Người ta nói không cần khách khí, Lưu Minh Kiến không thể, cung kính mời vào rồi lấy Thất tử thủ ô ra, đồng thời nói rõ: năm trăm linh thạch.
Lão giả cao gầy quan sát Thất tử thủ ô thủ rồi nói: "Hai trăm ba mươi năm hỏa hậu, giá tốt, lão phu mua."
Y trả Thất tử thủ ô về hộp, định lấy linh thạch. Thất tử thủ ô lạc vào hộp thì lão giả ngây ra, tay dừng lại trên hộp quên cả thu về!
Lưu Minh Kiến thở phào, biết mình đã gặp người hiểu biết. Các Hiền nhân cảnh cường giả đều không nhận ra hộp ngọc này đặc biệt.
Sự thực Lưu Minh Kiến không mong họ nhận ra, từ lúc biết hộp ngọc bất phàm thì y đã biết là bảo vật!
Nghĩ xem nếu có thiên niên linh dược, linh khí mất đi phần nào là tổn thất phần ấy. Nhưng có hộp ngọc thì tránhđược tổn thất này, thiên niên linh dược vẫn giữ được dược hiệu!
Dùng hộp ngọc này cho Thất tử thủ ô quả là lãng phí.
Dùng cho thiên niên linh dược trở lên mới đáng.
Nên tu sĩ dưới Chân nhân cảnh không thể "tiêu thụ" .
"Lục huynh, sao hả?" Đồng bạn nhận ra lão giả ngạc nhiên nên hỏi.
Lão giả cao gầy thu tay lại, cực kỳ ngưng trọng: "Lão Từ, lại xem, vật này... mỗ không cầm nổi!"
"Huynh cũng không cầm được..." Y không nói gì nữa, nhìn hộp ngọc.
Trận pháp trừ dày hơn thì không có gì đặc biệt. Lưỡng vịchân nhân lão tổ nhìn là ra.
Kể cả trận pháp này cũng chỉ dùng được một tháng.
"Xoạt!"
Cả hai hít hơi lạnh: "Chuyện, chuyện này không phải thật chứ?"
Lưu Minh Kiến cười cười đứng một bên.
Lão giả kích động: "Không ngờ, câu đố làm khó tu chân giới mấy vạn năm đã được giải quyết."
Lão từ nhìn Lưu Minh Kiến với ánh mắt có phần kính trọng: "Xin hỏi hộp ngọc là do tôn giá luyện chế?"
Lưu Minh Kiến vội xua tay: "Không phải."
"À." Nét kinh trọng của lão Từ tan ngay.
"Là người bán Thất tử thủ ô luyện chế." Lưu Minh Kiến không nói rằng y biết người đó chỉ tu vi Phàm nhân cảnh, không dám xác định người đó đích thân luyện chế ra hay không. May mà y còn nợ năm chục khối linh thạch, sớm muộn gì người đó cũng quay lại để cho y hỏi rõ.
Lão giả cao gầy cầm hộp ngọc lên xem, khen không ngớt. Bộ phận kết cấu cho thêm có vể đơn giản, nhưng y không thể phá giải!
Hồi lâu, lão nhân đặt xuống khen: "Không thể tin, không thể tin nổi! Thiết kế ra trận pháp này là tuyệt thế thiên tài!"
Lão Từ gật đầu, lại hỏi Lưu Minh Kiến: "Lão bản, không biết có thể đưa tin cho người chế tác hộp ngọc là bọn lão phu muốn đến bái kiến, mong được nể mặt."
Lưu Minh Kiến giật mình, đây là chân nhân lão tổ, ở Đại Tùy, dù thất đại phái thực lực hùng hậu nhất thì cũng là nhân vật cỡ tổ tông, vậy mà khách khí muốn bái kiến, mong người ta nể mặt!
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, người có thể phá giải giá thiên cổ nan đề, đáng cho hai người này tôn kính.
Lưu Minh Kiến gật đầu: "Tại hạ sẽ tận lực giúp lưỡng vị tiền bối chuyển đạt, bất quá vị đó đồng ý hay không thì vãn bối không dám chắc."
Hai lão nhân gật lia lịa: "Chỉ cần lão bản chuyển đạt làmđược. Lão bản, cho giá hộp ngọc đi."
