Khi mọi người chứng kiến quang giáp hoàn thành việc cải tạo đều không khỏi dùng ánh mắt quái dị nhìn Diệp Trọng. Ngay cả Đinh Dĩ Ninh khi nhìn thấy tác phẩm hầu như hoàn toàn do bàn tay mình làm ra từ lúc bắt đầu đến khi hoàn thành này, hắn cũng không thể không trợn tròn hai mắt!
Cái món đồ chơi này cũng có thể gọi là quang giáp sao?
Điều này e rằng đều là ý nghĩ trong lòng của mọi người ngoại trừ Diệp Trọng.
Toàn bộ quang giáp nhìn giống như một cái máy bay cụp cánh vậy, thân giáp mỏng manh, động cơ chủ lực được thiết kế cuối cùng sau khi trải qua tính toán và phác thảo của Diệp Trọng thì đặt ở trọng tâm là tốt nhất. Hai cái cánh quang giáp tạo thành một hình chữ V, nhưng nó cũng không như các loại cánh bình thường, mà là do nhiều tấm kim loại mỏng ghép thành. Trên đó có gắn rất nhiều động cơ hỗ trợ nhỏ, giúp quang giáp có thể tiến hành đổi hướng phạm vi rộng. Chỉ có điều, đối với người lái cái quang giáp này, yêu cầu kĩ thuật là cực kỳ cao. Khoang buồng lái được đặt ở trên cùng, không gian hoạt động bên trong được giảm đến mức tối đa, lấy hình thể của Kha Hàn cũng chỉ vừa vặn ngồi vào được. Kha Hàn lúc này mới hiểu được, vừa rồi Diệp Trọng hỏi chiều cao thân thể mình là để làm gì. Bởi vì không gian bên trong khoang điều khiển rất hữu hạn, công năng của quang não cũng không quá cường đại, nếu để Diệp Trọng tự lái, e rằng hắn căn bản không cần sử dụng quang não, hoàn toàn dựa vào tay không. Tuy nhiên, việc này lại bị Đinh Dĩ Ninh kịch liệt phản đối, trong mắt hắn, quang giáp không có quang não thì chỉ là đồ rác rưởi.
Cái quang giáp này chủ yếu là dùng hợp kim nhẹ tạo thành, tuy rằng về cường độ cũng không có nhiều ưu thế, nhưng yêu cầu về trọng lượng thấp lại rất đạt. Động cơ chủ lực Diệp Trọng chọn dùng chính là Hỏa Liệt Điểu, không chỉ bởi vì sự mạnh mẽ của nó, mà còn do khối lượng của nó chỉ nhẹ bằng một nửa so với những động cơ cùng cấp. Ngoài ra, một đặc điểm rất quan trọng là nó có thể khống chế phương hướng tốt nhất so với các loại quang giáp khác. Hầu hết các loại động cơ đều chỉ dùng để tạo thành động lực để quang giáp chuyển động, còn việc thay đổi phương hướng là dựa vào động cơ phụ trợ. Có một vài động cơ chủ lực sẽ cũng có thể làm thay đổi phương hướng, nhưng mà phạm vi khống chế phương hướng lại vô cùng nhỏ. Chỉ có Hỏa Liệt Điểu là có thể khống chế chuyển hướng trong một phạm vi khá lớn, đây mới là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất mà Diệp Trọng lựa chọn nó. Hỏa Liệt Điểu không được sử dụng rộng rãi là do mức tiêu hao năng lượng của nó quá cao, có thể gấp đôi so với một số loại động cơ thình hành khác, chính điều này đã hạn chế rất lớn phạm vi ứng dụng của nó. Giống như Diệp Trọng thiết kế cái quang giáp này, năng lượng đầy thì cũng chỉ đủ phi hành vẻn vẹn được có tám giờ. Cũng may, Diệp Trọng đã hỏi qua Kha Hàn, thi đấu thể thao sẽ chỉ cần phi hành trong khoảng hai giờ, vì vậy quang giáp này đã hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu của mấy người này.
