Hai bạch y nữ tử , người lớn tuổi hơn, song mi khuất sau tóc mai, trên lưng đeo một thanh liên sao đoản kiếm (đoản kiếm liền vỏ), tuy rằng vẻ mặt nói chuyện với Lâm Tiểu Liên ôn hòa, nhưng trên người lại tán ra một cỗ uy thế, làm cho mấy gã lưu manh hán tử, không dám tùy tiện đến gần. Người trẻ hơn, mặt mang theo vẻ uể oải chán nản, thế nhưng thi thoảng song mục đảo qua, nhãn thần lại rực sáng rất khó tả. Tiêu Phi chỉ liếc mắt nhìn qua, thì trái tim đã run lên, chỉ cảm thấy chẳng khác gì ngắm sao giữa đêm khuya.
Vốn dĩ Tiêu Phi không muốn tiếp cận hai nữ tử này, bất quá nó nghĩ đến, nếu mình không tới xin lỗi Lâm Tiểu Liên, thì có khả năng nữ hài này sẽ mách phụ mẫu nó như những lời uy hiếp lúc trước của cô nàng. Bất đắc dĩ, Tiêu Phi đành phải chạy đến chỗ ba người một cách rất không tình nguyện, cũng không nhìn hai nữ tử trẻ tuổi, chỉ nói với Lâm Tiểu Liên: “Lâm gia muội tử, vừa rồi ta đuổi theo đạo nhân kia, chẳng may đụng phải ngươi, ngươi đừng trách ta! Trên người còn chỗ nào đau không? Nếu không ta đi mua chút dược tửu, thỉnh Lâm a di thoa cho ngươi?”
Lâm Tiểu Liên thấy cặp mắt Tiêu Phi đảo loạn trên người mình như mắt kẻ trộm, cũng không hiểu vì sao, trong lòng hoảng hốt, mặt thoáng đỏ bừng. Tâm tư trong lòng nàng hoàn toàn không để ý đến chuyện bị Tiêu Phi đụng phải lúc nãy, bay thẳng về buổi tối hôm qua.
Bà mai nổi danh của Bạch Thạch trấn Lục Cô, tối hôm qua chạy đến nhà nàng, nói với mẫu thân nàng về chuyện hôn nhân. Mà người đến cầu hôn, lại chính là mẫu thân của Tiêu Phi. Lúc đó cô nàng trốn ở phòng trong, mặt mũi đỏ bừng, nghe thấy mẫu thân đã chính miệng đáp ứng. Tiêu Phi là người thông minh cơ linh, tù trước đến giờ danh tiếng bất phàm. Chính Lâm Tiểu Liên cũng có vài phần thuận ý. Hôm nay ngẫu nhiên gặp Tiêu Phi, Lâm Tiểu Liên nhịn không được mà ngượng ngùng thầm nghĩ: “Cũng không biết Tiêu thẩm thẩm đã nói với hắn chuyện cầu hôn hay chưa? Ngày hôm nay là hắn cố ý đụng phải ta hay sao đây? Hay là còn ý tứ gì khác? Lẽ nào với dáng dấp nữ hồng của ta còn chưa thỏa mãn ư?”
Lâm Tiểu Liên hồn rời khỏi thân, Tiêu Phi nói gì, nàng cũng không nghe thấy, chỉ là thưa dạ hai tiếng, có chút lãnh đạm.
Hai nữ tử trẻ tuổi đang nói chuyện với Lâm Tiểu Liên, thấy Tiêu Phi đi dến, thần sắc đều hiện vẻ cổ quái. Nghe thấy Tiêu Phi đuổi theo đạo nhân lôi thôi kia, đều có vẻ cực kỳ khẩn trương. Nữ tử lớn tuổi, nhịn không được nói: “Vị thiếu niên này! Ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không? Đạo nhân đó chính là…”
Nữ tử lớn tuổi còn chưa nói xong, nữ tử trẻ tuổi, liền đã chạm khẽ vào đồng bạn của nàng, nữ tử lớn tuổi nhất thời tỉnh ngộ, ngậm miệng không nói nữa.
