Anh Hùng Vô Lệ (Äã post đủ bá»™)
Anh Hùng Vô Lệ
Cổ Long
Hồi 1 Mở Mà n
Má»™t tòa núi cao, má»™t vách nham thạch, má»™t dòng suối trong, má»™t cây cổ tùng, má»™t lò lá»a Ä‘á», má»™t bình trà xanh, má»™t lão nhân, má»™t thiếu niên.
"VÅ© khà đáng sợ nhất trong thiên hạ là gì ?" Thiếu niên há»i lão nhân:
"Có phải là Tiểu Lý Phi Äao lệ bất hư phát ?" - Trước đây có lẽ là váºy, hiện tại lại không phải.
- Tại sao ?
"Bởi vì từ khi Tiểu Lý Thám Hoa qua Ä‘á»i, thứ vÅ© khà đó đã thà nh âm hưởng". Lão nhân thở dà i ảm đạm:
"Từ nay vá» sau, trên thế gian cÅ©ng không thể có thứ ngưá»i như Tiểu Lý Thám Hoa nữa, cÅ©ng không thể có thứ vÅ© khà như Tiểu Lý Phi Äao nữa".
Thiếu niên ngẩng mặt nhìn núi cao, đỉnh núi mây trắng phất phưởng.
"Hiện tại vÅ© khà nà o là đáng sợ nhất trên thế gian ?" Thiếu niên lại há»i lão nhân:
"Có phải là Lam SÆ¡n Cổ Kiếm cá»§a Lam Äại tiên sinh ?" - Không phải.
- Có phải là Äại Thiết Chùy cá»§a Nam Hải Thần Lá»±c Vương ?
- Không phải.
- Có phải là Bạch Ngân Thương cá»§a Quan Äá»™c Lạc Nháºt đại tổng quản Mã Trưá»ng Bằng ?
- Không phải.
- Có phải là Phi Tinh Dẫn Nguyệt Äao ba năm trước trên cổ đạo ở Hà m Äan khinh kỵ tru bát khấu ?
- Không phải.
"Tôi nghĩ ra rồi". Thiếu niên nói một cách cực kỳ chắc chắn:
"Là Ly Biệt Câu của Dương Tranh, nhất định là Ly Biệt Câu của Dương Tranh".
"Cũng không phải". Lão nhân thốt:
"Những thứ vÅ© khà ngươi kể tên tuy Ä‘á»u rất đáng sợ, lại không phải là thứ đáng sợ nhất".
- Thứ đáng sợ nhất là gì ?
- Là một cái hòm.
"Một cái hòm ?" Thiếu niên cực kỳ kinh ngạc:
"Vũ khà đáng sợ nhất trong đương kim thiên hạ là một cái hòm ?"
- Phải.
Anh Hùng Vô Lệ
Cổ Long
Hồi 2 Một Cái Hòm
Má»™t ngưá»i, má»™t cái hòm.
Má»™t ngưá»i bình phà m, trầm mặc, khiêng má»™t cái hòm bình phà m, bụi bặm, dưới ánh tịch dương mù trá»i, lẳng lặng bước và o cổ thà nh Trưá»ng An.
Rằm tháng giêng.
Trưá»ng An.
Trác Äông Lai đã cà i then khóa cá»a, bá» ngoà i cá»a gió tuyết ngà n năm bất biến trong cổ thà nh Trưá»ng An. Cởi cái áo choà ng lông chồn mà u tÃm viá»n nhung tÃm, tả thá»§ quăng áo lên cái giá treo đồ là m bằng gá»— tỠđà n, lúc quay mình lại, hữu thá»§ nắm lấy má»™t cái kẹp than là m bằng đồng tÃm, bươi bươi đống than cả ngà y còn chưa tắt trong cái lò lá»a đồng tÃm, lá»a lại tà tách báºp bùng.
Bên cạnh lò lá»a là má»™t cái ghế dá»±a là m bằng gá»— tỠđà n bá»c da chồn mà u tÃm, trong bình thá»§y tinh mà u tÃm trên cái bà n là m bằng gá»— tỠđà n bên cạnh ghế dá»±a, rượu bồ đà o Ba Tư đầy bình má»™t mà u tÃm lịm.
Hắn chỉ cần bước hai bước là đã có thể ngồi xuống, tiện tại rót một chén rượu.
Hắn thÃch mà u tÃm.
Hắn thÃch danh mã, gian nhân, hoa y, mỹ tá»u, thÃch hưởng thụ.
Äối vá»›i má»—i má»™t chuyện hắn Ä‘á»u kén chá»n tỉ mỉ phi thưá»ng, là m má»—i má»™t chuyện Ä‘á»u trải qua kế hoạch tinh máºt, tuyệt không chịu lãng phà má»™t phân khà lá»±c, cÅ©ng không thể có má»™t Ä‘iểm sÆ¡ xuất, cả những chi tiết trong sinh hoạt cÅ©ng không ngoại lệ.
Äó là Trác Äông Lai.
Hắn có thể sống đến bây giá» có lẽ bởi vì hắn là má»™t con ngưá»i như váºy.
Trác Äông Lai đã ngồi xuống, nhấp má»™t ngụm rượu.
Căn nhà vừa ấm cúng, vừa tinh trà hoa mỹ, rượu ngá»t dịu thÆ¡m tho, hà n khà nhuốm trên thân thể hắn đã hoà n toà n bị khu trừ.
Hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt má»i.
Vì để trù liệu cho đại Ä‘iển đêm nay, hai ngà y nay hắn đã hoà n toà n xáo trá»™n quy luáºt sinh hoạt cá»§a mình.
Hắn tuyệt không thể để chuyện đó xảy ra bất cứ sai sót gì, bất cứ má»™t Ä‘iểm sai sót bé tà nà o Ä‘á»u có thể tạo thà nh sai sót to lá»›n vÄ©nh viá»…n vô phương sá»a đổi, lúc đó không những chÃnh hắn tất phải hối háºn cả Ä‘á»i, chá»§ nhân cá»§a hắn cÅ©ng phải chịu liên lụy, tháºm chà cả đại cuá»™c trong giang hồ Ä‘á»u có thể vì váºy mà cải biến.
Cà ng quan trá»ng hÆ¡n là hắn tuyệt không thể để sá»± nghiệp và thanh danh Ä‘ang lúc đỉnh Ä‘iểm như mặt trá»i chiếu sáng cả vòm trá»i cá»§a Tư Mã Siêu Quần phải chịu bất kỳ đả kÃch tổn hại gì.
Má»™t ngưá»i đã dần dần trở thà nh thần tượng trong tai mắt cá»§a giang hồ hà o kiệt, vô luáºn là m bất cứ chuyện gì Ä‘á»u chỉ được thà nh công, không được thất bại.
Hai thứ mà Trác Äông Lai cả Ä‘á»i nhất nhất không thể chịu đựng ná»—i là "sai sót" và "thất bại".
Tư Mã Siêu Quần Ä‘Ãch xác không thể bại.
Y từ năm mưá»i tám đã quáºt khởi giang hồ, trải qua ba mươi ba tráºn lá»›n nhá», cho đến nay chưa từng bại má»™t lần.
Y cao to, cưá»ng tráng, anh tuấn, uy vÅ© hà o sảng, khuôn mặt đưá»ng nét phân minh, luôn luôn nở nụ cưá»i chân thà nh, cả cừu địch cá»§a y Ä‘á»u không thể không thừa nháºn y là má»™t nam tá» hán hiếm thấy, tuyệt không thể thiếu vắng mỹ nữ bầu bạn.
Nhưng y đối vá»›i vợ và nhi nữ cá»§a y như là đối vá»›i bằng hữu cá»§a y, Ä‘á»u trung thá»±c như là đối vá»›i bằng hữu, chưa bao giá» có vụ tai tiếng bê bối nà o léng phéng tá»›i tên tuổi y.
