Điệp Vũ Cốc màn đêm bao phủ một màu u uất , đây đó vài con đom đóm lay lắt soi ánh sáng mờ nhạt vào bóng tối sâu thẳm . Trên cành tùng già cỗi ngàn năm một hán tử vận bạch y tóc buông xõa ngang vai ngồi trầm tư câm lặng , màn đêm sâu thẳm không tài nào che nổi cái phong thái như ngọc thụ lâm phong của hắn , chỉ có điều sâu trong đôi mắt lấp lánh thần quang ẩn chứa một nỗi sầu đau vô hạn .
Trên trời cao một đốm hào quang rực rỡ đang từ từ tiến về phía hắn . Vầng hào quang ấy ngày càng lớn cuối cùng định hình là một đám mây lấp lánh ánh bạch quang , ngự trên đám mây một đồng tử tóc để trái đào tay cầm sáo ngọc phong thái thoát tục . Đồng tử mỉm cười nói giọng hiền hòa :
- Người kia , đã mười lăm năm rồi , năm nào ta cũng đến và năm nào ta cũng ôm thất vọng mà về , không biết lần này thế nào ?
Hán tử vẫn ngồi trên cành tùng , thân hình bất động , đôi mắt không nhìn đồng tử mới đến mà buông vào màn đêm sâu thăm thẳm . Hắn ghét bi người khác nhìn vào mắt mình !
-Lần này cũng vậy ! Ngươi về thôi !
Đồng tử thở dài ra vẻ thất vọng miệng lẩm nhẩm :
-Trần gian bi lụy , kiếp người chỉ như phù du , tại sao phải cố chấp như thế ?
Lời nói vừa dứt thì đồng tử cùng đám mây lấp lánh hào quang cũng biến mất trả lại cho không gian màu đen vốn có . Hán tử thở dài , hắn thò tay lấy trong ngực ra một cây sáo trúc đưa lên miệng thổi . Tiếng sáo dìu dặt bay chập chờn vào lòng đêm sâu lặng . Âm thanh chuyển cung bậc và xúc cảm liên tục , ban đầu nghe tươi mát rồi chuyển qua âm điệu trầm bổng lay lắt lòng người . Thế nhưng tiếng sáo lại chuyển đổi ! lần này thì nghe bi thương uất hận vô bờ . Cuối cùng bay cao đầy oanh liệt , bi tráng động tâm can , sau đấy xoay chuyển qua âm thưởng buồn tha thiết , thất vọng vô ngần , bây giờ thì tiếng sáo nghe bi thống , cô đơn lạnh người ... càng ngày càng trở nên bi thiết , cuối cùng thì tiếng sáo vỡ nghẹn , cây sáo "bụp" một tiếng tan biến vào hư không ! Hán tử ngửa mặt nhìn trời , cổ hắn nổi gân , hai mắt đẫm lệ , khuôn mặt co giật trông thật đáng sợ . Nhìn hắn lúc này người ta chợt liên tưởng tới bờ bến của sự đau thương ...
Tổng đàn Long Thiên phái
Tại sảnh đường một lão bà tóc bạc như sương , hai mắt lấp lánh hào quang , tay chống ngọc trượng , toàn thân vận trang phục xanh lá cây với hình con rồng vàng uốn lượn đang ngồi trầm tư . Bà chính là Hoa Ngọc Dung chuởng môn đương nhiệm của Long Thiên Phái ! Hoa Ngọc Dung bỗng chuyển mục quang ra cửa sảnh nơi có hai tỳ nữ đứng hầu nói :
-Sao không vào đi còn lấp ló ngòai đó làm gì ?
Bên ngoài vang lên một giọng cười như ngọc vỡ rồi một thiếu niên vận trường bào xanh bước vào . Thiếu niên chỉ độ mười bảy , mười tám ngọc diện như hoa , nét cười điên đảo lòng người , nếu là một cô nương hẳn vẻ đẹp khiến "trầm ngư , lạc nhạn" .Thiếu niên đội một cái mũ bầu dục cũng màu xanh ở giữa đính một viên bạch ngọc , mái tóc tết ra sau trông rất gọn gàng . Chàng ngưng cười ôm quyền :
-Ngoại tổ à , người càng ngày càng tinh mắt đấy !