Toàn bộ quang giáp bị Đinh Dĩ Ninh phun thành màu xanh lam, giống như màu ngọc bích. Hình dáng quái dị làm cho cái quang giáp này nhìn qua trông hơi gầy yếu một chút, nhưng lại tràn ngập lực lượng, khiến cho người ta không khỏi chờ mong được thưởng thức tốc độ của nó.
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Quang giáp có hình thức cổ quái như thế là lần đầu tiên mấy người này nhìn thấy. Tuy nhiên, cái này hình như gọi là phi cơ thì thích hợp hơn một chút. Kha Hàn hai mắt tỏa ánh sáng nhìn cái quang giáp màu xanh lam cổ quái, hận không thể lập tức nhảy vào khoang người lái.
Sau khi Kha Hàn thực hiện xong một vòng thử nghiệm trở về, từ trong khoang người lái đi ra, sắc mặt toàn bộ trắng bệch, hai chân như nhũn ra.
Mấy người còn lại vội vàng tiến tới, Dương An gấp giọng hỏi:“A Hàn, sao thế?”
Kha Hàn rùng mình nói: “Rất, rất kích thích, món đồ chơi này quá nhanh! Ta mấy lần suýt nữa đụng vào người khác! Khống chế rất khó!” Bình tĩnh lại một chút, Kha Hàn chợt lộ ra thần sắc cực kỳ thỏa mãn: “Nhưng mà, thật sự quá nhanh! Ta phỏng chừng không sai biệt lắm, về tốc độ có thể so sánh với quang giáp do dân chuyên nghiệp chế tạo! Thật sự là đã nghiền!”
Đứng ở bên cạnh, Tôn Tuyết Lâm trên mặt lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử, A Tú sợ tới mức chạy nhanh tới giữ chặt Tôn Tuyết Lâm lại.
Đinh Dĩ Ninh vẻ mặt mê say nhìn quang giáp do chính tay của hắn cải tạo này, lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, nên đặt tên nó là gì cho hay đây?”
Kha Hàn vội vàng kêu lên: “Phi, kêu Phi được không?”
Tôn Tuyết Lâm lắc đầu: “Không được không được, tên một chữ nghe thô quá, phải rồi, gọi là Phi Nhạc đi!” Vừa thấy mỹ nữ mở miệng, Kha Hàn vội vàng tỏ vẻ đồng ý. Đinh Dĩ Ninh cũng hiểu được cái tên Phi Nhạc này không tệ, liền nhìn về phía Diệp Trọng, bởi vì người ta mới là thiết kế giả. Bất quá nhìn Diệp Trọng như không để ý, Đinh Dĩ Ninh cũng đoán được rằng hắn tám chín phần mười sẽ không để ý này cái quang giáp được đặt tên là gì.
Cuối cùng chiếc quang giáp này dưới tình huống không trải qua bàn luận đã được thống một cái tên: Phi Nhạc.
Diệp Trọng vừa thấy thời gian không còn sớm , liền xin chào ra về. Hắn quay về phía Dương An nói: “Tổng cộng bốn giờ, mỗi giờ một ngàn hai trăm hai mươi lăm drill, tổng cộng năm nghìn drill!” Diệp Trọng nói vẻ rất bình tĩnh, không có gì ngượng ngùng.
Tôn Tuyết Lâm khinh thường bĩu môi, lôi A Tú chạy sang một bên.
Dương An vô cùng vui vẻ cao hứng, sảng khoái thanh toán tiền. Hắn biết người trước mắt này là cao thủ chân chính, nếu có hắn gia nhập liên minh, hy vọng thắng sẽ được gia tăng rất lớn.
Đinh Dĩ Ninh say mê nhìn chằm chằm vào bản vẽ thiết kế cải tạo của Diệp Trọng, còn Kha Hàn thì hai mắt tỏa sáng nhìn Phi Nhạc, hai tay ở trên người Phi Nhạc không ngừng sờ sờ mó mó một hồi, càng sờ mó lại càng cảm thấy yêu thích không muốn rời tay.
