Sáng hôm sau tôi đã gặp ông già Stevie trên đường khi tôi đến Bệnh viện. Quán rượu đến mười giờ mới mở cửa nên trông ông ta có vẻ thê thảm, mắt thì đỏ ngầu, tóc thì dính bết lại, bàn tay run run. Chắc chắn là ông ta vừa ngủ dậy đâu đó vì áo quần bết bẩn cả đất và bên vai trái còn dính ít phân gà.
Tôi dừng lại bên cạnh ông ta và nói:
Tôi đánh trúng con Ô Lạc. Nhờ anh đấy.
Ông ta liếm môi nói:
Cha may thật!. Họ kháo nhau đêm qua trong khách sạn. Phải cha Roger đó không?
Tôi đây mà! – tôi trả lời – Roger đây, còn anh là Stevie?
Về chỗ cha làm một chầu đi cha.
Không được đâu – tôi trả lời – Tôi chẳng để rượu ở toà Cha sơ.û
Tôi ngừng lại một lúc để nói vì nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của ông ta.
Quán rượu mở cửa muời giờ mà!
Còn lâu – ông ta trả lời – Thằng chủ trước còn khá hơn thằng cù lần này. Giờ nào hắn cũng bán cho mình uống. Thằng này quá sợ cảnh sát!
Tôi có câu chuyện muốn nói với anh. Hãy đến chỗ tôi đã, căn nhà đầu tiên phía bên này của nhà thờ. Anh cứ tắm rửa và giặt giũ áo quần cho sạch sẽ. Thế nào cũng khô trước mười giờ. Mau thôi mà! Tôi có việc phải vào bệnh viện và về giờ đó, tôi sẽ khao anh một chầu về con Ô Lạc.
Như vậy cũng nhanh thôi – ông ta nói – Phía nhà thờ hả cha?
Đúng đấy – tôi trả lời – Có cả xà phòng và mọi thứ ở đấy. Cả dao cạo nữa nếu anh muốn. Tôi sẽ trở về trước mười giờ và rồi chúng ta sẽ trở lại đây cùng uống bia.
Tôi đi về phía bệnh viện, không nhớ ra là để làm gì và bệnh nhân là ai nữa. Tôi không mất công chờ trong khoa, tôi gọi khoa cho vẻ lịch sự, chứ thật ra không quá ba phòng, trong mỗi phòng chỉ có hai giường. Khi tôi sắp rời khỏi khoa, xơ Finlay mời tôi nán lại dùng cốc trà nóng. Họ thường mời tôi trà sáng khi tôi đến bệnh viện.
Tôi đi vào phòng khách thì đã thấy cô Y tá Templeton đang rót trà ra tách. Chỉ vỏn vẹn có hai người điều hành nơi đây.
Tôi nói:
Tôi không nán lại ở đây được đâu. Stevie đang đợi tôi ở nhà.
Lạy Chúa! – xơ Finlay nói – Ông ta làm gì ở nơi cha vậy?
Tắm – tôi trả lời.
Y tá Templeton nhìn lên cười khúc khích nói:
Ông ta cũng thường đến đây tắm luôn cha ạ!
Thế hai cô thường gặp ông ấy không? – tôi hỏi
Có lẽ là không – xơ Finlay trả lời, vừa thở dài – Ông già ấy ghê gớm lắm! Khi thì say bí tỉ, khi thì uýnh lộn, có khi bị té ngựa, bị thương cùng mình. Rồi ông ta tới đây và bọn con đã vá víu, băng bó cho ông ta. Vừa rồi ông già đến ngủ sau trại Jeff Cumming bị chó của ông Jeff cắn vào cánh tay.
Mời Cha dùng trà – Y tá Templeton nói tiếp – Nếu ông ta không bảy mùi hôi thối như thế thì Xơ Finlay cũng không muốn trêu tức ông ta làm gì!
Xơ Finlay lại nói tiếp:
Con bảo ông ta đi tắm cho sạch , con mới băng cánh tay cho. Còn chị Templeton lại lo giặt áo quần cho ông ấy. Mặc vào trông ông ta bảnh như một chú lính mới tò te! Nhưng ông ta lại không muốn đàng hoàng như vậy.Ông ta cũng quậy phá chút ít phải không?