Hoa Ngọc Dung "hừ" nhạt một cái nói :
-Chỉ có ngươi lười nhác không chịu tập luyện võ công nên mới nói vậy chứ lấp ló như thế thì ai chả nhìn ra ! Nào , thế tìm ta có chuyện gì ?
Thiếu niên chạy lại đấm vai cho Hoa Ngọc Dung cười tươi :
-Tại vì Linh Nhi thấy ngoại tổ âu sầu cho nên mới đến an ủi !
Hoa Ngọc Dung thở dài :
-Chuyện này có phải an ủi một vài câu mà được đâu ! Ngươi bớt đi gây sự và chăm chỉ luyện công một chút là niềm an ủi lớn của ta rồi !
Thiếu niên nhăn mặt :
- Cái gì mà gây sự ? Linh Nhi chỉ là ra ngoài học hỏi thêm kiến thức thôi !
Hoa Ngọc Dung lạnh lùng :
-Sáng nay ai vừa ném Trần công tử vào thùng thuốc nhuộm khiến y xanh lét như tàu lá chuối , ai chặn đoàn ngựa của tiêu cục Trấn Hưng đòi khám xét ?
Thiếu Niên cười mát :
-Tên Trần công tử kia không đứng đắn nên Linh Nhi mới thay trời hành đạo !
-Thế còn tiêu cục Trấn Hưng ?
Thiếu niên khẽ đưa ngón trỏ đẩy vào má nói :
-Kỳ lạ lắm , xưa nay tiêu cục chỉ áp tải hàng nhưng theo như Linh Nhi thấy thì sáng nay họ áp tải không phải là hàng mà là ... người !
Hoa Ngọc Dung cau mày :
-Ngươi lại hồ đồ rồi !
-Linh Nhi rõ ràng nhìn thấy người bước vào cái thùng đó nên mới nhất định muốn hỏi rõ nguyên do thôi !
-Người đó nhìn thế nào ?
Thiếu niên cau mày suy nghĩ rồi nói :
-Chỉ độ ngoài tứ tuần , râu dài trên mặt còn có một nốt ruồi đỏ như máu . Hắn mặc áo đỏ thâm có thêu bạch hạc nhưng mình lại cầm Loan Đao , Linh Nhi thấy dáng vẻ của hắn hình như không phải bị ép buộc mà là tình nguyện chui vào cái thùng ấy , có điều khuôn mặt lộ đôi ba nét sợ hãi !
Hoa Ngọc Dung hơi chấn độc lẩm nhẩm :
-Lạ thật ! Lạ thật !
-Ngoại tổ , có điều gì lạ vậy ?
-Theo như ngươi nói thì nhất định người kia là Bành Tấn Hải , nhưng võ công của y đâu phải tầm thường ? Tại sao lại phải nhờ người ta áp đi ? lại còn lén lút nữa ?
-Nói vậy thì làn hắn tình nguyện đi chứ không phải bị ép buộc ?
-Đúng vậy ! Là tình nguyện , hắn với Trấn Hưng tổng tiêu đầu Hồng Lăng Phong là chỗ thâm giao đâu có lý gì bị ép !
Bà cau đôi mày bạc rồi hỏi :
-Thế mấy người đi áp tiêu là những ai ?
Thiếu niên ngiêng đầu nhăn trán nói :
-Có Hồng Lăng Phong ! Tiết Nhận Tùng của Trúc Sơn phái , Nhan Hồng Bình của Bạch Hạc phái , Khấu Đại Nhân của Bạch Long bang ... còn mấy người nữa mà Linh Nhi không biết , bọn họ võ công đều rất cao thâm nên Linh Nhi mới không đạt được ý muốn !...
Nói xong lén nhìn Hoa Ngọc Dung một cái như muốn xem thái độ của bà ta như thế nào . Hoa Ngọc Dung không để ý mà chỉ lẩm nhẩm :
-Lạ thật , toàn những cao thủ của các phái tại sao lại đi áp thứ "hàng" ấy ? chả lẽ ...
Thiếu niên nheo mắt nhìn Hoa Ngọc Dung hỏi :
-Ngoại tổ , người đoán ra rồi chăng ?