Tâm tư Lâm Tiểu Liên đều đặt trên người Tiêu Phi, tiểu nha đầu bình thường nhanh mồm nhanh miệng này, căn bản không chú ý tới thái độ khác thường của hai nữ tử kia. Thế nhưng Tiêu Phi đã sớm cảm giác được vẻ kỳ dị của họ, nghe thấy một lời kia, trong lòng âm thầm xếp hai nữ tử này vào cùng một loại, trong lòng nhất thời trào lên nhiệt huyết, liền dò hỏi: “Không biết hai vị tỷ tỷ có chuyện gì cần làm, nếu như Lâm gia muội muội không tiện nói, ta có thể hỗ trợ một chút. Nếu hai vị hỏi đường, ở Bạch Thạch trấn này không có chỗ nào ta không biết.”
Nữ tử trẻ tuổi hơn, khóe miệng khẽ chuyển, cười nhẹ nói: “Chúng ta là nữ quan Mang Phát Tu Hành, vị này chính là sư tỷ của ta Việt Khinh Hàn, còn tiểu nữ là Mạnh Điền Trúc. Muội tỷ chúng ta đến Trường An nên đi ngang qua nơi nay. Muốn hỏi hai vị, trấn này có chỗ nào để nghỉ chân không?”
Tiêu Phi nhanh miệng đáp: “Bạch Thạch trấn của chúng ta chỉ có một khách sạn. Quanh năm không có khách thuê phòng, hai vị nếu không ngại thì cứ đi theo ta, tại hạ sẽ dẫn hai vị đến đó. Lâm gia muội muội, nếu muội không có việc gì, thì cứ đi trước đi!” Tiêu Phi thấy Lâm Tiểu Liên im lặng một hồi, sợ nha đầu này đang tìm lí do gây hấn, khiến cho nó không thể trả lời được. Vội vàng tóm lấy cơ hội đuổi cô nàng đi trước.
Mạnh Điền Trúc thấy Tiêu Phi lạnh lợi, hỏi câu nào trả lời câu ấy, liền nói bóng nói gió vài câu, hỏi chuyện đạo nhân lôi thôi kia. Tiêu Phi đương nhiên sẽ kể ra những dị trạng của ông ta như đá ném không trúng, đi như bay… Việt Khinh Hàn nghe được vài câu, biết Tiêu Phi cùng với đạo nhân lôi thôi cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, liền không quan tâm đến nữa. Trái lại Mạnh Điền Trúc cùng Tiêu Phi đối đáp vài câu, lại lộ ra vài phần tiếu ý.
Tiêu Phi dẫn hai nữ tử đến khách sạn trong trấn. Mạnh Điền Trúc muốn thuê hai phòng hảo hạng, lại thấy Tiêu Phi vẫn như cũ quanh quẩn không rời đi, liền vẫy vẫy tay. Tiêu Phi nhất thời đại hỉ, theo hai nữ tử đi vào phòng khách. Việt Khinh Hàn vốn dĩ có chút không lý giải được, nhưng nàng tin vào sự thông minh của Mạnh Điền Trúc, liền không nói ra.
Đi vào trong phòng, Mạnh Điền Trúc cười nói: “Tiêu Phi tiểu ca, ngươi thông minh như vậy, có thể nhìn ra điểm bất phàm của đạo nhân kia, đương nhiên cũng sẽ nhìn ra hai tỷ muội chúng ta không phải thường nhân. Ta cùng sư tỷ, chính là nữ đệ tử của Li Giang kiếm phái, tu luyện đạo thuật xuất thế. Chuyên này đi có trọng trách của sư môn trên người, không thể tiết lộ hành tung, mong ngươi đừng tiết lộ hành tung của tỷ muội chúng ta ra ngoài.”
Tiêu Phi lúc này trở nên lễ phép. Bình thường hắn đọc sách, biết rõ tiên đạo khó cầu, ngay cả hoàng đế tiền triều hao tổn vô cùng tâm lực, cũng chưa từng có tiên nhân rủ lòng thương xót. Còn hắn một ngày chẳng dễ dàng gì được gặp hai lần, làm gì có chuyện nguyện ý bỏ qua? Phịch một tiếng, Tiêu Phi liền quỳ gối trên mặt đất, kiên nghị nói: “Tiểu tử bình thường cũng đọc qua vài quyển sách, rất ao ước thế ngoại tiêu diêu, muốn cầu hai vị tỷ tỷ nâng đỡ tu hành, ta có thể chịu được cực khổ, tuyệt không bỏ dở giữa chừng.”