Những thứ đó vẫn không phải là thứ đáng kiêu ngạo nhất của y.
Trong Ä‘á»i y, chuyện đáng kiêu ngạo nhất là y ná»™i trong hai năm, bằng và o võ công, trà tuệ, và tác phong hà nh sá»± cÅ©ng như là m ngưá»i cá»§a y, đã thuyết phục ba mươi chÃn lá»™ lục lâm hà o kiệt trá»ng yếu nhất trên tuyến đưá»ng từ Hà Sóc Trung Nguyên cho đến Quan Äông, từ hắc đạo cho đến bạch đạo, tổ chức thà nh má»™t đại tiêu cục siêu cấp vô tiá»n khoáng háºu trong giang hồ, thu phà dụng hợp lý, bảo há»™ sá»± an toà n cá»§a tất cả thương khách trên lá»™ tuyến đó.
Dưới sá»± bảo há»™ cá»§a tiêu kỳ thêu chữ "Äại" trên mặt vải lụa tÃm cá»§a bá»n há», bất cứ chuyến bảo tiêu nà o cÅ©ng chưa từng xảy ra má»™t Ä‘iểm sai sót.
Äó là thà nh tá»±u huy hoà ng vô tiá»n khoáng háºu trong giang hồ, thà nh tá»±u đó tuyệt không phải chỉ bằng và o "sắt" và "máu" mà có thể tạo thà nh.
Hiện tại Tư Mã Siêu Quần mới ba mươi sáu tuổi , đã dần dần trở thà nh thần tượng trong tai mắt của giang hồ hà o kiệt - thần tượng anh hùng vĩnh viễn bất bại.
Chỉ có trong tâm cá»§a chÃnh y và Trác Äông Lai má»›i biết thứ địa vị đó là m sao để tạo thà nh.
Uống xong chén thứ nhất, Trác Äông Lai đã Ä‘em hoạch định trước sau đại Ä‘iển đêm nay diá»…n lại trong đầu thêm má»™t lần.
Hắn luôn luôn uống rất cháºm chạp, tư tưởng lại mau mắn cá»±c kỳ.
Hôm nay là lần đầu tiên Tư Mã Siêu Quần khai sÆ¡n môn thu đồ đệ, vô luáºn từ bất kỳ phương diện nà o mà nói, Ä‘á»u có thể coi là đại sá»± oanh động giang hồ.
Äiểm khiến ngưá»i ta chấn kinh nhất là đệ tá» mà Tư Mã Siêu Quần thu nháºn không ngá» lại là Dương Kiên, má»™t tháng trước đã tạo phản từ bá» "Trung Châu Hùng Sư ÄÆ°á»ng".
Hùng Sư ÄÆ°á»ng là má»™t tổ chức trong bốn mươi lá»™ lục lâm hảo hán mặt Bắc, tổ chức duy nhất không tham gia và o minh ước cá»§a Tư Mã Siêu Quần, cÅ©ng là má»™t trong nhưng tổ chức có thế lá»±c nhất, quy mô to lá»›n nhất.
Dương Kiên vốn là má»™t trong tứ đại ái tướng dưới quyá»n Châu đưá»ng chá»§ cá»§a Hùng Sư ÄÆ°á»ng.
Ngưá»i trong giang hồ không bao giá» nghÄ© được Dương Kiên cÅ©ng có thể phản bá»™i Hùng Sư ÄÆ°á»ng, nhưng ai ai cÅ©ng Ä‘á»u biết Dương Kiên má»›i bá» Ä‘i ngà y thứ hai, "Hùng Sư" Châu Mãnh đã tung thiệp ra khắp võ lâm, biểu minh thái độ cá»§a há» Châu.
- Vô luáºn là môn nà o bang nà o phái nà o, chỉ cần thu dụng Dương Kiên, là trở thà nh tỠđịch cá»§a Hùng Sư ÄÆ°á»ng, tất phải chịu má»i thá»§ Ä‘oạn báo thù tà n khốc cá»§a Hùng Sư ÄÆ°á»ng.
Hiện tại Tư Mã Siêu Quần không những thu dụng Dương Kiên, hÆ¡n nữa còn đại khai hương đưá»ng, thu gã là m đồ đệ khai sÆ¡n môn.
Hùng Sư ÄÆ°á»ng tuy không đầu nháºp "Äại Tiêu Cục" cá»§a há» Tư Mã, nhưng cÅ©ng không chÃnh diện chống đối lại bá»n há», cà ng chưa bao giỠđộng đến tiêu kỳ cá»§a bá»n há».
"Hùng Sư" Châu Mãnh âm trầm hung mãnh, lãnh khốc vô tình, là má»™t ngưá»i không thÃch khách sáo, hÆ¡n nữa há»… nói là là m, nếu quả hắn nói hắn bất chấp thá»§ Ä‘oạn đối phó má»™t ngưá»i, vô luáºn là thá»§ Ä‘oạn gì hắn Ä‘á»u có thể dùng được.
Vì để đạt được mục Ä‘Ãch, cho dù có phải hoán đổi ba ngà n tám trăm đầu lâu cá»§a đám thuá»™c hạ đệ tá» Hùng Sư ÄÆ°á»ng, hắn cÅ©ng không từ.
Ngưá»i hắn bình sinh yêu thÃch nhất là má»™t nữ nhân tên là Äiệp VÅ©.
Äiệp VÅ© không những đẹp ngưá»i, múa lại cà ng đẹp.
Ngưá»i hiểu biết cách thưởng thức nữ nhân nhất thiên hạ, Nhất Äẳng Hầu cha truyá»n con nối Äịch Thanh Lân, lúc còn chưa chết dưới mÅ©i Ly Biệt Câu, khi xem Äiệp VÅ© múa, không ngá» lại biến thà nh nói không nên lá»i, ngưá»i khác há»i gã có cảm giác gì, qua má»™t hồi rất lâu, rất lâu sau, gã má»›i thở dà i nói:
- Ta không nói được, ta chưa bao giá» nghÄ© trên thân thể cá»§a ngưá»i phà m có thể có má»™t đôi chân như váºy, ta cÅ©ng chưa bao giá» nhìn thấy.
Ai ai trong giang hồ Ä‘á»u tuyệt đối tin rằng lần nà y Châu Mãnh không cần biết dưới bất kỳ tình huống nà o Ä‘á»u tuyệt đối không thể bá» qua cho Dương Kiên.
Cho dù hắn tạm thá»i còn chưa động đến Tư Mã Siêu Quần, cÅ©ng nhất định trước hết phải giết Dương Kiên.
à tưởng cá»§a Trác Äông Lai lại không phải như váºy.
Hắn tin lần nà y không cần biết dưới tình huống nà o, Châu Mãnh Ä‘á»u đừng hòng động đến má»™t cá»ng tóc cá»§a Dương Kiên.
Hắn tin chắc.
Äại Ä‘iển lần nà y hoà n toà n công khai, ngưá»i nháºn được thiệp má»i cố nhiên có thể và o phòng, là m tân khách cá»§a Tư Mã Siêu Quần, ngưá»i không được má»i cÅ©ng có thể đến xem nhiệt náo trong sân ngoà i đại sảnh.
Trong đám đệ tá» môn hạ cá»§a Hùng Sư ÄÆ°á»ng, có rất nhiá»u hảo thá»§ thân kinh bách chiến giết ngưá»i vô số.
Trong đám sát thá»§ thÃch khách đợi ngưá»i ra giá là có thể giết ngưá»i trong tÃch tắc giữa trùng vây cảnh vệ cÅ©ng không biết có bao nhiêu mà kể. Những ngưá»i đó đêm hôm nay Ä‘á»u có thể đến đây, trà trá»™n và o đám đông, đợi chá» cÆ¡ há»™i hà nh thÃch Dương Kiên.