Hoa Ngọc Dung gật đầu :
-Sáng nay ta vừa hay tin Đông Nguyệt giáo tái xuất trở lại , phải chăng những chuyện này có liên quan với nhau ?
-Đông Nguyệt giáo ? Chẳng phải mười lăm năm trước đã bị Thượng Quan Thi Vũ huyết tẩy rồi sao ?
-Ta cũng đang băn khoăn chuyện này , mấy ngày gần đây giang hồ luôn xảy ra biến sự , nhất là cái chết của Trương Đại Hoàng , Tào Nhuận Lương , Ngô Đức Toàn ,... lạ một điều tất cả họ đều dưới chướng của Thượng Quan anh hùng năm xưa đi huyết tẩy Đông Nguyệt giáo , kể cả Bành Tấn Hải , Hồng Lăng Phong ,...
-Vậy thì chuyện này là đúng rồi , Đông Nguyệt giáo nhất định đã xuất hiện lại và đang tìm cách trả thù đấy !
Hoa Ngọc Dung lắc đầu :
-Không thể nào , năm xưa mấy vạn giáo chúng Đông Nguyệt giáo đều bị Thượng Quan anh hùng và đồng đạo tiêu diệt , ngay cả thê tử duy nhất của Động Vô Phong lúc ấy đang mang thai cũng tự sát , lấy ai trả thù đây ?
Thiếu niên lắc đầu :
-Thật là bi thương , Thượng Quan Thi Vũ làm vậy có độc ác lắm không ?
Hoa Ngọc Dung lắc đầu :
-Ngươi lúc ấy chưa biết gì thì làm sao hiểu được sự tàn ác của Đông Nguyệt giáo , không biết có bao nhiêu vạn người bao nhiêu bang phái... bị bọn chúng thảm sát hết , mục đích duy nhất là lấy máu tế mặt trăng . Độc ác như vậy tất nhiên là phải lấy ác mà đè mới trị được !
Thiếu niên thở dài không nói gì , Hoa Ngọc Dung lẩm nhẩm :
-Bây giờ phải làm rõ chuyện này đã , chỉ có một người mới biết thực hư mà thôi ...
- Ai vậy ngoại tổ ?
-Vạn Sự Thông !
Lạc Hoa thành - Vạn Sự Cư
Cánh cổng lớn ghi ba chữ "Vạn Sự Cư" không có người gác , khách nhân ra vào hết sức thoải mái nhưng ai nấy đều kính cẩn , nghiêm trang như sợ làm phật lòng chủ nhân tòa trang viện .
Bên trang khách sảnh có mấy chục người đứng đợi , có ghế nhưng không ai ngồi mà tất cả đều đứng làm hai hàng , dáng hình tuy uy nhiêm nhưng khuôn mặt thì không dấu nổi vẻ sốt sắng chờ đợi . Họ đều là những khách nhân có tiếng tăm của giang hồ đến đây chỉ với mục đích duy nhất là giải quyết những thắc mắc của mình . Và chủ nhân của tòa trang viện này đích thị làm được điều đó !
Bên ngoài một thiếu niên anh tuấn bước vào , trang phục một màu xanh lá cây tươi mát , trước và sau đều thêu rồng vàng bay lượn . Thiếu niên lẳng lặng nhìn bọn khách nhân trong sảnh rồi thản nhiên lên đứng hàng đầu mặc cho những kẻ trong sảnh mặt mũi mang đầy bất bình nhưng không dám phát tiết . Dường như trên giang hồ không ai dám thất lễ với Long Thiên phái cả ! Mà cũng có thể những người ở đây vì đang mang rất nhiều tâm trạng cho nên không muốn gây thêm phiền phức !
Cánh rèm phía trái sảnh đường lay động , một a hoàn bước ra nói :
-Mời người tiếp theo vào !
Thiếu Niên bước đi vào một cách tự nhiên như khi mới đến còn mỉm cười tình tứ với ả a hoàn khiến nàng ta thoáng đỏ mặt .
