Suốt cả một ngày, Cơ Trường Không cũng không có tìm được cơ hội tiến vào khối khu vực kia, ở trong đoạn thời gian này, hắn chỉ có thể đi laonh quanh nhìn chút sách bên ngoài , nhìn chút kinh thư giảng về thiên sĩ cùng phân chia cảnh giới.Cơ Trường Không cũng không phải không có thu hoạch gì.
Thời gian một ngày, hắn đem thất thất bát bát về phân chia cảnh giới thiên sĩ, bộ sách liên hệ trụ cột giữa nguyên lực, gân mạch, cốt nhục xem hết một lần
Thiên sĩ, chính là vận dụng lực lượng trong thiên địa để tu luyện
T
hiên sĩ chia làm mười cảnh giới, nhất nguyên, lưỡng nghi, tam tài, tứ tượng, ngũ hành, lục hợp, thất tinh, bát quái, cửu cung, thập phương , mười đại cảnh giới
Mười cảnh giới, mỗi cảnh giới đều có phương pháp tu luyện độc đáo riêng , hoặc là mượn lực tứ tượng, hoặc là vận dụng ngũ hành, hoặc là thần du thất tinh, nhật nguyệt, mượn lực lượng vũ trụ để muốn làm gì thì làm
Cơ Trường Không phiên duyệt qua những bộ sách chỉ nói thô sơ , giản lược về đạo lý tu luyện trụ cột thiên sĩ , cụ thể tu luyện như thế nào thì không nói một chữ nào cả , một quyển rồi một quyển đi qua , hắn cũng không tìm được bí quyết tu luyện mà mình cần
Rất nhanh, sắc trời tối dần, tàng kinh lâu không biết từ khi nào đã lặng lẽ thắp lên mấy ngọn đèn
Cho đến lúc này, có mấy đệ tử Cơ già cảm thấy đói bụng, nhìn đống bí quyết , bí kĩ, bắt đầu có người không nhẫn nại được, ngẫm lại còn có hai ngày tới đây nửa, tổng không thể chết đói ở đây được , bắt đầu có người rời khỏi tàng kinh lâu
Cơ Nguyệt Tình, Cơ Tiểu Liên hai người cầm cự đến nửa đêm cũng bắt đầu ngáp dài, hơn nữa bụng thật sự khó chịu, cũng bắt đầu rời đi
Một lát sau, Cơ Trường Nhạc, Cơ Trường Sinh ở trên tầng hai cũng mệt mỏi không chịu được, ánh mắt hai người lờ mờ, tinh thần không tốt, hẳn là tốn không ít công phu ở tầng hai. Lần này Cơ Trường Nhạc cũng không đi tìm Cơ Trường Không làm phiền toái, khinh thường nhìn hắn một cái , liền cùng Cơ Trường Sinh sóng vai ra khỏi tàng kinh lâu
Dần dần tàng kinh lâu người càng ngày càng ít , rốt cuộc góc đông tầng thứ nhất cũng vắng vẻ
Cơ Trường Không ban ngày chạy loạn xung quanh vô ích, bây giờ lặng yên không tiếng động mang theo bánh bao tiến vào, hai mắt sáng ngời lên
Cơ hội tới rồi!
Bây giờ đã là giờ Sửu, trong khoảng thời gian này, một người dễ mệt mỏi nhất, những đệ tử bàng hệ ở lại tàng kinh lâu, rất nhiều người mặc dù tay còn đang cầm sách nhưng cũng đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy to nhỏ khác nhau
Cơ Trường Không xoay nhẹ thân thể, cẩn cẩn dực dực tránh qua hai tên đệ tử bàng hệ Cơ gia, yên lặng không một tiếng động đi tớ vị trí mà ban ngày đã định sẵn
Hít sâu một hơi , Cơ Trường Không đình chỉ run rẩy , kích động rút ra một quyển kinh thư từ trên giá sách , nhìn dưới ngọn đèn , sách tên là “lăng vân nguyên khí quyết”
Không tệ, đúng là bí quyết tu luyện cảnh giới của thiên sĩ , mà không phải là bí kĩ lợi dụng nguyên lực! Cơ Trường Không trong lòng mừng như điên , kiềm chế kích động trong lòng , nhanh chóng tập trung vào quyển sách , hắn biết thời gian dành cho hắn cũng không nhiều.