Còn Tôn Tuyết Lâm lại kéo A Tú chui vào một góc phòng thì thầm to nhỏ, không biết đang nói bàn tính cái gì đó.
Diệp Trọng thính lực kinh người, cũng mơ hồ nghe thấy hai nàng hình như có nhắc tới tên của mình, tuy vậy, hắn cũng không có chút thèm chú ý. Trong suy nghĩ của hắn, hai người này nhiều ít có chút quái dị, thích làm gì thì làm hắn sẽ mặc kệ.
Sau khi xác nhận trong ID card của mình có thêm một số tiền là 5000 drill, Diệp Trọng tùy tiện chào một câu: “Hẹn gặp lại!” rồi nghênh ngang rời đi.
Đi đến ngã tư đường, Diệp Trọng lúc này mới phát hiện đã đến giờ mở cửa tiệm. Hắn liền trở nên vội vàng, bất chấp mọi thứ, dốc toàn lực chạy. Người đi trên đường chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một vệt bóng mờ hiện lên, khi giật mình cẩn thận nhìn kỹ lại thì chẳng thấy có gì khác lạ, đành cho rằng mình hoa mắt mà thôi.
Khi Diệp Trọng chạy về cửa tiệm, quả nhiên bên trong đã chật ních người. Tiền lão một thân một mình chạy ngược chạy xuôi, vô cùng vất vả. Diệp Trọng trong lòng áy náy, cất tiếng chào hỏi một tiếng với Tiền lão, sau đó liền vọt vào phòng bếp. Tiền lão chứng kiến Diệp Trọng đã trở lại cũng không khỏi lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
Chờ cho nhóm khách cuối cùng rời đi thì đã là tám giờ tối. Cơm nước xong, Diệp Trọng chào Tiền lão một tiếng, liền trở về phòng .
Cẩn thận lấy ra những thứ lấy được ở toàn building kia, chính là bản dữ liệu ghi chép nhất cử nhất động của Hứa lão, bên trong không có tin tức gì có giá trị. Đến khi đem mấy cái ID card của những kẻ theo dõi ra, thì Mục có phát hiện. Lấy năng lực siêu cường của Mục, rất nhanh liền tìm được xuất xứ thân phận của mấy gã kia.
“Mấy người đó là Cừu gia?” Diệp Trọng hỏi.
Mục trả lời:“Căn cứ theo tính toán, khoảng trên 95% là vậy!”
Diệp Trọng nói:“Vậy nhất định là đúng rồi. Nhưng mà, Cừu gia vì cái gì mà phải giám thị Hứa lão?”
Diệp Trọng sau khi tìm hiểu một vài thông tin chủ yếu về Cừu gia, cũng rất nhanh chóng hiểu được lý do mà Cừu gia làm như vậy. Nhất định là cảm thấy rất hứng thú với lý luận mới của Hứa lão, cho nên nghĩ cách muốn cho Hứa lão gia nhập liên minh, nhưng hình như không được sự đồng ý của Hứa lão. Đối với thủ đoạn của Cừu gia, Diệp Trọng cảm thấy không có gì là sai. Nếu là mình, nói không chừng còn dùng đến mấy thủ đoạn mạnh mẽ hơn nữa. Chỉ có điều, hiểu cũng không tương đương với việc tán thành, mà tán thành cũng không tương đương với việc đồng ý. Đặc biệt, người bị hại này còn có liên quan với mình.
Lúc này Cừu gia hẳn là đã biết được tin tức rồi nhỉ! Diệp Trọng thầm nghĩ. Vì thế Diệp Trọng rất nhanh lên Internet, vào trong Cực Quang nhắn lại cho Hứa lão, nói mình gần đây có chút việc, không đi được tới chỗ của người, vân vân...
Cừu gia! Khóe miệng của Diệp Trọng không khỏi hiện lên một tia cười lạnh!