Việt Khinh Hàn đang muốn cự tuyệt, thì Mạnh Điền Trúc lại lén lắc lắc tay, ôn hòa nói: “Chúng ta chỉ vừa mới vào sư môn, khẳng định không thể thu đồ đệ, bất quá Li Giang kiếm phái chúng ta có vài vị su huynh, đạo hạnh cao thâm, không thua vị tiền bối kia, nếu có cơ hội, ta nguyện giúp ngươi nói vài câu, chỉ là có thành hay không, thì phải xem cơ vận của ngươi.”
Tuy rằng Mạnh Điền Trúc nói có phần hòa hoãn, thế nhưng Tiêu Phi vẫn như cũ thập phần thất vọng, tự nghĩ nhất định mình thiếu căn cốt, không thể khiến cho hai nàng đồng ý. Nó có chút chán nản thầm nghĩ: “Nghe nói người tu đạo, không có tiên cốt, tiên căn, hoặc giả xuất thân của tổ tiên, thường thường làm chơi ăn thật. Vốn có câu chi sĩ đều thích đệ tử có thiên tư, ta lại cũng tự phụ thông minh, đọc sách nhanh như gió, xem qua không quên, quả là không biết căn cốt tu tiên thượng đẳng vẫn là bình thường.”
Mạnh Điền Trúc an ủi Tiêu Phi vài câu, liền đuổi nó đi.
Tiêu Phi sợ tiếp tục dây dưa, ngược lại sẽ làm cho lưỡng nữ không hài lòng, đành phải rời đi.
Về đến nhà, cũng có phần rầu rĩ không vui, phụ mẫu của nó rất ít khi hỏi đến chuyện bài vở của Tiêu Phi, chỉ gọi hắn ăn cơm sớm, rồi đi ngủ.
Nếu là bình thường, Tiêu Phi sẽ không chịu đi ngủ sớm, sẽ tìm một ít nhàn thư đến xem. Có điều, tối nay thiếu niên này chợt cảm thấy đầy lòng phiền não, một nửa cuốn “Vũ Đỉnh Chí” ở trong tay cũng chỉ xem được ba trang, không có chữ nào lọt vào đầu. Cuốn “Vũ Đỉnh Chí” này chính là do một gã tú sĩ nghèo túng đương thời tên Ngô Thừa Ân biên soạn, nói về những sữ tích thần kỳ như Đại Vũ trị thủy, nhiều thứ pha trộn với nhau, viết thành những giai thoại kỳ quái. Tuy rằng phong cách vụn vặt, nhưng cũng chứa chan kỳ thú. Bình thường Tiêu Phi yêu thích không nỡ buông tay.
Đã vô tâm đọc sách như vậy, Tiêu Phi liền thổi tắt ngọn đèn, hai tay ôm gối, suy nghĩ về những băn khoăn hỗn loạn.
Khác với những thiếu niên bình thường, Tiêu Phi trời sinh tính hiếu kỳ vô cùng vô tận. Lúc còn nhỏ mơ mơ hồ hồ thì cũng thôi, nhưng sau lại vào học đường, kiến thức mở rộng, không những không giải thích được những nghi hoặc cho dù học thức tiến bộ, trái lại càng nhiều vấn đề ùn ùn kéo đến, khiến cho nghi vấn trong lòng thiếu niên này càng lúc càng nhiều.
Hôm nay nhìn thấy đạo sĩ lôi thôi kia, không hiểu vì sao có thể làm cho hòn đá không rơi vào người? Điều này làm cho Tiêu Phi trăm suy ngàn nghĩ không thể giải thích được.
“Không biết vị đạo sĩ kia đến tột cùng có lai lịch thế nào nhỉ? Tựa hồ trong lời của hai vị tỷ tỷ Việt Khinh Hàn, Mạnh Điền Trúc thì hai người có quen biết vị đạo nhân này, chỉ là quan hệ không quá hòa thuận. Chẳng lẽ là tà ma ngoại đạo, thậm chí là yêu quái thành tinh?” Bình thường xem nhiều nhàn thư như thầm ma chí dị, những ý niệm kỳ dị càng lúc càng xuất hiện nhiều trong cái đầu nho nhỏ của Tiêu Phi. Càng suy đoán về lão đạo kia lại càng phát hiện ra nhiều thứ kỳ quái.