Trong quá trình tiến hà nh đại Ä‘iển, thứ cÆ¡ há»™i đó đương nhiên không Ãt.
Nhưng Trác Äông Lai tin rằng đại Ä‘iển vẫn có thể hoà n thà nh thuáºn lợi, Dương Kiên vẫn không bị mất đến má»™t cá»ng tóc.
Bởi vì hắn đã tÃnh toán qua má»—i má»™t tình huống có thể phát sinh, má»—i má»™t ngưá»i có khả năng hà nh thÃch Dương Kiên Ä‘á»u nằm dưới sá»± nghiêm máºt giám thị cá»§a hắn.
Vì chuyện nà y, hắn đã xuất động má»™t trăm tám mươi sáu hảo thá»§ báºc nhất dưới ngá»n cá» cá»§a "Bắc đạo Tam Tháºp Cá»u Lá»™ Äại Tiêu Cục", má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u có thể má»™t mình đối phó hai mươi tám hảo thá»§ giang hồ.
Trác Äông Lai chia bá»n há» ra thà nh tám tổ, má»—i tổ tuyệt đối có thể đơn độc lo má»™t mặt.
Nhưng trong đó có má»™t tổ được đặc biệt tuyển lá»±a, lại chỉ bất quá vì để đối phó ba ngưá»i.
"Là ba ngưá»i nà o ?" Sáng sá»›m hôm nay Tư Mã Siêu Quần đã há»i Trác Äông Lai:
"Tại sao phải dùng má»™t tổ ngưá»i đối phó bá»n chúng ?" Trác Äông Lai chỉ nói ra danh tánh cá»§a hai ngươi đã đủ để giải đáp câu há»i đó:
- Bởi vì trong ba ngưá»i đó có má»™t ngưá»i là Hà n Chương, còn má»™t ngưá»i là Má»™c Kê.
Lúc đó Tư Mã Siêu Quần đang ngồi ăn cơm.
Y là ngưá»i cưá»ng tráng phi thưá»ng, đồ ăn cá»±c kỳ phong phú má»›i có thể duy trì thể lá»±c sung mãn cá»§a y.
Hôm nay bữa ăn cá»§a y là má»™t khối thịt sưá»n bò Ãt ra cÅ©ng nặng ba cân, thêm và o mưá»i quả trứng, và má»™t đống hoa quả rau tươi.
Thịt bò nướng than lá»a nhá», trên mặt ướp nước tương rắc đầy hương liệu ngon miệng, nướng đến và ng rá»™m.
Äó là món ăn ưa thÃch nhất cá»§a y, nhưng khi nghe Trác Äông Lai nói đến hai cái tên đó, y láºp tức đặt thanh loan Ä‘ao Ba Tư dùng để cắt thịt xuống, dùng ánh mắt bén nhá»n như mÅ©i Ä‘ao nhìn Trác Äông Lai chăm chăm:
- Hà n Chương và Mộc Kê đã đến ?
- Phải.
- Ngươi trước đây đã từng gặp hai ngưá»i đó ?
"Tôi còn chưa". Trác Äông Lai Ä‘iá»m đạm đáp:
"Tôi tin rằng ở đây chưa có ai từng gặp bá»n chúng".
Danh tánh cá»§a bá»n chúng đại Ä‘a số ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u biết, lại có rất Ãt ngưá»i đã gặp qua bá»n chúng.
Hà n Chương và Dương Kiên Ä‘á»u là ái tướng cá»§a "Hùng Sư", là ngưá»i thân tÃn nhất bên ngưá»i hắn, cÅ©ng là thá»§ hạ nguy hiểm nhất cá»§a hắn.
Châu Mãnh luôn luôn rất Ãt khi để bá»n chúng rá»i khá»i cạnh mình.
Mộc Kê còn nguy hiểm hơn cả Hà n Chương.
Gã không có nhà , không có chỗ ở cố định, cũng không có phương thức sinh hoạt cố định, cho nên ai cũng tìm không ra gã.
Nhưng nếu quả có ngưá»i cần đến gã, gã cÅ©ng nghÄ© mình cần ngưá»i đó, cho nên gã có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt ngưá»i đó.
Thứ gã cần thông thưá»ng Ä‘á»u là châu bảo hoà ng kim và ngân phiếu số mục cá»±c lá»›n cá»§a ngưá»i ta.
Thứ ngưá»i ta cần ở gã thông thưá»ng Ä‘á»u là phi tiêu và vòng dây thắt cổ cá»§a gã, và hai thanh Ä‘ao vÄ©nh viá»…n không lìa khá»i bên tay gã.
Má»™t thanh trưá»ng Ä‘ao, má»™t thanh Ä‘oản Ä‘ao.
Lúc gã dùng Ä‘ao cắt đứt yết hầu má»™t ngưá»i, thuần thục nhẹ nhà ng thong thả giống như nông phu dùng câu liêm phạt cá».
Lúc gã dùng dây thắt cổ giết ngưá»i, giống như má»™t hoa hoa công tỠôn nhu Ä‘a tình quà ng má»™t chuá»—i châu ngá»c lên cổ tình nhân.
Thứ chuyện gã là m đương nhiên là đòi giá cao, nếu quả mình trả một cái giá không thể khiến cho gã vừa lòng, cho dù có quỳ xuống cầu xin gã, gã cũng không thể vì mình mà đạp chết một con kiến.
Vô luáºn là ai muốn gã là m chuyện gì, Ä‘á»u nhất định trước hết phải ra má»™t giá đủ để có thể là m gã vừa lòng, chỉ có má»™t ngưá»i là ngoại lệ, bởi vì trong Ä‘á»i gã chỉ nợ tình cá»§a ngưá»i đó.
Cái vòng trên cán Ä‘ao nạm đầy bÃch ngá»c đã đặt xuống dÄ©a, trên lưỡi Ä‘ao còn lấp loáng mỡ thịt Ä‘áºm đà .
Tư Mã Siêu Quần dùng tấm khăn lụa má»m mại chùi Ä‘ao sạch như tuyết, sau đó má»›i há»i Trác Äông Lai:
- Ngươi chưa từng gặp bá»n chúng, là m sao biết bá»n chúng đã đến ?
"Tôi biết". Trác Äông Lai Ä‘iá»m đạp đáp:
"Bởi vì tôi biết, cho nên tô i biết".
Äó có thể coi là câu trả lá»i sao ? Thứ hồi đáp đó căn bản không thể coi là hồi đáp, ai cÅ©ng không thể cảm thấy thá»a mãn.
Tư Mã Siêu Quần lại rất vừa lòng.
Bởi vì đó là Trác Äông Lai nói, y tin sức phán Ä‘oán cá»§a Trác Äông Lai chẳng khác nà o y tin thanh Ä‘ao trên bà n có thể cắt thịt váºy.
Nhưng trong ánh mắt của y lại đột nhiên hiển lộ thứ biểu tình rất kỳ quái, đột nhiên nói ra một câu rất kỳ quái.
"Lầm rồi !" Y nói:
"Lần nà y Châu Mãnh đã lầm !" - Tại sao ?
Tư Mã Siêu Quần há»i lại:
- Hiện tại Hà n Chương và Mộc Kê có phải đã đến đây ?
- Phải.
- Bá»n chúng còn có thể sống sót trở vá» không ?
- Không thể.
- Bá»n chúng đối vá»›i Châu Mãnh có phải rất hữu dụng không ?
- Phải.
"Äể hai ngưá»i hữu dụng đối vá»›i mình như váºy Ä‘i chết, chuyện đó ta có thể là m không ?" Tư Mã Siêu Quần há»i Trác Äông Lai:
"Ngươi có thể là m không ?" - Không thể.
Tư Mã Siêu Quần cưá»i lá»›n:
- Cho nên Châu Mãnh đã lầm, hắn rất Ãt khi lầm, nhưng lần nà y đã lầm.
