Thông U Đại Thánh
Tác giả: Phong Thất Nguyệt
Chương 1: xuyên qua
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nhóm Dịch: Đọa Lạc Vương Tộc
Nguồn: 4vn.eu
Đau! Đau xót tim!
Cố Thành lăn lộn trên giường, y như con cá bị vớt ra khỏi nước vậy, hắn liều mạng hít thở, ký ức không ngừng vọt tới để mắt hắn hóa đen, không còn nhìn thấy gì.
Ký ức cuối cùng của hắn là hắn vừa hoàn thành một đơn đặt hàng lớn, tiền thưởng cũng phải được mấy mét vuông nhà ở thành phố, vì lẽ đó đi dạo kiếm quán cơm nào ngon ngon tự thưởng cho bản thân, kết quả là tiếng phanh kít xe chói tay, tiếng đám người gào thét, mắt hắn tồi sầm.
Nhưng bị xe đụng phải sao lại đau tim dữ dội như này chứ, hắn còn sống hay đã chết? Có thể cảm giác được đau đớn nghĩa là còn có thể cứu.
Chờ hắn miễn cưỡng mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt làm hắn sợ chết khiếp. Trước ngực hắn, một thứ chỉ to bằng đầu người đang nằm nhoài lên hắn cắn xé. Thứ này có lẽ phải gọi là quái vật! Thân thể nó chỉ to bằng bàn tay nhưng đầu lâu nó to cỡ đầu người vậy, mà đầu nó giống hình một trái tim be bét máu, mơ hồ có thể thấy hai con mắt đen kịt cỡ hạt đậu và một cái miệng nhọn đầy răng nanh.
Nó cắn xé ở ngực Cố Thành, da thịt hắn không gặp chút nào tổn thương nhưng mỗi cái cắn của nó làm tim Cố Thành đau xót kỳ lạ, thật như muốn cách da thịt nuốt chửng trái tim hắn vậy.
- Cha nó!
Cố Thành tức giận mắng, bản năng muốn kéo quái vật kia ra khỏi ngực nhưng nó như dính chặt lấy hắn, mặc hắn lôi kéo, quyền đấm cước đá sao cũng không kéo xuống được. Ngực đau nhức làm hắn muốn ngất đi, lý trí cũng rơi vào điên cuồng, hắn bất ngờ há miệng cắn quái vật kia. Khi Cố Thành cắn xuống, mùi máu tanh sền sệt nổ ra khắp khoang miệng hắn, còn không đợi hắn buồn nôn, nơi ngực hắn đột nhiên tỏa ánh đen kì bí, nuốt chửng quái vật kia.
Cố Thành giãy giụa bò lên, há miệng thở lớn hổn hển. Đau đớn nơi ngực đã biến mất, nhưng đầu hắn vẫn còn đau, đợi khi đỡ đau chút, hắn liếc quanh phòng đánh giá. Chỗ này thật giống một phòng ngủ, lầu các bằng gỗ, trạm trổ trang trí cổ kính.
Khẽ lảo đảo đứng dậy, Cố Thành nhìn về phía gương đồng, một gương mặt thanh tú đập vào mắt hắn, gương mặt này vừa quen vừa lạ. Hắn cảm thấy có chút buồn cười, phản ứng đầu tiên của hắn không ngờ lại là kiếp này mặt trắng hơn kiếp trước.
Ký ức ùa đến giúp Cố Thành biết hắn xuyên qua rồi, không phải xuyên về thời cổ đại mà là Đại Kiền vương triều. Kiếp này hắn cũng tên là Cố Thành, ở Trường An, thân phận là đại công tử của phủ Trung Dũng Hầu, nghe có vẻ quyền quý đấy nhưng thực ra chỉ là quý tộc sa sút.
Năm trăm năm trước mười nước tranh bá, khói lửa nổi lên bốn phía, Đại Kiền thái tổ hoàng đế nhờ dị sĩ khắp nơi giúp đỡ, quét ngang lục hợp, chiếm đoạt bát phương, cuối cùng thành lập Đại Kiến, thống nhất thiên hạ. Thời đó, dị sĩ, nhân tài anh kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tổ tiên Cố Thành chính là một trong số đó, có điều tổ tiên hắn khộng phải dựa vào công lao được phong hầu mà là nhờ trung tâm. Tổ tiên Cố gia là thành viên đội hộ vệ của Thái Tổ hoàng đế, từng vì bảo vệ thái tử mà trúng mười sáu mũi tên, bị bắn thủng lỗ chỗ như cái sàng cũng không lùi bước, trung dũng như vậy làm hoàng đế cảm động, cho nên đời sau được phong Trung Dũng Hầu, đời đời kế thừa.