Một đêm này, không rõ đã mơ mơ mơ màng màng bao lâu Tiêu Phi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Đến khi nó tỉnh lại thì sắc trời đã sáng rõ. Hai mắt vừa mở, y phục lộn xộn, Tiêu Phi đã chạy ngay ra cửa, ngay cả mẫu thân gọi hắn ăn điểm tâm cũng không lên tiếng trả lời.
Tiêu Phi miên man suy nghĩ một đêm, liền nhớ tới một chuyện: “Lão đạo sĩ gia nhếch nhác kia ra khỏi Bạch Thạch trấn, nửa đêm đi đâu ngủ nhỉ? Bên ngoài Bạch Thạch trấn, trong vòng mười dặm không có bóng người mà?”
Cảm thấy ý nghĩ của mình rất có đạo lý, Tiêu Phi vội vã như vậy chính là vì muốn đến một ngôi miếu thờ cổ xưa rách nát cũ kỹ ở bên ngoài Bạch Thạch trấn để kiểm tra. Chạy ra bên ngoài Bạch Thạch trấn, Tiêu Phi thầm nói trong lòng: “Gần đây chỉ có một ngôi miếu nhỏ đổ nát, tuy rằng nhiều năm rồi chưa tu sửa, cũng không chắc không thể làm nơi trú chân. Lão đạo sĩ kia hẳn sẽ qua đêm ở đó! Hai vị tỷ tỷ Việt Khinh Hàn, Mạnh Điền Trúc không chịu dẫn dắt ta tu tiên, chi bằng cứ đến chỗ vị đạo trưởng đó thử thời vận. Vẫn nghe nói một người đắc đạo, trường sinh bất lão, pháp lực vô cùng, sao lại không thể so với cả đời lao lực vất vả, cuối cùng chết đi, chỉ rơi vào cảnh hoa trong gương, trăng trong nước, thật là công dã tràng mà.”
Có ý niệm này trong đầu, Tiêu Phi xe nhẹ quen đường tìm đến tòa miếu nhỏ. Xung quanh địa phương này, đã sớm bị nó chơi đùa qua không biết bao nhiêu lần, cho nên tòa miếu nhỏ này, cho dù nhắm mắt lại, Tiêu Phi cũng tuyệt không đi sai đường.
“Ơ! Nơi này rất cổ quái, sao lại như vậy nhỉ?”
Ánh mắt của Tiêu Phi rất lợi hại, chưa tới phía trước miếu nhỏ, cũng đã nhìn thấy nơi này bị một đoàn vụ khí đen kịt bao phủ. Tuy to gan lớn mật, nó cũng không dám lỗ mãng, lập tức tìm một gốc đại thụ có thể ẩn thân, bò tới. Tếp đó lẩn trốn vào trong cành lá um tùm.
Ngoài miếu nhỏ, vài tia sáng xanh trắng, nhẹ di chuyển như dính vào nhau, lại như điện mang quang hỏa, vây bắt lấy đoàn vụ khí kia qua lại xoay tròn, tựa hồ muốn vọt vào trong. Thế nhưng đoàn vụ khí màu đen cũng kỳ lạ. Vân vụ bình thường, một khi bị gió thổi, tức thì tứ tán, mà đoàn vụ khí này, lại ngưng tụ giống như thực chất, đen như nước mực. Vô luận điện quang thanh bạch lượn lợ ra sao, cũng không thấy dao động chút nào
Tiêu Phi trợn mắt há mồm mà nhìn, thầm nghĩ: “Trên đời này hóa ra có pháp thuật thật sự. Chẳng lẽ nơi này là tiên yêu đấu pháp? Quả nhiên là bất diệc nhạc hồ, chỉ tiếc ta không thấy rõ là ở đó đang đánh đấm thế nào?”
Sắc trời từ mờ mịt, trở nên sáng tỏ.
