Sân ga đêm. Bây giờ đã là hơn 12 giờ, trên sân ga bóng người cũng khá thưa thớt. Đoàn tàu Bắc – Nam tạm dừng ở nơi này độ mười phút, một vài vị hành khách tranh thủ đi xuống kiếm cái gì đó ăn đêm, hoặc mua lấy một tờ báo. Lác đác vài cô, bác bán hàng rong bê cái rổ nho nhỏ tới bên các toa tàu chào mời các hành khách. Minh Nam đứng ở nơi cửa toa tàu, hít một hơi thật sâu.
Hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học hơn hai tháng trước, giờ đang trong giai đoạn tìm việc. Em gái hắn năm nay lên lớp 12, tranh thủ mùa hè thảnh thơi cuối cùng, bố mẹ hắn muốn đưa con bé đi du lịch cho khuây khỏa trước khi bước vào quá trình cày bừa chuẩn bị cho kì thi đại học năm sau. Đang “nhàn cư vi rất tiện”, hắn được điều đi cùng luôn. Bố hắn bận việc cơ quan, nên giao phó cho hắn trách nhiệm của “người đàn ông trong gia đình”, hộ tống mẹ và em gái đi tàu vào trong Nam, ở chơi nhà một người họ hàng ít hôm rồi đi Đà Lạt.
Mẹ hắn đã ngủ, em gái mắt cũng lim dim, thi thoảng mở điện thoại di động lên nhắn tin gì đó rồi lại tựa vào vai mẹ mà ngủ gà gật. Chỉ có hắn không ngủ được, nên ra chỗ này đứng hóng gió. Hắn đang ở vào cái giai đoạn bản lề dở dở ương ương, bản thân cũng chỉ học hành tàng tàng nên ra trường không xin được việc ngay. Hắn về quê nhà, một thành phố cỡ trung bình, để tìm việc – dù sao thì ở gần gia đình cũng có nhiều cái tiện. Đứng nơi cửa toa tàu, hắn suy nghĩ mông lung về tương lai của bản thân.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy dưới chân hơi rung rung. Ban đầu hắn nghĩ là đoàn tàu đang rục rịch chuẩn bị khởi hành tiếp, nhưng tuyệt chẳng thấy loa báo gì cả. Càng lúc chấn động càng mạnh, chai nước, cốc nhựa trên mặt bàn của mấy vị hành khách trong toa tàu cũng rung rung lên, tạo thành những tiếng “cành cạch” nho nhỏ. Một số người ngủ không sâu giấc lắm tỉnh dậy, những người còn thức cũng lay người quen đang ngủ của mình dậy. Có người còn bắt đầu hoảng lên. Minh Nam ngẩn người ra, hắn liên tưởng ngay tới động đất. Ở Việt Nam rất hiếm khi có động đất, đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm hiện tượng tự nhiên này.
Liên tục ba bốn phút đồng hồ, mọi thứ cứ rung lên ầm ập, đến cả đoàn tàu cũng không tránh khỏi ảnh hưởng. Những người bán hàng đêm trên sân ga bắt đầu hò hét lên, nhân viên sân ga cũng chạy ra ngoài xem tình hình. Nhưng cơn động đất cũng không có vẻ gì là gia tăng cường độ. Minh Nam chạy vào chỗ mẹ và em gái hắn, kéo tay hai người len theo đám đông đi ra khỏi toa tàu. Trời mới biết được liệu cơn động đất có mạnh lên hay không, nên hẵn nghĩ cứ ra ngoài đã cho chắc. Khi ba người đặt chân xuống sân ga thì chấn động cũng dần giảm đi, rồi ngừng hẳn.
Ngay khi mọi người đang thở phào, thì bỗng nhiên, trên bầu trời hiện lên một vòng tròn sáng chói. Minh Nam nhíu mày, hắn cảm giác đầu óc như nặng trĩu, nhức âm ỉ khi vòng tròn sáng kia xuất hiện. Em gái và mẹ hắn đang đứng cạnh cũng vịn lấy người hắn, hình như tất cả mọi người ở trên ga tàu đều gặp phải hiện tượng này. Vòng tròn ánh sáng kia cũng không phải là hiện ra ngay trên sân ga, mà nằm ở phía xa xa gần một ngọn đồi. Bên trong vòng tròn là những hoa văn kì lạ, càng lúc chúng càng sáng ngời lên, lúc này ánh sáng tỏa ra khiến quang cảnh rừng núi xung quanh lẫn sân ga sáng lên như đêm rằm, ấy vậy nhưng nó vẫn chưa dừng lại, càng lúc càng chói sáng thêm.
