Xem bài viết đơn
  #21  
Old 05-01-2013, 09:19 PM
gangsters12 gangsters12 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Aug 2012
Bài gởi: 21
Thời gian online: 22555
Xu: 0
Thanks: 3
Thanked 22 Times in 15 Posts
Chương 3.2


Trên ngọn Đồng Hoa Sơn quanh năm sương mù vần vũ, với kì hoa dị thảo hương sắc ngọt ngào, cỏ lá xanh um, cảnh vật như một nơi Bồng Lai miền hạ giới.

Nơi đây đồng thảo mênh mông bát ngát, la liệt trải khắp sườn núi quanh co, thường dân hiếm khi mới thỉnh thoảng đi qua một vài lần.

Tiêu Vỹ Dư từ lúc khai phá chỗ này đến giờ đã ngót trăm năm.

Bầu trời trong vắt không một gợn mây trôi, gió núi từng cơn tựa muốn thổi mát lòng người.

Đã sắp gần giờ Ngọ, Thiết trường chân nhân* đứng dậy đưa mắt từ từ quét qua khắp nơi, chắp tay sau lưng sang sảng cất tiếng:

“ Ta đã quyết”

Lời nói vừa dứt, một bạch y nữ tử đứng ở ngay cạnh vội thấp giọng thì thào: “ Không thể đường đột như vậy a, nàng ta một khi đã bước chân vào nơi giang hồ khốc liệt, mãi mãi không thể ly khai, sư phụ cần phải cân nhắc cực kì cẩn trọng.”

Thiết Khởi chân nhân không chút do dự, dáng vẻ thập phần nghiêm nghị:

“ Muốn suy lại cũng đã muộn. Ngươi không mau chăm chỉ tu luyện, còn ra đây làm gì.”

Thạch Chi Tinh cung kính xá thật sâu:

“ Đệ tử xin tuân mạng”

Dứt câu vội tung mình phóng như bay về hướng làng Mạc Dang. Bằng vào tài nghệ khinh công của Thạch Chi Tinh, tin tưởng không đến thời gian uống cạn chén trà là đã đến làng Mạc Dang.

“ Khà…”

Tiêu Vỹ Dư lắc lắc đầu nhìn theo bóng dáng đệ tử, chép miệng trút một hơi.

Nhìn thoáng qua một lượt, ông nhíu mày, ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.

Khi Vỹ Dư tiến vào trạng thái tu luyện không lâu, xuất hiện một cỗ khí ba động, ngay sau đó tốc độ hấp thu thiên địa năng lượng chợt tăng lên.

Đối với những chuyện này, ông cũng có vài phần kinh ngạc, mặc dù có cảm giác khó nói lên lời, những cũng không nói gì thêm, ngay cả cặp mắt cũng không thèm mở ra.

Lúc trước, Thiết trường chân nhân cũng đã thấy qua 1 lần . Nó từng xảy ra vào đúng ngày ông thu nhận Chi Tinh làm đồ đệ. Tiêu Vỹ Dư khi ấy nghĩ rằng đây chẳng qua đều là trùng hợp, không ngờ tới giờ vẫn có thể tái ngộ.

Nhưng đặc biệt là…cỗ khí lần này quả thực vô cùng cường đại.

Mặt của Vỹ Dư có chút biến đổi.

Ông hơi khựng người, nói thầm trong lòng

“ Nhất định là có gì xảy ra. Việc lần này dù sao cũng phải tìm rõ nguyên do, không thể cứ coi nhẹ mà bỏ qua…”

***

Thạch Chi Tinh vừa phóng người vào làng, cảnh vật trước mắt đã khiến nàng phải sựng bước thối lui.

Trong làng hỗn loạn ngổn ngang dường như vừa trải qua một trận giao tranh kịch liệt, bóng dáng người dân cũng biệt đi nơi nào.

Thạch Chi Tinh cất giọng gọi to.

“ Ở đây có ai không, thỉnh chư vị, ta đến đây bái kiến!”

Tiếng gọi của nàng vang vọng xung quanh.