Nhưng dựa vào trung tâm được phong hầu thì thiếu của cải tích lũy, đến đời Cố Thành thì phủ Trung Dũng Hầu đã triệt để rách nát, Cha hắn có người nói là tuổi trẻ tài cao nhưng chết trận sa trường mất sớm, mẹ hắn đau buồn sinh bệnh, không lâu sau cũng tạ thế. Vì lẽ đó hiện tại toàn bộ phủ Trung Dũng Hầu, quan lớn nhất là Nhị thúc hắn, ở Tây Cương làm một chức tham tướng.
Ở Đại Kiền kinh thành, tùy tiện ném cục gạch cũng có thể ném trúng vương tôn quý tộc, loại như hắn, trong nhà không tích trữ, chức quan lớn nhất mới là tham tướng nơi biên cương xa xôi, có thể nói là suy sụp tận cùng.
Đương nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng là thứ vừa rồi là gì? Là quỷ hay là yêu?
Cố Thành theo bản năng sờ sờ ngực, hắn bất ngờ nhảy dựng lên, nơi đó lại có một khối ngọc bội màu đen. Đó là đồ vật kiếp trước của hắn. Ngọc bội kia là khi Cố Thành dạo chợ đồ cổ mua được, ông chủ hét giá tám trăm tệ kèm lời giải thích đó là cổ vật triều Chu. Cố Thành không khỏi thầm khinh bỉ, triều Chu gì chứ, tuần trước may ra còn tin… Sau một phen mặc cả ép giá, hắn dùng tám mươi tệ mua được. Khối ngọc này đen kịt, bên trên còn có khắc hoa văn kỳ dị cùng hai chữ triện, Cố Thành tra xét một hồi thì biết ý nghĩa hai chữ kia – “Thông U” (tĩnh mịch)
Vừa rồi khi mình cắn thứ quỷ kia, có một tia sáng đen nuốt lấy nó, tia sáng đen là khối ngọc bội phát ra sao? Cố Thành theo bản năng xoa xoa ngọc bội màu đen, một ánh đen lóe lên, trong tích tắc sau Cố Thành xuất hiện trong một không gian đen kịt. Vùng không gian này không có bất kỳ kiến trúc, trên trời dưới đất chỉ một màu đen kịt, à, còn có một thứ… chính là quái vật đầu lâu trái tim kia!
Quái vật này khi nhìn thấy Cố Thành thì nhảy nhót chạy đến hắn, động tác kia nhìn thế nào cũng thấy thật xấu xí… Cố Thành thấy vậy chạy vội nhưng vùng không gian này như thể lấy hắn làm trung tâm vậy, mặc cho hắn di chuyển thế nào thì cũng vẫn là đứng tại chỗ…
Quái vật kia chỉ mấy bước đã bấu lên người hắn, ngay khi Cố Thành suy nghĩ có nên lại cắn nó không thì cái đầu trái tim của nó khẽ cọ cọ Cố Thành, biểu hiện ngoan dịu như cún con vậy…
Thấy quái vật không có ác ý, Cố Thành nhấc nó lên, cau mày sẽ nói:
- Đây là thứ gì chứ?
Hắn cũng không hy vọng quái vật này trả lời, hắn chỉ đang thuần túy nói với chính mình. Nhưng quái vật kia tựa như nghe hiểu, nó khẽ đong đưa cái đầu hình trái tim của mình, từ trong mạch máu phun ra một chùm sương máu, biến thành hình ảnh, bên trong còn vang vọng thanh âm.
Đây cũng là một căn phòng ngủ nhưng hoa lệ hơn nhiều phòng của Cố Thành.
Một phu nhân gương mặt xinh đẹp, đầy góc cạnh cay nghiệt sắc sảo nói với một tên đạo sĩ vóc người khô héo xấu xí, mặc đạo bào đỏ như màu:
- Ngươi có thể nhanh hơn được không, sao chậm chạp vậy?
Cố Thành khẽ nhíu lông mày, phụ nhân này trong trí nhớ của hắn chính là vợ của Nhị thúc, Trương Thị, chính là thím hắn. Trương Thị ngày thường chanh chua, đối xử với hắn cũng không phải là rất tốt. Nhưng hiện giờ làm chủ Cố gia là bà nội hắn, Cố lão thái quân, bà hắn thương hắn nhất nên bình thường Trương thị cũng không dám biểu hiện thái quá.