Trác Äông Lai không cưá»i, đợi đến khi Tư Mã Siêu Quần đã cưá»i xong, má»›i chầm cháºm thốt:
- Châu Mãnh không lầm !
- á»’ ?
"Hắn muốn bá»n chúng đến đây tịnh không phải là muốn bá»n chúng đến tìm chết".
Trác Äông Lai thốt.
- Hắn muốn bá»n chúng đến đây là m gì ?
"Äến là m nghi binh". Trác Äông Lai đáp:
"Hà n Chương và Má»™c Kê Ä‘á»u chỉ bất quá là nghi binh".
- Tại sao ?
"Bởi vì ngưá»i chân chÃnh phải xuất thá»§ hà nh thÃch Dương Kiên tịnh không phải là bá»n chúng, mà là má»™t ngưá»i khác". Trác Äông Lai đáp:
"Nếu quả bá»n ta đơn giản chỉ phòng bị bá»n chúng, ngưá»i thứ ba xuất thá»§ cà ng dá»… dà ng".
- Ngưá»i đó là ai ?
"Là má»™t ngưá»i trẻ tuổi, váºn y phục vải bố, mang má»™t thanh kiếm, trú trong má»™t tiểu khách sạn tiện nghi nhất, má»—i bữa chỉ ăn má»™t chén mì cá»§ cải trắng". Trác Äông Lai đáp:
"Y đã đến ba ngà y rồi, nhưng ngoại trừ Ä‘i ra ngoà i ăn, không bao giá» ra khá»i cá»a phòng".
- Y giam mình trong căn phòng nhỠkhông có gì ngoà i mấy con côn trùng hôi thúi là m gì ?
- Tôi không biết.
- Y đến từ đâu ?
- Tôi không biết.
- Y há»c kiếm pháp gì ? Kiếm pháp có cao không ?
- Tôi không biết.
Tròng mắt của Tư Mã Siêu Quần bỗng co thắt lại.
Y và Trác Äông Lai tương giao đã hai chục năm trá»i, từ lúc bần cùng khốn khổ lăn lá»™n trong bùn sình leo lên đến địa vị hôm nay, không ai hiểu rõ y bằng Trác Äông Lai, cÅ©ng không có ai hiểu rõ Trác Äông Lai bằng y.
Y chưa bao giá» nghÄ© hai chữ "không biết" cÅ©ng có thể phát ra từ miệng Trác Äông Lai.
Trác Äông Lai nếu quả muốn Ä‘iá»u tra má»™t ngưá»i, tối Ä‘a chỉ cần dùng năm ba canh giá» là có thể Ä‘iá»u tra ra hết toà n bá»™ xuất thân - gia thế - bối cảnh - táºp quán - thị hiếu - võ công - môn phái cá»§a ngưá»i đó, ngưá»i đó từ đâu đến, sẽ Ä‘i đâu.
Là m mấy chuyện đó, hắn không những có kinh nghiệm cá»±c kỳ, hÆ¡n nữa còn có phương pháp, rất nhiá»u phương pháp đặc biệt, má»—i má»™t loại Ä‘á»u tuyệt đối hữu hiệu.
Những phương pháp đó Tư Mã Siêu Quần cũng biết.
"Y trú trong khách sạn tiện nghi, váºn y phục vải bố, ăn mì cá»§ cái trắng". Tư Mã Siêu Quần nói:
"Từ mấy chuyện đó, ngươi Ãt ra đáng lẽ cÅ©ng nên nháºn ra y tuyệt không phải là ngưá»i rất thà nh công, xuất thân nhất định cÅ©ng không quá tốt".
"Vốn đáng lẽ là dạng đó". Trác Äông Lai thốt:
"Thiếu niên nà y lại là ngoại lệ".
- Tại sao ?
"Bởi vì khà độ cá»§a y". Trác Äông Lai đáp:
"Lúc tôi nhìn thấy y, y tuy Ä‘ang ăn mì cá»§ cải trắng trong má»™t quán nhỠđầy dân đánh xe khuân vác, nhưng bá»™ dạng cá»§a y xem ra lại giống như má»™t vị tân khoa trạng nguyên Ä‘ang ngồi dá»± Quỳnh Lâm Yến trong Thái Hoa Äiện, tuy chỉ váºn bá»™ y phục vải bố, lại giống như váºn áo hồ cừu trị giá ngà n và ng".
- Có lẽ là y Ä‘ang cố ý là m như váºy.
"Mấy thứ đó giả không được, chỉ có má»™t ngưá»i đối vá»›i mình tuyệt đối có tÃn tâm má»›i có thể có thứ khà độ đó". Trác Äông Lai thốt:
"Tôi chưa bao giá» gặp má»™t ngưá»i tá»± tin như y".
Ãnh mắt cá»§a Tư Mã Siêu Quần phát sáng, y đối vá»›i thiếu niên đó cÅ©ng dần dần có hứng thú.
Y chưa từng thấy Trác Äông Lai xem trá»ng má»™t ngưá»i như váºy.
Trác Äông Lai nói:
- Trong khách sạn y dùng tên Lý Huy Thà nh, chỉ bất quá cái tên đó nhất định là tên giả.
- Ngươi là m sao biết được đó nhất định là giả ?
"Bởi vì tôi đã nhìn qua cái tên y viết trên sổ, là chÃnh tay y viết, chữ viết không tệ, lại viết rất cứng ngắc". Trác Äông Lai đáp:
"Má»™t ngưá»i biết viết tuyệt không thể viết tên mình cứng ngắc như váºy".
- Giá»ng nói cá»§a y có khẩu âm gì ?
- Tôi chưa nghe y nói chuyện, nhưng tôi có há»i qua tên chưởng quỹ cá»§a khách sạn đó.
- Gã nói sao ?
"Gã trước đây từng có chân trong tiêu cục, từng Ä‘i qua rất nhiá»u địa phương, có thể nói bảy tám giá»ng cá»§a bảy tám tỉnh lỵ khác nhau". Trác Äông Lai đáp:
"Nhưng gã cÅ©ng không nháºn ra được vị khách nhân há» Lý đó là ngưá»i ở đâu".
- Tại sao ?
- Bởi vì vị Lý tiên sinh đó cÅ©ng có thể nói giá»ng cá»§a bảy tám tỉnh lỵ, má»—i má»™t giá»ng Ä‘á»u nói rà nh rá»t hÆ¡n cả gã.
- Y phục y mặc thì sao ?
Từ y phục trên mình má»™t ngưá»i cÅ©ng có thể nhìn ra rất nhiá»u chuyện.
Chất liệu cá»§a y phục khác nhau, đồng dạng là vải bố cÅ©ng có rất nhiá»u loại, phương pháp Ä‘an nhuá»™m cá»§a má»—i địa phương Ä‘á»u không giống nhau, nÆ¡i sản xuất vải và chỉ cÅ©ng không giống nhau.
Giám sát mấy chuyện đó, Trác Äông Lai cÅ©ng là chuyên gia.
"Ta tin rằng ngươi nhất định đã nhìn qua y phục cá»§a y". Tư Mã Siêu Quần há»i:
"Ngươi có nhìn ra gì không ?" "Tôi không nhìn ra gì hết". Trác Äông Lai đáp:
"Tôi chưa bao giá» thấy loại vải bố đó, tháºm chà cả loại chỉ may áo tôi cÅ©ng chưa từng thấy qua".
Trác Äông Lai nói:
- Tôi tin chỉ nhất định là y tá»± se, bố là y tá»± Ä‘an, y phục là y tá»± may vá, cả bông cÅ©ng Ä‘á»u là do y tá»± trồng ở má»™t địa phương rất đặc biệt mà ra.
Hắn lại nói:
- Äịa phương đó tôi và ông đại khái chưa từng Ä‘i qua.
