Vừa mới đi vào trong sân Miêu gia, lão quản gia được hạ nhân báo trước đứng chờ nghênh đón từ bao giờ, thấy bên người Dương Thiên Sở còn có thể một tuyệt sắc mỹ nhân, toàn thân y phục đều thuần một màu trắng, trên cổ còn quấn một chiếc khăn choàng bằng lông chồn trắng muốt, cao quý nhưng không dung tục. Trong lòng có chút thắc mắc, nhưng không dám hỏi thân phận, chỉ theo đúng lễ nghi đón hai ngươi vào bên trong.
Dương Thiên Sở thấy bên trong nhà rất yên tĩnh, thậm chí không thấy một hạ nhân nào cả, nghĩ giờ đã là giữa trưa rồi, không lẽ còn ngủ tới tận giờ này, vì vậy hỏi:
- Lão quản gia, có phải là tới không đúng lúc rồi không?
Lão quản gia vội vàng đáp:
- Tống sư gia nói gì thế, ngài đến lúc nào Miêu gia cũng hoan nghênh làm gì có chuyện không đúng lúc.
Dương Thiên Sở lúc này mới nói nguyên nhân tới đây:
- Ngày hôm qua tam phu nhân có mời ta đưa nương tử của mình đến để Miêu lão gia xem sức khỏe, bốc mấy thang thuốc an thái. Nếu lúc này không tiện lần sau ta tới là được.
Lão quản gia vừa nghe nguyên mỹ nhân bên cạnh Dương Thiên Sở là là phu nhân của hắn, trong lòng không khỏi hâm mộ, chẳng ngờ một vị sư gia nho nhỏ lại có được diễm phúc nhường này.
Lão quản gia có chút không tự nhiên nói:
- Mọi người đều ở nhà cả, nhưng đã tới viện tử của nhị phu nhân rồi, chắc là vì tối qua… nhị phu nhân bị chút phong hàn, hôm nay vốn chuẩn bị đi rồi, không ngờ bệnh lại nặng thêm. Cứ sốt cao nói mớ suốt, lão phu nhân và đại phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân đều đến thăm. Ngay cả tiểu thiếu gia cũng không tới tư thục đọc sách nữa.
Dương Thiên Sở vừa nghe biết là phán đoán của Tả Giai Âm đã đúng rồi, vì vậy nói:
- Vậy chúng ta có thể đi thăm nhị phu nhân không?
Lão quản gia không dám quyết, chỉ nói:
- Mời sư gia và phu nhân đợi một chút, lão đi thôgn báo một tiếng, rồi lập tức trở lại.
Nói xong bước nhanh rời đi.
Lão quan gia vừa quay đi, Dương Thiên Sở nắm tay Tả Giai Âm lo lắng hỏi:
- Vừa rồi xe ngựa đi hơi nhanh, có làm kinh động tới đại tiểu thư của chúng ta không?
Tả Giai Âm cười khổ không thôi, vốn nàng tưởng Dương Thiên Sở chỉ ý tử nói thích con gái, để lỡ sau này nàng không sinh được con trai cũng không phải buồn. Nào ngờ hắn thích con gái thật, suốt cả đường đi chỉ thao thao nói sẽ dạy dỗ đại tiểu thư của mình thế nào, thậm chí còn tính chuyện cưới gả sau này luôn, làm nàng khóc cười không xong, sư phụ nàng đã đã tính được nàng sẽ sinh con trai, lúc đó nàng và Hạ Phượng Nghi đều vui mừng vô cùng vì có người nối dõi cho Dương gia, sư phụ nàng đã nói thì chắc chắc không sai. Nhưng giờ thì Dương Thiên Sở làm cho nàng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Tả Giai Âm rụt tay lại, chỉ bừa một căn lầu hỏi tránh đi:
- Hai đứa bé kia chết ở đó sao?
Dương Thiên Sở quả nhiên bị lừa, chỉ căn lầu của tứ phu nhân nói:
- Không là ở căn lầu kia, đó cũng là nơi ở của tứ phu nhân.
Nói tới đây thờ dài:
- Hung thủ không để lại cho ta bất kỳ một dấu vết nào cả, nên hiện giờ ta chỉ đành quan sát tìm hiểu các mối quan hệ trong Miêu gia từ đó điều tra ngược lại thôi.
Tả Giai Âm quan sát căn lầu một chút rồi hỏi:
- Hai đứa bé đó không có hiện tượng trúng độc?
Dương Thiên Sở hiểu Tả Giai Âm muốn nói gì, nàng nghi hung thủ hại hai đứa bé và nhị phu nhân là một, đáp:
- Ta và lão ngỗ tác đã kiểm tra kỹ, hai đứa bé tội nghiệp đó đơn giản bị người ta treo cổ lên xà nhà mà chết.
