Nơi này cũng là một cái sơn cốc.
Chỉ là, ở chỗ này không có phân tranh, không có đao quang kiếm ảnh, lại càng không có cảnh giết người. Tại bên trong sơn cốc, bất cứ sinh vật nào có tính mệnh đều là bình đẳng. Bọn chúng ở chỗ này tồn tại đã rất rất lâu, tưởng như từ thủa khai thiên lập địa.
Nơi này có bốn mùa phân biệt, song mùa đông luôn luôn ấm áp, mùa hè luôn luôn mát mẻ. Bên trong sơn cốc có hoa có cỏ, còn có những cây đại thụ chọc trời và rất nhiều dã thú không biết tên đang ôn hoà hành tẩu. Bọn chúng đôi khi đưa mắt thăm dò nhìn một tiểu hài tử ngồi trên một tảng đá lớn chính giữa bên trong cốc.
Tiểu hài tử nọ hai mắt nhắm chặt, trên đầu bộ tóc rối bù dài hơn hai thốn, vẻ ngoài thật ra cũng bình thường không thể coi là quá xấu, nhìn kỹ thì thấy có vẻ khá hơn. Chỉ thấy hắn vẫn khoanh chân ngồi không nhúc nhích trên tảng đá, trong lỗ mũi phát ra tiếng "hô lỗ hô lỗ", như đang ngủ hoặc như là đang luyện một môn võ công cực kỳ cổ quái. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, tiểu hài tử nọ mở hai mắt, một đạo hắc mang từ trong con ngươi thiểm xuất. Hắn đứng dậy từ bên trong sơn cốc chạy ra, thân hình phiêu hốt, chân như không chạm đất, giây lát đã nhẹ nhàng rời khỏi mấy chục trượng ra bên ngoài.
Chỉ thấy hắn một đôi chân nhỏ mỗi bước chạy là một trượng khoảng cách, sơn cốc này lại quá rộng lớn, hắn đã chạy hết nửa canh giờ mà cũng không có chạy hết. Thân thể nhỏ bé của hắn va vào một cành cây trong rừng, người bị văng ra ngoài năm sáu trượng. Hắn nhìn thấy đám dã thú kỳ hình quái trạng, liền trở lại vẻ tươi cười hướng bọn chúng làm động tác chào hỏi. Đám dã thú đối với hắn thật là thân thiện, gặp mặt hắn đều vui mừng kêu lên mấy tiếng.
Tiểu hài tử sau khi đã chạy xong một lượt trong cốc làm cho người nóng lên, tiếp theo lại chạy đến một cái sông nhỏ, nhảy tùm xuống, thống thống khoái khoái tắm rửa. Hắn đem quần áo cởi ra đặt cạnh một khối cự thạch ven bờ. Khi hắn tắm rửa xong, từ dưới sông loã thể đi lên, trước ngực hắn lộ ra một khối bài tử sắt không phải sắt, ngọc cũng không phải ngọc.
"A a, cực kỳ thống khoái nha, nếu mỗi ngày đều như vậy, như thế thật sự là thật tốt quá." Hắn vừa nói vừa hướng cự thạch đi đến, khi đi tới bên cạnh cự thạch, đột nhiên nhận thấy không có quần áo của hắn ở đó. Hắn cẩn thận tìm ở bốn phía xung quanh, nhưng cũng chẳng có phát hiện gì.
" Chao ôi.... thật sự là kỳ quái a, ta rõ ràng là đặt ở đây, trong chốc lát khéo như thế nào mà lại không thấy vậy, là ai lại theo đùa rỡn ta a."
Tiểu hài tử sờ sờ đám tóc rối ẩm ướt trên đầu, nhất thời chẳng biết là ai đã lấy quần áo của hắn đem đi.
"Nha.... như thế này ta làm sao mà đi ra ngoài đây. Tuy nói không có người ở trong này, nhưng cứ bộ dạng như thế mà đi ra ngoài thực là bất nhã. Uy, bảo bảo bối bối nghịch ngợm kia, ngươi lấy quần áo của ta mang đi, nhanh đem trả lại cho ta, lúc nữa ta sẽ làm vài món ngon cho ngươi ăn."
Không có thanh âm nào đáp trả hắn.
" Hắc hắc hắc, các ngươi không nên trêu cợt ta, ta cũng phải mặc quần áo chứ. Chẳng lẽ các ngươi không muốn ăn Ô long thang do chính tay ta làm à?"
Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười yêu kiều, một thanh âm nữ tử vang lên: "Phì, ai thèm Ô long thang của ngươi, chẳng lẽ ta lại không tự làm được sao?"
Tiểu hài tử trong lòng cả kinh, hắn tại đây trong cốc đợi chờ cũng không phải là một năm sáu tháng gì, trong cốc có người nào hắn đều biết. Trong cốc này có một Mộc đầu nhân bề ngoài vài phần giống người. Nơi ông ta vẫn còn có một nửa bóng dáng của con người. Bây giờ nghe thấy thanh âm thế, là thanh âm hắn chưa bao giờ nghe qua, trong lòng như thế nào lại không giật mình cho được.
"Ngươi...ngươi là ai? Như thế nào có thể đến nơi đây, ngươi là như thế nào tiến đến được?"
"Phì, ngươi tới được, ta lại không thể tới được sao. Nói thiệt cho ngươi biết, ta tại đây, trong cốc này sinh sống chẳng biết nhiều ít đã bao nhiêu năm. Lúc ngươi còn chưa tới, ta đã ở chỗ này rồi, đều là ngươi bá chiếm địa phương của ta."
