Người tu hành đại biểu cho sức mạnh, hiện tại Cố Thành thiếu nhất là sức mạnh.
Cố Thành có thể tính là người đã chết hai lần. Ký ức tử vong kiếp trước hắn còn nhớ, ký ức kiếp này cũng ùa vào đầu hắn. Cảm giác cái chết ập đến không tốt chút nào, hắn không muốn nếm thêm lần nào nữa. Có những thứ chỉ khi mất đi rồi mới biết quý trọng.
Khát vọng sức mạnh làm Cố Thành không còn thời gian trì hoãn, Thiết Thiên Ưng vừa đi là hắn lập tức mở vũ cương kỷ yếu, huyền cương đạo thuật ra đọc.
Huyền cương đạo thuật ghi lại rất ít pháp môn, chỉ có một chiêu kim quang ấn có thể tu hành, hiệu quả chỉ là khắc chế quỷ mị tà vật cấp thấp. Nhưng điều kiện để thi triển là một tay kết ấn, một tay dùng máu dương cương vẽ bùa, máu càng dương cương thì hiệu quả càng cao. Còn tiêu chuẩn dương cương là như nào thì không thấy viết dòng nào.
Dù vậy thì Cố Thành hắn cảm thấy bản thân còn rất đủ dương cương, dù là kiếp này hay kiếp trước… Kiếp trước hắn không có cơ hội, kiếp này tốt xấu cũng là công tử thế gia, bên người cũng có nha hoàn đẹp đẽ, tiếc là tên đầu gỗ kia quá đàng hoàng, thậm chí làm Cố Thành hận không mài sắt thành kim a. Thật vất vả mới xuyên qua được, thân thể này không để lại cho hắn hồi ức mỹ lệ gì cả…
Ngoài kim quang ấn ra, huyền cương đạo thuật chủ yếu ghi lại tri thức về yêu tà quỷ vật. Ví như Tĩnh Dạ ty cũng chia yêu vật và quỷ mị thành chín cấp như người tu hành. Quỷ vật là: u hồn, tiểu quỷ, oán quỷ, lệ quỷ, ác quỷ, quỷ tướng, quỷ vương, âm thần. (Lưu ý: mới có 8). Yêu vật là: mãnh thú, tinh quái, tiểu yêu, yêu quái, yêu linh, đại yêu, yêu vương, yêu thần. Phía dưới còn có dòng ghi chú: quỷ vật, yêu vật năng lực khó lường, đẳng cấp chỉ để tham khảo, có những quỷ vật cấp thấp nhưng năng lực tà dị vô cùng nguy hiểm.
Tầng chín - u hồn yếu nhất, gần như không có lực uy hiếp, yếu một chút thậm chí còn không đến gần được người bình thường dương khí mạnh mẽ, mạnh hơn chút cũng chỉ có thể dựa vào hình dáng dọa người. Tầng tám – tiểu quỷ là đã ngưng tụ thành hình, có thể tạo ra thương tổn với con người, thậm chí có thể gây vết thương trí mạng, chỉ người tu hành mới đối phó được. Nếu dựa theo đẳng cấp phân chia thì Tâm Quỷ trong không gian hắc ngọc hẳn là tầng tám - tiểu quỷ, đã có thể hại người. Có điều kỳ quái là, rõ ràng phía trước ghi là chia thành chín cấp, tại sao cấp cuối cùng lại bị xóa đi, điều này có nghĩa là gì?
Cố Thành cũng không nghĩ nhiều, lật qua đọc hết huyền cương đạo thuật, trong đó ghi lại kiến thức về quỷ mị yêu vật làm Cố Thành khẽ run. Yêu tà quỷ vật hoành hành, còn có những tu sĩ tà đạo tùy ý làm xằng bậy, thậm chí dám ở trong kinh thành dùng tà pháp giết người, dù cho có Tĩnh Dạ ty tồn tại thì cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối được. Thiết Thiên Ưng nói rất đúng, trên đời này không có an toàn tuyệt đối, có thể bảo vệ bản thân chỉ có chính mình!