Bên trong bức rèm , không gian hoàn toàn khác bên ngòai ,gian tiểu thất nhỏ treo rất nhiều tranh thủy mạc và hình âm dương quái dị . ở giữa tiểu thất có một cái gương lớn đặt dưới đất nhưng vẫn cao quá đầu người , chiếc gương này liên tục phát ra thứ hào quang xanh mát chập chờn . Cuối tiểu thất đặt một cái bàn , trên bàn có một cái chậu nhỏ , trong chậu đựng rất nhiều thỏi vàng , thỏi bạc lẫn lộn , ngoài cái chậu ra còn nhiều sách vở cũ kỹ . Ngồi bên chiếc bàn này là một lão nhân gầy gò râu tóc bạc phơ , khuôn mặt hiền hòa thông tuệ , ánh mắt lấp lánh hào quang có thần thái bức nhân ! Không cần nói cũng biết đấy là người được giang hồ tôn xưng Vạn Sự Thông !
Thiếu niên ôm quyền cười tươi , nụ cười có sức mạnh vạn quân :
-Nghe danh Vạn Sự Thông tiền bối đã lâu hôm nay gặp quả nhiên bất phàm !
Vạn Sự Thông mỉm cười :
-Ta còn chưa giải đáp khúc mắc gì của công tử mà ngài bảo ta bất phàm e hơi sớm !
Thiếu niên vẫn cười tự nhiên :
- Ta biết chắc tiền bối sẽ giải đáp được thôi !
Vạn Sự Thông nhìn thẳng vào mặt thiếu niên :
-Vì sao ?
Thiếu niên cũng nhìn lại bằng ánh mắt như sương đêm :
-Vì tiền bối là Vạn Sự Thông !
Vạn Sự Thông bật cười ha hả vuốt râu :
-Long Thiên phái quả nhiên không ít người bất phàm ! Công tử bắt đầu đi !
Thiếu niên anh tuấn lấy trong người ra một thỏi bạc vứt vào cái chậu nhỏ trên bàn hỏi :
-Tiền bối và Thượng Quan Thi Vũ ai nổi tiếng hơn ?
Vạn Sự Thông cau mày :
-Đây cũng là một khúc mắc của công tử sao ?
Thiếu niên gật đầu :
-Đúng vậy !
Vạn Sự Thông thở dài :
-Thượng Quan Anh Hùng khí độ tiêu sái , dáng dấp như ngọc thụ lâm phong , đối với võ lâm mang cái ơn tái sinh , lão phu chỉ là một lão tà bốc kiếm cơm qua ngày bằng dăm ba câu nói vớ vẩn há dám sánh với người ?
Thiếu niên mỉm cười , bước nhẹ một vòng quanh cái bàn nhỏ nói :
-Nhưng theo như vãn bối thấy thì thanh danh của Vạn Sự Thông tiền bối không hề nhỏ trên chốn giang hồ đâu !
Vạn Sự Thông không thừa nhận cũng không phản đối , ông ta nhạt nhẽo nói :
-Công tử đã xong một câu hỏi !
Thiếu niên hơi ngẩn người rồi nhìn Vạn Sự Thông :
-Nhanh vậy sao ?
-Đúng vậy !
Thiếu niên gật đầu , khẽ lấy trong mình ra một cây quạt giấy xòe ra dập vào liên tục , đoạn chàng vứt vào cái chậu nhỏ một nén bạc nữa cất tiếng :
-Năm xưa Thượng Quan Thi Vũ đơn thương độc mã tiêu diệt mấy vạn giáo chúng của Đông Nguyệt giáo , tuy rằng có ít người giúp sức nhưng chẳng qua cũng chỉ theo kiểu " thừa nước đục thả câu " . Hành động của họ Thượng Quan quá tàn ác vì không cho bất kỳ một người nào của Đông Nguyệt có sinh lộ ! Tiền bối nghĩ sao ?
Vạn Sự Thông khuôn mặt thập phần đại biến , lão cười gằn nói :
-Công tử có thể xem đây là một câu hỏi chăng ? Theo lão phu thấy thì đây là một sự xúc phạm không chỉ đến Thượng Quan anh hùng mà còn đến toàn bộ đồng đạo võ lâm bạch đạo đấy ! Long Thiên phái uy trấn thiên hạ , danh át giang hồ nhưng không có nghĩa là muốn nói gì thì nói đâu !