Tả Giai Âm trầm ngâm:
- Kỳ thực với hai đứa bé như vậy chỉ cần một lượng thuốc cực nhỏ thấm lên khăn tay chẳng hạn, rồi áp lên mặt đủ làm hại chúng rồi, như vậy hiện tượng trúng độc cũng không biểu hiện ra ngoài được.
Dương Thiên Sở gật đầu, hắn cũng nghĩ tới điều này, chính vì vậy mà dù bên dưới có nha hoàn trông, lại có gia đinh canh phòng, nhưng không ai nghe tiếng hai đứa bé khóc. Tiếc là thời đại này không cho phép hắn giải phẫu tử thi, nếu không dù lượng chất độc nhỏ nhất cũng để lại dấu hiệu trong cơ thể.
Hai người đang nói chuyện, từ xa xa đã thấy tam phu nhân bước nhanh tới, Tả Giai Âm nhỏ giọng hỏi:
- Nữ nhân này chắc là tam phu nhân Tiểu Tiểu rồi.
Dương Thiên Sở tròn mắt ngạc nhiên:
- Làm sao mà nàng biết được?
Tả Giai Âm không trả lời hẳn, chỉ tủm tỉm cười, trong lúc này tam phu nhân đã tới trước mặt rồi.
Tam phu nhân nhìn thấy Tả Giai Âm vôi tay đặt lên eo, nhùn mình thi lễ:
- Dân nữ Miêu gia thị Tiểu Tiểu ra mắt Thiên Sư, chúc thiên sư vạn phúc. Trong nhà gần đây nhiều việc, Tiểu Tiểu không thể nghênh đón từ xa, mong Thiên Sư không trách.
Tả Giai Âm đưa tay ra làm động tác đỡ hờ tam phu nhân đứng dậy, mỉm cười nói:
- Phu nhân đã gặp ta trước đây rồi?
Tam phu nhân cung kính đáp:
- Tiêu tiểu có lần tới Tri Vị Quan, nên đã may mắn được diện kiến phong thái của Thiên Sư.
Dương Thiên Sở hỏi:
- Nếu vậy hẳn trong Miêu gia cũng còn người khác nhận ra được phu nhân của ta?
Tam phu nhân trả lời:
- Đại nhân yên tâm, chắc là không đâu, lão gia bận rộn chuyện ở hiệu thuốc, đại phu nhân không bước ra khỏi nhà, nhị phu nhân quản gia nên trước đây ít khi đi đâu, tứ phu nhân mới tới lại hay ốm bệnh.
Dương Thiên Sở gật đầu, hắn cũng không lo bị người khác nhận ra chỉ có điều nếu bị nhận ra rồi hắn sẽ khó làm việc hơn mà thôi.
Tam phu nhân đưa tay làm động tác mời:
- Mời đại nhân và Thiên Sư, lão gia và hai vị phu nhân đều đang ở trong phòng nhị phu nhân đợi mọi người.
Nói xong tự mình đi trước dẫn đường, Tả Giai Âm nhìn theo bong lưng tam phu nhân nói khẽ với Dương Thiên Sở:
- Vị tam phu nhân này tâm tư không tầm thường đâu, tiếc là Phượng Nghi muội muội không có ở đây, nếu không ở trước mặt muội ấy, bất kể người ta đeo chiếc mặt nạ nào lên mặt đều sẽ bị muội ấy vạch trần.
Dương Thiên Sở gật đầu, Hạ Phượng Nghi ghê ghớm thế nào hắn lĩnh giáo rồi, nhiều lúc thật không nhìn ra đó chỉ mới là cô gái chưa đầy hai mươi tuổi. Ai cũng nói người thời hiện đại phát triển sớm, thành thục sớm, nhưng đó chỉ xét trên thân xác và dục vọng thôi, chứ nhìn Hạ Phượng Nghi sẽ biết thế nào là thành thục thật sự.
Miêu Nhu cứ như không nghe thấy Miêu Triết nói gì, hai tay nắm chặt lấy bàn tay nóng như lửa của nhị phu nhân, mắt mở tròn mà nhìn mẹ mình, nước mắt như từng hạt châu long lanh không ngừng lăng lẽ chảy dọc hai gò mà cao cao, miệng liên tục lầm bẩm gì đó không ai nghe thấy.
Lúc này tam phu nhân đi vào phòng thông báo:
- Tống sư gia và phu nhân đã tới.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa, Tả Giai Âm một thân váy dài liền thân trắng muốt nổi bật vóc dáng thướt của nàng, bước chân khoan thai, giải lụa trắng phất phơ trong gió tuyết, chiếc khăn choàng cao quý cùng khuôn mặt điềm đạm ung dung như tiên nữ đi trong tuyết, lại phát ra phong vị của nữ nhân thành thục, làm người khác nhìn vào vừa mê đấm lại mất hết tự tin, tới cả tứ phu nhân cũng bị nàng làm ngẩn ra. Chỉ có Miêu Nhu hướng ánh mắt về phìa Dương Thiên Sở ánh lên vẻ vui mừng trông đợi.