Bá»n hỠđồng thá»i xuất đạo, xông pha thiên hạ.
Tư Mã Siêu Quần cưá»i khổ:
- NÆ¡i cả bá»n ta cÅ©ng chưa Ä‘i qua, ngưá»i từng Ä‘i qua đại khái cÅ©ng không nhiá»u lắm.
"Tôi cÅ©ng không nhìn thấy kiếm cá»§a y". Trác Äông Lai nói:
"Kiếm của y thủy chung giấu trong bao bố, thủy chung mang bên mình".
- Vải bố y dùng bao kiếm có phải cũng là loại vải bố may y phục ?
- Hoà n toà n một dạng.
Tư Mã Siêu Quần đột nhiên lại cưá»i:
- Xem ra vị Lý tiên sinh quả tháºt là quái nhân, nếu quả y tháºt sá»± đến giết ta, váºy đêm hôm nay sẽ rất vui thú.
Hoà ng hôn.
Trong quán ăn nhá» sặc mùi dầu mỡ xà o nấu, mùi mồ hôi chua loét trên ngưá»i bá»n đánh xe khuân vác, và mùi rượu mạnh tiêu nồng hà nh tá»i trá»™n lẫn vá»›i nhau thà nh má»™t thứ mùi kỳ quái khó hình dung.
Tiểu Cao thÃch thứ mùi đó.
Chà ng thÃch mùi thÆ¡m lá cây phiêu diêu trong mây mù gió lạnh, nhưng chà ng cÅ©ng thÃch thứ mùi đó.
Chà ng thÃch cao nhân danh sÄ© cao quý ưu nhã, nhưng chà ng cÅ©ng thÃch những ngưá»i mồ hôi mồ kê dầm dá» nhai hà nh tá»i rạo rạo ăn thịt mỡ nhóc nhách uống rượu mạnh ừng á»±c.
Chà ng thÃch ngưá»i.
Bởi vì chà ng cô độc quá lâu, ngoại trừ thanh sÆ¡n bạch vân lưu thá»§y cổ tùng ra, chà ng luôn luôn rất Ãt khi nhìn thấy ngưá»i.
Cho đến ba tháng trước, chà ng má»›i trở vá» thế giá»›i con ngưá»i, ba tháng nay chà ng đã giết bốn ngưá»i.
Bốn ngưá»i thanh danh hiển hách hùng bá nhất phương, bốn ngưá»i vốn tuy đáng chết lại không chết.
Chà ng thÃch ngưá»i, nhưng chà ng phải giết ngưá»i.
Chà ng tịnh không thÃch giết ngưá»i, nhưng chà ng phải giết ngưá»i.
Trên thế giá»›i có rất nhiá»u chuyện Ä‘á»u như váºy, khiến cho mình căn bản không có đất lá»±a chá»n.
Trưá»ng An, Trưá»ng An cổ xưa, thà nh quách trùng Ä‘iệp hùng vÄ©, trà n đầy lịch sá» lâu Ä‘á»i và vô số cố sá»± truyá»n kỳ phong tình động lòng ngưá»i.
Tiểu Cao lại không phải vì những thứ đó mà đến.
Tiểu Cao vì má»™t ngưá»i mà đến - Tư Mã Siêu Quần anh hùng vÄ©nh viá»…n bất bại.
Chà ng mang kiếm chà ng đến, kiếm cá»§a chà ng Ä‘ang ở bên tay chà ng, vÄ©nh viá»…n Ä‘á»u ở bên tay chà ng.
Một thanh kiếm bao chặt trong vải bố.
Rất Ãt ngưá»i có thể nhìn thấy thanh kiếm đó, từ lúc thanh kiếm đó ra khá»i lò, rất Ãt có ngưá»i nhìn thấy nó.
Thanh kiếm đó không phải là để cho ngưá»i ta nhìn.
Tiểu Cao biết có ngưá»i Ä‘ang chú ý đến chà ng.
Sang đến ngà y thứ hai, chà ng phát hiện có ngưá»i Ä‘ang chú ý đến chà ng, má»™t ngưá»i thân thể rất gầy gò nhá» thó, y phục lại rất hoa quý, đôi mắt lãnh lãnh đạm đạm chừng như vÄ©nh viá»…n không có biểu tình gì nhìn phảng phất má»™t mà u xám xịt.
Chà ng đã từng nhìn thấy thứ ánh mắt đó.
Lúc chà ng mưá»i má»™t tuổi, chà ng cÆ¡ hồ đã chết dưới móng vuốt cá»§a má»™t con báo, ánh mắt cá»§a ngưá»i đó giống hệt mắt báo.
Ngưá»i đó vừa xuất hiện, hÆ¡i thở cá»§a rất nhiá»u ngưá»i trong quán cÆ¡m nhá» cÆ¡ hồ đình chỉ.
Sau nà y chà ng má»›i biết ngưá»i đó là đại tổng quản cá»§a "Bắc đạo Tam Tháºp Cá»u Lá»™ Äại Tiêu Cục", trợ thá»§ đắc lá»±c nhất bên cạnh ngưá»i đại long đầu Tư Mã Siêu Quần - Trác Äông Lai.
Tiểu Cao từ từ ăn một chén mì củ cải trắng, trong tâm cảm thấy rất khoan khoái.
Bởi vì chà ng biết Trác Äông Lai và Tư Mã Siêu Quần nhất định Ä‘ang hoà i nghi chà ng, đà m luáºn vá» chà ng, suy Ä‘oán xem chà ng là hạng ngưá»i nà o.
Chà ng tin rằng bá»n há» nhất định không biết chà ng là ngưá»i nà o.
Con ngưá»i cá»§a chà ng không khác gì kiếm cá»§a chà ng, cho tá»›i nay rất Ãt có ngưá»i nhìn thấy qua.
Khung trá»i đã dần dần u ám, trong nhà tuy không có thắp đèn, ánh đèn bên ngoà i lại cà ng lúc cà ng huy hoà ng sáng lạn.
Gió lạnh từ ngoà i song cá»a lùa và o, ẩn ước có thể nghe thấy tiếng cưá»i và tiếng nói từ trong cái sân lá»›n trước mặt truyá»n và o.
Tư Mã Siêu Quần biết khách má»i y thỉnh đến và ngưá»i y không má»i Ä‘á»u đã đến không Ãt.
Y cÅ©ng biết má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang đợi y lá»™ diện, đợi gặp y.
Nhưng y lại Ä‘ang ngồi trên ghế, cả động cÅ©ng không động, tháºm chà cả lúc vợ y bước và o y cÅ©ng ngồi bất động.
Y đã cảm thấy phiá»n toái.
Khai hương đưá»ng, thu đệ tá», yến tiệc thâu đêm, tiếp kiến tân khách, đối vá»›i tất cả những chuyện đó y Ä‘á»u cảm thấy phiá»n toái.
Y chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ngồi trong nà y uống chén rượu.
Ngô Uyển hiểu rõ ý tưởng của y.
Không ai có thể liệu giải Tư Mã Siêu Quần bằng Ngô Uyển, bá»n hỠđã kết hợp mưá»i má»™t năm, đã có má»™t hà i tá» chÃn tuổi.
Nà ng đến để thúc y đi ra mau.
Nhưng nà ng lẳng lặng đẩy cá»a tiến và o, lại lẳng lặng đóng cá»a Ä‘i ra, tịnh không kinh động đến y.
Lúc đi ra, nước mắt của nà ng chợt rơi xuống.
Tư Mã Siêu Quần lại rót một chén.
Äó đã không còn là chén thứ nhất, là chén thứ hai mươi bảy.
Rượu y uống không phải là thứ rượu bồ đà o Ba Tư mà Trác Äông Lai uống, rượu y uống là rượu đế, tuy vô sắc vô vị, lúc uống và o trong bao tá» lại chừng như có má»™t ngá»n lá»a Ä‘ang thiêu đốt.
