Ta kỳ thực là... một gốc tử trúc ở trong rừng trúc này, bởi vì sống lâu năm nên hấp thu được tinh hoa của nhật nguyệt, đột nhiên có được ý thức, sau lại trải qua tu hành hơn trăm năm cuối cùng có được hình người. Chỉ vì thấy ngươi chặt đồng loại của ta để kiến tu nhà cửa, nhất thời tức giận mới xuất thủ hủy đi Vô Phiền Cư. Trương gia tiểu ca lại nói thử xem, ta đây làm như vậy là đúng hay sai. (Tử trúc: cây trúc màu tím hoặc là trúc tía) Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Hả?
Trương Dực Chẩn nhất thời nghẹn lời, quả thực nếu đúng như nàng nói thì trúc trong cả khu rừng này đều là đồng loại của nàng, chàng chặt trúc mà chưa được phép của nàng tất nhiên là sai trước, nếu là vật vô chủ thì tùy ý lấy đi cũng bình thường, nhưng nếu rừng trúc đã có chủ, muốn chặt cây đương nhiên phải được sự đáp ứng chủ nhân. Chàng thiếu niên trầm ngâm trong chốc lát, không đúng, nếu cô gái này thực sự là chủ nhân của rừng trúc, lẽ ra lúc chàng chặt trúc phải hiện thân ngăn cản chứ, vì sao lại chờ đến khi Vô Phiền Cư gần xây xong mới xuất thủ phá hủy?
- Khoan, ta lại hỏi cô, trúc ở trong rừng nhiều vô số kể, vì sao chỉ có cô tu luyện được hình người? Vả lại ta nghe Linh Không đạo trưởng nói, vạn vật trên thế gian này, duy chỉ có thân thể người là quý giá nhất, cũng chỉ có nhân thân mới tu đạo thành tiên được, những loài chim thú, cho dù khai hóa linh tính, tu hành đạo pháp cũng chỉ có thể là yêu là quái. Mà loài cây cỏ lại không có linh tính, như sắt đá vốn không có linh thức, cây cỏ vô tình, không phải là chúng sinh hữu tình, làm sao có thể tu luyện được thành hình người? Chớ lừa gạt ta, hãy mau mau nói thật xem cô là yêu quái quỷ hồn gì?
Nữ tử ngẩn ra, cũng không ngờ tới sơn thôn thiếu niên này có kiến giải như vậy, lại vạch trần lời nói dối của nàng ngay đương trường. Hừ, lẽ nào ta lại để cái tên Trương Dực Chẩn mới vào đạo môn này vặn hỏi? Chủ ý đã định, nàng liền mở miệng cất tiếng nói êm tai.
- Trương gia tiểu ca chỉ biết một mà không biết hai. Vạn vật trong thiên địa này đều có tạo hóa, ngươi chỉ biết gỗ đá vô tri, lại không biết dưới cơ duyên xảo hợp, gỗ đá cũng có thể đắc đạo thành người. Tuy nói vạn vật không phải là ít, nhưng thiên đạo cũng không tuyệt hết mọi cơ hội, nhật thực nguyệt thực trăm năm khó gặp kia, chính là cơ hội mà thiên đạo ban cho gỗ đá chúng ta khai sáng linh trí. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Khi nhật thực tới, thiên địa vạn vật rơi vào tăm tối, không có ánh sáng mặt trời, âm khí khắp nơi. Nhật thực qua đi, liền xua tan hắc ám, chỉ trong chốc lát ánh sáng mặt trời mới được sinh ra, phủ xuống mặt đất sớm nhất chính là ánh mặt trời tụ tập tất cả tinh hoa trong thiên địa, chiếu rọi lên trên gỗ đá, gỗ đá sẽ tỉnh dậy từ trong hỗn độn, linh thức sơ hiện, liền có được ý thức tự chủ!
