[Đô Thị] Tối Chung Trí Năng - Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm - New: C 265
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
------oo0oo-----
Chương 1: Con tư sinh của Đỗ gia.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Tóm tắt nội dung:
"Đỗ Thừa đây là tiền lương ba ngày của cậu, cậu ngày mai không cần đến đây nữa”.
Ba ngày, lại là ba ngày, nhìn ông chủ quán ăn sáng đưa cho mình tờ trăm đồng, Đỗ Thừa trên mặt chỉ là lộ ra một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, vui vẻ cũng không có hỏi vì sao tiếp nhận tiền rồi chân thấp chân cao đi ra khỏi cửa hàng.
Đỗ Thừa tại một hồi trong tai nạn xe cộ vốn là có thể chữa khỏi, nhưng mà bởi vì không kiếm ra nổi phí trị liệu cho nên mới để lâu trở thành người què bị mọi người xem thường.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng, Đỗ Thừa liền nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đứng phía trước quán.
Một thanh niên tà tà dựa vào cửa xe thể thao, trong tay đùa bỡn một cái bật lửa màu vàng mười phần tinh sảo, hai mắt đang nhằm vào trên người Đỗ Thừa từ trong cửa hàng đi ra.
Người nam này tuổi cũng không lớn, chỉ chừng hai mốt, hai hai tuổi, tướng mạo anh tuấn dáng người cao ráo, ăn mặc một bộ vest đúng điệu hiển thị rõ khí chất quý công tử nhà giàu có, đặc biệt trong thần sắc có sự ngạo mạn nhàn nhạt làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng.
"Làm sao vậy, Đỗ gia tứ thiếu gia ta lại là thứ vô dụng, chỉ biết làm mất mặt Đỗ gia chúng ta”.
Nhìn thấy Đỗ Thừa đi ra thanh niên cười nhẹ nói, chỉ là trong nụ cười lại nhiều hơn một ít ngạo mạn cùng một ít khinh miệt lạnh lùng.
Đỗ Thừa cũng không để ý gì tới thanh niên này cười nhạo, mà trực tiếp từ bên cạnh đi qua, thần sắc lạnh nhạt giống như là nhìn thấy người xa lạ vậy.
"Đây là cái thái độ gì, ngươi không được quên ta là tam ca của ngươi” Thanh niên thấy Đỗ Thừa không để ý tới hắn cũng không tức giận chỉ là nụ cười trên mặt tán đi, giọng điệu trở nên lạnh đi rất nhiều.
Đỗ Thừa vẫn không có để ý tới hắn, thần sắc lạnh nhạt cũng không có nửa phần biến hóa, chân thấp chân cao từ đầu đường hướng về phía trường học đi đến.
Đỗ Thừa mặc trên người là áo sơmi cùng quần jean rất bình thường, quần jean đã giặt đến bạc đi, trên chân mang là một đôi giảy ba, bốn mươi đồng mua ở sạp lề đường, quần áo trên người cộng lại giá tiền chỉ sợ mua không được một ít vải y phục trên người thanh niên kia.
Bất quá chính như người thanh niên kia nói, hai người thật đúng là huynh đệ.
Người thanh niên kia tên gọi là Đỗ Vân Long, trong người thừa kế đời thứ ba tại gia tộc Đỗ thị đứng hàng thứ ba.
Đỗ thị gia tộc tại thành phố F rất có quyền thế, từ ba mươi năm trước tích đến hiện tại, gia tộc Đỗ thị tại ba năm trước đây cũng đã bước chân vào hàng ngũ nhà giàu tài sản đã ngoài ba trăm triệu.
Đỗ Thừa cùng Đỗ Vân Long tuổi cũng chỉ nhỏ hơn ba tháng.
Bình thường hoài thai là mười tháng, sống chết muốn sinh đứa thứ hai mà nói hẳn đều là sự tình một năm sau. Theo như bình thường mà nói nếu như Đỗ Thừa so với Đỗ Vân Long nhỏ hơn mà nói, ít nhất cũng phải nhỏ hơn một tuổi, mà không phải ba tháng.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Đỗ Thừa là con tư sinh.
Một con tư sinh mặc dù có danh phận nhưng lại không có bất kỳ quyền kế thừa nào, lại muốn gia tộc Đỗ thị thừa nhận, cũng bị vứt bỏ mặc kệ.