Thiếu niên cũng hơi biến sắc mặt , chàng chuyển qua chuyện khác :
-Thôi được rồi ta không dám đụng đến bức tượng thần bất hủ của các ngươi nữa ! Bây giờ ta sẽ đi vào câu hỏi chính đây !
Vạn Sự Thông lạnh nhạt :
-Mời công tử !
Thiếu niên trầm ngâm :
-Gần đây giang hồ xuất hiện mấy cái chết kỳ bí của Ngô Đức Toàn , Trương Đại Hoàng , Tào Nhuận Lương ... tiền bối biết nguyên do chăng ?
- Bị người ta giết , điều đấy ai cũng rõ !
-Nhưng kẻ nào là người gây án ?
Vạn Sự Thông cười khổ :
-Lão phu đâu phải thần thông quảng đại mà chuyện gì cũng biết ? Hơn nữa vấn đề này không thể trả lời đích danh , chỉ trả lời những phần liên quan thôi !
Thiếu niên khẽ dí cây quạt lên trán đăm chiêu , đoạn vứt một thỏi bạc nữa vào cái chậu nhỏ hỏi :
-Bây giờ Bành Tấn Hải , Hồng Lăng Phong ,... ở đâu ?
-Họ chết rồi !
Thiếu niên biến sắc mặt :
-Tiền bối khéo đùa !
-Rồi công tử sẽ rõ ngay thôi !
-Thôi được rồi ! cứ cho là họ đã chết đi , vậy lão tiền bối có thể cho vãn bối biết những cái chết này có liên quan tới Đông Nguyệt Giáo không ?
-Có liên quan !
-Nói như vậy Đông Nguyệt giáo đã trở lại ?
-Đúng vậy !
Thiếu niên gật gật đầu , mỗi lần đặt một câu hỏi chàng đều vứt vào chậu nhỏ một thỏi bạc , Vạn Sự Thông tỏ ra rất hài lòng về việc này . lão đang lim dim mắt suy tưởng thì thiếu niên khai khẩu :
-Xem ra giang hồ lại xuất hiện trường hạo kiếp không gì ngăn cản được !
Vạn Sự Thông lắc đầu :
-Không hẳn !
Thiếu niên chau mày :
- Chẳng phải Đông Nguyệt giáo rất lợi hại sao ? Giờ họ trở lại với lòng căm thù cao vợi thì ai cản được đây ?
Vạn Sự Thông điềm nhiên nói :
-Thượng Quan Thi Vũ !
Trên khuôn mặt anh tuấn của thiếu hiên xuất hiện vài nét khác lạ , chàng trầm ngâm :
-Mười lăm năm trước hắn đã bẻ kiếm quy ẩn thề không can dự chuyện nhân thế nữa , lời nói của kẻ anh hùng há đổi thay được ?
Vạn Sự Thông mặc nhiên không nói gì ! Thiếu niên đăm chiêu một chút , lại hỏi :
-Hiện giờ hắn ở đâu ?
-Điệp Vũ Cốc !
Thiếu niên gật gật đầu , chàng quay người bước ra cửa biểu thị ý đã hết câu hỏi nhưng đi được mấy bước thiếu niên quay lại :
-Năm xưa khi Thượng Quan Thi Vũ huyết tẩy Đông Nguyệt giáo tiền bối có tham gia chăng ?
-Lão phu có lòng nhưng lực bất , vẫn lấy đó làm ân hận !
Thiếu niên mỉm cười đẩy bức rèm mỏng bước ra nói với vào :
-Vậy thì tiền bối có thể yên tâm rồi !
Vạn Sự thông thủy chung không lên tiếng phản đối .
Thiếu niên ra đến cửa Vạn Sự Cư , chàng lên ngựa dong thẳng đến tửu điếm Sương Nghi , bên trong có rất nhiều khách nhân đang bàn luận sôi nổi , những câu chuyện của họ hầu hết đều liên quan đến Đệ Nhất Truyền Kỳ Thượng Quan Thi Vũ trong cuốn Anh Hùng Thập Đại của Vạn Sự Thông , bao nhiêu năm qua thiếu niên đã nghe chán rồi nên chàng không để ý . Chàng bước lên lầu hai , trên này cũng hơn mười đại hán ngồi đối tửu bàn luận , câu chuyện của họ làm khuôn mặt thiếu niên đại biến ...