Vài đạo điện quang thanh bạch lúc trước, tựa hồ có phần lùi bước, kình động giữa lúc đó đột nhiên rực rỡ, thoát khỏi vướng mắc của sương đậm màu đen, quay đầu phá không, bay lên trời xanh, nháy mắt tiêu thất.
Còn đoàn vụ khí kia, ngay sau khi điện quang thanh bạch tiêu thất, chợt thu nhỏ lại thành một hình cầu, lộ ra một thân ảnh ẩn ở bên trong. Tiêu Phi mắt sắc, vừa nhìn đã biết đó chính là lão đạo sĩ lúc trước. Lão đạo sĩ vung tay áo lên, thu vụ khí vào trong đó, thuận tay vỗ vỗ đạo bào cáu bẩn, nhãn thần như hữu ý, như vô ý nhìn về phía Tiêu Phi đang ẩn thân.
Tận mắt thấy lão đạo sĩ thần thông như thé, tâm trạng của Tiêu Phi do dự trong chốc lát, thầm nghĩ: “Nếu ta đi ra, lão đạo sĩ kia không có hảo ý thì chắc cũng sinh hảo ý chăng? Nhưng nếu tiếp tục trốn, trước chưa cần nói chưa chắc đã giấu diếm được, chẳng phải là để lỡ cơ hội tao ngộ di nhân hay sao?”
Tuy Tiêu Phi còn nhỏ tuổi, nhưng là người cực kỳ quyết đoán. Thấy lão đạo sĩ trầm ngâm trong chốc lát, khi ông ta chuẩn bị rời đi, liền thả người nhảy xuống, từ trên cành cây đã cao giọng hô lên: “Vị đạo trưởng này xin dừng bước.”
Lần này, đạo nhân già nhếch nhác không rời đi ngay như hôm qua, chỉ là thần sắc trên mặt đờ đẫn bất động, hoàn toàn không rõ đang nghĩ gì trong đầu.
Tiêu Phi chạy đến gần, há mồm hai ba lần, lại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Trái lại, lão đạo sĩ lôi thôi chợt mở miệng trước, thanh âm khàn khàn, giống như kim thiết vụn ma sát vào nhau, hỏi: “Tiểu thí chủ gọi lão đạo dừng chân, không biết có gì chỉ bảo hay không?”
Tiêu Phi bình thường trăm thông ngàn linh, lần này lại nhất thời thất thố, khi lão đạo sĩ kia mở miệng, nó liền phục hồi tâm thần, kính cẩn nói: “Tiểu tử hôm qua chỉ thấy đạo trưởng không phải kẻ tầm thường, có lòng mời gọi. Có điều không thể theo kịp bước đi như bay của lão đạo trưởng, nên chưa đuổi theo được. Không ngờ hôm nay lại có vận hạnh gặp lại, tiểu tử muốn xin lão đạo trưởng thu ta làm đồ đệ, tiềm tu tiên đạo.”
Những sự tình kỳ dị mà Tiêu Phi vừa mới nhìn thấy, nửa chữ cũng không đề cập đến. Đây chính là chỗ thông mình của nó. Vừa mới rồi, hắc vụ của lão đạo sĩ này tựa như thực thể lượn lờ, nhìn thấy nào cũng không phải thủ đoạn quang minh chính đại. Bất quá, Tiêu Phi chỉ cầu có thể tu luyện chút thủ đoạn kỳ dị, về phần bái sư là chính đạo tiên trưởng, hay là tà đạo yêu ma, thực cũng không khiến nó lo lắng.
Lão đạo sĩ kia im lặng một hồi, trong mắt lại bắn ra kỳ quang. Tiêu Phi chỉ cảm thấy, vừa bị lão đạo sĩ nhìn tới, lục phủ ngũ tạng toàn thân đều tựa như bị xuyên thủng, càng lúc càng buồn ngủ.
Cũng không rõ tại sao, trong đầu nó có chút sợ hãi, nhưng trên mặt lại cực kỳ kiên quyết. Thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lão đạo này kỳ thựclaà yếu quái ăn thịt người biến thành, muốn làm ta bất tỉnh để dễ bề nấu nướng? Cũng không đúng, ta là hài đồng yếu nhược bực này, hắn chỉ cần một quyền một cước là đủ, hà tất phải dụng đến yêu thuật?”
