Lạc Tranh xoay người, tròng mắt đen tròn thật to, chăm chút nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng phản chiếu qua lớp kính trong suốt, làm cho đôi gò má như dòng nước mùa xuân đầy sức sống của cô càng thêm đẹp hơn, tựa như nàng Bạch Tuyết. Lại nghe thấy cô khẽ thở dài một cái, nói: “Húc Khiên, nếu như đối phương thật sự có thành ý thì sẽ không để chúng ta phải chờ lâu trong phòng họp thế này.”
Ôn Húc Khiên nghe vậy xong, thả lỏng người cười cười: “Tranh Tranh, em hiểu lầm rồi. Hắn là tổng tài của tập đoàn, cho nên theo lẽ thường không thể thiếu các hội nghị lớn nhỏ, vừa rồi thư ký không phải đã nói rồi sao, hắn đang có cuộc họp, sẽ kết thúc ngay thôi.”
“Chỉ mong vậy.” Lạc Tranh không đồng ý với lời nói của Ôn Húc Khiên, nhưng cũng không phản bác, nhếch miệng mỉm cười, suy tư trong đáy mắt dần dần trở nên sâu hơn.
Cứ như vậy, ước chừng qua hơn nửa tiếng đồng hồ, vẫn không thấy vị tổng tài thần bí này, ngay cả bóng dáng cô thư ký tổng tài kia cũng không biết đang bận rộn những việc gì.
“Húc Khiên, chúng ta đi thôi.” Lạc Tranh nhìn xuống đồng hồ ở cổ tay một lần cuối cùng, rốt cục không chờ nổi nữa, kéo bàn tay to của Ôn Húc Khiên, dứt khoát đưa ra quyết định.
“Tranh Tranh, anh thấy hay là chúng ta đợi thêm chút nữa ——”
“Húc Khiên, người này căn bản là cũng không có thành ý, cho dù chờ đến khi hắn tới, hắn cũng sẽ nói cho anh biết hắn không muốn hợp tác.” Lạc Tranh dịu dàng nói, trong lời nói lộ ra một sự sắc sảo, sáng suốt, thấu hiểu.
“Tranh Tranh ——”
“Đi thôi. Ở lại chỗ này vì một người không có chút thành ý nào chỉ làm lãng phí thời gian, chi bằng bỏ chút thời gian thưởng thức phong cảnh của Paris.” Sắc mặt Lạc Tranh vẫn bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt rõ ràng hiện lên vẻ không vui.
Sắc mặt Ôn Húc Khiên hơi có vẻ chần chờ.
“Húc Khiên, anh sẽ không cho là mọi người cũng giống anh vậy chứ, nhớ đến tình bạn cũ sao? Anh cũng đã nói, bọn anh chẳng qua chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi, hoàn cảnh của người này, anh cũng không biết gì cả, có thể thấy được anh cũng không hiểu rõ hắn. Nếu quá u mê mà đặt toàn bộ hy vọng lên trên người này, thì thà rằng chúng ta có thể thử đi tìm những cơ hội khác ——”
“Tại hạ có thành ý hay không, không phải là do kết luận của người khác, về phần người có thể tùy tiện bình phẩm ở sau lưng người khác, tôi nghĩ thành ý cũng sẽ không cao được bao nhiêu.” Lời Lạc Tranh còn chưa nói hết, đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp, êm tai vang lên từ cửa phòng họp, giọng nói này tựa như lông măng thiên nga đen, nhàn nhạt vang lên trong không gian đầy thâm thúy, chỉ là một giọng nói này, mà lại có tác dụng áp chế thần kinh khiếp người.
Lạc Tranh đang đưa lưng về phía cửa phòng họp, nghe thấy giọng nói kia cô đột nhiên hơi run lên một chút, giọng nói này mang theo chút xa cách, xuyên thẳng vào màng nhĩ, không hiểu sao trái tim của cô cũng theo đó mà thoáng hoảng hốt, tiện đà theo bản năng quay đầu nhìn lại ——
Đó là một dáng hình vô cùng cao lớn, vóc dáng mạnh mẽ hoàn mỹ, thân hình cao lừng lững giống như người mẫu, một gương mặt cương nghị khiến người ta nhìn một lần sẽ khó quên, có lẽ, có lẽ bộ dạng hắn cũng không phải là tuấn dật, mà là một người đàn ông tràn đầy vẻ nam tính cương nghị làm người ta nghẹt thở, rõ ràng mang theo đặc điểm của con lai.
Đôi mày rậm anh khí mười phần, cánh mũi mạnh mẽ như của sư tử, đôi mắt đen và sáng như hồ nước, lại sâu xa như muốn hút người khác vào trong đó, đủ để hấp dẫn ánh nhìn của phụ nữ.
Hắn hơi có vẻ lười biếng dựa vào cánh cửa, từ áo sơ mi đến chiếc cà vạt tinh xảo, tỉ mỉ cũng lộ ra khí thế tao nhã, làm cho cả người hắn toát ra mùi vị từng trải, động tác giơ tay nhấc chân cũng tự nhiên mang theo khí chất quý tộc cùng uy nghi.
Trong lúc nói, ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào Lạc Tranh, khóe miệng cong lên, còn có vẻ hứng thú không kiềm chế được, tà mị bất cần đời.
Trong lòng Lạc Tranh không khỏi có chút hoảng loạn, khẽ cụp mi xuống, nhíu mày.