"Làm sao vậy, Đỗ Thừa ngươi biến câm điếc sao? Ngươi cũng không nên cho rằng là ta là cho ngươi bị đuổi, ngươi là người gia tộc Đỗ thị làm sao có khả năng ở tại loại địa phương rách nát này làm công. Nếu để cho người khác biết mà nói, gia tộc Đỗ thị chúng ta đây chẳng phải là rất mất mặt sao”.
Đỗ Vân Long tựa như cũng không có buông tha ý tứ chế ngạo Đỗ Thừa, xe ferrari cứ như vậy chậm rãi mở ra thanh âm động lực trầm thấp, ở trong tai mọi người thì cũng thấy bình thường, nhưng mà nghe vào trong tai Đỗ Thừa lại vô cùng chói tai.
Nhìn về học viện Phủ Thiên phía trước còn chưa tới năm mươi thước, Đỗ Thừa sau khi nghĩ nghĩ vẫn dừng bước lại lạnh lùng hướng về phía Đỗ Vân Long nói: "Ngươi chơi đủ chưa?”
Có lẽ là trời sinh tương khắc, Đỗ Vân Long từ nhỏ đã thích cùng Đỗ Thừa đối đầu, ở trên sự tình gì Đỗ Vân Long cho tới bây giờ cũng sẽ không để cho Đỗ Thừa như ý, coi như là Đỗ Thừa đi làm công, Đỗ Vân Long cũng sẽ đi phá hư.
Đỗ Thừa thân thể có tàn tật phương diện đi tìm việc vặt nguyên vốn là mười phần không dễ dàng, nhưng mà mỗi lần tìm được công việc đều bị Đỗ Vân Long phá hư, trong thời gian bắt đầu từ cao trung cho tới bây giờ hơn bốn năm, không có một công việc gì mà Đỗ Thừa có thể làm quá ba ngày.
Vào lúc ban đầu Đỗ Thừa còn có thể tức giận, nhưng hiện tại Đỗ Thừa lựa chọn trầm mặc, bởi vì Đỗ Thừa hiểu rằng cái này đều là uổng phí khí lực. Hắn lúc này sở dĩ mở miệng chỉ là không muốn đẻ cho Đỗ Vân Long sau khi tới trường học còn làm phiền hắn, bởi vì hai người cũng học chung một trường.
"Ta tại sao phải chơi đùa?” Đỗ Vân Long dẫm phanh lại mười phần ngạo mạn nói: "Ngươi phải nhớ kỹ ngươi họ Đỗ, ngươi là người Đỗ gia, ngươi có thể chết đói nhưng mà ngươi không thể làm mất mặt Đỗ gia”.
"Yên tâm ngươi không nói ra cũng không có ai biết ta là người Đỗ gia, cũng sẽ không có người tin tưởng ta là người Đỗ gia” Cái danh hiệu này ở trong mắt Đỗ Thừa căn bản là ngay cả *** chó cũng không bằng, càng sẽ không lấy làm ngạo mạn.
Sau khi nói xong, Đỗ Thừa một lần nữa cất bước hướng về phía cửa học viện Phủ Thiên đi đến.
Đỗ Vân Long lạnh lùng cười nói: "Có ngon thì ngươi không cần hướng về phía Đỗ gia cầm một phân tiền đi!”
Nghe được Đỗ Vân Long nói như vậy, Đỗ Thừa thân thể rất rõ ràng chấn động. Đỗ Vân Long nói không sai, hắn xác thực không có cách nào không đi về phía Đỗ gia đòi tiền, bất quá Đỗ Thừa cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc, chỉ là yên lặng hướng về phía học viện đi đến.
Thấy Đỗ Thừa như thế, Đỗ Vân Long tựa như cũng cảm giác có chút vô vị, tăng lớn chân ga tại tiếng động cơ ầm ầm phóng tới học viện Phủ Thiên.
Đỗ Thừa khập khiễng theo ở phía sau làm cho người ta có một loại cảm giác chênh lệch rất mạnh tựa như mặt sông với mặt biển vậy.
***
Làm người không phải ăn cơm lớn lên thì chính là chịu thiệt mà lớn lên.
