Giữa trưa một ngày kia, nhóm bốn người đã đi tới dưới chân núi Ủy Vũ.
Thế núi Ủy Vũ như hình con rùa, người xưa có tiên nhân cưỡi hạc thành tiên, từng phiến lông hạc đã rơi tại nơi này, vì thế được đặt tên như vậy. Ủy Vũ Sơn mặc dù sơn thế không cao, nhưng bạch hạc bay lượn, thông reo như tiếng sóng, đã từng có lời thơ tán tụng:
- Sơn đầu phương thạch tại, động khẩu hoa tự khai. Hạc bối nhân bất kiến, mãn địa không lục đài.
Dọc theo đường đi, Trương Dực Chẩn cứ quấn lấy Linh Không không rời, Linh Không không dạy cho chàng học huyễn hóa thuật thì không được. Nhưng câu trả lời của Linh Không lại như tạt một chậu nước lạnh vào đầu của chàng thiếu niên đang hăng hái.
- Ngươi nghĩ đạo thuật là thứ có thể dễ dàng học thành sao? Hiện tại ngay cả phương pháp thổ nạp cơ bản nhất ngươi còn chưa học được, trên người nửa điểm đạo lực cũng không có, cho dù ta có cho ngươi biết khẩu quyết của huyễn hóa thuật thì ngươi cũng không vận dụng được. Lúc này quan trọng nhất chính là theo ta học tập phương pháp thổ nạp, theo ý nghĩ hít vào một luồng thanh khí thông suốt toàn thân rồi nén xuống lòng bàn chân, lại từ lòng bàn chân hội tụ toàn bộ chọc khí của cơ thể, theo hơi thở mà đưa ra ngoài. Cứ một hít một thở như vậy, luyện tập trong vòng một năm có thể khinh thân kiện thể. Khinh thân hoàn tất rồi, tiếp theo phải bế khí thôn dịch, lâu ngày thân thể sẽ sinh ra đạo lực, cùng cảm ứng với thiên đạo, lấy ý niệm mà dẫn dắt, lấy đạo lực làm thân thể, pháp thuật có thể thành.
- A... hóa ra cần phải lâu như vậy, nói như thế, chờ đến khi con học xong huyễn hóa thuật, chẳng phải là phải đợi hai ba năm nữa sao? Sư phụ, có phương pháp học cấp tốc làm cho con nhảy qua bước đầu dẫn khí nhập thể, dựa vào thân thể trống rỗng sinh ra đạo lực được không?
- Ngươi tiểu tử này... thật là khiến ta tức chết mất. Thiên địa biến hóa, bốn mùa hoán đổi, đều là tuần tự mà tiến, đâu có nửa điểm tiểu xảo nào chứ? Cho dù là ta đi khắp mọi nơi lừa người, cũng cần phải có vài phần bản lĩnh chân thực. Ngươi ngươi ngươi, ta sao lại thu phải một tên đồ đệ ngu ngốc như ngươi chứ. Thôi rồi, thôi rồi, cứ thế này mà quay về Tam Nguyên Cung thế nào cũng bị mấy lão gia hỏa kia giễu cợt.
- Sư phụ, ai dám giễu cợt người, người không phải là thần tiên trên trời sao?
- ...
Trương Dực Chẩn thuở nhỏ lớn lên ở Quát Thương sơn, khi trèo lên Ủy Vũ Sơn, nhìn khắp nơi xung quanh một phen cũng chẳng phát hiện ra điều gì khác lạ. Ủy Vũ Sơn không hiểm trở cũng không hùng vĩ, còn chưa bằng được phong cảnh tú lệ núi cao sông dài của Quát Thương sơn,. Nhìn ngó một phen trong lòng cảm thấy buồn chán, muốn cùng với Linh Không đấu võ mồm, không ngờ Linh Không vừa bước lên Ủy Vũ Sơn liền thu liễm lại hình dáng, nghiêm túc cung kính, tựa như thay đổi thành một người khác, chỉ biết cúi đầu bước đi.
