Nếu bây giờ Phó Hào có thể nắm giữ được phương pháp sử dụng Tuyệt Hồn Hồ, căn bản là không chờ đợi cho thực lực đạt đến trình độ nhất định nào đó, mà trực tiếp xông lên Thần Điện tìm tên Giáo hoàng lão thần côn kia hảo hảo tâm sự. Hiện tại hoàn toàn có thể làm được a.
Chỉ là đáng tiếc, lý tưởng thì có rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng sự sự lại luôn tàn nhẫn vô cùng.
Nghe được Phó Hào đặt câu hỏi, nhất thời Lâm đại thúc cười khổ lắc lắc đầu, mà Lan Địch ở một bên thì nhịn không được cười, mắng ngay: “Ngươi là tên tiểu tử ngu ngốc, đồ chơi này đã biến mất bao nhiêu năm rồi hả? Đừng nói là chúng ta, phỏng chừng hiện tại trên cái thế giới này, hẳn là sẽ không có người biết được phương pháp sử dụng nó, hay là ngươi tỉnh mộng đi ha”
Khi Lan Địch quở trách khiến cho khuôn mặt già nua ấy có chút đỏ lên, Phó Hào cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi, thầm mắng đã biết một câu hỏi đích thực không có đáp án chính xác.
Lan Địch cùng với Lâm đại thúc cũng không phải là thần linh thượng cổ gì, làm sao có thể biết được phương pháp sử dụng cái Tuyệt Hồn Hồ biến thái này chứ. Hơn nữa nếu có biết được, phỏng chừng khi nhìn thấy Tuyệt Hồn Hồ, biểu tình trên mặt không phải là kinh ngạc và kinh hãi, hẳn là biến thành như điên mới đúng.
Dù sao, nếu có thể sử dụng Tuyệt Hồn Hồ, Thần Điện cùng với tam đại gia tộc cường thịnh trở lại, bọn họ cũng muốn liều mạng chém giết a.
Tựa hồ cảm giác được sự thất vọng của Phó Hào, sắc mặt Lâm đại thúc trở nên có điểm trịnh trọng, nhẹ giọng nói: “Phó Hào, không phải không thừa nhận, trước kia không có hảo hảo dạy dỗ cho ngươi biết một ít đồ vật này nọ, cố nhiên là bởi vì công pháp chúng ta đều không thích hợp với Thần tộc hậu duệ, nhưng … nhưng cũng phạm phải không ít sai lầm, thì phải là cho ngươi biết rất ít chuyện tình ở trên đại lục, với lại ở phương diện tu luyện lại thuộc loại bình thường.
Nói tới đây, Lâm đại thúc cực kỳ bất mãn trừng mắt lườm Lan Địch một cái, cười khổ nói: “Đó cũng là cái sai của ta, sớm biết rằng như thế sẽ không để lão già Lan Địch kia dạy dỗ ngươi, tên kia thật sự là hãm hại người ta mà”
Không đợi Lan Địch phản bác, Lâm đại thúc lại nói: “Ngươi nhất định phải nhớ kỹ một điều này, muốn trở thành một cường giả chân chính trên đại lục, dựa vào ngoại lực trợ giúp là tuyệt đối không thể được, cho nên, đừng nói đến chúng ta không biết phương pháp sử dụng Tuyệt Hồn Hồ này, cho dù có biết đi nữa, vì muốn phát triển sau này của ngươi cũng sẽ không nói cho ngươi biết, bởi vì sau này ngươi lớn dần lên, trăm hại mà không có một lợi nào. Muốn chắc chắn trở thành cường giả trên đại lục, chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi mới thôi, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ điều này”
Nghe được tiếng quát lớn của Lâm đại thúc, trong lòng Phó Hào có chút nghiêm nghị, cũng có chút hổ thẹn.
Lâm đại thúc nói đều không giả, bởi vì mới vừa rồi chính mình khiếp sợ đến uy lực của Tuyệt Hồn Hồ, liền sinh ra ý tưởng này, đối với sự tu luyện đích xác ảnh hưởng rất nhiều, dựa vào ngoại lực, chung quy không phải là vương đạo tu luyện.
Hăng hái gật đầu, Phó Hào nhìn chằm chằm Tuyệt Hồn Hồ ở trong tay mình, có chút phát sầu hỏi: “Rốt cục cái đồ vật này phải làm sao bây giờ?”
Tiêu hủy không thể tiêu hủy được, vứt đi cũng không thể vứt được, mà muốn sử dụng cũng không thể sử dụng được, đồ chơi biến thái này thật đúng là phiền phức đây mà.
Nhìn thấy vẻ mặt u sầu, một người không tim không phổi đang ở một bên lại cười quái dị, thản nhiên uống rượu, tựa hồ tất cả mọi việc đối với hắn không chút quan hệ.
Về phần oán giận mới vừa rồi của Lâm đại thúc, Lan Địch đã trực tiếp không xem vào đâu rồi.
