Dựa theo lời Lan Địch nói, hôm đó ngay thời điểm Liệt Thần Các bị tập kích thì gia tộc Ba Bàng đã vội vàng bỏ đi. Đến kẻ ngu cũng có thể nhìn ra sự việc này là có ý nghĩa gì. Khẳng định là cuối cùng gia tộc Ba Bàng đã lựa chọn phản bội Liệt Thần Các. Nếu không làm gì có chuyện Liệt Thần Các và gia tộc Mã Luân lại cùng nhau tan thành mây khói biến mất khỏi đại lục chỉ trong một đêm!
Trong mắt lóe lên ánh sáng cừu hận, Lan Địch gật mạnh đầu gằn giọng: “Đúng vậy, cứ nhìn hiện tại gia tộc Ba Bàng không phải đang sống rất ung dung thoải mái trên đại lục hay sao? Chỉ riêng điều này là có thể chứng minh hết thảy mọi chuyện. Bọn bạc tình bạc nghĩa, ăn cháo đái bát, bán bạn cầu vinh này, có thể nói mới chân chính là kẻ gây nên họa lớn tày đình!”
Dừng một chút, Lan Địch lại tiếp: “Bất quá bây giờ con cũng không cần quan tâm đến mấy vấn đề này. Mãy lão già có quan hệ không tồi với Liệt Thần Các chúng ta nhiều năm rồi vẫn luôn luôn liên lạc. Thù này là nhất định phải báo. Tuy nhiên tạm thời thì chưa phải thời cơ. Bây giờ Thần điện và ba đại tộc kia đã hùng mạnh đến mức nào thì không thể tưởng tưởng được, chúng ta còn lâu lắm mới là đối thủ!”
Nói tới đây, Lan Địch sực nhớ ra một việc, vẻ mặt nháy mắt liền trở nên nghiêm túc, trầm giọng: “Con phải nhớ cho kỹ, chuyện ta nói với con hôm nay nhất định thế nào cũng không được kể cho người khác biết, nhất là thân thế của con đó. Nói cách khác, một khi sơ hở mà bị Thần Điện biết được thì con sẽ đối mặt với vô cùng vô tận truy giết. Cho dù chúng ta có liều cái mạng già này cũng không cách nào bảo vệ được cho con đâu!” Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phó Hào mạnh mẽ gật đầu, loại chuyện này nếu Lan Địch không nói thì trong lòng hắn cũng quá hiểu. Từ ngày Liệt Thần Các sụp đổ thì Thần Điện và những người sống sót của Các này cũng đã trở thành những kẻ thù không đội trời chung. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dựa theo phong cách hành sự của Thần Điện, một khi biết trên đời này còn tồn tại người của Liệt Thần Các và gia tộc Mã Luân, thì khẳng định sẽ không để cho bọn họ còn có cơ hội mà tiếp tục sống trên thế giới này.
“Con phải nhớ thật kĩ nghe chưa, không ai có thể bảo hộ con cả đời. Từ khi bước chân vào Thiên Vương cốc đến khi sống sót đi ra bây giờ, thì con đường về sau phải dựa vào chính bản thân con rồi. Ta và Lâm đại thúc của con không còn khả năng tiếp tục thủ hộ bên cạnh con nữa. Vì chính bọn ta cũng còn rất nhiều chuyện cần phải làm!”. Lan Địch hạ giọng dặn dò.
Nói đến đây, Lan Địch dừng một chút nhìn thoáng qua Bố Nhĩ cách đó không xa, vui vẻ: “Nhưng mà thật là tốt khi bên cạnh con bây giờ lại có một Đấu Thần thủ hộ, chỉ cần con cần thận một chút thì hẳn sẽ không có vấn đề gì!”
Phó Hào gật gật đầu, trong lòng có chút bồi hồi buồn bã. Một mặt thân thế của hắn vẫn như trước kia mờ mờ mịt mịt, mặt khác thì hắn đã hiểu được, là từ nay về sau e rằng sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy Lan Địch và Lâm đại thúc nữa!
Tuy nhiên Lan Địch nói rất đúng, muốn sống tốt trên đời này chỉ có dựa vào chính khả năng của mình. Tự lập chính là lựa chọn đầu tiên của một nam nhân có ý chí và có khát vọng.
Về phần hắn đột nhiên từ một tên nhà quê mít đặc lại biến thành hậu duệ của Thần, thì Phó Hào lại chẳng có cảm giác gì.
Theo những gì Phó Hào đã biết về đại lục Lam Thương, thì những người được gọi là hậu duệ của Thần tuy không phải là nhiều nhưng cũng không hề ít.
Giống như bọn người của Thần Điện và ba đại tộc kia vậy, có khá nhiều nhân vật cao cấp thừa hưởng loại huyết mạch này. Nhưng với hắn thì lại không hề có chút cảm giác tự hào nào cả, mà ngược lại, hắn chỉ muốn mình mãi mãi được làm một gã nhà quê ngốc nghếch vô lo vô nghĩ ngày xưa!
Không biết tại sao Phó Hào bỗng nhiên có một dự cảm, hoặc là do trước nay bị lão Lan Địch trêu cợt quen rồi, mà từ lần đi Thiên Vương Cốc để tiến hành đánh thức dòng máu kia, cho đến bây giờ tuy lão đã kể rất nhiều chuyện, Phó Hào vẫn mơ hồ cảm thấy Lan Đich bá bá dường như còn có điều gì đó che dấu hắn không chịu nói ra.