Đỗ Thừa tuy chỉ có hai mươi tuổi nhưng mà thân phận một con tư sinh hơn nữa thân phận một người tàn tật khiến cho Đỗ Thừa từ nhỏ đã thể nghiệm rất nhiều thống khổ người thường không thể biết được, cũng làm cho tâm trí của Đỗ Thừa so với bạn cùng lứa tuổi cũng trưởng thành sớm một ít.
Những cũng may là ông trời khi cướp đi của ngươi cái gì đó, thì cũng co thể tặng lại ngươi cái gì đó xem như là đền bù tổn thất. Đỗ Thừa tuy thân có tàn tật, nhưng mà đầu óc của Đỗ Thừa lại mười phần thông minh.
Đỗ Thừa thành tích học tập một mực rất tốt, bắt đầu từ khi học trung học đã một mực nhận học bổng cao nhất. Điểm này cũng là điểm mà Đỗ Vân Long mười phần đố kỵ. Đỗ Vân Long làm hậu đại Đỗ gia trời sinh đã có một cái đầu óc tinh minh, nhưng mà vô luận là phương diện thành tích hay học bổng thủy chung đều bị Đỗ Thừa áp qua một cái đầu.
Là một nơi có được đội ngũ giáo sư đứng đầu cả nước như học viện Phủ Thiên, thì học bổng học viện cũng rất cao, cũng như vậy học phí học viện Phủ Thiên cũng cao đến kinh người. Đỗ Thừa nhận được học bổng trên cơ bản toàn bộ đều dùng tại học phí, còn lại một chút thì dùng để suy trì sinh kế cũng là rất khó khăn.
Đỗ Thừa học là khoa máy tính cùng hệ kỹ thuật cách cửa lớn học viện cũng không xa, từ cửa chính học viện Phủ Thiên đi vào, Đỗ Thừa xuyên qua con đường hai bên trồng cây Ngọc Lan trong học viện chỉ dùng không đến năm phút đồng hồ đã đi tới khu lầu dành cho khoa máy tính cùng hệ kỹ thuật.
Xe ferrari của Đỗ Vân Long đứng ở bãi đỗ xe phía dưới tòa nhà, nhưng Đỗ Vân Long không có đi lên lầu, bất quá Đỗ Vân Long cũng không phải đang đợi Đỗ Thừa, mà là cùng một nữ sinh nói chuyện với nhau.
Nữ sinh có mái tóc rất đẹp để xõa trên hai vai, đôi mắt thanh tịnh sáng ngời có đôi lông mi thật dài có chút rung động, đôi môi hơi mỏng như hoa hồng cùng khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn không tỳ vết như một búp bê được điêu khắc một cách tinh tế vậy.
Một thân váy dài trắng càng phụ trợ dáng người thon dài của nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thanh thuần, bất quá nữ sinh làm cho người ta nhớ kỹ nhất vẫn là nụ cười của nàng.
Nữ sinh có nụ cười rất rất ngọt ngòa rất tinh khiết giống như là thiên sứ vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp thẩm thấu tận trong lòng.
"Đỗ Thừa cậu đến rồi, mình đang tìm cậu”.
Nhìn thấy Đỗ Thừa đi tới, nữ sinh mỉm cười hướng về phía Đỗ Thừa lên tiếng chào hỏi.
Mà Đỗ Vân Long thì thuận thế dựa vào chiếc ferrari đầu hơi chút ngước lên, tuy làm cho người ta có một loại cảm giác ngạo mạn, nhưng càng thêm phần tiêu sái cùng quý khí.
Trong tay hắn không biết khi nào thì nhiều hơn một tấm thiệp mời màu hồng.
Bởi vì Đỗ Vân Long xuất hiện, hơn nữa vì việc bị sa thải sắc mặt Đỗ Thừa nguyên bản có vẻ mười phần lạnh lùng, bất quá khi nhìn thấy nụ cười ấm ám như gió xuân của nữ sinh thì lạnh lùng trên mặt Đỗ Thừa trong lúc bất tri bất giác đã bắt đầu chậm rãi hòa tan.
"Cố Tư Hân có chuyện gì không?” Nhìn nữ sinh Đỗ Thừa có chút khó hiểu hỏi.
Cố Tư Hân khoa máy tính cùng hệ kỹ thuật hầu như có thể nói là thiên sứ trong mắt nam sinh cả hệ máy tính, nụ cười của nàng cũng được âm thầm xưng là nụ cười thiên sứ. Nam sinh thầm mến nàng hợp lại cũng có thể đem cả học viện Phủ Thiên quấn quanh một vòng.