Y còn chưa uống chén rượu đó.
Cá»a lại nhè nhẹ mở ra, lần nà y ngưá»i tiến và o không phải là Ngô Uyển, là Trác Äông Lai.
Tư Mã Siêu Quần bá» tay xuống, Ä‘em chén rượu còn chưa uống đặt dưới ghế, nhìn Trác Äông Lai Ä‘ang đứng trong bóng tối nÆ¡i khung cá»a.
- Ta có phải đã nên đi ra ?
- Phải.
Ãnh đèn trong đại viện huy hoà ng, tiếng nói huyên thuyên.
Tiểu Cao lẫn trong đám đông, bởi vì chà ng không phải là quý khách được Tư Mã Siêu Quần má»i đến, không thể tiến nháºp đại sảnh mà ánh đèn cà ng huy hoà ng sáng chói đó.
Ngưá»i trong đại sảnh cÅ©ng có không Ãt, đương nhiên Ä‘á»u là những danh nhân, danh nhân có thân pháºn, có địa vị, có quyá»n thế.
Ngoại trừ những danh nhân đó ra, còn có những tráng hán váºn áo lụa xanh viá»n da cừu Ä‘ang tiếp đãi tân khách, động tác cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u rất mẫn tiệp, ánh mắt cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u rất sáng suốt, tuyệt không bá» sót bất cứ chuyện nhá» nhặt gì không nên phát sinh.
Tiếng nói đột nhiên im ắng hẳn.
Äại long đầu cá»§a Bắc Äạo Tam Tháºp Cá»u Lá»™ Äại Tiêu Cục, đệ nhất cưá»ng nhân trong đương kim võ lâm, Tư Mã Siêu Quần vÄ©nh viá»…n bất bại, chung quy đã xuất hiện.
Lúc Tư Mã Siêu Quần xuất hiện, y váºn y phục hai mà u trắng Ä‘en tương phản, đặc biệt thiết kế và may vá kỹ cà ng, khiến cho thân ngưá»i y nhìn lại cà ng uy vÅ© cao lá»›n, cÅ©ng khiến cho niên ká»· cá»§a y nhìn còn trẻ trung hÆ¡n tuổi tác tháºt sá»± cá»§a y rất nhiá»u.
Y dùng thái độ thà nh khẩn anh minh chiêu hô tân khách, còn đặc biệt ra đến trên báºc thang đá trước đại sảnh, vẫy tay chà o đám ngưá»i trong sân.
Giữa tiếng hoan hô chấn động mang tai, ngưá»i Tiểu Cao chú ý tịnh không phải là Tư Mã Siêu Quần, mà là hai ngưá»i khác.
Hai ngưá»i đó trang phục và dung mạo rất bình phà m, nhưng trong ánh mắt lại ngáºp trà n má»™t thứ sát cÆ¡ vừa lãnh khốc, vừa đáng sợ.
Bá»n chúng tịnh không đứng cùng má»™t chá»—, cÅ©ng không nhìn nhau má»™t chút nà o, nhưng có tám chÃn ngưá»i xung quanh má»—i má»™t ngưá»i bá»n chúng Ä‘ang bà máºt nhìn bá»n chúng như đóng Ä‘inh, má»™t má»±c bảo trì má»™t khoảng cách vừa phải gần bá»n chúng.
Tiểu Cao mỉm cưá»i.
Chà ng nhìn ra hai ngưá»i đó vì Dương Kiên mà đến, Ä‘á»u là sát thá»§ báºc nhất cá»§a Châu Mãnh.
Chà ng cÅ©ng nhìn ra Tư Mã Siêu Quần và Trác Äông Lai nhất định cÅ©ng đã coi chà ng là ngưá»i cùng phe vá»›i bá»n chúng, bởi vì chà ng đã sá»›m phát hiện cÅ©ng có ngưá»i bên cạnh chà ng Ä‘ang nhìn chà ng chằm chằm. Tháºm chà còn đông hÆ¡n số ngưá»i bên cạnh bá»n chúng.
Trác Äông Lai, không còn nghi ngá» gì nữa, đã coi chà ng là nhân váºt nguy hiểm nhất.
"Nhưng Trác Äông Lai lần nà y đã lầm !" Tiểu Cao trong tâm Ä‘ang mỉm cưá»i:
"Hắn phái ngưá»i theo dõi ta, tháºt là lãng phà nhân lá»±c".
Trên đại án giữa đại sảnh, hai ngá»n đèn cầy khổng lồ đã thắp sáng.
Tư Mã Siêu Quần ngồi trên má»™t cái ghế dá»±a là m bằng gá»— tỠđà n bá»c da hổ trước án.
Trước ghế trải thảm Ä‘á», bà i chiếu lụa bái lạy mà u tÃm.
Äại Ä‘iển đã bắt đầu.
Hai ngưá»i trong mắt lá»™ sát cÆ¡ đó đã dần dần di động vá» phÃa trước, những ngưá»i theo dõi bá»n chúng đương nhiên cÅ©ng di động theo bá»n chúng, tay má»—i ngưá»i Ä‘á»u đã thò và o lòng.
Giấu trong lòng đương nhiên là vũ khà trà mệnh.
Chỉ cần hai tên kia có động tác gì, tay những ngưá»i đó tất trong tÃch tắc rút vÅ© khà ra, trong tÃch tắc tiêu diệt bá»n chúng trước đại sảnh.
Tiểu Cao tin chắc hai tên đó tuyệt không thể đắc thủ.
- Nhất định còn có ngưá»i thứ ba, ngưá»i đó má»›i là chá»§ lá»±c mà Châu Mãnh phái đến giết Dương Kiên.
à tưởng cá»§a Tiểu Cao không ngá» cÅ©ng giống như Trác Äông Lai, Ä‘iểm bất đồng duy nhất là chà ng biết ngưá»i đó tịnh không phải là chà ng.
- Ngưá»i đó là ai ?
Tròng mắt Tiểu Cao đột nhiên co thắt lại.
Chà ng bá»—ng nhìn thấy có má»™t ngưá»i tuyệt không dẫn dắt bất kỳ sá»± chú ý nà o cá»§a ngưá»i ta Ä‘ang len lá»i giữa đám đông.
Tiểu Cao chú ý đến ngưá»i đó chỉ là vì ngưá»i đó mang má»™t cái hòm.
Má»™t cái hòm bình phà m, cÅ© ká»·, tuyệt không thể dẫn dắt bất kỳ sá»± chú ý nà o cá»§a ngưá»i ta.
Chà ng muốn nhìn mặt ngưá»i đó, nhưng ngưá»i đó má»™t má»±c không chÃnh diện đối mặt vá»›i chà ng.
Chà ng muốn chen lên, nhưng đám đông cÅ©ng Ä‘ang chen lên phÃa trước, bởi vì nhân váºt trung tâm cá»§a đại Ä‘iển đã bước và o đại sảnh.
Sắc mặt Dương Kiên hiển lá»™ vẻ xanh xao yếu á»›t, nhưng trên mặt vẫn mang theo má»™t nụ cưá»i mỉm.
Gã được sáu ngưá»i quây quần xung quanh bước và o.
Tiểu Cao không nháºn ra sáu ngưá»i đó, nhưng chỉ cần là ngưá»i thưá»ng Ä‘i lại trong giang hồ tất rất Ãt có ngưá»i không nháºn ra bá»n há». Trong số bá»n há» không những có cao thá»§ thà nh danh từ lâu trong nghá» tiêu cục, tháºm chà cả đại đạo Vân Mãn Thiên năm xưa hoà nh hà nh trên lá»™ Quan Lạc không ngá» cÅ©ng có mặt.