Cả hai nhận ra trong hộp ngọc, chỉ cần không cho linh dược vào, trận pháp sẽ không hao tổn. Lưu Minh Kiến lấy được Thất tử thủ ô đã bảy ngày, cộng thêm Tôn Lập chần chừ một ngày, hộp ngọc còn dùng được hai mươi hai ngày.
Lưu Minh Kiến đã nghĩ sẵn giá: "Một nghìn năm trăm linh thạch."
Hai người cực kỳ thống khoái: "Thành giao!"
Trả linh thạch xong, lão Từ trước khi đi còn dặn Lưu Minh Kiến: "Lão bản, dù vị tiền bối đó không chịu gặp, chỉ cần có hộp ngọc này thì lão bản cứ đến Kim Phong Tế Vũ lâu tìm, báo danh hiệu của lão từ này là vào được, có bao nhiêu bọn lão phu mua bấy nhiêu!"
Lưu Minh Kiến tròn mắt, cả hai đã đi mà y quên tiễn chân.
Chả trách chân nhân lão tổ thường thì trăm năm không dễthấy lại đi cùng nhau, hai nghìn linh thạch đều không coi ra gì, hóa ra là từ Kim Phong Tế Vũ lâu!
Tôn Lập có ở đây cũng không biết Kim Phong Tế Vũ lâu, từđâu gã đã bị bọn Sùng Trọng nhồi sọ quan niệm "Đại Tùy là thiên hạ của thất đại phái".
Thực tế, Đại Tùy tổng cộng có thập đại tu chân thế lực, thất đại phái chỉ mạnh so với nhưng thế lực tầm thường, nhưng trên nữa còn "Nhất lâu, song môn".
Theo xếp hạng, "song môn" gòm Đô Vũ môn, Cổ Kiếm môn, thực lực đều hơn thất đại phái, còn "Nhất lâu" thực lực hơn hẳn Đô Vũ môn và Cổ Kiếm môn, "nhất lâu" là Kim Phong Tế Vũ lâu.
So với Kim Phong Tế Vũ lâu, thất đại phái chỉ là bất nhập lưu. Nếu Kim Phong Tế Vũ lâu là Đại Tùy đế kinh, thất đại phái cũng lắm chỉ là huyện thành.
Vốn việc về hộp ngọc, Lưu Minh Kiến không vội gì, định từtừ sẽ tính. Nhưng đột nhiên có quan hệ với lưỡng vị chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu, sớm mở cửa được thị trường này thì y như sôi lên, ngày nào cũng không ngồi yên, mông như mọc châm, liên tục nhìn ra cửa, ta còn nợ tiền, sao huynh không đến?
...
Tôn Lập đang được Lưu Minh Kiến mong ngóng chợt mở mắt, tinh quang trong con ngươi hình thành một vũng xoáy bạc từ từ chuyển động ba lần mới tắt.
Tiếng thở gã như trâu rống, hồn hậu sâu xa nhưng không vang vọng. Linh khí tỏa tơ bạc từ miệng phun ra sáu thước, rực rỡ xán lạn, sau ba tích tắc mới quay lại miệng.
Thiên Trung huyệt và Cưu Vĩ huyệt đã thần hóa, trong haiđại huyệt tinh quang xán lạn, thần thức dồn vào thì nhưđứng trong tinh hải!
Lần thứ hai thần hai huyệt vị, Tôn Lập đột phá thành công Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng!
Lúc gã nhập môn không được ai coi trọng! Mới qua hai tháng gã đã đạt Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, cách mức đệ tam trọng của ngoại môn đệ tử không nhiều, mục tiêu tưởng xa vời vợi hiện tại tựa hồ ở ngay trước mắt!
Tôn Lập hơi kích động, mỗi lần cảnh giới đột phá, với gãđều là đi được một bước trên con đường đại đạo chông gai.
Gã theo đuổi đại đạo, chính là ở trước dấu chân đó, xa xôi vô vàn, nhưng nhìn rõ được phương hướng.
Gã tựa hồ thấy dấu chân của mình để lại trên đại đạo có chứa mồ hôi, máu, thống khổ, khuất nhục, ấm ức, và cả... bạo phát!