Mọi người đều ngây ra sợ hãi trước cảnh tượng kì quái trước mặt. Bất chợt, mọi âm thanh đều câm bặt lại. Cứ như thể đang xem TV thì có ai cầm điều khiển tắt tiếng đi vậy, quả là một cảm giác quỷ dị. Nhưng chưa đầy mười giây sau, nơi vòng tròn ánh sáng kia xuất hiện một lực hút cường đại. Minh Nam há mồm ra, hắn như muốn hét lên, nhưng chẳng có âm thanh gì phát ra cả. Khung cảnh trước mắt méo xẹo lại, lắc lư như thể trên một con tàu lao đi giữa biển khơi dông bão. Hắn hoảng hốt quờ quạng tay sang bên cạnh để tìm mẹ và em gái, nhưng lại chẳng chạm vào thứ gì. Thế rồi… Mọi thứ trở thành một màu đen…
***
Mí mắt Minh Nam nặng trĩu. Hắn cảm thấy toàn thân nặng nề như đeo tạ, mệt mỏi đến độ không cất nổi lên lời. Gắng gượng hết sức, hắn chầm chậm mở mắt ra. Ánh sáng dịu quá… Là… Ánh trăng ư? Đầu óc hắn cứ mơ mơ hồ hồ, chẳng nghĩ nổi cái gì cả. Nằm im thêm tầm 15 phút, hắn bắt đầu hổi tưởng lại. Phải rồi, biến cố bất ngờ trên sân ga, hình như là mình bị hút vào cái vòng tròn ánh sáng đó. Cả mọi người cũng vậy… Là mơ chăng? Không phải, dù hắn vô cùng mỏi mệt, nhưng cảm giác từ cái giường cưng cứng dưới lưng truyền đến rất chân thực, không giống trong mơ chút nào. Gọi là cái giường không bằng gọi là cái phản đi, thậm chí Minh Nam còn hoài nghi rằng người mình đau nhức như vậy là do nằm trên cái giường chết bầm này. May mà cái gối đặt dưới đầu cũng tạm gọi là êm ái. Hắn liếc mắt nhìn quanh.
Đây là một gian phòng nho nhỏ, cỡ 15 mét vuông, đồ đạc bài trí đơn giản. Ngoài cái giường nơi hắn nằm thì bên cạnh có một cái tủ nho nhỏ, phía đầu kia căn phòng có một cái bàn và hai cái ghế. Cả vách tường lẫn đồ đạc dường như đều làm bằng một loại cây gì đó, trông hao hao giống tre nhưng lại màu nâu thẫm. Trên vách tường cạnh giường hắn nằm có một cái cửa sổ mở ra ngoài, cho thấy bầu trời đêm bên ngoài, cùng với vầng trăng sáng vằng vặc.
Khoan đã… Trăng? Sao hắn có cảm giác mặt trăng này là lạ thế nào nhỉ? Minh Nam giương mắt nhìn kĩ lại. Không sai, đúng là rất lạ. Mặt trăng kia dường như to hơn mặt trăng mọi khi hắn thấy, màu lại ngả hung đỏ trông rất kì dị. Minh Nam chống tay xuống giường rồi gượng ngồi dậy. “Khỉ thật, sao người cứ nặng như đeo chì, khó chịu thật” – hắn rủa thầm rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Phía xa có mấy căn nhà, trông cũng khá đơn sơ, mái hình như lợp ngói bằng gạch. Minh Nam hơi ngạc nhiên, nơi này trông như một ngôi làng nông thôn kiểu cũ ở Việt Nam. Thời đại này rồi mà không thấy điện đóm gì cả, cột điện cũng không có nốt, đây là chỗ hẻo lánh nào vậy. Hắn nhớ là sân ga nơi đoàn tàu dừng lại là ở gần chỗ đèo Hải Vân, nhưng dù là được người dân quanh đó đưa về thì cũng không đến nỗi là nơi hẻo lánh như thế này chứ?