Thành Hoa Thụy cũng là lần đầu tiên tới Ủy Vũ Sơn, nhưng thấy sơn thế bằng phẳng, mây mù chầm chậm trôi đi, phong sanh thủy khởi, những con đường núi chuyển hướng hợp lại, như ngầm hợp ý với nhau mà trở nên thanh tịnh, trong lòng thầm khen, tinh túy của đạo pháp thuận với trời hợp với tâm, chỉ một mỏm núi hay là tiểu kiều vắt ngang qua sông cũng đều thanh tịnh tự nhiên, danh xưng Ủy Vũ sơn "Lưỡng Tấn vô song địa, Nam Quốc đệ nhất cung" cũng không phải nói ngoa.
Đi không lâu sau đã tới được sơn môn của Tam Nguyên cung, có hai đồng tử một trái một phải trông coi sơn môn. Hai người đó vừa nhìn thấy Linh KHông, không chút hoang mang chắp tay thi lễ, trong miệng mặc dù nói "Tham kiến Linh Không sư thúc tổ", nhưng lại nhìn nhau trộm cười, trong mắt không có chút cung kính nào. Linh Không cũng không cho rằng thế là hỗn láo, phất tay dẫn mọi người lên núi. Lại đi thêm non nửa thời thần nữa là tới được chính điện của Tam Nguyên cung.
Tam Nguyên cung được xưng là một trong thiên hạ tam đại đạo quan trong mắt của Trương Dực Chẩn quả nhiên là khí thế phi phàm, điện thờ chính Tam Nguyên Điện năm gian rộng mở, rường cột nóc nhà đều được chạm trổ, quả nhiên là to lớn đồ sộ. Những nơi khác như Phượng Dực Lâu và Yên Hà Điện cũng đều đẹp như lưu ly, rộng lớn vô cùng.
Linh Không có bối phận cực cao ở Tam Nguyên cung, phàm những đạo sĩ nào gặp phải cũng đều hướng lão hành lễ, nhưng khóe miệng đều cười thầm, mắt lộ vẻ ngạc nhiên sửng sốt. Linh Không cũng không để ý tới mọi người, trực tiếp dẫn ba người Trương Dực Chẩn đi thẳng đến điện thờ chính Tam Nguyên Điện.
Bên ngoài Tam Nguyên Điện có một đạo sĩ trung niên đứng thẳng người, Linh Không hướng về phía trước nói:
- Quang Đại, chưởng môn ở đâu?
Quang Đại là nhân tài kiệt xuất đệ tử đời thứ hai của Tam Nguyên cung, sư thừa là Linh Tính đạo trưởng, chấp chưởng hình luật của Tam Nguyên cung. Quang Đại thấy người đến là Linh Không, có chút cảm thấy ngoài ý muốn, chắp tay thi lễ, hỏi:
- Sư thúc, sao ngươi lại trở về? Không phải chưởng môn đã có lệnh, trừ khi Tam Nguyên cung gọi về, sư thúc không được quay trở lại Tam Nguyên cung hay sao?
Linh Không bị vãn bối chất vấn, lại trở thành trò cười trước mặt ba người Trương Dực Chẩn, không khỏi đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, nói rằng:
- Lúc trước sư huynh đã có ước hẹn cùng ta, nếu như ta xuống núi có thể thu được đệ tử, cũng được quay về Tam Nguyên cung. Hôm nay ta mang theo đệ tử trở về, đâu có phá hủy quy củ? Vị đạo hữu Thành Hoa Thụy này chính là đệ tử Thanh Hư cung, đến đây bái kiến chưởng môn sư huynh có việc cần bẩm báo, ngươi tạm thời tránh ra đi.
Quang Đại nghe xong chỉ thở dài, cũng không tránh ra. Thái độ tuy rằng cung kính, nhưng hiển nhiên cũng không đem vị sư thúc Linh Không này để vào mắt. Sắc mặt Linh Không trầm xuống, cười hắc hắc, Trương Dực Chẩn thấy sắc mặt lão khó coi, cho là lão muốn cứng rắn đi vào, không ngờ Linh Không lại đặt mông ngồi xuống đất, cất tiếng khóc lớn.