Mở ra trang thứ nhất, chung quanh tiếng ngáy vang lên như sấm, Cơ Trường Không đọc thầm quyển sách
Hai giờ sau, Cơ Trường Không quyết đoán đem quyển sách trả về chỗ cũ, từ trên giá sách rút ra một quyển kinh thư khác tên là “nộ diễm cuồng cương” – đây là bí kĩ vận dụng nguyên lực của thiên sĩ
Chỉ nhìn qua một tờ,xác định đây là bí kĩ, mà không phải bí quyết tu luyện, Cơ Trường Không không có chút chần chờ nào, nhanh chóng đem quyển “nộ diễm cuồng cương” đặt trả về chỗ cũ
Nhón nhẹ mũi chân , Cơ Trường Không lại lấy một quyển sách ở trên giá cao ,sách tên là “tuỷ tuỷ não thần kinh” , là bí quyết tu luyện thiên sĩ
Trong lòng mừng thầm, Cơ Trường Không nhanh chóng đem quyển “tẩy tuỷ não thần kinh” đặt trên lòng bàn tay , tiến tớ dưới ánh nến , nhờ ánh nến vàng, Cơ Trường Không lại bắt đầu đọc thầm
…
Lúc sắc trời sắp sáng, Cơ Trường Không đã nhìn bốn quyển tu luyện thiên sĩ ở tầng thứ nhất
Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy, Cơ Trường Không mới có chút không chịu cam lòng đem một quyển kinh thư chưa xem hết trả về chỗ cũ, ở bên cạnh, hai gã đệ tử bàng hệ Cơ gia mơ mơ màng màng sắp tỉnh lại, Cơ Trường Không tay chân nhanh nhẹn nhanh chóng phản hồi về góc nhỏ hẻo lánh của mình.
Tiện tay rút theo một quyển sách giới thiệu sự cường đại của thiên sĩ, Cơ Trường Không lặng yên ngồi trên mặt đất lạnh lẽo của tàng kinh lâu, vừa ăn bánh bao, vừa híp mắt nhìn quyển sách trên tay
Một lát sau, Cơ Trường Không lấy kinh thư trong tay ngăn trở tầm mắt , trong lòng đọc thầm lại nội dung bốn quyển bí quyết tu luyện, cho đến khi thật sự không chịu được, mới ngủ say trong chốc lát
…
Ban ngày vội vã qua đi, thời gian nhoáng lên đã là ban đêm
Vẫn là giờ Sửu như trước
Cơ Trường Không vẫn một mực như con rùa im lặng trong góc vắng , hai mắt chợt sáng lên, thừa dịp những người góc phía đông ngủ hết, Cơ Trường
Không lại hoàn thành nốt chuyện đêm qua còn dang dở
Hắn chỉ biết khi người khác ngủ , hắn mới có cơ hội xem kinh thư , tìm bí quyết tu luyện thiên sĩ , cũng biết nếu qua tối nay không còn cơ hội nhìn bí quyết tu luyện thiên sĩ nữa, vì vậy , Cơ Trường Không so với đêm qua còn nhanh nhẹn hơn đêm qua, chỉ cần là bí quyết tu luyện thiên sĩ, lập tức tập trung tất cả sự chú ý để ghi nhớ
“khụ…”
Đêm khuya tĩnh lặng , tự nhiên trong tàng kinh lâu truyền đến một tiếng ho khan , âm thanh dù rất nhỏ nhưng với Cơ Trường Không đang cảnh giác mười phần thì nghe thấy
Bị thanh âm ho nhẹ doạ hoảng sợ, Cơ Trường Không nhanh chóng ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào, đã có một lão bà đứng bên cạnh hắn
Trong tay cầm quyển bí quyết tu luyện thiên sĩ không buông , Cơ Trường Không nhe răng cười , nhìn mấy đệ tử bàng hệ Cơ gia đang ngáy ngủ không ngừng , lúc này mới nhỏ giọng hỏi “Bà là người phụ trách trông coi tàng kinh lâu Mạc bà bà sao?”
Trước khi tiến vào tàng kinh lâu, Cơ Uyển Vân từng nói cho Cơ Trường Không là tàng kinh lâu có một lão bà trông coi, họ Mạc, gọi là Mạc Vân Y, ngày thường bà đều ở trong một gian phòng nhỏ trên tàng kinh lâu nghỉ ngơi , chẳng những ít khi rời đi tàng kinh lâu, cũng ít khi rời khỏi căn phòng nhỏ kia.