Hắn thả xuống huyền cương đạo thuật, bắt đầu đọc đến vũ cương kỷ yếu. Đầu tiên ngoại luyện cần lần lượt duy trì những tư thế kỳ dị, mãi cho đến khi cơ thể sinh ra một luồng khí ấm nóng, con đường luồng khí di chuyển chính là kinh mạch! Luồng khí này là khí cấp thấp nhất, khi tràn vào kinh mạch tứ chi thì có tác dụng rèn luyện gân cốt, vì thế có danh xưng ngoại luyện. Tu luyện tiếp thì kình khí có thể tiến ra bên ngoài, thậm chí hóa thành chân khí, chân khí hóa thành cương khí, đương nhiên đấy là câu chuyện của tầng tám, tầng bảy…
Cố Thành chỉ dùng mấy canh giờ đã nhận biết được kinh mạch, cũng không biết tốc độ như này là nhanh hay chậm nữa.
Thấy bầu trời bên ngoài vẫn chưa tối, Cố Thành lại bắt đầu rèn luyện thân thể, nhưng chỉ kiên trì được hai ba canh giờ là cả người hắn bủn rủn, đứng cũng không vững. Nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng cơ thể nhẹ nhàng hơn, tinh khí thần cũng no đủ hơn.
Thời gian một tháng tiếp theo, Cố Thành ngoài ăn cơm cùng Cố lão thái quân ra là chui vào trốn trong phòng luyện thể, chỗ khác hắn không thể đi, cũng không dám đi. Hắn cũng không biết có phải bản thân bị mẫn cảm quá không, nhưng hắn luôn có cảm giác bản thân bị theo dõi, như thể có người luôn nhìn trộm hắn vậy.
Lúc này, Cố Thành mạnh mẽ đấm xuống mặt đất một quyền, quyền ấn hiện lên rõ nét trên nền đá. Dựa theo vũ cương kỷ yếu nói, khi xuất quyền, gân xương da thịt hợp nhất, quyền nặng trăm cân, đấm nứt vỡ bia đá là đạt đến ngoại luyện sơ kỳ, có thể tạm coi là người tu hành. Cố Thành cũng không biết cú đấm của hắn có đủ trăm cân không, nhưng hắn đã làm được gân xương da thịt hợp nhất, đá lát nền phủ Trung Dũng Hầu cũng là loại kiên cố, nếu thay bằng đá thường, hẳn là hắn có thể đấm nổ nát.
Theo vũ cương kỷ yếu ghi lại, tốc độ tiến bộ như Cố Thành là thuộc về hàng nhanh chóng, có khi liên quan đến nền tảng hắn rèn luyện khi còn bé. Trong trí nhớ Cố Thành, khi phụ thân hắn còn sống, từ nhỏ hắn đã học quyền cước, nhưng sau khi phụ thân hắn mất, Cố lão thái quân có chút quá nuông chiều hắn, công phu cũng bỏ dần không tập.
Sau một tháng, cuối cùng ngày Thiết Thiên Ưng đưa công văn cũng đến, Cố Thành có thể lên đường đi Hà Dương phủ, thoát khỏi Hầu phủ nguy hiểm như ngục giam này.
Trước cổng lớn Hầu phủ, tất cả mọi người tụ tập đữa tiễn, Cố lão thái quân ôm Cố Thành, lau nước mắt nói:
- Cháu ngoan, đi tới Hà Dương phủ cháu nhớ chăm sóc tốt bản thân, đừng tiếc tiền đấy, trong phủ còn có chút tích trữ, nếu hết thì nhớ viết thư về cho bà.
Thiết Thiên Ưng khẽ ho khan:
- Cố lão thái quân đừng lo, bổng lộc Tĩnh Dạ ty rất cao, còn cao hơn quan văn võ cùng cấp.
Cố Thành khẽ thi lễ với Cố lão thái quân, ngẩng đầu nhìn về biển bốn chữ lớn phủ Trung Dũng Hầu, trầm giọng nói:
- Bà nội yên tâm, cháu sẽ chăm tốt bản thân, đợi khi cháu đánh ra một mảng thiên địa nhất định cháu sẽ trở lại.
Cố Thành lời này không chỉ là nói với Cố lão thái quân, mà còn là nói với “chính mình”, nói với “Cố Thành” đã chết. Sau khi chuyển kiếp, hắn lật tung ký ức Cố Thành kia, cuối cùng chỉ có thể dùng hai chữ đơn thuần để đánh giá đứa kia. Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ được Cố lão thái quân nuôi lớn. Dù Cố lão thái quân thương yêu nhưng không nuông chiều, vì lẽ đó Cố Thành kia cũng không tật xấu gì, ngoài văn không tốt, võ không giỏi ra thì làm người hiền lành, cũng không có tâm cơ gì, thậm chí còn không có khái niệm kế thừa tước vị trong đầu.
