Chương 3.3
Lúc ấy Không Vân đạo trưởng đã khẽ định thần, sang sảng cất lời:
“ Địa Độc Cung đã xuất hiện ở nơi đây giết hại bao nhiêu mạng người vô tội, mời cao nhân cứ đường hoàng xuất hiện, chúng ta không biết sao ngươi lại tới chỗ này quấy nhiễu, là chính nhân quân tử thì mau nói rõ ràng mọi chuyện.”
Không Vân đạo trưởng vừa nói dứt lời, liền nghe vọng lại một giọng nói rắn rỏi bên tai:
“ Chúng ta đã quá hẹn đến đây, tất cả bọn người có mặt, sao không ngoan ngoãn tự chết để rồi khỏi nhọc sức chúng ta!”
Không Vân đạo trưởng lạnh lùng tiếp lời:
“ Bằng hữu xin hãy hiện thân, mọi sự ân oán, do bần đạo một mình gánh vác, những vị đại hiệp tham gia buổi lễ hôm nay đều vô can”
“ Ân oán tuy kết liễu cùng quí phái, nhưng kẻ nào thấy qua Địa Độc Cung cũng đừng mong sống sót rời đi, đấy là qui củ của ta!”
Giọng nói tuy thật khẽ, nhưng quần hào đều nghe rõ chẳng sót một lời- thảng thốt nhìn nhau rụng rời biến sắc.
Không Vân đạo trưởng buông giọng cười lanh lảnh:
“ Các hạ dù tài cao quán thế, cũng chưa ắt đã dám đối địch với các phái võ lâm. Nếu tất cả định thanh toán tất cả các đại biểu nơi đây, liệu bọn họ chịu dung tha các hạ không?”
Âm thanh kỳ lạ lại vang lên
“ Có gì lại chẳng dám. Các người của đại phái võ lâm, ta nào để vào mắt”
Không Vân đạo trưởng nhắm mắt, khẽ trầm tư, rồi đứng dậy lanh lảnh cất lời:
“ Tệ phái cử hành đại lễ hôm nay, được quí vị không nể đường xa diễu vợi, thịnh tình ấy thật đáng tạc dạ ghi xương, bản phái vì lỡ gặp phái biến cố bất ngờ, không tiện cầm lưu quí vị tận hoan cuộc tiệc, cảm thấy ái ngại vô cùng. Nhưng vì sự an toàn của quý bằng hữu muôn phương là điều hệ trọng, xin mau rời khỏi tai vạ chẳng lành”
Không Vân đạo trưởng, cung kính đứng im chờ trục khách.
Quần hào khắp ba non năm núi nghe Không Vân đạo trưởng cất lời, liền rầm rộ đứng lên định kéo nhau ly khai.
Bất thần…
Từ trong không trung vọng lại một tiếng thét vang:
“ Tất cả hãy ngồi xuống! Kẻ nào còn nhúc nhích thân hình, tất sẽ máu loang tại chỗ.”
Quần hùng chưa hết hãi hùng, bỗng từ chân trời xa xa vọng lại mấy tiếng hú lê thê quái lạ! âm thanh của giọng hú dường như chất chứa những gì của chết chóc căm hờn…
***
Sau khi thức dậy một ngày, Nhan Mị Băng được hai ông bà, Đồng đại thúc và Đồng đại thẩm, như cha mẹ ruột, chăm sóc nàng ân cần, trong dạ thấy cảm tạ vô cùng.
Sáng, Nhan Mị Băng thức dậy rất sớm, khoảng canh hai canh ba. Nói thật thì nàng ta không ngủ một đêm dài, vì lòng không yên tâm khi nghĩ đến việc mình phải bái lão già Thiết Khởi làm sư phụ! Và không biết ông ta có làm theo những gì đã viết trong thư hay không? Và cái gần nhất là trời sắp sáng chưa? Hàng trăm câu hỏi cứ vây lấy trong đầu Mị Băng.
Nàng bật ngồi dậy, mở túi đồ ra và bước đến cái hòm cũ để trong góc nhà. Nhan Mị Băng mở nắp hòm, đưa tay vào túi lấy ra một viên kim nguyên bảo và để nó bên trên hết. Xong xuôi đâu đó nàng đóng nắp hòm lại và về giường nằm tiếp tục suy nghĩ. ( T/g: Chị này rõ ích kỉ. Có 5 viên kim nguyên bảo, 100 lạng bạc, thế mà cho ng ta mỗi một viên knb)
Tiếng gà gáy báo hiệu trời đã sáng. Mặt trời đang lên và canh năm đã điểm, Nhan Mị Băng lại ngồi dậy, đi đi lại lại mong bà lão mau chóng bước rời khỏi phòng để yên tĩnh làm “việc riêng”. Lòng Mị Băng đang rất sốt ruột nhưng nàng lại không dám nói gì vì sợ làm phiền bà lão và ông lão.