Thạch Chi Tinh rảo khắp mọi nơi tìm một hồi lâu cũng chẳng thấy bóng người, nàng vô cùng sốt ruột vội triển dụng thượng đẳng khinh công nhanh chóng trở về lối cũ, đang lúc lướt mình vùn vụt chợt từ sau lưng có một bàn tay chộp vút vào vai nàng.

Thạch Chi Tinh hốt hoảng lạng người sang bên, xoay phắt trở lại, trước mặt nàng sừng sững một cụ già áo nâu, mặt bao kín trong khung lụa màu nâu, và trên đầu cũng lại bịt kín một vuông khăn màu nâu, chân mày dài đến chân tóc, râu trắng phủ đến ngực, đôi mắt tinh quang lồ lộ phong thái cực cao sang, dáng người cao to lực lưỡng.

Thạch Chi Tinh là một nữ nhân văn võ song toàn, khiêm cung hiếu lệ nhìn thấy vị áo nâu bịt mặt với nghi biểu khác thường như thế, trong lòng đã ngầm kính vi, vội tươi cười làm lệ:

“ Lão trượng níu lấy vai vãn bối có điều chi dạy bảo?”

Đôi nhân quang của cụ già bao mặt sáng ngời như hai làn điện chớp, ngắm nghía khắp người nữ nhân một lượt rồi lẩm bẩm như nói với chính mình:

“ Ồ! Nhìn kĩ cũng đâu có giống kẻ đoản mệnh !”

Thạch Chi Tinh ngơ ngẩn:

“ Lời nói của lão trượng định ám chỉ vào ai?”

Cụ già bao mặt lạnh lùng nghiêm khắc:

“ Tất nhiên là chỉ vào ngươi”

Thạch Chi Tinh càng kinh ngạc lạ lùng”

“ Lời lão trượng hàm nhiều thâm ý, xin dung thứ cho tiểu bối là kẻ ngu dốt thiển cận, không thấu hiểu nỗi cao siêu mong tiền bối giải nghĩa tường tận cho”

Cụ già đôi mắt tinh anh như hai luồng điện cực dán chặt lên khuôn mặt mỹ miều của Thạch Chi Tinh gật gù lên tiếng:

“ Kể ra phúc quả của ngươi còn dài, nếu như chạy cách xa thêm 20 trượng tất hôm nay đã vắt thây mục rữa rồi…”

Thạch Chi Tinh càng lúc càng sửng sốt hoang mang:

“ Chạy thêm 20 trượng nữa là có cái gì. Hôm nay không hiểu lại có họa chăng trút lên đầu tiểu bối tôi?”

Cụ già bao mặt cười lanh lảnh:

“ Thiếu hiệp phải chăng vừa rồi đến làng Mạc Dang tìm Ngọc Châu bách chi?”

Thạch Chi Tinh gật đầu thầm nghĩ: “ Ông ta là ai mà biết rõ thế nhỉ?”

Nhưng nàng vội đáp lời:

“ Vâng! Chắc lão trượng cũng đã từng nghe qua Ngọc Châu bách chi”

Cụ già cười bí mật:

“ Thiếu hiệp hãy theo tôi, chúng ta đến nép mình sau lùm cây rộng theo dõi tình hình, thiếu hiệp sẽ rõ mọi ngọn ngành”

Thạch Chi Tinh trong dạ hồ nghi, cảm thấy cụ già áo nâu vô cùng cổ quái, nàng nén lòng theo chân cụ già nhảy vào một bụi rậm xanh muốt và ẩn mình vào phía sau, đưa mắt nhìn vào đằng trong.

Mùng này năm này, chính là ngày diễn ra lễ hội thượng nghị tề tựu các môn phái võ lâm.

Không Vân đạo trưởng- chưởng môn đời thứ 30 của Dạ Đan phái- thống lãnh tất cả đệ tử xây cất thể đài để tiếp rước bốn phương anh hùng cùng cao thủ các phái tới tham dự.