Sau khi chuyển kiếp, Cố Thành có thể cảm giác được Trương Thị có ác ý với mình, nhưng trong ký ức, Cố Thành kia chỉ là cảm thấy chính mình không ngoan hay làm sai điều gì mà thím mới không thích. Kết quả một người đơn thuần như vậy lại chết dưới tranh đoạt lợi ích, dù chết cũng không biết chân tướng, nhưng Cố Thành cảm giác được uất ức cùng không đáng. Mình có thể sống cả đời là vì chiếm cứ thân thể Cố Thành. Theo bản năng, Cố Thành cảm giác mình thiếu nợ “chính mình” vài thứ, vĩ lẽ đó hắn uất ức và không đáng, hắn sẽ trả về cho chính hắn!
Trương Thị lúc này cười híp mắt đi tới:
- Thành nhi, sau khi đi Hà Dương phủ, phải nhớ thường xuyên viết thư về cho nhà, chúng ta đều nhớ con, còn có Chứng nhi hôm nay cũng xin nghỉ ở thư viện một hôm, đến tiễn con lên đường này.
Một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo anh tuấn tiến ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nói:
- Chúc huynh trưởng chuyến này thuận lợi, thuận buồm xuôi gió.
Thiếu niên kia chính là nhi tử Trương Thị - Cố Chứng!
Trong trí nhớ Cố Thành, đứa này này rất ít xuất hiện, Trương Thị từ nhỏ đã đưa hắn đến thư viện đọc sách, còn tìm võ sư xuất ngũ dạy hắn võ công nữa. So với Cố Thành thì Cố Chứng này có thể nói là văn võ song toàn. Cố Thành cũng không biết đối phương có biết những việc mẹ hắn làm không, nhưng có thể chắc chắn là hắn và Cố Thành không có tình cảm anh em gì.
Khẽ cúi đầu, cố gắng để Trương Thị không thấy ánh mắt của mình, Cố Thành trầm giọng nói:
- Đa tạ thím và đệ đệ.
Thiết Thiên Ưng đưa công văn và một lệnh bài điểu biểu Tĩnh Dạ ty cho Cố Thành rồi nói:
- Cố công tử, ta đã đưa tin phía Hà Dương phủ, ngươi trực tiếp cầm đồ vật đi Hà Dương phủ là được, ta còn có việc ở Tĩnh Dạ ty, giờ ta phải đi rồi.
Thiết Thiên Ưng thân là huyền giáp vệ Tĩnh Dạ ty, trên người hẳn có không ít việc, hắn đương nhiên không thể tự mình đưa Cố Thành đi Hà Dương phủ được.
Cố lão thái quân lo lắng nói:
- Trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Miệng Trương Thị khẽ nhếch lên một tia cười cay nghiệt:
- Lão thái quân yên tâm, con đã bố trí ba gia đinh theo hộ tống Thành nhi rồi, những người này đều là lão binh ngày xưa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cố lão thái quân thỏa mãn gật đầu:
- Không sai, chuyện này con làm rất chu đáo.
Cố Thành khẽ biến sắc:
- Không cần phiền phức vậy đâu, từ kinh thành đi Hà Dương phủ đều là đại lộ, có thể gặp nguy hiểm gì chứ.
Cố lão thái quân không thỏa nhượng chuyện này, hung hăng vung tay lên:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cứ thế mà làm đi.
Ở trong Cố phủ, dù là Trương Thị cũng không dám phản bác Cố lão thái quân, bà vừa ra lệnh, Cố Thành cũng không dám phản đối thái quá, nếu không bị nghi ngờ mất. Vì lẽ đó Cố Thành chỉ đành bị kẹp giữa ba gia đinh cường tráng, từ từ rời đi kinh thành. Ài, có ba người bọn họ hộ tống mới là có vấn đề…
Khi rời đi kinh thành, Cố Thành khẽ quay đầu nhìn lại, từ khi hắn xuyên qua, hơn một tháng này, hắn không rời đi Cố phủ, đây là lần đầu hắn nhìn thấy Đại Kiền kinh thành.
Gạch đá đen nhánh to lớn dựng lên tường thành hùng vĩ cả trăm trượng, nếu đứng gần chút thì còn không thấy phần cuối, từ xa nhìn lại thì giống như một con cự thú hồng hoang nằm rạp xuống. Loại thành trì hùng vĩ như này chưa từng xuất hiện ở kiếp trước của hắn.
Một ngày nào đó Cố Thành sẽ quay lại nhìn kỹ tòa kinh thành này!