Dưới sá»± bảo há»™ cá»§a sáu vị cao thá»§ như váºy, còn có ai có thể thương hại đến má»™t cá»ng tóc cá»§a Dương Kiên được ?
Dương Kiên đã bước lên thảm Ä‘á», bước đến trước tấm chiếu bái lạy dùng để bái sư đặc biệt già nh cho gã.
Giữa má»™t tÃch tắc đó, trong sân đã có hà nh động ! Có hÆ¡n hai mươi ngưá»i ngã quỵ, máu chảy, la thảm ngã quỵ, ngã quỵ giữa đám đông tranh nhau la thảm.
Ngưá»i ngã quỵ tịnh không hoà n toà n là thuá»™c hạ cá»§a Trác Äông Lai, đại Ä‘a số Ä‘á»u là ngưá»i vô tá»™i.
Äó là kế hoạch mà Hà n Chương và Má»™c Kê đã thương nghị trước.
Bá»n chúng đương nhiên cÅ©ng biết có ngưá»i Ä‘ang theo dõi bá»n chúng, cho nên trước khi bá»n chúng xuất thá»§, nhất định trước tiên phải tạo há»—n loạn, dùng máu ngưá»i vô tá»™i để tạo há»—n loạn.
Giữa há»—n loạn, thân ngưá»i bá»n chúng đã bá»™c phát bay lên, bá»™c phát vá» phÃa Dương Kiên.
Tiểu Cao không liếc tá»›i bá»n chúng chút nà o.
Chà ng tin rằng không cần biết bá»n chúng dùng phương pháp gì Ä‘á»u không thể đắc thá»§, ngưá»i chà ng chú ý là ngưá»i khiêng cái hòm.
Nhưng ngưá»i đó đã biến mất.
Tư Mã Siêu Quần vẫn Ä‘ang ngồi thoải mái trên cái ghế dá»±a mà u tÃm, thần sắc bất động, thần tình cÅ©ng bất biến.
Sát thá»§ hà nh thÃch đã bị cách ly trước đại sảnh.
Dương Kiên dưới sá»± bảo há»™ cá»§a sáu vị cao thá»§ đã bước ra má»™t cánh cá»a đằng sau đại sảnh.
Tiểu Cao từ sá»›m đã Ä‘oán ra phương hướng cá»§a cánh cá»a đó.
Những ngưá»i má»™t má»±c theo dõi chà ng, lá»±c chú ý dÄ© nhiên bị phân tán, Tiểu Cao đột nhiên nhanh như chá»›p lẻn và o đại sảnh, dùng má»™t thân pháp kỳ dị không ai có thể hình dung được lần theo tưá»ng mà phóng, phóng ngưá»i qua má»™t song cá»a sổ.
Song cá»a sổ đó và cánh cá»a kia đương nhiên cùng chung má»™t phương hướng.
Trong háºu viện ngoà i cá»a sổ ngáºp trà n hương thÆ¡m hoa mai và lá tùng, trá»™n lẫn thà nh má»™t thứ hương khà là m cho ngưá»i ta khoan khoái phi thưá»ng. Trong hà nh lang âm u trầm lặng giăng đầy cảnh vệ váºn thanh y hông giắt trưá»ng Ä‘ao.
Táºn đầu hà nh lang cÅ©ng có má»™t cánh cá»a.
Lúc Tiểu Cao vá»t ra ngoà i cá»a sổ, liá»n nhìn thấy bá»n Vân Mãn Thiên kèm Dương Kiên Ä‘i qua cánh cá»a đó.
Cá»a láºp tức bị đóng chặt.
Trưá»ng Ä‘ao giắt bên hông cá»§a đám cảnh vệ áo xanh đã rút ra khá»i vá», giữa lúc Ä‘ao quang lóe chá»›p, có mưá»i hai ngưá»i phóng vá» phÃa Tiểu Cao.
Bá»n chúng không há»i Tiểu Cao là ai, cÅ©ng không há»i chà ng đến là m gì.Mệnh lệnh bá»n chúng tiếp nháºn là :
má»™t khi có ngưá»i lạ tiến nháºp và o viện, láºp tức giết chết không cần há»i han !
Tiểu Cao cÅ©ng không giải thÃch tại sao chà ng và o đây, tình huống hiện tại đã đến lúc không còn ngôn ngữ gì có thể giải thÃch.
Chuyện duy nhất hiện tại chà ng có thể là m là trước hết đánh gục những ngưá»i đó, dùng phương pháp nhanh nhất đánh gục bá»n chúng.
Chà ng nhất định phải mau chóng xông và o gian nhà táºn đầu hà nh lang đó.
Äao quang múa lượn bay tá»›i, kiếm cá»§a Tiểu Cao vẫn nằm yên trong bao bố.
Chà ng không bạt kiếm cá»§a mình, dùng cái bao bố đó, chà ng đánh văng ba thanh Ä‘ao, hạ gục bốn ngưá»i.
Tá»›i lúc chà ng xông và o hà nh lang, lại có bảy tám ngưá»i bị đánh gục. Lúc những ngưá»i đó gục ngã, chà ng đã xông đến trước cánh cá»a đó.
Trác Äông Lai đã đến ngoà i cá»a rồi.
Hắn luôn luôn là ngưá»i tà ng ẩn sau lưng, nhưng má»™t khi có biến hóa phi thưá»ng phát sinh, hắn láºp tức kịp thá»i xuất hiện.
Tiểu Cao nhìn hắn, bất chợt thở dà i:
- Vốn đáng lẽ còn đến kịp thá»i, chỉ tiếc hiện giá» nhất định không còn kịp nữa.
Äao quang đằng sau chẻ tá»›i, Tiểu Cao không quay đầu, Trác Äông Lai lại phất phất tay, Ä‘ao quang lăng không chém xuống láºp tức dừng hẳn.
"Ngươi đến là m gì ?" Trác Äông Lai lạnh lùng há»i:
"Ngươi muốn đến để là m gì ?" - Ta chỉ bất quá muốn Ä‘i xem má»™t ngưá»i.
- Xem ngưá»i nà o ?
- Kẻ sát nhân.
Trác Äông Lai cưá»i lạnh:
- Không ai có thể sát nhân ở đây.
"Có". Tiểu Cao đáp:
"Có má»™t ngưá»i".
Sắc mặt cá»§a Trác Äông Lai đột nhiên cải biến, bởi vì hắn đã ngá»i thấy mùi máu tươi thoang thoảng.
Mùi máu tươi không ngá» là từ sau cá»a truyá»n ra.
Trác Äông Lai quay mình mở cá»a. TÃch tắc lúc hắn quay mình mở cá»a, hắn phảng phất đã lá»t và o địa ngục.
Sau cá»a vốn là má»™t căn nhà tinh trà hoa mỹ, nhưng hiện tại đã biến thà nh địa ngục.
Trong địa ngục vÄ©nh viá»…n không có ngưá»i sống, trong căn nhà đó cÅ©ng không có.
Bảy ngưá»i hồi nãy còn sống nhăn bước và o, hiện tại Ä‘á»u đã vÄ©nh viá»…n không còn có thể bước ra, có ngưá»i yết hầu đã cắt Ä‘oạn, có ngưá»i tâm tạng đã bị đâm xuyên, từ trước ngá»±c đâm và o, xuyên ra tá»›i sau lưng.
Thảm nhất là Dương Kiên.
Äầu lâu Dương Kiên đã biến mất, bên ngưá»i rải đầy bái thiếp, trên mặt có tám chữ:
"Äây là số pháºn cá»§a đứa phản đồ".
Trong nhà có bốn cá»a sổ, cá»a sổ Ä‘á»u đóng chặt.
Kẻ sát nhân là ai ?
Äẩy cá»a sổ, bên ngoà i sao giăng đầy trá»i, tiếng thanh la ấm áp vá»ng lại từ xa xa, đêm nay vốn là đêm rằm tháng giêng trá»i trong trăng sáng không có giá»›i nghiêm.
