sát thủ này đã bị truy đuổi trên toàn đại lục, buộc phải nương nhờ vào Lạc Việt quốc. Năm mười bảy tuổi, hắn bị Hoả Bình Nhi phong ấn trên ngọn quái sơn.
Thế là hết, chẳng ai biết thêm gì về hắn cả, cái tên Cuồng Long Nhận cứ thế tàn phai theo thời gian...
Tên tàn, nhưng người không tàn. Trước khi bị Hoả Bình Nhi phong ấn, hắn đang học một môn công pháp thượng đẳng gọi là “Thiên Tâm Quyết” và một ma pháp cực kì bá đạo là “Phá Diệt Chấn”, hai môn này tiến triển rất chậm, nhưng lại có lợi ích là tiến triển mọi lúc mọi nơi, thậm chí ngay cả lúc ngủ, hay thậm chí là cả lúc bỏ luyện. Chính vì thế, trong lúc Cuồng Long Nhận bị phong ấn, công lực hắn không những không thoái mà còn tiến, tiến kinh khủng nữa là đằng khác. Thử mà nghĩ xem, một người luyện một môn võ công suốt 2.628.000 giờ liên tục thì kết quả sẽ như thế nào?
Chẳng thế mà giờ đây, Cuồng Long Nhận trở thành cao thủ mạnh nhất Nhân tộc!!!
* *
*
- Quái!
Cuồng Long Nhận lẩm bẩm rồi quay đầu lòng vòng hít hà, cảnh rất hoạt kê, tựa như con chó tìm xương ấy. Hắn nghĩ thầm:
- Mẹ kiếp! Trúng Phá Diệt Chấn rồi mà còn “gân” quá thể! Mùi vẫn còn nguyên, áp lực có phần tăng chút đỉnh, thế là sao nhỉ?
Cuồng Long Nhận ngước mắt lên trời. Hắn thoáng ngẩn người ra một lúc khi nhìn thấy hai bóng trắng và đen đang lơ lửng trên đầu mình. Lạ cái là hai bóng người này không hề ngự kiếm phi hành, cũng không thi triển lăng không bộ hay bất cứ một thuật khinh công nào mà thân thể vẫn lơ lửng trên thinh không. Rõ ràng là quái sự!
Hay là, ... hai tên đó đã vũ phá hư không, tiến nhập tiên ma rồi? Mẹ kiếp, thế mà lại cóc nghĩ ra, có phải nghễnh ngãng không kia chứ? - Cuồng Long Nhận tự nhủ.
Quái sự! Trước nay chỉ nghe những bậc cao nhân tu tâm dưỡng thân ở nơi thế ngoại đào viên ngộ ra được căn nguyên thế gian, vũ phá hư không phi thăng thành tiên hoặc cực hạn ma thần. Chưa từng nghe có ai đang đánh nhau mà vũ phá hư không được. Đây có lẽ là hai người “đi tiên phong” trong vụ này.
Hai tuyệt thế cao thủ, một tiên, một ma đang lơ lửng trên thinh không, đưa ánh mắt thương hại nhìn xuống Cuồng Long Nhận. Áp lực hai bên dần tăng lên. Năng lượng phát ra quả thực kinh nhân. May mà cả hai bên đều có thực lực gần như bằng nhau nên tĩnh lực mới nhu hoà như vậy. Nếu có bất cứ một kẻ thứ tư nào ở đây, kẻ đó không bị đè nát thành hũ tương tàu mới là lạ đó.
Bỗng tĩnh lực hai bên đại đột khởi, từ trong thinh không phát ra một tiếng nổ động trời, quang mang ngũ sắc không hiểu từ đâu xuất hiện, bao bọc lấy hai bên. Cả hai đều thối lui mấy bước, Cuồng Long Nhận nhấn mạnh chân xuống đất, tức thì, mặt đất nứt ra một mảng, giữ chân hắn lại.