Độ khoảng một khắc thì ông lão và bà lão bước ra ngoài.
“ Ba”
Cánh cửa đóng vào.
Nhan Mị Băng tức khắc lặng lẽ rời khỏi giường, đầu tóc quần áo xong xuôi, tập thể dục buổi sáng.
“Một…hai…ba…hít vào…thở ra…”
Nàng vừa hô to vừa vận động thân thể.
“ Ba”
Cánh cửa lại đẩy ra, Đồng đại thẩm bước nhanh vào.
Nhưng mà, sau khi bà thấy động tác của tiểu hài nhi Mị Băng trong phòng, nhất thời sửng sốt.
Nhan Mị Băng nắm tay giơ lên, bụng hóp vào, miệng ngoác rộng.
Đồng đại thẩm nhìn thấy, những động tác của nàng vô cùng kì quái, tựa như người vừa bị đóng đinh xử tử, không khỏi mất kiềm chế, nhịn không được hỏi: “ Tiểu thư vừa làm cái quái gì vậy? Có phải hay không bởi vì bất tỉnh mấy ngày trời, mà đầu óc trở nên ngu ngốc rồi.”
Nói đến đây, bà lựa chọn ngôn ngữ thương cảm an ủi nói:
“ Cô cũng đừng quá lo, mặc dù có bị bệnh nặng như thế nào, tất cũng sẽ có thuốc chữa khỏi. Không chỉ có như vậy, cô cũng nên lấy điều đó làm kiêu ngạo. Ngẫm lại những kẻ khác, có ai bị ngất lầm lì lâu như vậy mà vẫn tỉnh lại được không a? Tiểu thư cô, bất quá chỉ là bị ức chế thần kinh chỉ trong chốc lát mà thôi, tổng thể mà nói cũng không có tổn thương cọng lông nào, nói ra là một chuyện tuyệt đối khiến người ta ao ước không thôi.”
Nhan Mị Băng...căn bản không có chút phản ứng, tự cố trầm tư.
Đồng đại thẩm không chút cảm thấy là bản thân mình đang quấy rầy kẻ khác khi đang bận việc, cứ thế đặt mông ngồi xuống ghế ngay bên cạnh Mị Băng, vui cười pha trò nói: “ Cô cảm thấy thế nào? Tiếp xúc gần với tử thần như thế, có cảm xúc gì? Cái chốn thiên đàng có tồn tại hay không a?”
“ Yên tĩnh” Nhan Mị Băng lắc đầu, cũng không nói gì.
Về phần tiếp xúc với tử thần rốt cuộc có cảm xúc như thế nào, Mị Băng chính là ví dụ tốt nhất.
Bởi vì, Mị Băng hiện tại, căn bản chính là kẻ vừa thoát khỏi diêm vương, linh hồn chuyển đến một thân xác khác.
“ Hắc hắc, tiểu thư cô đừng có trầm tính như vậy, nói một chút cho bà già này đi, đùa giỡn với tử thần cảm giác ra sao? Xúc cảm thế nào, bà với cô đâu phân biệt ai với ai, cùng nói chuyện nói chuyện”
Mị Băng hơi nhíu nhíu mày, nếu như không phải bởi vì nàng vừa mới tới thế giới khác, đối với thế giới này không có nhiều lý giải, không muốn gây ra phiền phức, chi bằng Đồng đại thẩm làm phiền nàng như thế, từ lâu đã cho bà một câu đuổi ra ngoài, chứ nói gì cho phép bà ở đây làm ồn.
Ngẩng đầu nhìn Đồng đại thẩm liếc mắt, nói:
“ Vết thương của ta vẫn còn chưa khỏi, bởi vậy, dự định hảo hảo tĩnh tu dưỡng khí một ngày xem sao.”
“ Tiểu thư cô có thể dưỡng khí chữa lành vết thương sao. Thật hay giả thế”
Bà lão vừa nghe, nhất thời trừng mắt lên
Mị Băng không nói gì.
Thái độ này của nàng, lập tức làm cho Đồng đại thẩm cho rằng nàng đã ngầm thừa nhận, nhất thời cười ha hả:
“ Ha ha, một tiểu nhi có thể tự chữa lành vết thương quả thật rất hiếm có. A, hảo hảo…”
Mị Băng thấy bà có xu hướng dài dòng không dứt, ngữ khí mơ hồ có chút hờn giận nói:
“ Ta sợ bà nói thêm gì nữa, tai không cẩn thận sẽ bị điếc”
Đồng đại thẩm dường như bị kinh hãi, sợ đến vội vã lùi ra sau vài bước, xua xua tay nói:
“ Ta đây không quấy rối tiểu thư nữa, cô mau dưỡng tâm đi, khẩn trương khỏi bệnh, vết thương mau chóng lành lại”
Mị Băng một lần nữa vận động thân thể, hít vào, thở ra.
|