Phúc Vương phủ, kỳ thật còn không bằng kêu Phúc Vương tứ hợp viện thích hợp hơn, vốn Lưu Uyên còn cho là mình thân là một Vương gia, ít nhất cũng nên có một phủ viện lớn, về phần người hầu thành đôi thật ra cũng không là yêu cầu xa vời, thế nhưng Phúc Vương phủ này kỳ thật là một cái tiểu viện bình dân mà thôi, chỉ có bốn cái tiểu phòng, hơn nữa người hầu cũng chỉ có Châu nhi cùng Phương Vịnh, nếu không phải có Châu nhi ở bên dụng tâm thị hầu, nói không chừng tâm tình Lưu Uyên liền lập tức thất vọng.
Hiện tại đúng là đầu mùa xuân, Lưu Uyên ngồi ở trong thư phòng, nhìn trong tay mấy quyển sách sử Phương Vịnh tìm tới, bên cạnh có Châu nhi cố ý vì hắn chuẩn bị trà hương, đã nhiều ngày Phương Vịnh vì hắn mà tìm tới đại phu, mỗi ngày ngoại trừ uống thuốc Đông y do Châu nhi làm, thì là đọc sách viết chữ.
Kì thật thân thể hắn cũng không có gì không khỏe, bất quá dù sao cũng là bị sét đánh trúng, đành làm bộ làm dáng thôi.
Lưu Uyên đang đọc sử.
Hán triều rơi vào tay Võ Đế, nay đã là đời thứ tư, Võ Đế là một hoàng đế thích chinh phạt, lúc còn nhỏ đã mang binh đi chinh phạt Tây di, khiến cho biên cương bình tĩnh mấy chục năm, mà chiến tranh trong nội bộ Trung Nguyên cũng mấy lần chiếm được thượng phong, bất quá hiện tai Trung Nguyên chỉ là tạm thời bình lặng, muốn trong mười năm thống nhất mảnh đất này, thì đó chỉ là lý luận suông.
Phúc Vương là con thứ chín của Võ Đế, mẫu thân Cố thị vì bệnh mà chết, cho nên Võ Đế cũng chỉ là cấp cho Lưu Uyên cái danh hào Phúc Vương mà thôi, vẫn chưa phải là quan, không ngờ mấy tháng qua mà cũng không được tiến cung, chỉ sợ Võ Đế đã quên là còn có đứa con trai này. Hoàng tử có vận mệnh như vậy, cũng chỉ có một người là Lưu Uyên, chỉ cần không phải Thái tử, có thể an thân bảo mệnh, có thể chết già là xem ra đã là may.
Cả triều đình các đại thần cũng không có ai để ý đến sự tồn tại của vị Vương gia này, thậm chí xe ngựa ngày đó Phương Vịnh đi đón hắn cũng là phải đi mượn tới. Bằng không ngày đó hắn bị đánh ở Phong Hoa Phố, Phương Vịnh ngay cả rắm cũng không dám phóng.
Lưu Uyên cũng không cảm thán cảnh ngộ chính mình thật ra sao, hắn trời sinh là một người có tâm tính bình tĩnh, chuyện nên làm thì cố gắng làm, chuyện không nên làm thì tận lực tránh thoát giữ mạng, và phải có điều thu hoạch mới được, huống chi chính mình thân là Hoàng tử, thân phận như vậy đủ để cho rất nhiều người hâm mộ.
Hai tháng bất tri bất giác đã qua, đúng là thời khắc hạ tới, Lưu Uyên buông quyển “Quốc luận” trong tay, xoay thắt lưng một cái, đoạn thời gian này thật hết sức là mệt mỏi, hắn cơ hồ đem tất cả sách Phương Vịnh đưa tới nhìn qua một lần, trí nhớ hắn vô cùng tốt, đại bộ sách xem qua đều rất nhanh ghi nhớ, nhưng lại có chút chuyên tâm, đọc sách xong hắn đều tự hỏi lại một lần, để làm được từ một suy ra ba.