Trong lúc hai lão tiên ma kia chưa kịp định thần lại, hắn đã ngước mắt lên cao, nhẹ nhếch môi một cái, song thủ nhất huy, cùng nhập hai cổ tay lại làm một, hướng đôi lòng bàn tay về phía tiên ma nhị lão, quát lớn một tiếng, thiên địa rúng động, nhật nguyệt lu mờ. Từ trong đôi lòng bàn tay sáng rực hoàng kim tinh quang của Cuồng Long Nhận, một con hắc long toả ra hắc khí mờ mịt phóng ra, nhanh như thiểm điện, mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, điên cuồng xông đến trước tiên ma nhị lão.
Hai lão nhìn nhau, tiên ma diện thoáng lộ vẻ khiếp hãi, không ngờ hắn lại có thể ráp nối tả thủ lành lặn đến như thế. Hơn nữa, đây lại là Cuồng Long Thập Nhị Chưởng, môn độc môn bá đạo chưởng của dòng họ Thiên Long ở cực Bắc đại lục.
Làm sao hắn biết được thứ này? - Cả hai lão đều nhìn nhau nghi hoặc.
Nhưng không còn thời gian để nghi vấn nữa, con hắc long đã đến trước mắt, tiên ma nhị lão vung kiếm, lấy lại vẻ tiên phong đạo cốt, hai luồng hắc bạch song quang cường liệt vô song bắn thẳng vào con hắc long.
ẦMMMMMM!!!
Lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên, phản lực khí tức ngay lập tức phún xuất từ trận bạo lôi, toả ra vạn trượng, cây cối chung quanh trăm dặm đều đồng loạt ngã rạp xuống, tựa như muốn biểu thị sự thần phục đối với sức mạnh bạo liệt của cả hai bên.
Hắc long, ngay sau cơn chấn động đã biến mất, để lại một làn hắc vụ dày đặc, bao phủ cả thinh không. Tiên ma song lão tuy không nói gì, nhưng ánh mắt khinh bỉ họ xạ vào làn khói dày đặc như muốn nói: “Hoá ra trình độ ngươi chỉ là thế này thôi?”.
Ào ào ào!!!
Nụ cười khinh khỉnh của nhị lão ngay lập tức tắt ngay, chấn động này, cuồng phong này đang ở một nơi rất gần, rất gần. Không lẽ ...
Sắc mặt hai lão đại biến. Thì ra ... thì ra hắc long chưởng đó chỉ là để che mắt nhị lão, để Cuồng Long Nhận nương theo đó mà ... mà tiếp cận cả hai trên không trung ...
Từ trong luồng hắc vụ dày đặc, Cuồng Long Nhận thò đầu ra, nở một nụ cười độc ác, đôi tay ngập tràn tinh quang của hắn hướng về nhị lão, khoé miệng khẽ nhếch lên một cái, song long từ trong đôi tay hắn phóng ra...
Thiên Long Chấn Thiên!!!
GRÀOOOOOOOOO!!!
Song Hoàng Long đồng thanh hống lên một tiếng rung chuyển cả núi rừng, cùng lao vào tiên ma nhị lão.
Trong lúc cấp bách, cả hai đồng thời sử tuyệt chiêu đắc ý nhất của mình ra.
Phách Không Chưởng!
Tật Phong Quyền!
Nhưng vô ích, song Hoàng Long kia là tuyệt thế thần chưởng, chưởng pháp cực mạnh của Long tộc, trước nay chưa tìm được đối thủ, dù cho lúc này, hắc bạch nhị nhân đã vũ phá hư không, đã hoá tiên hoá ma, nhưng hai tuyệt thế cường giả này làm sao chống lại nổi Thiên Long Chấn Thiên Chưởng phá thiên địa của Long Tộc kia chứ? Long Nhân sáng tạo ra chưởng này vốn đã là tuyệt thế cường giả trong tiên giới rồi...
Ầmmm!!!
Ầmmm!!!
