“Huyết mạch truyền thừa gia tộc?”
Yêu Dạ vừa chỉnh đốn lại đám công pháp hỗn loạn mới cường hành xông vào óc, vừ lẩm bẩm nhìn về phía Độc Cô Cầu Bại.
Trong thế giới này, gia tộc được chia thành bốn cấp bậc, phân biệt là thế gia, danh môn, vọng tộc, thị tộc. Mỗi cấp bậc lại chia thành thượng vị, trung vị , hạ vị… Ngoại trừ cách phân chia cấp bậc như vậy, gia tộc còn có thể phân chia thành huyết mạch truyền thừa gia tộc, thần thông truyền thừa gia tộc và tu luyện gia tộc.
Chẳng hạn như Phượng Hoàng gia tộc của Yêu Dạ, chính là huyết mạch truyền thừa từ Thượng cổ Phượng Hoàng. Những tộc nhân trong gia tộc thường ẩn chứa sức mạnh đáng sợ trong huyết mạch. Một khi được giác tỉnh thì sẽ có cơ hội trở thành cường giả đỉnh cao.
Phượng Hoàng gia tộc cũng bởi vì có lực lượng như vậy mà đã từng làm bá chủ thế giới, cường giả dưới trướng đông đảo như mây, thực lực vô cùng đáng sợ. Chỉ đáng tiếc, cho dù gia tộc có cường đại cỡ nào cũng không thể tránh khỏi sự khảo nghiệm của thời gian. Hậu bối, tử tôn tụt dốc không thể nào giác tỉnh huyết mạch khiến Phượng Hoàng gia tộc huy hoàng ngày nào đã rơi xuống thành một Vọng tộc trung vị ở Ô Tư Đình đế quốc.
Quyền lực của Phượng Hoàng gia tộc giờ đây chỉ gói gọn trong Niết Bàn thành, hơn nữa trong thành lại còn có hai Vọng tộc trung vị khác lúc nào cũng như hổ rình mồi. Chỉ một chút sơ sẩy sẽ đẩy Phượng Hoàng gia tộc vào con đường diệt vong.
“Cũng nên bắt đầu rồi!” Độc Cô Cầu Bại nói.
“Bắt đầu cái gì vậy lão sư?”
Yêu Dạ lúc này đã khôi phục lại sự thanh minh trong ánh mắt.
“Bắt đầu cho ngươi bước lên con đường của cường giả.”
“Hiện tại chúng ta bắt đầu tu luyện sao?” Yêu Dạ hỏi.
Độc Cô Cầu Bại lắc đầu:
“Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi! Dĩ nhiên ngươi có thể thử tu luyện công pháp huyết mạch truyền thừa của gia tộc. Chỉ cần có thể giác tỉnh lực lượng của Phượng Hoàng huyết mạch thì tốc độ tu luyện của ngươi sẽ tăng lên không ít đâu.
Yêu Dạ gật đầu, sâu trong đôi mắt hắn là một tia nhiệt huyết rực cháy. Thấy được bảo sơn đương nhiên hắn không hi vọng tay không trở về. Nếu đã có công pháp truyền thừa huyết mạch gia tộc, sao hắn có thể không tu luyện cho được. Mặc dù hiện tại đã mười hai tuổi, nhưng bởi vì trước kia thể chất phế vật nên khiến hắn bị trễ nải thời gian tu luyện.
Sau khi Yêu Dạ mở ra Luân Hồi Chi Thư, được hỗ trợ dịch kinh tẩy tủy làm thay đổi thể chất thì hiện tại hắn đã có thể tu luyện. Nếu như hắn không chăm chỉ thì làm sao đuổi kịp người đời ở cái thế giới lấy vũ lực làm chủ này? Làm sao có thể trở thành cường giả đây?
“Ngày mai lão sư sẽ sắp xếp một người truyền thụ cho ngươi phương thức tu luyện. Chỉ là tính tình người này hơi kỳ lạ, ngươi cần chú ý một chút.”
Độc Cô Cầu Bại nói tới đây thì thần sắc trên mặt hắn lại hiện lên một vẻ cổ quái khó hiểu. Tuy nhiên Yêu Dạ cũng không để ý quá nhiều, dù sao thì trước kia hắn cũng gặp qua không ít quái nhân.