Nhưng thật ra sau khi Lâm đại thúc mặt cau mày có mất nửa ngày, nghĩ nghĩ nói: “Lúc trước thứ này không có bị tiêu hủy, có lẽ là bởi vì bản thân nó có cái vấn đề gì đó, như vậy đi, trước tiên ngươi hãy vứt nó vào bên trong không gian giới chỉ đi, nhưng mà luôn luôn nhớ kỹ, vô luận như thế nào cũng không nên lấy ra lần nữa. Cho dù không sợ bị người khác nhìn thấy, cũng phải đối phó với sự phản phệ của nó đến ngươi”
Dừng lại một chút, Lâm đại thúc lại nói: “Sau này nếu có thể được, tìm được một cái địa phương yên ắng nào đó, tốt nhất là đem nó chôn thật sâu, tóm lại đồ vật này giữ bên người cũng không có điểm tốt đẹp gì”
Mặc dù sự đề nghị của Lâm đại thúc không có tính bắt buộc, nhưng … nhưng đây cũng chỉ là một biện pháp trong biện pháp, bất đắc dĩ Phó Hào thở dài nhìn nhìn Tuyệt Hồn Hồ ở trên tay, liền duỗi tay ném nó vào bên trong giới chỉ, ít nhất không thấy tâm không phiền.
Nhìn thấy bộ dạng có một chút trẻ con của Phó Hào, Lâm đại thúc không khỏi cười cười, tiếp theo nhỏ giọng hỏi: “Đúng rồi, ngươi sau này có tính toán gì không?”
Tính toán? Phó Hào hơi hơi sững sờ, suy nghĩ một hồi, nói: “Ta chuẩn bị trở về Hắc Sắc đầm lầy một lần nữa, sau đó lấy cái đồ vật kia, đi Cáp Ly Tư Bảo gia tộc”
“Cái gì? Đi Cáp Lý Tư Bảo gia tộc? Chẳng lẻ nói tiểu tử ngươi điên rồi đấy à?”
Không đợi Lâm đại thúc nói chuyện, Lan Địch ở một bên biến sắc, mạnh mẽ đứng bật dậy, ánh mắt khó tin nhìn Phó Hào nói.
Bất quá trong giây lát sau, tựa hồ Lan Địch như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên biểu tình trên mặt trở nên quỷ dị, cười hắc hắc nói: “Chẳng lẻ nói, tiểu tử ngươi muốn đi nhìn nhìn người trong mộng sao?”
Bị ánh mắt soi soi của Lan Địch nhất thời Phó Hào cảm thấy được da đầu có chút run run, chỉ có thể giải thích: “Dù sao chiếc nhẫn kia cũng là cho ta mượn tạm thời mà thôi, ta chuẩn bị đi trả lại cho nàng đây, dựa vào quan hệ giữa Liệt Thần các và Cáp Lý Tư Bảo gia tộc, vẫn là nên chấm dứt mọi chuyện thôi”
“Chậc chậc, thế cũng đúng, dù sao hiện tại cũng không có người nào biết được ngươi có quan hệ đến Liệt Thần các, gia tộc Cáp Lý Tư Bảo cũng sẽ không biết ngươi là người nào, chỉ cần ngươi cẩn thận một chút đừng làm bại lộ thân phận, thừa lúc đi vào trong đó, thuận tiện tìm hiểu tình hình về Cáp Lý Tư Bảo gia tộc, hắc hắc” Lan Địch lại nổi lên vẻ cười quái dị.
Nhìn thấy tên gia hảo vô lương tâm này không ngờ muốn mình trở thành một tên gián điệp, nhất thời Phó Hào cảm thấy có chút nhứt đầu, bất quá cũng không có phản bác, chỉ có thể cười khổ mà thôi.
“Được rồi, ngươi không thích nghe Lan Địch bá bá ngươi nói hưu nói vượn thì thôi, chuyện cũ năm xưa, hãy để cho những lão già chúng ta đi giải quyết, ngươi chỉ cần an toàn còn sống thật sự đã quá tốt rồi. Nhớ kỹ, khi đi vào trong đó, đầu tiên là phải bảo vệ mình cho thật tốt. Chúng ta không ở bên cạnh ngươi, nên mọi việc đều phải dựa vào năng lực của ngươi thôi
Bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lan Địch một cái, Lâm đại thúc đứng dậy vỗ vô bả vai Phó Hào nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chờ cho người ở bên trong Thiên Vương cốc đi ra thì nơi này cũng không an toàn, ngươi muốn đi thì nhanh lên, nhanh chóng xuất phát, ta và Lan Địch bá bá ngươi cũng nên trở về rồi”
Nói tới đây, trên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm đại thúc cũng đã lộ ra một tia cười ôn nhu khó có được, trong mắt có thêm vài phần ươn ướt.
Mặc dù biết rõ sớm muộn gì Lan Địch và Lâm đại thúc cũng sẽ rời xa chính mình, nhưng mà lúc này Phó Hào cũng dâng lên một trận ảm đạm, không nói được một câu chỉ gật gật đầu thôi.
“Được rồi … được rồi, đừng lề mề nữa, có phải sau này không gặp nhau nữa đâu. Chờ cho Song Nhi và Y Tát Bối Nhĩ tu luyện không sai biệt lắm, đến lúc đó ta mang các nàng đi tìm ngươi. Cứ như vậy đi ha” Lan Địch tỏ vẻ bất cần lắc lắc tay áo nói, cũng không báo trước, vừa lúc nói xong một câu, thân mình vừa động hướng phía xa xa phóng đi.
Mặc dù động tác của Lan Địch nhanh vô cùng, nhưng mà trong mắt chợt lóe lên tia không muốn, và trong lời nói cũng có chút run lẩy, trước kia hắn cũng có tâm tình này, và cũng bị Phó Hào bắt gặp.
Lại vỗ vỗ bả vai Phó Hào lần nữa, Lâm đại thúc hơi hơi gật gật đầu, sau đó cũng không nói gì nữa, thân hình vừa động, phóng theo hướng của Lan Địch.