Mà nếu hắn muốn tìm hiểu rõ bí ẩn thân thế của mình, thì kiểu gì cũng dẫn đến là một kết cục là phải đánh giết tới Thần Điện mà thôi.
Hoặc là mang lão Giáo hoàng kia trói gô vào thập tự giá rồi ngồi một bên châm đèn uống trà tâm sự. Hoặc là lấy trộm cho được bí điển Đại Sự Ký của Thần Điện!
Tất nhiên đây là những chuyện không thể nào gấp được. Dựa vào thực lực của hắn, thì không bị Giáo Hoàng đem ra làm thịt cũng đã may mắn lắm rồi. Lão quái vật đó biến thái cỡ nào thì Phó Hào đoán không chính xác được. Nhưng cứ nhìn Lâm Đại thúc và Lan Địch mạnh mẽ là vậy, mà lại không dám tìm đến Thần Điện để báo thù, thì dù ngu mấy cũng có thể hiểu vấn đề.
Bây giờ chỉ có thể cố gắng tiếp tục nâng cao thực lực lên, rồi làm gì thì làm sau!
Phó Hào thở dài, ánh mắt bỗng dừng lại nơi chiếc nhẫn ở trên tay, mặt mày nhăn nhó cười khổ.
Bởi hắn không hề nghĩ tới Ngải Tư Ny Nam là người thừa kế Cáp Lý Tư Bảo gia tộc, trong khi, hắn lại là người của Liệt Thần Các. Sự đời trớ trêu cứ như vậy đã đặt hai người vào hai phía hoàn toàn đối địch.
Trong thâm tâm, Phó Hào đâu có muốn đem mối thù hận giữa Liệt Thần Các với Thần điện và mấy cái gia tộc lớn kia ra gánh vác làm gì. Nhưng hắn lại rất rõ ràng một chuyện, nếu hắn đã xác định mình là người của Liệt Thần Các, thì như vậy ân oán năm xưa, hắn không thể nào không để trong lòng cho được.
Có thể nói, cho dù hắn không thừa nhận việc này thì chỉ cần thân phận của hắn bị Thần điện và ba đại gia tộc kia biết được, hắn cũng đã không thể chạy đi đâu cho thoát!
Có điều đối với Ngải Tư Ny Nam, Phó Hào dù đã biết tất cả chuyện cũ năm xưa thì vẫn không có ác cảm với nàng chút nào. Bởi việc này đều mắc mứu của những thế hệ đời nảo đời nao! Mười sáu năm về trước thì Ngải Tư Ny Nam cũng như hắn mà thôi, đều chỉ là những đứa trẻ còn nằm trong nôi. Hận thù sao lại đổ lên đầu nàng cho được.
Nhưng chiếc nhẫn này kiểu gì cũng phải trả lại cho nàng, mà chuyện này cũng không cần suy nghĩ gì, vì Phó Hào lúc trước khi biết được giá trị chân chính của nó cũng đã tính toán như vậy rồi!
Ài, dù sao bây giờ hắn cũng đã ra khỏi Thiên Vương Cốc. Nhẩm lại thời gian thì cũng đến lúc Thiên Nguyên Thánh quả đã chín rồi. Vậy phải mau quay lại Đầm lầy Đen một chuyến để hái Thiên Nguyên thánh quả, rồi đưa cùng với giới chỉ này cho Ngải Tư Ny Nam.
Bởi dù sao cô gái nhỏ này cũng có ý tốt đối với hắn, và Thiên Nguyên thánh quả thì xem như là đền bù lại cái ân tình đã tặng nhẫn vậy đi.
Vì từ khi gặp được Thần thánh Cự Long Tát Bổn, Phó Hào mới hiểu được, nếu không phải Long tộc và gia tộc Chim Bụi Gai có quan hệ cực tốt, nếu không phải Tát Bổn nhận ra chiếc nhẫn này, thì chỉ sợ với những lời hắn đã nhục mạ Thần thánh Cự long, cũng đủ làm cho Tát Bổn tính tình xưa nay nóng như hỏa diệm sơn, xé xác thành từng thành mảnh nhỏ rồi. Trời mới biết lão già Lan Địch lúc đó có đến kịp mà giải nguy hay không.
Cho nên nói gì thì nói, cái nhẫn này coi như cũng đã cứu Phó Hào một mạng!
Thù hận gia tộc là việc của thù hận gia tộc, còn phần ân tình này Phó Hào vẫn muốn báo đáp. Tặng nàng Thiên Nguyên thánh quả thì tính là cái gì chứ! Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chỉ là khi nghĩ tới bốn đại thế lực tối cường trên đại lục lúc này, là Thần Điện và ba đại gia tộc kia đều có thù hận sâu xa đối với mình, Phó Hào cảm thấy ão não không thôi. Hắn chợt phát hiện vận khí của mình đúng là vô cùng đen như phân vậy.
Bất quá sau khi ngẫm lại, Phó Hào cũng rất thoải mái.
Con đường trở thành cường giả vốn không hề thuận buồm xuôi gió, chỉ có áp lực mới có thể khiến cho một người rất nhanh tiến bộ. Làm cho loại áp lực này trở thành động lực, cũng đúng là một biện pháp hay để tăng nhanh thực lực.
Một lúc sau, khi đã hoàn toàn bình tâm lại, Phó Hào bỗng nhiên lật tay mang ra một cái bình nhỏ cổ quái, đưa cho Lan Địch, tò mò: “Vật này rốt cuộc là dùng để làm gì vậy bá bá?”