Xơ lại gật đầu:
Khi không uống rượu, ông ta cũng đàng hoàng ra phết. Hình như ông ta cũng không phải là xấu xa cho lắm. Nhưng rượu đã làm cho ông ta biến thành người như thế và ông ta cứ phải tiếp tục uống. Chỉ có rượu, chứ có thứ gì khác nữa đâu!
Xơ lại nói:
Ông ta sống tận trong rừng với một người Hoa, sống bằng nghề trồng rau cải, ở đâu gần Dorset Downs.
Cha có nghe nói, cũng định bữa nào đi thăm hai người ấy.
Xơ liếc nhìn tôi rồi ngần ngại nói:
Con không chắc hai người ấy là tín hữu của mình, thưa cha – rồi Xơ nói tiếp – Nếu cha định đi thăm họ, Cha nên cân nhắc điều này. Riêng Stevie thì con không biết, nhưng Linh Chi là người theo đạo Aán độ hay Phật giáo gì đó vì có tượng thờ trên tường. Chuyện này không phải của con, nhưng con không muốn Cha bị bỡ ngỡ.
Tôi cười:
Cám ơn Xơ đã nhắc nhở. Thế thì Stevie cũng là Phật tử nữa sao?
Xơ cũng cười:
À ông ta à! Con không nghĩ ông ta theo đạo gì ngoài đạo bia – dừng một chốc, Xơ lại nói tiếp – Có một ngày Trung sĩ Donovan đã đưa con đến đấy với nhóm nhân viên của ông, để săn bắn vịt trời ở hồ nước sâu ấy. Chúng con có đến thăm hai người ấy. Stevie lúc ấy tỉnh táo lắm, trông rất chững chạc và đáng kính. Trung sĩ Donovan nói chỉ khi nào ông ta có chút ít tiền để đi về phố, ông ta mới bảnh như thế. Ông ta cũng sống hòa thuận với ông Liên Chi ở trại rau.
Tôi rời khỏi bệnh viện sau đó trở về toà Cha sở. Stevie đã tắm rửa xong, đang định cạo râu nhưng bị đứt tay nên không cạo nữa. Giờ này ông ta đang ngồi trên bậc cấp dưới mái hiên bị mục nát, quanh bụng đang quàng chiếc khăn tắm trong khi áo quần đã giặt xong đang phơi trên hàng rào. Vào mùa nắng, ở miền Bắc Queensland, chỉ cần mười phút thôi là áo quần khô ngay. Ông ta nói:
Tôi vừa mới tắm. À, mà hôm nay tôi hơi bệnh – ông ta liếm môi nói tiếp – Cha có rượu, không Cha?
Không có đâu – tôi trả lời – Tôi chẳng có thứ gì ở đây cả. Mười phút nữa khách sạn sẽ mở cửa. Chúng ta đi trường đua nữa chứ?
Thì cũng muốn thế – ông ta miễn cưỡng trả lời – Tiền cũng đã hết, làm sao mà cá cược!
Ông ta với tay lấy áo sơ mi và quần dài và bắt đầu mặc vào để che tấm thân xương xẩu đầy sẹo.
Cơ may anh đã đem đến cho tôi ngày hôm qua ấy – tôi nhắc nhở – Điều gì làm anh nghĩ là con Ô Lạc lại có thể đua với con Frenzy?
À, thì có cái gì đó liên hệ đến cuộc đua cuối cùng – ông ta nói tiếp – Không có gì là không xãy ra cho đến phút ấy và nó đã xãy ra rồi! Nằm ngoài rừng tôi đã nghĩ ra điều ấy cách đây ba hôm. Tôi biết trước điều gì sẽ xãy đến, mà thật vậy, Cha ạ!
Ông ta rê đôi chân khẳng khiu cho đến khi xỏ được vào đôi giày.
Pisspot Stevie – giọng nói của ông có vẻ tức tối – Họ gọi tôi như thế đấy, Cha ạ! Nhưng tôi hiểu biết hơn họ. Ngày nào đó tôi sẽ nó cho họ là tôi hiểu nhiều hơn họ. Cha cứ tin tôi đi.
Dĩ nhiên là tôi tin anh – tôi nói – Thôi chúng ta hãy đi về khách sạn, tôi sẽ mời anh một chầu bia, anh sẽ tỉnh táo ra thôi
Giờ này thì trông ông ta có vẻ chững chạc. Vừa đi vừa gài quần ông ta nói:
Tiền tôi làm ra thì tôi xài. Tôi đợi xem có thằng đểu nào chỏ miệng vào không?