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân vọng tới từ gian nhà bên ngoài. Một người đàn ông bước vào, cất giọng hỏi với vẻ hơi hồ hởi:
- Tiểu huynh đệ đã tỉnh rồi đấy à?
Minh Nam thộn mặt ra. “Tiểu huynh đệ”, xưng hô kiểu gì vậy? Ông chú này nhiễm phim kiếm hiệp quá à. Người đàn ông này tiến gần lại giường, lúc này Minh Nam mới nhìn rõ diện mạo của ông ta nhờ ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào. Đó là một người đàn ông trung niên, trông vẻ ngoài thì có lẽ tầm 35 – 40 tuổi gì đó, cũng chỉ là áng chừng thôi, dù sao thì vẻ ngoài nhiều khi cũng không phản ánh được tuổi đời thực.
Dù gì thì người ta cũng hỏi rồi, Minh Nam cũng lên tiếng đáp lại:
- Vẫn hơi mệt, nhưng đại khái cũng ổn rồi. Chú đã đưa cháu về đây ạ?
Người đàn ông kia hơi nhíu mày lại, cười ha hả một cái rồi nói câu gì đó. Minh Nam lại đần mặt ra, lời của ông chú này nghe âm điệu thì rất giống tiếng Việt, nhưng lại chẳng thành câu gì có nghĩa cả, hắn cũng chỉ nghe ra được bập bõm vài từ nhưng không đủ để luận ra ý nghĩa của toàn bộ câu là gì. Tiếng địa phương ư?
- Chú nói lại được không ạ, cháu nghe không rõ…
Minh Nam lại hỏi lại. Ông chú kia gãi gãi đầu cằn nhằn gì đó rồi lại nói tiếp. Lần này thì Minh Nam luận ra được nửa câu đầu là “Tiểu huynh đệ nói năng không được rõ ràng”, nửa sau thì vẫn như cũ, hắn nghe được rõ ràng từng âm nhưng lại không hiểu là có ý nghĩa gì. Rốt cục, người đàn ông nọ vỗ vỗ vai ý bảo hắn nằm nghỉ đi, rồi ra khỏi phòng. Trong lòng Minh Nam lúc này đang trăm mối tơ vò, hắn rất muốn hỏi thăm đây là đâu, chuyện lúc trước là như thế nào, rồi cả tung tích của mẹ và em gái, nhưng cuối cùng cũng đành nằm xuống. Trằn trọc hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn cũng thiếp đi…
***
Hai ngày sau, Minh Nam ngồi trước hiên một căn nhà hóng gió, trên tay là một chén nước chè đã nguội. Sau đêm hôm đấy, ông chú kia gọi đến một đứa nhóc tầm 10 tuổi gì đó, có lẽ là cháu của gã, đến xì xà xì xồ với Minh Nam. Mất cả ngày trời khoa tay múa chân hắn mới hiểu được, ngôn ngữ ở đây mặc dù hao hao giống tiếng Việt, nhưng nhiều chi tiết như từ ngữ rồi một số cách phát âm lại khác biệt. Hiện giờ hắn đại khái cũng nghe nói được ổn thỏa, tất nhiên là mấy cái quy tắc ngữ pháp gì gì đó thì hắn vẫn chịu, thành ra nhiều khi nói ra vài câu khiến thằng nhóc và ông chú kia bật cười vì quá ngô nghê kì cục.
Khiến Minh Nam dở khóc dở cười hơn nữa là xưng hô của hai người này nghe y như trong truyện kiếm hiệp, ông chú kia tên Diệp Phong thì cứ xưng hô với hắn là “Minh Nam tiểu huynh đệ” (ban đầu thì do tên hắn đầy đủ là Lê Minh Nam nên Diệp Phong gọi là “Lê Nam tiểu huynh đệ”, sau hắn phàn nàn là nghe hơi kì cục nên ông chú này mới đổi lại thành như vậy), còn thằng nhóc là cháu ruột của Diệp Phong – tên là Diệp Minh – thì cứ một tiếng “Nam đại ca”, hai tiếng “Nam đại ca”. Minh Nam thậm chí còn hoài nghi rằng phải chăng đây là chương trình truyền hình thực tế hài hước phong cách kiếm hiệp gì đó, còn hắn là nạn nhân bị chơi khăm.