Tiên ma sơ cấp dù mạnh đến đâu, cường hãn đến đâu, thì vẫn là người, vẫn mang cơ nhục như thường. Bị hai chưởng bài sơn đảo hải đó của Cuồng Long Nhận đánh vào, cho dù là Thần Long tuyệt thế của Long tộc - vốn được xem là sinh vật cường hãn nhất Bất Diệt đại lục - cũng tan biến vào hư vô. Thì giờ đây, tiên ma nhị lão làm sao chống nổi, cả hai không hẹn mà cùng thổ máu, lả tả “rụng” xuống từ trên thinh không.
Ở trên không trung, Cuồng Long Nhận khinh khỉnh nhếch môi, hắn biết rằng ngay lúc này, ngay lúc này đây, hắn chính là chúa tể trong Nhân tộc, không ai thắng được hắn. Hắn là bạo chúa, là lão thiên!
Bầu trời bỗng đen kịt lại, từ trên không trung, vô số đạo thiểm điện đánh thẳng vào người Cuồng Long Nhận!
AAAAAAA!!!
Cuồng Long Nhận hống lên một tiếng đau đớn, đem một thân công lực toàn thân ra chống chọi với sức mạnh không thể chống lại của thiên kiếp thần lôi. Trời phạt hắn chăng?
Chẳng biết, chỉ biết hàng trăm, hàng ngàn, không, hàng vạn đạo lôi điện từ không trung không ngờ lại tụ tập về khoảng trời này, thi nhau đánh xuống người Cuồng Long Nhận.
GRÀOOOOOOOO!!!
Một tiếng long ngâm chấn động thiên địa cường bạo phát ra từ miệng Cuồng Long Nhận. Cả tiên ma nhị lão ở dưới cũng đều cả kinh thất sắc. “Hắn thực sự là người Long tộc sao? Vậy sao nhân hình của hắn lại kì quái như vậy?”
Không ai biết trận lôi kích kia kéo dài bao lâu, chỉ biết từng đạo lôi điện mang sức mạnh sánh ngang với thiên kiếp cứ thi nhau lao vào thân thể Cuồng Long Nhận mà đánh phá. Chỉ trong mười kích đầu tiên, y phục rách rưới trên người hắn đã tan thành bụi trước sức mạnh khủng khiếp của lôi điện. Ngay sau khi y phục vừa tan, cả hai lão tiên ma đều không nhịn được kêu lên một tiếng khi nhìn thấy long giáp trước ngực Cuồng Long Nhận, và đồng thời lẩm bẩm:
- Hắn ... hắn đúng là người của Long tộc, chỉ là hình dáng có đôi chút quái dị...
Sau đúng một canh giờ chịu sự tống phá của thiên lôi điện kích, bầu trời u ám bỗng trong trẻo như chưa từng xảy ra bất cứ một chuyện gì. Nhưng đáng sợ hơn cả là Cuồng Long Nhận. Hắn tuy hiện tại có vẻ hư nhược hơn nhiều so với lúc nãy, nhưng vẫn tỏ vẻ không việc gì. Rõ ràng, hắn không thể bị khuất phục.
Trên không trung, Cuồng Long Nhận từ từ hạ thân xuống, nếu nói lúc nãy hắn thần uy lẫm lẫm, khí thế át cả thế gian,thì giờ đây, hắn đích xác là vị chiến thần sau trận đại chiến!
Cuồng Long Nhận đáp xuống đất, ngạo khí bức nhân, hắn cười rộ một tràng, cất giọng hắc ám nói, âm thanh trầm hùng đầy trung khí, tỏ ra con người đang độ sung mãn vô cùng:
- Ha ... ha ... Đến cả lão tặc thiên cũng giết được ta ... ta là vô địch ... ta là chúa tể ...