Thể đài chia ra làm 3 vùng “ Đen”, “ Trắng” và “ Xám”, mỗi vùng đều treo hoa kết đèn hết sức cầu kỳ tráng lệ. Phía trước thể đài là một chiếc sân rộng lớn trải dài, 4 phía là 4 cái trống đỏ thẫm được bịt da thú.

Tiếng đại đồng chung trên thể đài vang lên chín lượt, các quí khách tham gia đều theo thứ tự lặng im ngồi vào bàn tiệc. Trước sau tràn ngập trong tiếng cười hể hả vui tươi…

Lúc ấy trên thể đài, Không Vân đạo trưởng đang đứng lên sai các đệ tử rót rượu mời khách.

Thạch Chi Tinh tò mò không hiểu có chuyện gì, vội quay sang cụ già bao mặt: “ Rốt cục là có chuyện gì nghiêm trọng, vãn bối cần phải phục mệnh sư phụ chăm chỉ tu luyện, không thể lãng phí thời gian”

Cụ già bao mặt vội nắm tay Thạch Chi Tinh kéo lại:

“ Kịch hay đã sắp bắt đầu khai màn, nán đợi một chút sẽ mục kích lắm trò vui”

Lời của cụ già chưa dứt, thình lình từ trong không trung xẹt đến một đạo kim quang lấp lánh, lao thẳng đến trước bàn Không Vân đạo trưởng đang ngồi…

Không Vân đạo trưởng nhãn lực rất tinh, khẽ nhấc cao tay áo phất lên, nhoài người sang một phía…

Làn kim quang vẫn kịp theo hơi gió rít séo mang tai, “ phập” một tiếng kinh người, một cây cung tên vàng óng dài độ 3 tấc đính theo một bức phong bì đã cắm phọt giữa bàn, đầu cung vẫn rung rinh tựa muốn dọa dẫm lòng người.

Không Vân đạo trưởng vừa nhác thấy cây cung tên, sắc mặt tức thời đổi xanh thất thanh hét lên:

“ Địa Độc Cung!”

Tiếng kêu vừa thoát ra, mọi người có mặt trên đài đều kinh hãi đến xám mặt nghẹn nhốn nháo đứng lên như chợ vỡ, hàng trăm cặp mắt dớn dác nhìn xung quanh khắp bốn phía đài. Thạch Chi Tinh núp mình sau bụi cây khẽ lẩm bẩm một mình:

“ Địa Độc Cung! Bất qua chỉ là một mũi cung vàng bình thường, cớ sao mọi người lại sợ hãi thế kia?”

Cụ già bao mặt hừ lạt đáp lời:

“ Mi thật đúng là tiểu oa không biết sợ, từ mấy tháng nay, Địa Độc Cung xuất hiện chỗ nào, mấy ai được sống sót!”

Thạch Chi Tinh càng thêm lạ lùng kinh ngạc:

“ Địa Độc Cung lợi hại đến thế nào? Người phóng cung là ai? Tại sao lại tìm đến nơi đây mà gây rối?”

Cụ già bao mặt đôi mắt vẫn dõi nhìn vào trận, lơ đễnh trả lời:

“ Chỉ là một mũi cung vàng óng ánh không hơn ba tấc, thế nhưng từ hơn tháng nay đã khuấy động trong võ lâm một cơn thảm sát kinh hồn, đến độ gió mưa chừng như nồng tanh mùi máu. Bất luận là ai, dù võ công quán thế tuyệt nhân nhưng nếu đã trúng phải Địa Độc Cung là sau 2 canh giờ đành chết không phương cứu chữa. Với một thời gian ngắn ngủi trong mấy tháng, giang hồ đã có nhiều môn phái bị hủy diệt dưới cây cung tên khủng khiếp, hàng trăm võ lâm cao thủ, người dân vô tội phơi thây thối nát. Uy danh tuyệt độc của Địa Độc Cung quả đã rung động khắp võ lâm thiên hạ”


Mọi người ơi còm cho mình một cái, ủng hộ tinh thần tác giả
Tài sản của gangsters12

Trả Lời Với Trích Dẫn