“Còn nữa! Cỗ lực lượng lúc trước không phải là của ngươi mà nó thuộc về ta. Cho nên nếu ngươi muốn sử dụng được nó thì phải cố gắng đạt tới Nhân Cảnh đệ ngũ trọng. Chỉ cần lực lượng của ngươi là Nhân Cảnh đệ ngũ trọng thì ngươi sẽ có thể vận dụng một phần trăm lực lượng đó của ta, cũng chính là tương đương với Nhân Kiệt cảnh. Lúc đó ngươi có thể ở phiến sơn mạch này bắt đầu lịch lãm.”
Yêu Dạ gật đầu, sau đó điều chỉnh lại tâm cảnh và tiến vào tu luyện. Lúc này công pháp huyết mạch truyền thừa Phượng Hoàng Niết Bàn Tâm Kinh phảng phất như cảm ứng được tâm tư của Yêu Dạ, nó liền hóa thành vô số hỏa phù văn hiện ra trong đầu hắn.
“Ầm…!!!”
Phượng Hoàng Niết Bàn Tâm Kinh biến hóa thành vô số hỏa phù văn, riêng Yêu Dạ lại cảm thấy như mình đang lọt vào một thế giới tràn ngập hỏa diễm, chỉ có điều những hỏa diễm này không hề tạo thành cảm giác nóng nực mà lại như một người mẹ ấm áp vỗ về đưa con của mình.
Cùng lúc đó, phương pháp tu luyện của Phượng Hoàng Niết Bàn Tâm Kinh cũng chậm rãi khắc sâu vào đầu Yêu Dạ. Sau khi xem xong, hắn mới thật sự bị rung động trước sự vĩ đại của người sáng tạo ra công pháp này.
Bộ công pháp truyền thừa này chú trọng việc đột phá cực hạn, người tu luyện tự ví mình như là Thượng cổ Phượng Hoàng. Tới khi tánh mạng cực hạn cũng là lúc dục hỏa trùng sinh, làm cho mình trở nên cường đại hơn. Phượng Hoàng Niết Bàn Tâm Kinh mô phỏng theo Phượng Hoàng niết bàn trong truyền thuyết, được chia làm chín tầng. Mỗi một tầng tương đương với một lần niết bàn. Nếu như niết bàn thành công thì lực lượng bản thân của Tu luyện giả sẽ đạt tới trình độ khủng bố. Hơn nữa mỗi một lần niết bàn sẽ giác tỉnh một phần năng lực của huyết mạch Phượng hoàng. Sau khi hoàn thành chín tầng niết bàn sẽ có được kỹ năng thiên phú của Phượng Hoàng. Điều này tuyệt vời đến cỡ nào chứ?
Trong lúc Yêu Dạ đang tu luyện thì khối Ngọc thạch trên cổ hắn lại đột nhiên tản mát ra một tia hồng quang, hấp dẫn vô số năng lượng thiên địa hội tụ lại, giống như những con bươm bướm tiến vào cơ thể Yêu Dạ.
Mà Luân Hồi Chi Thư còn bá đạo hơn, nó giống như một thỏi nam châm cực lớn, mạnh mẽ hút tất cả năng lượng trong thiên địa thẩm thấu vào thân thể Yêu Dạ. Chỉ trong chốc lát đã tạo thành một đoàn khí năng lượng bao trùm lấy hắn.
“Tiểu tử này…!!!”
Trên gương mặt của Độc Cô Cầu Bại lộ ra vẻ kinh sợ, sau đó hắn liền biến mất.
Năng lực của Luân Hồi Chi Thư ngay cả Chân Linh như hắn cũng không rõ lắm. Dù sao thì trên Đệ nhất đại ngục này vẫn còn tám đại ngục khác với nhiều tồn tại kinh khủng hơn Độc Cô Cầu Bại nhiều. Vậy mà những tồn tại này đều bị Luân Hồi Chi Thư phong ấn thì có thể thấy năng lực của nó khủng khiếp ra sao?
Lúc ngọc thạch trên cổ Yêu Dạ dẫn động năng lượng trong thiên địa thì những phù văn hỏa diễm trong đầu hắn càng thiêu đốt mãnh liệt. Yêu Dạ chỉ cảm thấy trong thân thể sinh ra một cỗ lực lượng nóng bỏng, sau đó nó chạy khắp tứ chi bách hải của hắn.
Nóng quá…!!!
Đây là cảm giác duy nhất mà hắn nhận được. Cái nóng như muốn nung chín từng thớ thịt trong cơ thể, nhưng hắn nhất định phải kiên trì, phải nằm gai nếm mật mới có thể vượt qua người khác. Không chịu được gian khổ làm sao có thể thành công.