"Cái này cho cậu”.
Cố Tư Hân từ nàng trong túi của nàng lấy ra một tấm thiệp mời màu hồng hướng về phía Đỗ Thừa ngọt ngào cười nói: "Ngày bảy tháng sau là sinh nhật của mình, trong nhà mình tổ chức một yến hội nho nhỏ, hy vọng cậu đến lúc đó có thể tới tham gia”.
Tại lúc Cố Tư Hân nói chuyện Đỗ Vân Long ở bên cạnh hướng về phía Đỗ Thừa khoát khoát thiệp mời trong tay, vẻ mặt xem thường
Đỗ Thừa đối với động tác Đỗ Vân Long hoàn toàn không để ý tới, nhưng mà hắn cũng không có tiếp nhận thiệp mời trong tay Cố Tư Hân mà là cự tuyệt nói: "Mình có khả năng không có thời gian đi tham gia, thực xin lỗi”.
Cố Tư Hân tựa như cho tới bây giờ đều không có bị người khác cự tuyệt qua, trên mặt rất rõ ràng sửng sờ một chút.
"Đồ nhát gan, mặt mũi người Đỗ gia ta chỉ sợ là đã bị ngươi làm cho mất hết” Đỗ Vân Long tựa như đã sớm biết Đỗ Thừa sẽ nói như vậy, mười phần khinh thường nói.
Đỗ Thừa hiểu rằng Đỗ Vân Long chỉ ra là loại tiệc rượu này cuối cùng đều diễn biến thành dành cho một ít kẻ có tiền đến khoe khoang. Nơi đó Đỗ Thừa hắn xác thực không có tư cách đi tham gia.
"Đỗ Vân Long cậu nói bậy bạ gì đó?” Cố Tư Hân cũng nghe thấy lời nói của Đỗ Vân Long, trên mặt cũng có vài phần tức giận.
Đỗ Vân Long điềm nhiên như không, khoát tay áo không có nói cái gì nữa.
"Đỗ Thừa cậu không cần nghĩ đến những gì người khác nói, mình hy vọng cậu đến lúc đó có thể tới tham gia được không” Xoay người lại, Cố Tư Hân một lần nữa hướng về phía Đỗ Thừa nói, nụ cười trên mặt tuy bởi vì lời nói Đỗ Vân Long mà biến mất không thấy, nhưng mà bên trong đôi mắt sáng ngời thanh tịnh của Cố Tư Hân lại tràn ngập chân thành.
"Cố Tư Hân mình thật không có thời gian, sau này hãy nói”.
Đỗ Thừa trong lòng có chút áy náy lên tiếng, sau đó cũng không đợi Cố Tư Hân nói thêm cái gì trực tiếp từ bên cạnh nàng đi qua, hướng về phía trong đại lâu đi đến.
"Tư Hân, loại người này không cần quản đến hắn, đến lúc đó mình sẽ tặng cho bạn một món quà sinh nhật rất đẹp, mình nghĩ bạn nhất định sẽ yêu mến” Nhìn Cố Tư Hân một lần nữa sửng sờ ở bên kia, Đỗ Vân Long trong ánh mắt rất rõ ràng lóe lên một tia ghen ghét, vội vàng an ủi hơn nữa vươn tay ra muốn thuận thế đưa tay khoát lên đôi vai mỏng mảnh như không xương của Cố Tư Hân.
Cố Tư Hân tựa như cũng không thích động tác thân cận như vậy của Đỗ Vân Long, dời một bước về phía bên cạnh vừa vặn tránh đi cánh tay Đỗ Vân Long đưa qua đến, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn cậu, mình phải lên lớp”.
Sau khi nói xong Cố Tư Hân cũng hướng về phía căn lầu mà đi đến.
Bị Cố Tư Hân tránh đi, Đỗ Vân Long sắc mặt rõ ràng có chút không chịu được, chờ bóng dáng Cố Tư Hân biến mất ở sau cửa, lúc này mới phẫn nộ nói: "Giả bộ thanh thuần, chờ khi tao đem mày đặt ở trên giường, xem mày còn giả bộ như thế nào nữa”.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
|