Đạo sĩ kia trong tay cầm vài sợi tóc gãy khẽ bĩu môi:
- Phu nhân gấp làm gì, chậm mới đủ cẩn mật. Nói thật nếu không phải anh ngươi quen cháu ngoại của sư đệ bần đạo thì bần đạo chẳng thèm nhận đơn này đâu. Kinh thành có vô số chó săn Tĩnh Dạ ty, chẳng may bị bọn họ phát hiện thì bần đạo thảm rồi. Hắc ngục của Tĩnh Dạ ty không phải là nơi người muốn đến, hừ, cả quỷ cũng không muốn đến ấy chứ! Năm ngàn lạng bạc không mặc cả, trả tiền trước thực hiện sau, đảm bảo ngươi được thỏa mãn, không ai phát hiện ra được.
Trương thị nghe vậy thì gào lên:
- Năm ngàn lạng! Không phải trước nói là ba ngàn sao?
Đạo sĩ xấu xí kia lạnh nhạt nói:
- Bần đạo từng nói ba ngàn không sai, nhưng sư đệ của bần đạo cần một ngàn, cháu ngoại của sư đệ bần đạo cũng cần một ngàn, phu nhân từng nghe đến tiến hoa hồng chưa?
Trương Thị cắn răng, móc ra ngân phiếu năm ngàn lạng:
- Cho ngươi, nhưng ta muốn tiểu súc sinh kia hôm nay phải chết! Lão thái quân bất công! Nhiều năm qua như vậy, đều là nhờ chi thứ hai lo liệu gia nghiệp, toàn bộ Hầu phủ chỉ có phu quân ta ở bên ngoài làm quan, dựa vào đâu lão thái quân muốn truyền tước vị cho tiểu súc sinh kia chứ? Bây giờ không giết hắn, hai tháng sau hắn làm lễ trưởng thành, lão thái quân sẽ xin triều đình chính thức truyền tước vị cho hắn!
Đạo sĩ kia đón lấy ngân phiếu, khẽ lắc đầu lẩm bẩm:
- Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất.
- Ngươi nói cái gì?
Đạo sĩ cười hì hì:
- Bần đạo nào dám nói gì, bạc của phu nhân đưa đúng chỗ rồi, chuyện của phu nhân ta cũng đã làm xong, giờ phu nhân đứng nhìn là được.
Vừa nói, đạo sĩ kia vừa bện tóc thành sợi, hai tay nắm lại tạo ấn quyết, kỳ dị chính là thân thể khô quắt của hắn dần phồng lên. Một cục tròn di động di chuyển từ ngực hắn lên miệng, khóe miệng hắn thình lình mở rộng đến quái dị, một quái vật to bằng đầu người, đầu trái tim chui ra từ đó!
Trương Thị thấy cảnh kinh hãi này sợ đến gương mặt trắng bệch, phải cố bịt miệng lại để không kêu thành tiếng. Tuy nàng mơ hồ biết trên giang hồ có nhiều loại tà thuật bí pháp, thậm chí nhà mẹ đẻ nàng cũng có người biết tà thuật, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đạo sĩ kia đắc ý nói:
- Phu nhân chớ sợ, đây là ngũ tạng miếu quỷ bần đạo luyện chế, tâm can tỳ phế thận (tim, gan, lá lách, phổi, thận), ngũ tạng thông linh cũng thông quỷ, dùng làm miếu tế quỷ nuôi quỷ, giết người không thấy máu. Tâm Quỷ giết người không có bất kỳ ngoại thương nào, nó chỉ làm tim đau đến chết, tuyệt đối không nhìn ra được gì dị thường, có khám tử thi cũng chỉ kết luận là đứa nhỏ kia bị bệnh hiểm nghèo bộc phát mà chết thôi.
Vừa nói đạo sĩ vừa đút cho Tâm Quỷ ăn sợi tóc bện, vẫy vẫy tay cái, Tâm Quỷ đã biến mất không thấy đâu.
- Đi, đi giết chủ nhân sợi tóc cho ta!
Chỉ chốc lát sau, trong mắt đạo sĩ lộ vẻ quái dị, khẽ lẩm bẩm:
- Sao không có động tĩnh gì nhỉ, không thể, dù là kẻ thân thể khỏe mạnh cũng không thể kiên trì thời gian dài như vậy.
Đúng lúc này, đạo sĩ đột nhiên phun ra một ngụm máu, kêu thảm thiết:
- A, trái tim của ta!
Ai muốn dịch cùng thì pm fb mình nhé, tìm theo gmail: tungthanthanh@gmail.com
Last edited by Phiêu; 06-03-2020 at 11:25 AM.
|