Vừa nói xong, bầu trời lại tối sầm, những tia chớp loé lên trên thinh không, tiếng sấm rền vang như muốn cảnh cáo hắn. Không ngờ điều này lại càng kích động hắn hơn. Cuồng Long Nhận tức tối giơ nắm đấm lên trời quát lớn:
- Gầm cái con mẹ gì mà gầm! Cẩn thận cái mõm chó nhà ngươi, sẽ có ngày ta lên trên đó mà chặt lấy cái cẩu đầu nhà ngươi, quăng xuống cho vạn vạn sinh vật dẫm đạp, nhìn cái gì mà nhìn?
Cả tiên ma nhị lão đều nhìn nhau lắc đầu, thầm ngán thay cho cái tính ngông cuồng của hắn. Nhưng một điều không thể chối cãi là thực lực quá sức cường hãn của Cuồng Long Nhận đã vượt quá mọi sự hiểu biết của loài người, giờ đây chỉ có là Thần và Ma thần mới có khả năng đấu với hắn thôi.
Bỗng...
Một luồng áp lực cực đại đè nặng lên thân thể của tiên ma nhị lão, khí tức tăng gấp vạn lần trước kia. Cả hai đều biến sắc nhìn nhau, không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ:
- Không hay, không hay rồi, hắn đã hấp thụ không ít lôi kiếp năng lượng ... Ta không xong rồi!
Quả vậy, trong một canh giờ vừa qua, thân thể huyết nhục của Cuồng Long Nhận đã chịu không biết bao nhiêu đòn lôi điện kích trúng, lẽ ra nếu là người thường thì đã tiêu vong từ lâu rồi, nhưng hắn không chết, lại dùng tuyệt thế tu vi của mình để chống lại, cuối cùng đã thoát được.
Tưởng thế là hết, nào ngờ thân thể cường bạo cửa hắn vốn không phải chỉ là tấm thân huyết nhục của Nhân loại, mà đó còn bao hàm không ít long giáp tinh phiến của Long tộc, vốn không chỉ là một thứ giáp trụ cứng hơn bất cứ thứ vật chất nào trên đời, mà còn là một tấm “pin” năng lượng, có khả năng hấp thụ không ít ma pháp - thánh khí nguyên tố trong thinh không, điều này đã khiến Cuồng Long Nhận hấp thụ không biết bao nhiêu là lôi năng, hiện tại tu vi của hắn đã cao hơn một bậc, chính thức bước vào tầng tối thượng của tất cả mọi hình thức tu luyện trên Bất Diệt đại lục: Chiến Thần!
Hết Quyển I: chương Năm.
* chiến thức: Hình thức chiến binh (đọc tắt í mà )
+ Hix, dài quớ... cuộc chiến kinh thiên động địa giữa Cuồng Long Nhận và tiên ma nhị lão đã diễn ra ác liệt, dẫn đến chiến thắng tuyệt đối nghiêng về phía Cuồng Long Nhận. Nói thế cho dễ nghe thôi chứ hai lão già gân đã bị Cuồng Long Nhận vờn như mèo vờn chuột, đấm như bao cát. Thực lực hai bên quả là quá sức chênh lệch. Cuồng Long Nhận lại thừa sức chống đỡ cả vạn đạo lôi điện mang sức mạnh của thiên kiếp, chính thức tiến nhập cảnh giới Chiến Thần, tưởng như hắn đã biến thành “đả biến thiên hạ vô địch thủ”. Liệu Cuồng Long Nhận có quay ngược về nhân gian đại náo một phen? Hay hắn sẽ vũ phá hư không, tiến nhập ma cảnh? Trận chiến giữa hai bên liệu đã thực sự kết thúc chưa? Tất cả sẽ được giải đáp trong Quyển I: chương Sáu của Bất Dịêt Kiếm: Thiện Ác Đáo Đầu, thân mời quý huynh đệ tỷ muội gần xa đón xem.
+ Bật mí: Ở chương sau, sẽ có Siêu Nhân xuất hiện trừng trị Cuồng Long Nhận, kẻ vừa lớn tiếng khi phụ hoàng thiên. Sẽ là một trận chiến kinh thiên động địa, không quá thiên về một bên như Cuồng Long Nhận và tiên ma song lão, chờ xem.