Lưu Uyên phát hiện một hiện tượng kì quái, lịch sử thời đại này cùng lịch sử mình biết thật không giống nhau, nhất là tại văn học, đây là khác biệt lớn nhất, thời Đường thịnh hành nhất chính là văn tự phú thể(?), nhưng là hiện tại là thời kì Nam Bắc triều chỉ xuất hiện thơ, từ cùng với khúc chưa từng thấy qua, hơn nữa một vài câu kinh điển so với mình biết đã ít lại càng ít, xem ra văn phong chưa kiện toàn a.
Hắn đang thưởng thức cảnh đẹp ở phía trứoc cửa sổ, Châu nhi cầm một đĩa điểm tâm đi vào, ôn nhu nói: “Vương gia, dùng chút điểm tâm đi nào!” “Ngươi cũng ăn đi!” Phúc Vương phủ mặc dù là một cái Vương phủ, nhưng là tiền cũng không nhiều, cho nên cũng không dư dả, Châu nhi cùng với Phương Vịnh đi theo chính mình cũng đã chịu rất nhiều khổ cực rồi. Lưu Uyên đem sách thu lại, liếc mắt nhìn Châu nhi một cái, Châu nhi hôm nay mặc một kiện váy dài màu xanh nhạt, mặt cười như xuân, Lưu Uyên trong lòng cừa động, nói: “Châu nhi, ngươi đi theo ta!”
Hắn đi vào trong viện, tại bồn hoa hái một đóa hoa nhỏ, nhẹ nhàng cài trên đầu Châu nhi, người và hoa cùng tôn lên vẻ đẹp của nhau, thật sự là đẹp không sao tả xiết, Châu nhi tuy rằng trên danh dự là tỳ nữ, nhưng là Lưu Uyên biết nàng sớm muộn gì cũng là người của mình, cho nên cũng không cố ky6 chuyện tình nam nữ, chỉ là dạo này quá mức bận rộn, thường đọc sách đến đêm khuya, tuy có lòng muốn nhận mỹ nữ này nhưng cũng không có đủ lực. (ND: kém thế )
Đương nhiên quan trọng hơn là… Lưu Uyên chính mình cũng không có cái gì kinh nghiệm, vì vẫn còn là một xử nam.thân.
Châu nhi hơi hơi mỉm cười, chứng kiến Lưu Uyên nhìn mình không chuyển mắt, xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu khẽ gọi: “Vương gia…” Lưu Uyên ngón trỏ động đậy, bất quá chứng kiến Phương Vịnh đang đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: “Châu nhi nếu như là nguyện ý, buổi tối hôm nay phục vụ bổn Vương tắm rửa đi nha!” Lưu Uyên không biết Châu nhi cùng với Phúc Vương trước kia đến tột cùng có hay không thân mật qua, nếu là đường đột nói lời quá mức, sẽ làm nàng thất kinh, chẳng bằng uyển chuyển một chút, kỳ thật hiện tại trong lòng hắn cũng trận trận bất an, đến tột cùng Châu nhi có hay không tự nguyện nguyện ý.
Châu nhi thẹn thùng gật gật đầu, Lưu Uyên mừng rỡ trong lòng, nếu không phải cố kỵ bên kia còn có Phương Vịnh, nói không chừng hắn lập tức nhảy dựng lên, vừa nghĩ tới ôm được mỹ nhân, quả thật chuyện cơm nước không còn nghĩ tới, xem ra Châu nhi đối với mình hiển nhiên là hữu tình, bộ dáng xấu hổ kia thật là làm cho người ta động tâm.
Lưu Uyên thoải mái ngồi bên trong thùng tắm, nhắm mắt lại, hưởng thụ tư vị thân thể được thả lỏng.
Châu nhi quần áo khinh sam chậm rãi đi vào, ngồi ở bên cạnh thùng gỗ, hai tay đặt trên đầu vai Lưu Uyên, nhê nhàng xoa bóp vài cái, ôn nhu nói: “Vương gia, thoải mái không?”
Lưu Uyên gật gật đầu, giọng nói Châu nhi tựa hồ có chút run rẩy, xem ra đối với chuyện này cũng không phải phi thường quen thuộc, có lẽ còn chưa bị mở bao cũng không chừng (ND: hắc he hé). Châu nhi nhẹ tay dọc theo đầu vai Lưu Uyên đè xuống, thủ pháp cũng không thuần thục, Lưu Uyên càng thêm khẳng định ý kiến của mình, xem ra chỉ có thể tự mình chủ động mà thôi, nghĩ đến đây hắn liền nói: “Châu nhi sợ có phải hay không!”