- Tinh hoa mới sinh trong thiên địa không thể coi thường, đợi cho đến khi linh thức của gỗ đá vững chắc, thiên đạo ẩn chức trong tinh hoa thiên địa sẽ tự động chỉ dẫn gỗ đá tu hành. Gỗ đá vô dục vô cầu, tu hành thần tốc, trăm năm là có được hình người, trải qua tiếp trăm năm có được pháp lực, tiếp qua trăm năm là có thể phi thăng, liệt vào hàng ngũ thần tiên. Trương gia tiểu ca nói thử xem, nhân thân (1) tuy quý giá, nhưng nhân tâm (2) lại thường chẳng phân biệt được thiện ác, dễ nhất là tu hành nhưng khó nhất cũng là tu hành, trái lại không bằng được gỗ đá được thiên địa tạo hóa. Ta là một gốc tử trúc may mắn nhất, không phải yêu chẳng phải quỷ, chỉ là gỗ đá may mắn đắc được thiên đạo biến hình thành Tiểu Trúc Tiên. (1: thân thể con người, 2: lòng người) Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Loại thuyết pháp này Trương Dực Chẩn mới được nghe lần đầu nên nửa tin nửa ngờ, do dự chốc lát, liền nói ra một tia nghi vấn cuối cùng ở trong lòng.
- Nói như thế, vậy khi bầu trời u ám, chợt có một tia ánh sáng mặt trời lọt qua kẽ hở đám mây, hoặc là khi mây tán sương tan, luồng ánh sáng mặt trời chiếu xuống sớm nhất, những gỗ đá đón được ánh mặt trời này tùy ý cũng có thể thấy được. Tuy nhật thực nguyệt thực là hiếm thấy, nhưng cảnh tượng thế này đôi khi vẫn thường có, vậy chẳng phải là gỗ đá trên thế gian này đều có thể làm người sao, đây là đạo lý gì?
Nữ tử cười thầm trong lòng, vốn định trêu cợt Trương Dực Chẩn một phen, chẳng ngờ chàng thiếu niên này thật đúng là lằng nhằng, ở trên vấn đề này dây dưa không ngớt. Thầm nghĩ trong lòng, mặc kệ ngươi có giỏi vặn vẹo thế nào, ta há lại có thể bị ngươi làm khó, nếu không thật là uổng phí cái uy danh "năng ngôn thiện biện" của ta. (có khả năng về ngôn ngữ, giỏi nhất là tranh cãi).
- Mặt trời mọc, mặt trời lặn tầm thường thì có thể tích lũy được bao nhiêu tinh hoa chứ. Vì sao có gỗ đá nhận được tinh hoa mà không có được hình người, đó là vì chúng chỉ có một chút ý thức, hoặc vì nguyên nhân linh lực không đủ mà vô pháp hóa thành hình người, phải tu hành thêm hàng trăm ngàn năm mới có được sở thành, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà tan thành mây khói, lại trở về với hư vô. Dù sao gỗ đá cũng không thể so với thân thể của người và thú được, tu hành càng thêm khó khăn. Trương gia tiểu ca, lúc này ngươi vẫn còn không tin ta là Tiểu Trúc Tiên của rừng trúc này sao?
Trương Dực Chẩn nghe thấy gỗ đá tu hành cũng không phải dễ, không tránh khỏi cảm khái, lập tức chắp tay thi lễ, nói rằng:
- Dực Chẩn không biết rừng trúc chính là nơi ở của Tiểu Trúc Tiên, chưa được tiên tử cho phép mà đã chặt trúc quả thực là quá lỗ mãng, giờ xin hướng tiên tử nhận lỗi!
- Hì hì!
Rốt cục nữ tử cũng thực hiện được mưu kế, khiến cho Trương Dực Chẩn tin tưởng nàng chính là Tiểu Trúc Tiên chủ nhân của rừng trúc, nhất thời tươi cười rạng rỡ. Ánh trăng lả lướt không nhìn thấy rõ, nếu để cho Trương Dực Chẩn thấy được nụ cười này của nàng, như là mây hé tuyết tan, xinh đẹp không gì sánh nổi, lại như mặt trời mọc phương Đông, quang mang trải dài vạn trượng, chỉ sợ chàng thiếu niên sẽ càng thêm tin vào phong tư tiên tử, thanh lệ duyên dáng, quả là giống như một gốc tử sắc tiên trúc đung đưa theo gió.