Nhưng hai ngày ngắn ngủi vừa qua đã khiến hắn nhận ra rằng tình hình không phải như vậy. Khi hắn hỏi tới đoàn tàu, đèo Hải Vân, rồi Việt Nam thì hai chú cháu Diệp Phong Diệp Minh đều ngẩn tò te chẳng hiểu gì cả. Theo lời họ thì đây là làng An thuộc huyện Thừa Phong, trấn Minh Nguyệt, phủ Hà Nam – toàn bộ nằm trong một quốc gia gọi là Việt Trì Quốc. Vẻ mặt của hai người cho Minh Nam biết rằng họ không hề đùa cợt gì cả.
Bây giờ là tầm 9 giờ sáng, lúc này Diệp Phong đang đi làm đồng, Diệp Minh thì bảo rằng đi luyện võ gì đó với một ông bác họ Trần ở gần đó (nguyên văn là “Trần bá bá” – dù sao thì Minh Nam vẫn chưa quen với kiểu xưng hô kì quái ở đây). Hắn thì ngồi ở nhà trông nhà, theo lời Diệp Phong thì làng cũng không nhiều người lắm, mọi người đều biết nhau cả, hắn cứ ở nhà một mình cũng không lo.
Hồi tưởng lại mọi sự, Minh Nam bắt đầu đưa ra phán đoán của mình. Thực tế thì đến chính hắn cũng nghi ngờ phán đoán này, vì nó nghe quá sức hoang đường. Nhưng mọi dữ kiện thu được đều đưa hắn tới với kết luận này, đó là: hắn đã tới một thế giới khác. Ban đầu hắn nghĩ là mình đã trở về quá khứ, nhưng rõ ràng trong vốn lịch sử ít ỏi của hắn không có thứ gì gợi nhớ tới quốc gia tên là Việt Trì Quốc cả. Hắn thậm chí từng suy nghĩ tới khả năng rằng đây là một quốc gia nhỏ tự lập, thời gian tồn tại rất ngắn ngủi nên lịch sử ít có ghi chép về nó. Nhưng khi hỏi Diệp Phong thì lại được gã nói rằng Việt Trì Quốc là quốc gia cỡ trung bình, có lịch sử hơn 2000 năm. Lúc đó, Minh Nam suýt nữa thì cười vào mặt Diệp Phong, nhưng vẻ mặt Diệp Phong lúc đó nghiêm nghị quá mức, tới nỗi khiến hắn phải im re.
Nói đùa à? 2000 năm? Công lịch cho tới khi hắn gặp phải biến cố ở sân ga cũng mới chỉ là năm 2013 mà thôi, cái Việt Trì Quốc này chui ở đâu ra mà có lịch sử 2000 năm vậy? Một dữ kiện nữa khiến hắn đưa ra kết luận như vậy là mặt trăng. Ngay từ lúc mới tỉnh lại hắn đã ngờ ngợ rồi, nhưng qua hai ngày quan sát thì càng lúc càng rõ. Mặt trăng này rõ ràng khác biệt so với mặt trăng hắn biết nhiều lắm. Trên cùng một hành tinh thì làm sao có chuyện mặt trăng thay đổi tới cỡ này được, nhất là kích cỡ biểu kiến và màu sắc.
Chuyện nữa là thân thể hắn cứ nặng chịch. Lúc trước, hắn nghĩ là do cơ thể mình suy nhược nên mới cảm thấy như vậy. Nhưng rõ ràng sau hai hôm nay, tinh thần hắn rất khỏe khoắn ổn định, ăn uống được nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi như thế, chỉ đi lại thôi cũng có cảm giác như đeo tạ trên người. Cho tới khi Diệp Minh hồn nhiên nói: “Nam đại ca không luyện thể chút nào mà cũng cao như vậy được cơ à” thì hắn mới vỡ lẽ.