Hơn nữa hiện tại chính là thời điểm mấu chốt để biết có thể tu luyện thành công Phượng Hoàng Niết Bàn Tâm Kinh hay không. Chỉ cần trong thân thể hắn sinh ra Hỏa năng lượng thì hắn sẽ tiến vào cảnh giới Nhân Cảnh nhất trọng thiên.
“Hô…”
Năng lượng cực nhiệt sau khi chạy khắp một lượt trong cơ thể Yêu Dạ, khiến hắn nếm trải hết mọi đau đớn dày xé mới chịu dần yên tĩnh lại, ngưng tụ thành một luồng Hỏa năng lượng thuộc về hắn.
Yêu Dạ lúc này mới bình tĩnh mở mắt ra.
“Thành công!!!”
Yêu Dạ nắm chặt quả đấm và cảm thụ lực lượng ẩn chứa của nó, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
“Uhm! Hai lần tẩy tủy… Không nghĩ tới công pháp huyết mạch truyền thừa lại bá đạo như vậy, có thể cải tạo thân thể ngươi thêm một lần nữa. Cứ như thế này tố chất thân thể của ngươi sẽ ngày càng được đề cao.”
Tiếng than thở của Độc Cô Cầu Bại truyền vào tai Yêu Dạ. Hắn cúi đầu nhìn thì quả nhiên thấy trên người mình lại xuất hiện một tầng dơ bẩn.
Không nói lời nào, Yêu Dạ lại nhanh chóng đi tắm rửa. Khi hắn trở về cũng là lúc chân trời xuất hiện ánh rạng đông.
“Trời đã sáng rồi sao? Thời gian tu luyện trôi nhanh thật!”
Yêu Dạ trở về bên cạnh Độc Cô Cầu Bại.
“Uhm! Hiện tại ngươi đã tiến vào Nhân Cảnh nhất trọng thiên, hơn nữa còn được hai lần tẩy tủy. Có thể nói thực lực hiện giờ của ngươi đã không kém mấy so với Nhân Cảnh tam trọng thiên, nếu cộng thêm Quỷ Bộ thì ngươi đã đủ khả năng đối chiến với cao thủ Nhân Cảnh tam trọng thiên, dù đánh không lại vẫn có thể toàn thân tháo lui.”
“Tốc độ tu luyện nhanh như vậy sao?” Yêu Dạ hơi bất ngờ.
Độc Cô Cầu Bại lắc đầu nói:
“Không có gì lạ cả! Hai lần dịch kinh tẩy tủy, cộng thêm Quỷ Bộ cùng với huyết mạch truyền thừa mà chỉ đối chiến với cường giả Nhân Cảnh tam trọng thiên thì chẳng phải là việc gì khó.”
“Được rồi! Từ bây giờ sẽ có người chịu trách nhiệm huấn luyện ngươi. Chỉ cần ngươi có thể trong vòng một năm tiến vào Nhân Cảnh thất trọng thiên và luyện thuần thục Quỷ Bộ đệ nhất trọng, lúc đó ngươi không những được tiến sâu vào trong đại hoang sơn mạch tu luyện, mà ta còn truyền thụ cho ngươi một chiêu chiến kỹ.”
“Vâng, lão sư!”
Yêu Dạ đồng ý ngay lập tức. Hiện tại điều mà hắn cần chính là gia tăng thực lực của mình.
“Vậy ngươi hãy triệu hoán Chân linh tên là Vân Nhược Thường từ đệ nhất đại ngục đi. Nàng chính là một thể năng đại sư.”
Trong lúc Độc Cô Cầu Bại nói ra cái tên này, vẻ cổ quái trong mắt hắn càng thêm nồng đậm, sau đó liền không quản đến Yêu Dạ nữa mà ba chân bốn cẳng biến mất.
Yêu Dạ không suy nghĩ nhiều, trong lòng niệm:
“Triệu hoán Thể năng đại sư Vân Nhược Thường.”
“Vù ù vù…!!!”
Luân Hồi Chi Thư trong đầu Yêu Dạ lập tức phát ra một nguồn khí tức mênh mông cuồn cuộn. Sau đó một âm thanh lãnh khốc vang lên:
“Thực lực của Túc chủ là Nhân Cảnh nhất trọng thiên, đủ điều kiện triệu hoán.”
“Vù…!!!”
Một vùng quang mang xanh thẳm nhanh chóng hiện ra trước người Yêu Dạ. Đến khi nhìn rõ người này, Yêu Dạ cuối cùng cũng hiểu tại sao ánh mắt của Độc Cô Cầu Bại lại kỳ lạ như vậy.
-o0o-