Tuy rằng Tiêu Phi hồi hộp tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng tâm trí lại rất kiên nghị, dưới kỳ thuật của lão đạo sĩ, dĩ nhiên chưa từng lùi bước.
Đạo nhân nọ cũng có phần kinh ngạc, hài tử này quả không tệ, không ngờ có thể chịu đựng được Khấu Tâm Thuật của ta. Vốn dĩ hắn có việc đi ngang qua nơi này, cũng không có ý định thu đồ đệ, cũng không rõ tại sao trong lòng khẽ động, nói: “Hài tử ngươi quả không tệ lắm, tuy rằng căn cốt hơi kém, nhưng tâm hồn lanh lợi hiếm có, linh thức kiên cố, cũng là một nhân tài tốt để tu đạo. Nếu ngươi thực sự nguyện ý, thì cùng với lão đạo đi ngay bây giờ!”
Tiêu Phi ngạc nhiên sững sờ, mặc dù nó có tâm học chút bản lĩnh của lão đạo sĩ này, nhưng lại chưa từng nghĩ đến chuyện rời nhà trốn đi. Mà ngụ ý của lão đạo sĩ này, là muốn dẫn hắn rời đi. Vậy phải ăn nói với phụ mẫu thế nào đây?
Giữa lúc trong đầu Tiêu Phi hỗn loạn, lão đạo sĩ lại không để ý đến hắn, xoay người sải bước chạy đi.
Nội tâm hàng ngàn ý nghĩ giao chiến, Tiêu Phi chợt hung hăng cắn răng, không hé một tiếng, rảo bước chạy theo lão đạo sĩ nọ.
Tựa hồ lão đạo sĩ có việc gì gấp gáp, chỉ một mực chạy đi. Thể chất của Tiêu Phi nguyên bản yếu nhược, một ngày lộ trình, khiến nó mệt mỏi muốn chết, chỉ có điều sự quật cường không biết từ đâu đến, giúp hắn tiếp tục kiên trì.
Mắt thấy đã qua buổi trưa, lão đạo sĩ tùy tiện tìm một tảng đá bằng phẳng ở bên đường, đặt mông ngồi xuống, cũng không buồn lau đi bụi bặm. Lúc này, trong ánh mắt của ông ta vốn lãnh đạm, giờ khắc này đã có thêm vài phần tán thưởng.
Nhìn Tiêu Phi đang muốn gục trên mặt đất, lão đạo sĩ đột nhiên hỏi: “Nếu ngươi muốn bái ta làm thầy, cũng phải biết lai lịch của lão đạo ra sao chứ?”
Tứ chi mệt mỏi đến mức muỗn gãy rời, sáng sớm lại không ăn cơm, Tiêu Phi đã đói đến mức trước ngực sau lưng dính sát vào nhau. Nghe lão đạo sĩ hỏi vậy, hữu khí vô lực đáp: “Tiểu tử không biết, mong sư phụ giải thích.”
Lão đạo sĩ nọ mỉm cười, nói: “Lam Le ta thu đồ đệ cũng không tùy tiện như vậy. Ngươi bây giờ còn chưa tính là đệ tử của ta. Muốn vượt tường gia nhập chúng ta, ngươi còn cẩn phải chứng minh bản thân đủ cần lực. Nhìn ngươi mệt mỏi như vậy, trước ta cứ truyền cho ngươi một phần khẩu quyết, có thể tăng cường thể chất, không ngại khổ sở bôn ba.”
Lão đạo sĩ không đề cập đến lai lịch của bản thân, chỉ truyền cho Tiêu Phi một phần khẩu quyết. Khẩu quyết này chẳng qua chỉ hơn một ngàn chữ, nhưng đạo lý trong đó lại thực sự thâm thúy ảo diệu. Tuy rằng lão đạo sĩ giải thích thập phần tường tận, Tiêu Phi vẫn không thể minh bạch hết thảy. Cũng may nó là kẻ thông minh hơn người, trí nhớ lại tốt, không cần lão đạo sĩ nói quá hai ba lần, đã nhỡ kỹ khẩu quyết này.