Là trọng lực! Trọng lực, nói đúng hơn là gia tốc trọng trường ở đây lớn hơn so với Trái Đất. Nói một cách dễ hình dung là ở Trái Đất hắn nặng 60 kg thì tới đây hắn phải nặng tầm 70 – 75 kg. Cơ thể tự dưng chịu thêm phụ trọng như vậy, không thấy mệt mỏi mới là lạ. Cũng may là trọng lượng gia tăng này phân đều khắp cơ thể, nếu không thì hắn bước đi cũng khó rồi. Dù vậy thì cảm giác giơ tay nhấc chân đều thấy nặng nhọc cũng chẳng dễ chịu gì.
Theo lời Diệp Minh nói thì những người không luyện thể hoặc luyện thể trình độ thấp thì phần lớn đều thấp lùn cả. Đương nhiên rồi, chịu trọng lực như thể, xương cốt sao dài ra nổi. Tóm lại là, theo như ngôn ngữ trong truyện tiên hiệp thì Minh Nam đã “xuyên không”! Khi rút ra được kết luận này, Minh Nam đã trầm mặc hết cả buổi sáng nay. Đầu óc hắn rối bời hết cả lên. Làm thế quái nào mà hắn lại đi sang một thế giới khác như vậy được chứ? Mọi người ở sân ga, bao gồm cả mẹ và em gái hắn cũng bị đưa tới thế giới này ư? Có cách nào để trở lại không?
Hắn vò đầu bứt tai. Không có chút thông tin nào trong tay, cái gì cũng không suy luận ra được. Sau khi tĩnh tâm lại, hắn cảm thấy nên bình tĩnh lại, tìm cách hòa nhập vào cuộc sống ở đây một chút rồi sau đó đi dò hỏi thêm thông tin. Phương pháp xuyên qua không gian tới một thế giới khác rõ ràng không phải là thứ người dân thôn quê ở đây có thể biết được, nên hắn cũng không đi hỏi, tránh cho người khác nghĩ rằng mình bị dở hơi.
Cái gì mà xuyên không xong rồi tu luyện trở thành cường giả vô địch thiên hạ? Cái gì mà xuyên việt sang rồi chơi đùa với mỹ nữ? Đúng là tiểu thuyết tự sướng, con bà nó, ông đây chỉ muốn tìm được người thân xong quay về thế giới cũ thôi. Mà bản thân cũng thật là quá đen đi, rơi xuống vùng thôn quê hẻo lánh, đã thế còn mất thời gian học ngôn ngữ nữa. May mà ngôn ngữ ở nơi này cũng có độ 50 phần trăm là giống tiếng Việt, tập tọe một thời gian cũng có thể giao tiếp, chứ không lại dùng tiếng Mường tiếng Mán thì đúng là hắn khóc không ra nước mắt mất. Giao tiếp còn chẳng thực hiện được thì có mà đi dò hỏi cái rắm.
Hắn suy tính kĩ càng lại, rồi vạch ra kế hoạch. Việc nào ra việc đó: trước tiên, thể trạng yếu ớt hiện giờ rõ ràng là không ổn. Hắn cần phải đi học võ, hay như Diệp Minh nói là “luyện thể”, bét ra cũng phải đạt tới tình trạng thể chất như người bình thường ở đây đã. Cái thứ hai là học nói học viết cho tử tế, nếu không sau nay đi hỏi thăm dò la tin tức cũng quá sức bất tiện. Dù sao hắn cũng đã qua giai đoạn hoảng loạn ban đầu rồi, bây giờ nếu không bình tĩnh thì chẳng thể giải quyết được việc gì. Nâng chén nước chè nguội ngắt trong tay lên làm một hớp, mắt hắn lóe lên. “Ta không muốn dính vào vũng nước đục của thế giới này, nhưng nếu muốn trở về cố hương mà phải chọc trời khuấy đất thì… ta cũng không ngại đại sát tứ phương đâu!”
Last edited by tomongcham; 14-10-2013 at 03:46 PM.
|