Cơ Trường Không tiến vào tàng kinh lâu đã hai ngày hai đêm , cũng chưa gặp qua Mạc Vân Y, không nghĩ tới đêm này , bà đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Ừh…” Mạc Vân Y khẽ gật đầu , đôi mắt già nua không ánh sáng liếc nhìn quyển bí quyết tu luyện mà Cơ Trường Không nắm chặt trong tay , không cho đường cự tuyệt nói “Đưa cho ta!”
Cơ Trường Không ngẩn ngơ , không rõ người trông coi tàng kinh lâu Mạc Vân Y , tại sao muốn đòi quyển sách tu luyện bí quyết hắn đang cầm , hắn đem quyển “trảm lục ti” đang cầm đưa cho bà
“ đêm hôm qua, ngươi đã bắt đầu xem sách, tới đêm hôm nay, ngươi đã nhìn sáu quyển bí quyết tu luyện! Tiểu tử ngươi có thể nhớ được những gì mình đọc không?” Mạc bà bà tiện tay giờ một trang trên quyển “trảm lục ti” đọc nhẹ “Giơ kiếm sắc, trảm sợi tình, sợi oán , sợi phẫn , trong lòng minh không , tinh khí thần có thể ngưng làm một , cũng có thể dung hợp cùng thiên địa!”
Dừng lại một chút Mạc Vân Y đột nhiên xuất hiện nhìn Cơ Trường Không đang khẩn trương nói “Tiểu tử , ngươi có hiểu được đoạn này có ý nghĩa gì không?”
“Tĩnh tâm, đem tất cả tư tưởng hỗn loạn trong lòng vứt đi, tơ tình, tơ oán, tơ phẫn chỉ thất tình lục dục, … Nói cách khác, khi tu luyện phải đem tâm cảnh bình yên, vứt bỏ hết tất cả tạp niệm, chỉ có trong lòng không chút dao động, tinh khí thần mới có thể hình thành mối liên hệ kỳ diệu , cũng có thể cùng hợp nhất với thiên địa!” Cơ Trường Không không có suy nghĩ nhiều , đem giải thích của chính mình về đoạn văn trên nói ra
Ánh mắt mờ loà của Mạc Vân Y đột nhiên hiện lên một tia sáng, đâm vào mắt Cơ Trường Không làm hắn đau nhức, tinh quang loé lên trong nháy mắt rồi biến mất, đột nhiên đem mi mắt nhắm lại, tựa hồ nghiền ngẫm lời Cơ Trường Không vừa nói
Một lát sau , nàng tựa hồ muốn chứng minh điều gì đó, mở mắt ra, rút ra một quyển kinh thư từ trên giá sách, đúng là quyển hôm qua Cơ Trường Không vừa đọc “tẩy tuỷ não thần kinh” , lại tiện tay mở một trang , nhanh chóng đọc một đoạn câu văn khó hiểu , sau đó hỏi Cơ Trường Không nó có nghĩa gì
Khoá miệng Cơ Trường Không mang theo một nụ cười nhợt nhạt , tâm cảnh bình thản, đem hiểu biết của bản thân đối với đoạn kinh văn kia nói qua một lượt
Mạc Vân Y liên tiếp gật đầu, ánh mắt mờ loà càng thêm sáng, lại lấy một quyển kinh thư ra, tiếp tục hỏi Cơ Trường Không mấy vấn đề, Cơ Trường Không đều là đối đáp trôi chảy , cơ hồ không có một điểm vướng mắc
“kể cả “trảm lục ti” , tổng cộng sáu quyển bí quyết tu luyện thiên sĩ , ngươi toàn bộ đều hiểu được sao?” Mạc Vân Y trầm mặc hồi lâu, lúc này mới kinh ngạc nhìn Cơ Trường Không , cho dù nàng vừa chứng minh qua, nhưng trong lòng nhiều ít vẫn không dám tin tưởng, muốn Cơ Trường Không chính mình nói ra đáp án
“Vâng , nhớ được toàn bộ” Cơ Trường Không biết điều một chút đáp lại.
Trên mặt Mạc Vân Y tràn đầy kinh hãi, tựa hồ ngạc nhiên vào điều vừa chứng minh, thân thể bà không ngừng run rẩy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vậy
Cơ Trường Không nhìn thấy bộ dáng của bà bà, trong lòng hoảng hốt, vội vàng tiến lên , muốn đỡ lấy bà
“Không cần!” Mạc Vân Y khẽ đẩy Cơ Trường Không một cái , hút sâu mấy hơi , mới làm tâm tình bình tĩnh lại , nhìn chằm chằm Cơ Trường Không hỏi “Ngươi có biết tại sao đệ tử Cơ gia sau khi trắc luyện xong mới được tiến vào tàng kinh lâu , cũng biết tại sao chỉ được nghỉ ở tàng kinh lâu ba ngày không?’