Miêu Triết cũng trấn động trong lòng, thầm nghĩ nếu mình trẻ hơn mười tuổi nữa, lúc khí huyết phương cương nhất định không kìm chế nổi ồi, không biết tiểu thư nhà ai mà lại chịu gả cho tên sư gia này làm tiểu thiếp, nhìn dáng cao hông nở nhất định sẽ sinh hài tử tốt, nếu chẳng phải nàng đã hoài thi thì biết đâu ta có thể….Nghĩ thì nghĩ thế nhưng không chậm chễ chút đi tới trước mặt Dương Thiên Sở và Tả Giai Âm thi lễ:
- Miêu mỗ không đón tiếp sư gia và phu nhân từ xa được thật là thất lễ.
Suy nghĩ của Miêu Triết vào thời đó là hoàn toàn bình thường, các đại hộ nhân gia trao đổi tỳ thiếp như đổi hàng vậy, nếu không có chút bối cảnh sau lưng thì số phận chẳng khác gì kỹ nữ, vì thế càng phải tranh chấp quyết liệt để giữ lấy đại vị của mình.
Dương Thiên Sở áy này nói:
- Nếu chúng tôi sớm biết trong nhà có chuyện đã không tới quấy rầy mọi người. Vừa rồi định trở về, nhưng nghe lão quản gia nói nhị phu nhân bệnh trở nặng, vì thế mới lo lắng tới thăm.
Miêu Triết nói:
- Tống sư gia gần đây vì chuyện của Miêu gia mà vất vả, Miêu mỗ còn không biết cảm tạ thế nào, sao có chuyện quấy nhiễu được.
Nõi xong mời hai người ngồi xuống ghế mà nha hoàn vừa mang lên.
Nhưng Dương Thiên Sở không ngồi, mà dẫn Tả Giai Âm tới trước giường nhị phu nhân, Miêu Nhu liền tránh ra một bên chẳng nói chẳng rằng, chỉ quay đầu sang nhìn Dương Thiên Sở một cái, coi như đã là chào hỏi.
Tả Giai Âm ngồi xuống giường, nắm tay nhị phu nhân, Dương Thiên Sở quan tâm hòi thăm tình hình của nhị phu nhân, cũng là để Tả Giai Âm có thêm thời gian xem xét tình hình của nhị phu nhân.
Dương Thiên Sở lúc này chẳng biết an ủi làm sao, chỉ khẽ khẽ vỗ vai Miêu Hiển động viên. Tứ phu nhân thì vừa nghe đã tức thì bật khóc rồi, hai nha hoàn thiếp thân của nhị phu nhân đứng ở sau giường cũng len lén lau nước mắt. Ngược lại Miêu Nhu lúc này không khóc nữa, mặt càng thêm kiên định rắn ròi.
Lúc này nhị phu nhân đột nhiên có dấu hiệu như sắp tỉnh lại, mí mắt khẽ giật giật như muốn mở ra. Miêu Triết vội đi ngay tới, Tả Giai Âm liền đứng dậy tránh qua một bên.
Nhị phu nhân tỉnh lại thật, nhưng chỉ nhìn Miêu Triết một cái, trong chớp mắt đó tưởng chừng gửi gắm biết bao yêu thương, oán hận, trách móc, tuyệt vọng. Rồi sau đó chuyển ánh mắt sang hướng khác, nhìn hai đưa con của mình, mỉm cười. Miêu Nhu nắm chặt lấy tay nhị phu nhân, nước mắt lại lần nữa trào ra như thác đổ, nhưng không bật ra một tiếng khóc nào.
Nhị phu nhân lần lượt nhìn thật sâu vào hai đứa con của mình, sau một hồi nổ lực cuối cùng cất giọng yếu ớt nhưng rất rõ ràng:
- Nhu Nhi, mẹ giao Hiển Nhi cho con đó, tương lai Hiển Nhi sau này phải nhờ cả vào con rồi.
Miêu Nhu tự nhiên hiểu ý của nhị phu nhân, chắc chắn gật đầu, nghẹn ngào nói:
- Mẹ cứ yên tâm!
Nhị phu nhân lại nhìn nhi tử mới mười tuổi của mình, gắng sức nở một nụ cười, nhưng lần này nàng thất bại, môi đã nhích lên nhưng run rẩy hồi lâu chẳng thể biến thành nụ cười. Đổi lại nước mắt lại tuôn ra không ngừng.
Miêu Hiển nhìn mẹ, vẫn không hề chảy nước mặt, giọng rắn rỏi nói:
- Mẹ à, mẹ yên tâm đi. Hiển Nhi của mẹ đã bao giờ làm mẹ phải mất mặt chưa?