- Tiên tử...
- Cứ gọi Khuynh Dĩnh là được!
Nữ tử đối với thân phận nàng bịa đặt ra giành được sự tin tưởng của Trương Dực Chẩn rất là đắc ý, nhưng cứ xưng hô là tiên tử cũng không hài lòng. Nàng tuy không tiện tiết lộ ra thân phận thật, nhưng chẳng biết vì sao lại thốt ra danh tính thực của mình, tựa hồ Trương gia tiểu ca kia phải gọi tên thật của nàng mới cảm thấy yên lòng, ý nghĩ này vừa đến, vẫn chưa phát giác ra trên mặt nóng lên, may là dưới ánh trăng mờ mịt không bị phát hiện ra. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Được, Khuynh Dĩnh, Vô Phiền Cư của ta đã bị phá hủy bởi tay cô, số gậy trúc này tất cả đều lấy từ rừng trúc, xử trí thế nào mong Khuynh Dĩnh hãy nói!
Chàng thiếu niên ngược lại tỏ ra thành ý, lời nói thành khẩn khiến cho người giả mạo chủ nhân của rừng trúc này cúi đầu thẹn thùng, nói:
- Chặt thì đã chặt rồi, ngày mai hãy xây dựng cho xong Vô Phiền Cư của ngươi đi, cũng là để cho những cây trúc này có chỗ hữu dụng!
Trương Dực Chẩn sửng sốt, thật không ngờ chủ nhân rừng trúc tìm tới cửa lý luận một phen, kết quả là vẫn gật đầu đồng ý để cho chàng dựng nhà trúc, lập tức mừng rỡ không thôi, chắt tay tạ ơn. Vừa mới ngẩng đầu lên, trước mắt bóng người mờ mịt, Khuynh Dĩnh trong khoảnh khắc đã tiêu thất không thấy đâu nữa.
Quả nhiên là bản lĩnh tiên gia, diệu dụng không gì sánh được. Khuynh Dĩnh rời đi đã lâu, chàng thiếu niên vẫn còn tán thán không ngớt, thầm nghĩ không biết đến bao giờ mình mới có được thành tựu như vậy, ẩn thân biến hóa đi lại ngàn dặm như không, đắc thành đại đạo. Như vậy mới có thể lên được Phương Trượng tìm kiếm phụ mẫu thân sinh, báo đền được ơn sinh thành.
Bất tri bất giác, phương Đông đã tràn ngập màu trắng, một luồng dương quang đang cố gắng phóng qua tầng mây, xua tan đi bóng tối vô biên. Không ngờ được lần này bắt tặc nhân mất cả một đêm không ngủ, Trương Dực Chẩn lại không có chút mệt mỏi nào, đầu tiên là đem đống trúc tán loạn trên mặt đất thu dọn lại một lần nữa, đợi đến khi trời sáng hẳn, liền cất bước đi tới phía rừng trúc. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trương Dực Chẩn có ý muốn quan sát một phen, để xem bản thể trước khi hóa hình của Tiểu Trúc Tiên dáng dấp ra sao, đồng thời cũng muốn hướng tới chủ nhân nơi đây kiêm hàng xóm nhận thêm một tội, bởi vì lợp mái vẫn cần thêm mấy thân trúc nữa. Rừng trúc không lớn, chẳng ngờ chàng thiếu niên tìm kiếm vài lần, cũng không phát hiện ra gốc tử trúc nào có gì kỳ lạ. Trong rừng tử trúc cũng có không ít, nhưng bất quá thân mình nhỏ bé, kém xa không bằng các những cây trúc tráng kiện sum xuê khác. Chàng thiếu niên cũng nhẹ giọng gọi Khuynh Dĩnh, nhưng không thấy trả lời. Tìm kiếm không có kết quả, chàng liền chắp tay về phía rừng trúc nói:
- Chớ trách chớ trách, lại phải mượn Khuynh Dĩnh thêm vài cây trúc nữa, để ta đi lợp mái cho Vô Phiền Cư, Khuynh Dĩnh nếu như nghe được mà không trả lời, Dực Chẩn coi như cô đã đáp ứng rồi đó!