Người ta nói cho tôi biết anh đã ở trong không lực quân vào thế chiến thứ nhất. Như vậy có đúng không?
Quân đoàn pháo binh và không đoàn Hoàng gia – ông ta trả lời – Đấy là những đơn vị tôi đã phục vụ. Sĩ quan hoa tiêu, có áo và cánh máy bay trên túi áo đàng hoàng, đồng thời cũng là sỹ quan đề lô của lực lượng pháo binh. Những địa danh Armentears, St.Omer, Bethune, tôi biết rất rõ vì đã thấy từ trên không. Thật ra bọn họ có biết gì đâu , thưa Cha. Thằng Stevie xỉn kia mà!
Ông ta đi bộ về phía khách sạn. Tôi nói:
Đãi xong anh chầu bia là tôi đi ngay. Nếu anh chịu nghe tôi anh cũng nên đi đi.
Ông ta không trả lời và khi tôi đã rời quán rượu, ông ta vẫn còn sa đà trong các chầu bia dài dài và càng uống càng hăng.
Ngày hôm ấy tôi không gặp ông ta ở các cuộc đua ngựa. Vào giờ uống trà, ông ta vẫn còn la cà trong các quán rượu, đã say khướt. Tôi thì cố tránh không vào quán rượu đêm ấy. Sau đấy tôi đến dự buổi khiêu vũ cho có mặt trong khoảng nửa tiếng. Các bà trong hội phụ nữ đã cố trang hoàng cái sảnh Shire hôi hám thành một nơi rực rỡ và đã tạo được một ban nhạc hòa tấu dưới quyền điều khiển của bà Fraser, dương cầm; cô Brian; vĩ cầm, ông Peter Cornet, kèn đồng. Mọi người tỏ ra hả hê và tôi ở lại đấy cho đến mười một giờ khi cuộc ẩu đả xãy ra.
Chuyện xãy ra ở hàng hiên phía ngoài quán rượu của khách sạn Bưu điện. Khi nghe được tin, tôi hối hả chạy ra đường để quyết ngăn lại, nhưng mọi chuyện đã xong. Cảnh sát ập tới và đưa Ted Lawson đi liền và nhốt ngay vào nhà tù đêm hôm ấy, mỗi người mỗi bên, xốc nách kéo đi, không cho nói gì. Còn Stevie máu me đầy người được đám đông đưa lên một chiếc xe ngựa chở tới bệnh viện. Chuyện xãy ra có lẽ vì Ted đã đối xử với Stevie quá hỗn láo, đã chửi Stevie là thằng xỉn truyền kiếp; Stevie lúc ấy cũng say khướt, đấm đại vào mặt Ted, nào ngờ cú đấm hụt và lãnh cú đấm của Ted mà đo ván. Ted mới kkhoản hai mươi lăm tuổi, nài ngựa của trại chăn nuôi Helena Waters, dư sức hạ đo ván ông già lúc nào mà chả được. Tuy nhiên, họ đánh nhau trên hàng hiên và ngay cú đấm đầu tiên Ted đã hạ gục Stevie. Khi ngã xuống, lỗ tai của Stevie **ng vào chiếc cột của hàng hiên nên bị rách làm đôi, như vậy là có việc cho Xơ Finlay rồi! Đối với một mục sư thì chẳng làm được việc gì cho tới sáng mai, nên tôi đã trở về toà Cha sở và cầu nguyện trước khi đi ngủ cho những người lang thang vất vưởng, tội nghiệp như thế!
Sáng hôm sau, khi tôi đến bệnh viện thì Stevie đã đi đến quán rượu. Xơ Finlay đã may hai mũi và băng lại và giờ đây ông ta mang một lô băng trắng trên đầu. Ông ta không nói gì nhiều với tôi và thất thểu đi về phía thị trấn theo con đường đất đỏ bụi bặm, càng ngày càng xa hơn. Xơ Finlay nói:
Giá mà có chiếc xe tải chở ông ấy về Dorset Downs, chỗ ông ấy ở, thì tiện hơn! Ơû dưới đó, ông ta sẽ mau bình phục.
Tôi trả lời:
Việc này thì Cha làm được, nếu Cha nhờ thì cũng có người chở ông ấy đi.