Châu nhi định trả lời, Lưu Uyên hai tay đột nhiên bùng lên, lập tức đem nàng kéo vào bên trong thùng gỗ, nhất thời bọt nưóc văng khắp nơi, Châu nhi ưhm một tiếng, đã bị Lưu Uyên ôm vào trong lòng, không khỏi phân trần liền hôn lên cặp môi thơm của mỹ nhân.
Đó quả là một tư vị thực cốt say lòng người, Lưu Uyên vốn không có kinh nghiệm gì, Châu nhi lại là một cô gái chưa hiểu chuyện, bất quá trong lòng Lưu Uyên dục hỏa lan tràn, nhưng lại cảm thấy rất bình tĩnh, cũng không biết mình làm sao có thể bình tĩnh được như vậy, bắt đầu thử nhẹ nhàng tiến vào môi Châu nhi, Châu nhi hơi chống cự một lần, rốt cuộc mở ra cái miệng nhỏ nhắn, mặc cho Lưu Uyên trong hơi thở mùi đàn hương quét qua quét lại trong miệng nàng, cô gái nhỏ này đại khái cũng hưởng thụ tư vị say lòng người này, không ngờ cũng phối hợp phun ra đinh hương.
Rời môi.
Hai người đồng thời hít mãnh liệt vài hơi không khí, lần hôn mới vừa rồi chút nữa làm cho hít thở không thông, Châu nhi duyên dáng gọi to một tiếng, lại đưa môi thơm lên, Lưu Uyên đương nhiên muốn còn khơng được, lập tức lần này so với khi nãy là toàn bộ quang cảnh, Châu nhi nhẹ nhàng khẽ động thân thể trong làn nước, liền làm cho Lưu Uyên dục hỏa lan tràn, nếu không phải hắn còn có thể cố gắng giữ tỉnh táo, nói không chừng sẽ lập tức ập tới, đoạt đi tấm thân xử nữ của Châu nhi.
Lưu Uyên cực lực giữ thanh tỉnh, quan sát phản ứng của mỹ nữ trong lòng, hắn biết chuyện nam nữ kỳ thật trọng yếu nhất là cảm giác của nữ nhân, chỉ có thể làm cho nữ nhân khoái hoạt thì nam nhân mới chân chính là nam nhân, cũng chỉ có nam nhân như vậy mới có thể đạt tới khoái cảm chân chính.
Đại thủ của hắn chậm rãi chu du trên thân thể Châu nhi, lại không có cởi quần áo trên người nàng.
Thân thể lai tách ra, Châu nhi mị nhãn như tơ, bị Lưu Uyên vuốt ve thân thể đến mất hết khí lực, liền ngã vào trong lòng nam nhân.
“Châu nhi!” Lưu Uyên nhẹ giọng nói: “Để Vương gia kiến thức qua thân thể ngươi một lần!”
Châu nhi xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, hai tay lại mất đi khí lực, hơn nữa quần áo lại ướt sũng nước, làm sao có thể dễ dàng cởi được.
Lưu Uyên nhẹ nhàng hôn lên trên môi nàng, sau đó chậm rãi hôn đến mặt nàng, tới lỗ tai, mãi cho đến cổ, hai tay đồng thời nhẹ nhàng mà giúp nàng đem áo khoát rút đi, chỉ còn lại bên trong áo lót màu phấn hồng.
Thân mình Châu nhi trắng noãn như ngọc hiện ra trước mặt Lưu Uyên, tựa như đóa sen làm động lòng người.
Lưu Uyên ôm cả người nàng ra thùng gỗ, ngồi xuống trên cái ghế bên cạnh, lấy một tư thế giao hoan tiêu chuẩn rồi đem Châu nhi toàn thân tê dại tới bên người mình, nhẹ nhàng tách hai chân của nàng ra, tại bên tai của nàng nhỏ giọng nói: “Ta yêu ngươi, Châu nhi!”