“thông qua trắc luyện thì tâm chí thân thể đều đạt yêu cầu có thể tu luyện bí quyết thiên sĩ , sở dĩ có trắc luyện , có thể là vì giúp họ làm tốt trụ cột , mà ở tàng kinh lâu ba ngày , hẳn là trong thời gian ba ngày tìm bí quyết tu luyện hoặc bí kĩ thích hợp với chính mình , bởi vì mỗi quyển bí quyết hay bí kĩ cũng không phải đơn giản , tham nhiều tất hỏng , nếu như cái gì cũng nắm , rốt cuộc lại không có được gì , ta nghĩ hẳn là dụng ý này đi…” Cơ Trường Không nhìn trộm lão bà , dường như không dám xác định lời mình nói là chính xác
Lúc này, Mạc Vân Y nhìn Cơ Trường Không giống như nhìn 1 con quái vật, trầm mặc một hồi mới không nhịn được lên tiếng khen “Nhiều con thỏ nhỏ tế tử Cơ gia như vậy, nguyên lai không phải mỗi người đều là mãng phu! Ít nhất cũng có một tiểu tử nhìn ra thâm ý! Tuổi còn nhỏ , có thể nhìn thấy dụng tâm của ta , quả thật không dễ!”
“Hừ, bao nhiêu kẻ tiểu hỗn đản, … bao gồm cả mấy lão già, đều nghĩ ta cầm bảo vật của bọn họ, ngu ngốc!”
Chần chờ một chút, bà lại kinh ngạc hỏi Cơ Trường Không “Ngươi nếu nhìn thấy đạo lý trong đó , tại sao bằng vào thiên phú của mình lại đọc nhiều sách như vậy? Hơn nữa ngươi đều không đọc bí kĩ vận dụng nguyên lực của thiên sĩ! Đồng thời tu luyện vài loại bí kĩ công kích có thể mạnh một chút…nhưng là cùng tu vài loại bí quyết chỉ có một con đường chết! Đạo lý đơn giản này ngươi cũng không hiểu sao?”
“Tiểu bối dĩ nhiên không cùng tu vài loại bí quyết, chẳng là thân thể tiểu bối không giống người thường…” ánh mắt Cơ Trường Không buồn bã vô sắc ,mất mác nói “Tiểu bối thuỷ chung không thể tụ tập nguyên lực, bất cứ bí quyết , bí kĩ nào trụ cột đều là nguyên lực, không có nguyên lực, vĩnh viễn không thể trở thành thiên sĩ , tiểu bối đọc nhiều kinh thư như vậy là nghĩ muốn thử xem có cách nào giúp tiểu bối tụ tập nguyên lực hay không”
“Nguyên lai là ngươi ah…” Mạc Vân Y tựa hồ nhận ra Cơ Trường Không , trầm mặc một lúc , sau đó trấn an Cơ Trường Không , nói thấp giọng “sau này ngươi có thể len lén tới tàng kinh lâu , bất quá không được làm cho Nhị gia gia của ngươi biết, biết chưa?”
Cơ Trường Không thân thể chấn động , không dám tin nhìn Mạc Vân Y bộ dáng cũng không giống nói đùa , mừng như điên nói “Ngài…ngài nói là tiểu bối có thể tuỳ thời tới sao?”
Mạc Vân Y biết đứa bé này , thấy hắn bộ dáng mừng như điên , trong lòng không khỏi đau xót, gật đầu nói “Không sai! Sau này ngươi có thể len lén tới tàng kinh lâu, bất quá chỉ được tới một người, còn phải chú ý không được để Nhị gia gia ngươi biế, biết không?”
“Hiểu ạh!” tâm thần Cơ Trường Không kích động vạn phần, gật đầu nặng nề , nhẹ giọng cảm kích nói “Cảm ơn Mạc bà bà!”
“Ngươi đứa nhỏ này, tựu về sớm nghỉ ngơi đi, ngươi thân thể yếu đuối , không thể sánh với những tên tiểu hỗn đản tứ chi phát đạt đầu óc đơn giản được, cũng đừng mệt chết ở chỗ này. Hai ngày liên tiếp, ngươi mới ăn có ba cái bánh bao, điều này sao có thể được ah! Từ nay về sau, khi nào ngươi muốn tới tàng kinh lâu, muốn tới thì tới”.