Lúc này cảm giác hoan hỉ xen lẫn may mắn, Tôn Lập cúi nhìn trận pháp giá trị ba trăm linh thạch đã bị hủy, linh khí trong mỗi viên đều bị ép ra, nét khắc trận pháp dưới đất cùng nguyên liệu bố trí trận pháp gần như tan thành bột khi Tôn Lập thành công đột phá.
"May quá!"
Tôn Lập thầm thở phào.
Lúc trước gã còn thấy Võ Diệu bố trí ngần ấy linh thạch trong trận pháp là thừa, không ngờ xung kích Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, rõ ràng tưởng thành ngay lại thất bại liền ba lần!
Trận pháp tỏa ngưng tụ thiên địa linh khí suýt cạn hết.
Ở lần thứ tư, Tôn Lập đột phá thành công, tiêu hao linh khí của cả trận pháp, nếu chậm hơn một tích tắc là thất bại.
Võ Diệu nói: "Đấy là tu hành, mê vụ trùng trùng, hiểm quan vô cùng. Những thứ người tưởng xong chắc cũng có thể liên tiếp thất bại, thiên đạo vô thường, có ai biết rõđược?"
La Hoàn tựa hồ có cảm xúc: "Được, dù ngươi chuẩn bịhoàn hảo, tuyệt đối bất không sai lầm thì lúc thực hiện vẫn có thể xuất hiện mọi tình huống, đấy là thiên đạo!"
Tôn Lập qua lần may mắn thành công này thì chút xốc nổi chìm hẳn, cung kính: "Tiểu tử thụ giáo!"
...
"Tôn Lập, nhập môn thất khảo sắp bắt đầu kỳ thứ hai, không ra là không có thành tích đâu..." Tiếng gõ cửa vang lên gấp gáp cùng giọng Tô tiểu muội.
Tôn Lập mở cửa, Tô Tiểu Mai hiển nhiên chạy tới, mũi lấm tấm mồ hôi.
"Ngươi xuất quan rồi? Tốt quá, mau đi thôi, không thì ta cũng muộn."
Tôn Lập bị kéo đi nhanh, gã vừa đột phá, toàn thân là môi hôi, không biết Tô Tiểu Mai không ngửi thấy hay không quan tâm.
Lại một tháng từ kỳ thi trước trong nhập môn thất khảo.
Sùng Dần xuất quan, thư viện lại học tiếp, nghe nói Tôn Lập bế quan, y không đến xem, nhưng lúc Tôn Lập luyện dược xong thì không thấy Sùng Bá lo lắng nhìn vào cửa sổ bốc khói.
Người cho thi đầu tiên là Sùng Trọng, y chỉ muốn thấy thành quả của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm vì có liên quan đến việc y lấy lòng Vọng Thanh sư thúc.
Nếu không vì lo lắng quá vội sẽ bị nhận ra, Sùng Trọng đãđến phòng Điền Anh Đông kiểm tra năm nhánh Thất tử thủ ô.
Tôn Lập bị Tô Tiểu Mai kéo đến khảo trường, nhận quyển thi mà gã uể oải, không nhớ những gì Sùng Trọng dạy, dù chỉđể thi cho xong.
Tùy tiện đáp cho xong, Tôn Lập lại giao quyển.
Chỉ là gã lấy làm lạ vì hôm nay Sùng Trọng lúc chấm càng tỏ vẻ cuống quít, tựa hồ chỉ mong mọi đệ tử kết thúc.
Thư viện mới quy mô hơn hẳn, giáo thất đủ cho cả bốn nhóm đệ tử, nên cùng thi.
Đến giờ, Sùng Trọng thu quyển: "Được rồi, hiện tại về lấy Thất tử thủ ô đến đây, lần này thi quyển chiếm nửa thành tích, năm nhánh Thất tử thủ ô đó chiếm một nửa."
Tôn Lập tròn mắt!
Gã quên mất việc đó.
Nhưng Thất tử thủ ô gã trồng đã ngang mức bách niên linh dược, không thể giao cho Sùng Trọng. Trong khi mọi đệ tửvề Vọng Sơn biệt viện thì gã ngồi bất động.
Sùng Trọng vốn thấy gã không thuận mắt, giờ càng nổi giận: "Tôn Lập, còn ngồi đấy làm gì, không về lấy đi hả!Đến Diễn võ trường tập hợp."
Tôn Lập sờ mũi: "Giảng tập, năm nhánh Thất tử thủ ô củađệ tử chết rồi..."