Châu nhi làm sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, ngón tay run rẩy cởi bỏ áo lót, hai tòa nhũ phong nhất thời hiện ra trước mặt Lưu Uyên, Lưu Uyên rốt cục không còn giữ tỉnh táo được nữa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên…
Từ sau khi “ăn” Châu nhi xong, Lưu Uyên tựa hồ càng thêm thích ý, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà thôi, trong lòng hắn thật sự là rất bình tĩnh. Đoạn thời gian này, hắn đem toàn bộ thời gian đặt lên việc đọc sách, mỗi khi đọc sách xong thì không sai biệt lắm hắn đều muốn đi ra ngoài, nếu hắn không phải người của thời đại này, đương nhiên cũng không thể giống như Phúc Vương trước kia trốn tránh để giữ mạng. Loạn thế trong đế quốc, dù sao cũng có vị trí của mình.
Ở phía đông nam Đông Đô có một cái tiểu hồ, được xưng là Trung Nguyên đệ nhất thắng cảnh, diện tích mặt hồ ước chừng khoảng vài mẫu, cảnh đẹp ở đây đại bộ phận đều tập trung ở trên mặt hồ. Ở giữa hồ có “Ngự phong quang lộc tự”, “Xuân phong tháp” đều là các quang cảnh nổi tiếng, bởi vậy mỗi khi xuân đến, nơi này du khách đông như nước.
Lưu Uyên mang theo Châu nhi đi lên “Xuân phong tháp”, từ đỉnh tháp thưởng thức toàn bộ quang cảnh mặt hồ quả thật phi thường xinh đẹp, khó trách cổ nhân có nói đến thập đại cảnh hồ (ND: mười hồ đẹp), tại đây nhìn lại, chỉ sợ nói “thập đại” là còn hơi ít.
Lưu Uyên đột nhiên trong lòng ngực dâng lên vạn trượng hào hùng, nói: “Thật sự là giang sơn như thử đa kiêu!”
Châu nhi trí tuệ dị thường, nói: “Vương gia, có phải hay không là muốn làm phú! Muốn hay không Châu nhi thị hầu văn chương!”
Lưu Uyên lắc lắc đầu, chính mình đối với văn phú dốt đặc cán mai, đang lúc muốn xuống tháp, lại chứng kiến tại chỗ nghỉ ngơi của du khách đang nằm một cái bạch y nhân, trong lòng tò mò đi qua xem thử.
Bạch y nhân này khuôn mặt thanh tú, bất quá trên người đầy bụi đất, bộ dáng nhìn cũng không tốt chút nào, Châu nhi nhẹ nhàng tiến lên kêu hắn vài tiếng, hắn cũng không có mở mắt, liền có chút sợ hãi nói: “Vương gia, vị công tử này, chẳng lẽ đã chết sao!”
“Ta xem vị tất như thế, chóp mũi hắn còn có hô hấp, chỉ sợ là đang ngủ thôi!” Lưu Uyên cẩn thận đánh giá một lần, cảm thấy được không cần quấy rầy người ta, nên chuẩn bị rời đi.
Nào biết thư sinh kia xoay nhẹ người, miệng mơ hồ nói không rõ: “Phương Hoa…Ngươi, không cần…rời đi ta…”
Châu nhi hoảng sợ, nguyên lai hắn đang nói mớ.
Xem ra Phương Hoa có lẽ là tình nhân của hắn, đang ở trong mộng mà cũng gọi tên nàng, xem ra trong chuyện này có nguyên nhân sâu xa a, Lưu Uyên cười cười nói: “Nói không chừng là người si tình, chúng ta đi thôi! Đừng kinh động giấc mộng đẹp của người ta!” Bất quá hắn hiện tại khẳng định không có cái gì mộng đẹp, nói không chừng gã kia đang thương tâm muốn chết.
Hai người xuống tháp, dọc theo bờ hồ thưởng thức cảnh sắc, đột nhiên Châu nhi chỉ vào xa xa, nói: “Vương gia, ngươi xem người kia, không phải là vị bạch y nhân khi nãy sao?”
Lưu Uyên hướng theo Châu nhi nhìn tới, quả nhiên là bạch y thư sinh khi nãy, y đang đứng tại bên hồ, tâm thầm kêu không tốt, chẳng lẽ hắn muốn nhảy xuống sông tự vận! (ND: hồ mà, sông đâu? ) Mắt thấy khoảng cách khá xa, cứu viện không kịp, Lưu Uyên vội vảng kêu lên: “Vị bằng hữu kia, có cái chuyện gì gấp gáp, mất mạng rồi không ai bồi thường được đâu!”