Linh Không trước vừa cười sau đã khóc, thay đổi nhanh như vậy, thật khiến cho người ta chịu thua. Ngay cả Quang Đại cũng chân tay luống cuống, khuyên cũng không được mà không khuyên lại càng không được. Chẳng qua Linh Không là sư thúc hắn, làm cho Quang Đại nhất thời cuống lên, mở miệng khuyên giải khiến cho người ta nghe thấy vô cùng quái dị:
- Sư thúc chớ khóc, sư thúc! Quang Đại đi thông báo việc này còn không được sao? Sư thúc, Quang Đại biết sai rồi, ngài náo loạn như thế này, chưởng môn nghe được thế nào cũng lại sẽ trách cứ ta...
Trương Dực Chẩn ở một bên cười quái dị, Thành Hoa Thụy cùng Hồng Chẩm vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu vì sao lại thế.
Quang Đại lúc này vẫn còn khuyên nhủ mãi không thôi, càng khuyên tiếng khóc của Linh Không lại càng thêm vang dội, tiếng khóc chấn động cả khu rừng, làm cho đám chim chóc cả kinh giật mình mà bay lên không trung. Tiếng khóc của Linh Không rõ ràng là vận dụng đạo lực, âm thanh vang xa, trong trẻo, kéo dài, tựa hồ toàn bộ Tam Nguyên cung đều vang vọng tiếng khóc của Linh Không.
Xung quanh truyền đến tiếng người ầm ĩ, xa xa gần gần đều là nói về cùng một điều:
- Trời ạ, Linh Không đạo trưởng đã trở về rồi!
Xem ra, danh khí Linh Không ở Tam Nguyên cung quả nhiên rất là vang dội, chỉ nghe tiếng khóc, mọi người đều biết là cái vị Linh Không đạo sĩ chuyên nhóm bếp có bối phận cực cao nhưng lại không có địa vị kia sau khi xa rời Tam Nguyên Cung ba năm, rốt cuộc lại một lần nữa bước chân lên chính điện của Tam Nguyên Cung Ủy Vũ Sơn!
Quang Đại đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Đưa tay muốn nâng Linh Không dậy, bỗng nhiên một luồng đại lực không rõ từ đâu truyền tới, đạo lực của bản thân hắn tự nhiên vì thế mà phản ứng, tay trái vẽ một vòng tròn, ý đồ muốn gạt luồng đạo lực đang bức hắn lui lại. Mặc dù đạo lực trong cơ thể lưu chuyển rất nhanh, nhưng vừa dâng lên tới ngực, bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa. Quang Đại thu thế không nổi, huỵch huỵch huỵch ba bước lui lại phía sau, mắt thấy sắp phải đặt mông ngồi trên mặt đất, đột nhiên trên người nhẹ bỗng, luồng đạo lực uy áp kia trong nháy mắt tiêu tán, Quang Đại cũng vì thế mà đứng vững lại , trong lòng kinh khủng vạn phần.
Vốn hắn được chưởng môn Linh Động giao cho quản lý sự vụ của Tam Nguyên cung, tạp vụ quấn lấy thân, thời gian bế quan ít, một thân tu vi so với sư phụ Linh Tính bất quá cũng chỉ ngang nhau. Nhưng mới vừa rồi Linh Không vừa ra tay Quang Đại liền đã biết được đạo lực của Linh Không này đã sâu không thể lường được, sợ rằng đã đạt được tới tuyệt đỉnh hỏa cảnh.
Ánh sáng của đại môn chính điện Tam Nguyên cung hơi tối đi một chút rồi lập tức khôi phục lại như bình thường, một vị đạo trưởng hạc phát đồng nhan, bồng bềnh như là thần tiên xuất hiện trước mặt Linh Không, mặt trầm như nước, vươn tay vỗ vào vai của Linh Không, thanh âm uy nghiêm mà bình tĩnh.
- Linh Không, đang ở trước mặt nhiều đồ tử đồ tôn mà còn náo loạn như vậy, tâm tính của ngươi quả nhiên là càng ngày càng phản lão hoàn đồng rồi đó!