Tiểu hài tử ha ha cười nói: "Nói bậy, ngươi toàn nói bậy. Ngươi nói ngươi sớm đã ở chỗ này, ta tới đây đã nhiều năm, như thế nào lại không thấy được ngươi."
"Phì" một tiếng, một thân ảnh rất nhanh chạy vội tới. Tiểu hài tử ngước mắt nhìn ra xa, nhìn thấy một thiếu nữ đã tới tuổi trưởng thành, hình tượng giống như một tiên nữ. Trên mặt đỏ lên, hai tay vội vàng che chắn, bao kín hạ thân , lúng búng trong miệng nói: "Uy... uy, ngươi như thế nào lại chạy tới, mau quay trở lại......quay trở lại."
Thiếu nữ gắt giọng: "Ngươi vừa mới có một tí tuổi, cũng sợ ta trông thấy, hừ , ai thèm nhìn ngươi, đây là quần áo của ngươi, cầm lấy đi." Nói xong, từ phía sau người ném ra một bộ y phục trẻ con. Bộ y phục vẫn còn đang nằm trên bãi cỏ, đã chạy mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Uy uy, ngươi chạy cái gì, ta sẽ không trách ngươi đâu." Tiểu hài tử hì hì cười, sau khi mặc xong quần áo, đi tìm ở xung quanh một chút. Thiếu nữ cứ như hoà vào không khí, hắn một chút bóng dáng đã tiêu thất cũng tìm không được.
Tiểu hài tử này không phải ai khác, chính là Phương Kiếm Minh.
Hắn biết tìm không được thiếu nữ giống như tiên tử kia, nghĩ đến còn có bản "Đại thuỵ thần công" bí kíp cũng không thấy đâu, lớn tiếng nói: "Uy, ta đã nói ngươi cầm các thứ của ta bỏ xuống đây rồi đi, nhưng mà bảo bối của ta, ta cũng không thấy."
"Hô" một tiếng, từ phía bên tay trái có một cái gì đó bị ném qua, Phương Kiếm Minh duỗi tay chộp tới, đã cầm cái đó chắc chắn trong lòng bàn tay. Cúi đầu nhìn thấy đúng là "Đại thuỵ thần công" bí kíp, Tiên tử thiếu nữ kia ngay cả bóng dáng của nàng cũng không nhìn thấy.
Phương Kiếm Minh trong lòng kinh nghi, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ nàng là quỷ sao? Khinh công sao lại xuất thần nhập hoá như vậy. Hỏng bét, hỏng bét, ta không thể là đối thủ của nàng." Vừa nghĩ trong lòng, vừa gấp chạy nhanh vào hang núi ở bên trong sơn cốc, thấy Mộc đầu nhân vẫn nằm nghiêng như trước, nói: "Mộc đầu nhân thúc thúc, trong cốc này có quỷ, người cũng nên cẩn thận."
Mộc đầu nhân miệng không mở, nói: "Xú tiểu tử, không nên gọi ta là thúc thúc. Cái gì có quỷ, thanh thiên bạch nhật, quỷ nơi đó dám ra sao."
Phương Kiếm Minh nói: "Quỷ này không phải là quỷ bình thường, nàng ấy nhìn giống như Thần tiên tỷ tỷ, cái gì bế nguyệt tu hoa, cái gì chim sa cá lặn, đều không thể hình dung. Ta hoài nghi là nữ nhân của Vương mẫu nương nương hạ phàm làm quỷ."
"Phì, Xú tiểu tử, Thần tiên còn có thể chết sao, điều đó đều không đúng. Địa phương này không có người đi tới, nói với ngươi một lời nói thực, đây là địa phương của ngươi, ai cũng không đến được, trừ phi ngươi đưa hắn theo tới đây. Nhưng là công lực của ngươi bây giờ còn thấp, không có mười năm tám năm nữa, đừng mơ tưởng làm được."
Phương kiếm Minh vừa ngheốic vẻ vui thích, nói: "Thật vậy chăng?"
Mộc đầu nhân nói: "Còn có giả sao, tiểu tử ngươi nhanh lên một chút theo ta luyện công, ta xem công phu của ngươi mới luyện được hai tầng, cách tầng thứ bảy còn xa lắm đó."
Phương Kiếm Minh vừa thè lưỡi ra, vừa trong một chớp nhoáng đã chạy ra ngoài động.
Hắn đi tới bên cạnh tảng đá vuông, nơi vừa mới rồi hắn đã ngồi đả toạ. Nơi này chung quanh trống trải, nhìn mút mắt đều là sườn núi cùng với cây rừng, có người nào tới, hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn thấy được. Lập tức hắn lấy ra "Đại thuỵ thần công" bí kíp, mở ra trang đã xem lần trước, bắt đầu chăm chú nhìn.
Đột nhiên có người thổi một hơi vào bên tai, Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, nói: "Người nào?"
Hắn xem xét mọi nơi, xem nơi nào có người. Trong lòng kinh nghi không dứt. Đột nhiên trước mắt hồng quang chợt loé, "nha" một tiếng kêu lên, Phương Kiếm Minh từ trong mộng tỉnh lại, chỉ thấy hai đống lửa lớn trước người sắp tàn nay hồi trở lại, gỗ khô đang cháy. Nguyên lai là một cây củi cháy tuôn ra hoa lửa, đưa hắn từ trong mộng kéo trở về hiện thực.