Trác Äông Lai ngẩng mặt đón gió lạnh vuốt ve, lặng lẽ má»™t hồi rất lâu, không ngá» không phái ngưá»i truy tìm hung thá»§, lại quay mình nhìn Tiểu Cao chằm chằm:
- Ngươi biết có ngưá»i đến đây giết ngưá»i ?
"Không những ta biết, ngươi đáng lẽ cũng biết". Tiểu Cao thở dà i:
"Ta đã sá»›m muốn gặp ngưá»i đó má»™t lần".
- Nhưng kẻ giết ngưá»i tuyệt không chỉ có má»™t ngưá»i.
Dùng để cắt Ä‘oạn yết hầu Ä‘Ãch thị là má»™t thanh kiêu Ä‘ao lưỡi cá»±c má»ng, dùng để đâm xuyên qua tâm tạng Ä‘Ãch thị là má»™t ngá»n trưá»ng thương mÅ©i nhá»n cá»±c bén.
Äầu lâu cá»§a Dương Kiên lại chừng như bị má»™t lưỡi búa chém đứt.
Thái độ cá»§a Trác Äông Lai cá»±c kỳ lãnh tÄ©nh, vừa trấn định vừa lãn tÄ©nh.
"Ngươi đáng lẽ nên nhìn ra Ãt nhất có ba ngưá»i đến". Hắn nói:
"Không ai có thể đồng thá»i sá» dụng ba thứ vÅ© khà chiêu thức hình trạng phân lượng Ä‘á»u hoà n toà n khác biệt để giết ngưá»i".
"Có". Câu trả lá»i cá»§a Tiểu Cao trà n đầy tá»± tin:
"Có má»™t ngưá»i".
- Ngươi nghÄ© trên thế gian tháºt có má»™t ngưá»i như váºy, có thể đồng thá»i sá» dụng ba thứ vÅ© khà giết chết bảy vị cao thá»§ trong má»™t tÃch tắc ?
"Phải !" Tiểu Cao đáp cực kỳ tự tin:
"Có lẽ trên thế gian cÅ©ng không có ngưá»i thứ hai như váºy, nhưng tuyệt đối có má»™t ngưá»i".
- Ngưá»i đó là ai ?
“Ta không biếtâ€. Tiểu Cao lại thở dà i:
“Nếu quả ngươi hồi nãy không ngăn cháºn ta, có lẽ ta đã có thể nhìn thấy yâ€.
Trác Äông Lai chằm chằm nhìn chà ng, cảm thấy lòng bà n tay mình toát mồ hôi lạnh.
"Nhưng ta vốn tịnh không biết y đã đến Trưá»ng An". Tiểu Cao thốt:
"Ta cÅ©ng không tưởng ná»—i y có thể giết ngưá»i cho Châu Mãnh".
Trác Äông Lai lại chằm chằm nhìn chà ng má»™t hồi rất lâu, nhìn nhãn thần cá»§a chà ng, nhìn thái độ cá»§a chà ng, nhìn lối đứng cá»§a chà ng, nhìn kiếm gói trong bao bố cầm trong tay chà ng, đột nhiên nói:
- Ta tin ngươi, nếu quả ngươi muốn đi, hiện tại có thể đi rồi.
Ngưá»i nghe được câu nói đó tất phải rất kinh ngạc, bởi vì đó tuyệt đối không phải là tác phong thưá»ng ngà y cá»§a Trác Äông Lai, hắn chưa từng thả má»™t ngưá»i dá»… dà ng như váºy.
Chỉ có tá»± mình Trác Äông Lai má»›i biết tại sao hắn lại là m như váºy. Hắn đã nhìn ra Tiểu Cao cÅ©ng là ngưá»i nguy hiểm phi thưá»ng, dưới tình huống nà y, hắn không muốn bị phiá»n nhiá»…u nữa.
Tiểu Cao lại cưá»i cưá»i.
"Ta cũng biết khi ta muốn đi thì lúc nà o cũng có thể đi". Chà ng thốt:
"Chỉ tiếc ta còn chưa muốn đi".
- Tại sao ?
- Bởi vì ta có chuyện còn chưa nói cho ngươi biết.
- Chuyện gì ?
"Ta không phải hỠLý, cũng không phải là Lý Huy Thà nh". Tiểu Cao thốt:
"Ta cũng không phải vì Dương Kiên mà đến".
"Ta biết". Trác Äông Lai nói:
"Bởi vì ta biết, cho nên mới để ngươi đi".
"Chỉ tiếc còn có rất nhiá»u chuyện ngươi chưa biết". Tiểu Cao mỉm cưá»i:
"Bởi vì ngưá»i còn chưa biết, cho nên ta còn chưa thể Ä‘i".
Tay Trác Äông Lai nắm chặt lại.
Hắn bá»—ng phát giác thiếu niên nà y có má»™t thứ dã tÃnh ngưá»i khác khó cảm thấy, giống như má»™t dã thú má»›i ra khá»i thâm sÆ¡n, đối vá»›i bất kỳ chuyện gì Ä‘á»u không sợ sệt.
- Ta há» Cao, ta vì má»™t ngưá»i mà đến.
- Vì ai ?
"Vì Tư Mã Siêu Quần". Tiểu Cao đáp:
"Tư Mã Siêu Quần vĩnh viễn bất bại".
Trong lòng bà n tay Ä‘ang nắm chặt cá»§a Trác Äông Lai đột nhiên lại toát mồ hôi lạnh.
"Ngươi là Cao Tiệm Phi ?" Hắn há»i Tiểu Cao:
"Thiếu niên kiếm khách trong vòng ba tháng đã giết chết tứ đại cao thá»§ môn hạ cá»§a tam đại kiếm phái Côn Lôn - Hoa SÆ¡n - Không Äá»™ng, Cao Tiệm Phi ?" "Phải". Tiểu Cao đáp:
"LÃ ta".
Äêm cà ng khuya, gió cà ng gắt.
"Ta chưa từng giết ngưá»i trong bóng tối !" Tiểu Cao thốt:
"Cho nên ta muốn bá»n ngươi chá»n thá»i gian, chá»n địa Ä‘iểm, để cho ta xem Tư Mã Siêu Quần có phải là vÄ©nh viá»…n bất bại hay không".
Trác Äông Lai chợt cưá»i:
- Ta bảo đảm y nhất định có thể giúp ngươi biết, chỉ bất quá ta hy vá»ng ngươi vÄ©nh viá»…n không muốn biết thì tốt hÆ¡n.
Không có giá»›i nghiêm trên đưá»ng trưá»ng, hoa đăng như trong tranh.
Các thức các dạng hoa đăng, các thức các dạng ngưá»i, Tiểu Cao lại chừng như không để ý đến.
Trác Äông Lai đã đáp ứng chà ng, ná»™i trong vòng má»™t tháng sẽ hồi đáp cho chà ng biết, bảo đảm để cho chà ng và Tư Mã Siêu Quần gặp nhau quyết đấu công bình má»™t lần.
Chà ng vốn vì chuyện đó mà đến, nhưng hiện tại chừng như cũng không quá quan tâm đến chuyện đó.
Hiện tại trong tâm chà ng chỉ tưởng đến má»™t ngưá»i, má»™t cái hòm.
Ngưá»i đó tháºt ra là ai ? Cái hòm đó tháºt ra có phải là má»™t thứ vÅ© khà đáng sợ ?
Lúc đó Ä‘ang có má»™t ngưá»i, khiêng má»™t cái hòm, Ä‘ang trong đêm khuya gió lạnh, lẳng lặng bước ra khá»i cổ thà nh Trưá»ng An.
Last edited by hoangcongthanh; 04-10-2008 at 02:04 PM.
|