Nhị phu nhân nghe Miêu Hiển nói như vậy khuôn mặt dãn ra, tựa như được an ủi rất nhiều. Lúc này nhìn thấy Dương Thiên Sở ngồi bên cạnh Miêu Nhu và Miêu Hiển, ánh mắt liền trở nên hết sức phức tạp, miệng lại cố gắng nhích động như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra được.
Dương Thiên Sở biết lúc này không thích hợp để nói điều gì, vì vậy chỉ dung ánh mắt đáp lại nhị phu nhân, kín đáo gật đầu, tỏ ý đã hiểu nhị phu nhân muốn nói gì rồi.
Miêu Triết cất giọng hỏi:
- Linh Nhi, nàng đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?
Nhị phu nhân lúc này nhìn Miêu Triết đã hoàn toàn lãnh đạm, cứ như người chưa từng quen biết, nói nhỏ như sợi tơ:
- Thiếp chỉ cầu lão gia cho Nhu Nhi đưa Hiển Nhi đi, đây à yêu cầu duy nhất trong suốt hai mươi năm thiếp ở Miêu gia.
Miêu Triết lắc đầu:
- Nàng xem nàng nói gì kia, ta cũng là cha của Hiển Nhi đương nhiên sẽ chăm lo cho nó rồi . Hơn nữa Hiển Nhi hiện giờ là người kế thừa duy nhất của Miêu gia, nó làm sao có thể đi cùng với Nhu Nhi được.
Đại phu nhân ngồi ở bên lạnh lùng nói:
- Nhu Nhi muốn đi chúng ta không quản, người xưa nói rất đúng, cô nương gả cho người như bát nước hất đi rồi, Nhi Nhi giờ là người nhà người ta, chúng ta muốn quản cũng chẳng được. Nhưng Hiển Nhi giờ là nam đinh duy nhất của Miêu gia, để Nhu Nhi mang đi không phải làm người ta ở đằng sau lưng chửi Miêu gia chúng ta không biết ăn ở, chê cười chúng ta tuyệt tự tuyệt tôn hay sao?
Miêu Nhu nghe đại phu nhân nói như thế, không kìm được, nói như quát:
- Nếu bà biết tích đức hành thiện, thì Miêu gia chúng ta giờ đâu chỉ còn đệ đệ của ta là nam đinh duy nhất.
Miêu Triết quát:
- Nhu Nhi đủ rồi! Không được vô phép, phải có trên có dưới. Nếu không phải mẹ con đang thế này, nếu không phải phu thê Tống sư gia đang ở đây ta nhất định phải lấy gia pháp ra dạy dỗ con.
Đại phu nhân lần này không hề nổi giận, chỉ hừ một tiếng đứng dậy nói:
- Chuyện ta đã quyết thì ai nói cũng vô dụng. Ta thật muốn xem xem ngươi có cách nào mang được Hiển Nhi qua được đại môn của Miêu gia.
Nói xong phất tay đi khỏi phòng.
Nhị phu nhân thấy thế, muốn nói cái gì, nhưng là đã không còn sức lực nữa rồi, chỉ có nước mắt ào ào tuôn chảy.
Tứ phu nhân thấy đại phu nhân đã đi rồi cũng đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng nghĩ thế nào lại do dự đi tới bên Miêu Nhu, nhỏ giọng nói:
- Con dại quá, lần sau đừng có cự lại đại phu nhân nữa. Cánh tay có khỏe sao chống lại cẳng chân, con làm sao có thể đưa Hiển Nhi đi được. Nếu con tin tưởng hãy giao Hiển Nhi cho ta, ta sẽ cố hết sức mình.
Miêu Nhu chẳng ngờ trước nay nàng không bao giờ để con người cướp vị trí của mẹ nàng để vào mắt, tới lúc này lại nói một câu đầy nhân tình như thế, trong lòng có chút cảm động nhưng không nói gì, bởi nàng không nhận ra tứ phu nhân thật lòng hay không. Có điều nghĩ tới hoàn cảnh của Miêu gia lúc này, nàng muốn mang đệ đệ đi là không thể nữa rồi, nếu đệ đệ phải ở lại nàng không thể đắc tội với người khác, nhưng tứ phu nhân lại là người cùng tộc với đại phu nhân, nên nàng chỉ có thể nói:
- Đa tạ tứ nương quan tâm, nếu người muốn giúp chung con, xin cầu cho cha tha cho đệ đệ, để con đưa nó rời khỏi cái nhà này.
Tứ phu nhân hết nhìn Miêu Triết lại Nhìn Miêu Nhu, mặt đầy vẻ khó xử và khổ sở, cuối cùng không nói gì, thở dài một tiếng bỏ đi.