Thư sinh thân mình chấn động, hướng bên này nhìn lại.
Lưu Uyên vội vảng mang theo Châu nhi qua tới, nói: “Vị bằng hữu kia, có gì thì ngồi xuống nói chuyện!”
Thư sinh kia thở dài một tiếng, làm như trong lòng có vô vàn khổ sự: “Tiên sinh không cần lo cho ta, ta vạn niệm công tâm, duy chỉ có tìm chết là giải thoát được rồi!” Một cái nữ tử có hể làm cho người ta vạn niệm công tâm, Lư Uyên không biết nên tán thưởng hắn hay châm biếm hắn, đột nhiên cười lạnh nói: “Hảo một cái vạn niệm công tâm! Trên cái thế giới này làm sao còn có cái gì vạn niệm, có một niệm cũng đã phi thường khó được rồi, chẵng lẽ vị bằng hữu này chỉ vì một niệm, đã đem toàn bộ sinh mạng chấm dứt hay sao?”
Thư sinh sửng sốt, làm gì có ai nói chuyện mà hàm nghĩa này cơ chứ.
Lưu Uyên chứng kiến lời nói của mình có chút hiệu quả, vội hỏi: “Phú quý như mây bay, chẵng lẽ vị bằng hữu này vì nghèo tùng mà thất vọng khôn cùng nên muốn chấm dứt tánh mạng!”
Thư sinh lắc lắc đầu, nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, lúc chết đi rồi cũng không mang theo được, ta nào có thấp hèn như vậy chứ!”
Lưu Uyên biết hắn đã bắt đầu hồi tâm, cười nói: “Hay là như vây đi, ai, hỏi thế gian tình là gì, ngươi thật ra chết rất có ý nghĩa! Ta xem ra cái hồ này đủ sâu, bằng hữu ngươi hay là nhảy xuống đi, chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ! Đến lúc đó ta sẽ đem thi thể ngươi lên, sau đó tại chỗ này lập một cái bia kỉ niệm cho hậu nhân chiêm ngưỡng, cũng coi như là một đoàn mỹ sự tài tử giai nhân!” (ND: mỹ sự ah )
Châu nhi khẩn trương lôi kéo vạt áo Lưu Uyên.
Thư sinh thống khổ cúi đầu, qua một lúc lâu mới nói: “Tiên sinh nói rất đúng, phú quý như mây bay, chuyện gì cũng đã qua rồi, ta còn lưu luyến làm gì nữa!”
Lưu Uyên trong lòng quái lạ, thư sinh này thật sự không tầm thường, lòng dạ to lớn, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể thông suốt đạo lý quả thật không đơn giản, thật là một nhân tài, cười nói: “Bằng hữu quả nhiên không phải là một thư sinh ngoan cố, lấy chừng này ý chí của bằng hữu, sau này lo gì không được phong Hầu thành nghiệp, nghèo tắc chỉ lo thân mình, đạt tắc kiêm tế thiên hạ…”
Thư sinh ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên cúi đầu, nói: “Tiên sinh lời tựa châu ngọc, nghèo tắc chỉ lo thân mình, đạt tắc kiêm tế thiên hạ, đệ tử biết sai rồi!”
Lưu Uyên nở nụ cười, xem ra thư sinh này thật có kiến giải, hỏi: “Triều đình hiện tại đang chiêu nạp nhân tài, bằng hữu học thức cao siêu, lại có ý chí như thế, thật có thể đi thử xem!”
Nói xong liền mang Châu nhi rời đi, thư sinh ở phía sau kêu lên: “Tiên sinh có ân cứu mạng, thỉnh lưu lại danh tính, đệ tử nhất định sẽ báo đáp ân tình tiên sinh!”
Lưu Uyên cười nói: “Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại!”
Thư sinh nhìn Lưu Uyên cùng Châu nhi chậm rãi đi xa, thở dài một tiếng, nói: “Kiêm tế thiên hạ, đây là ý chí bậc nào chứ?”