Memory
Anh!
Thái Nguyên, những ngày này nóng nắng, oi ả lắm, khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở và mệt mỏi vô cùng.Thật là khó chịu khi phải ở trong căn phòng vừa nhỏ, vừa kín như thế này anh ạ. Sao em thấy xung quanh em , đều ko như em mong muốn, cứ như mọi thứ đều muốn xua đuổi em. Và em lại muốn đi. Đi khỏi nơi đây, cái nơi mang lại cho em nhiều niềm vui, nhiều niềm hạnh phúc, nhưng nó lấy lại của em tất cả và rồi thêm một vết thương lòng, khó chữa trị.
Em nhớ anh đã từng khuyên em rời khỏi căn phòng này, nhưng em đã ko làm thế bởi em có quá nhiều lý do để ở lại.Ừ, ở lại rồi sao cơ chứ, chỉ mang đến những phiền phức cho em, nhưng em vẫn cứ cố, cái cố mà em cho rằng ít nhất nó là lý do em để em đi tiếp...
Anh- người bạn của em!
Vẫn giọng nói ấy, ngọt ngào, và thân thương biết mấy, nhưng em phải cảm nhận nó theo một hướng khác, bởi, em cũng nói theo một cách khác.2 chúng ta quan tâm nhau như 2 người bạn- không hơn ko kém.
Đôi khi em tự hỏi, em có hài lòng về điều đó hay ko?Em thực sự hài lòng.Em muốn hơn- không có.Em muốn chúng ta là 2 người xa lạ- cũng ko có.Em chấp nhận nó như thể em phải ăn cơm mỗi ngày, em phải uống nước khi khát.Hoàn toàn đúng! Không có gì rằng buộc chúng ta cả.chúng ta bước đi trên 2 con đường khác nhau, ko thể chạm tới, mà thật ra em cũng hiểu tại sao lại ko thể? Hãy cứ cho nó là một lẽ đương nhiên anh nhỉ?Không cần tìm hiểu nữa....
Nhưng đôi khi em chạnh lòng ghen thầm với những cặp đôi khác, tay trong tay, và em lại nhớ. Không biết em có phải là người hoài niệm, nhưng nỗi nhớ làm cho em bớt cô đơn và lạc lõng ở nơi đây, cái nơi mà em thấy xa lạ với em kinh khủng. Ngay cả những người bạn, anh ạ.Hiện tại, em cảm thấy mình ko có 1 cái gì cả, em đã đặt cược nhiều và em thua.Trắng tay và nợ nần. Tâm hồn của em dường như thay đổi một cách tiêu cực dần.
Anh là người đàn ông duy nhất biết về con người thực sự của em. Những tâm sự, và suy nghĩ của em ko thể dấu nổi anh.Anh từng nói em là cô gái rất hiền. Đúng, em hiền, hiền khi ở bên cạnh anh, chỉ có anh mới làm cho em dịu lại, cho em trở nên yếu đuối như thế. Bên anh, em trở thành người đàn bà đúng nghĩa.
Anh từng nói em ngoan, đúng, ngoan khi ở bên anh, bởi mọi điều anh nói em thấy hoàn toàn đúng, ko có gì mà phải tranh luận cả anh ạ.Em muốn cho anh thấy rằng, em hoàn toàn ko bất mãn một điều gì cả, vậy tại sao em có thể ko ngoan cơ chứ, anh nhỉ?
Đừng hiểu lầm anh nhé, đừng nghĩ rằng em đang buồn, em chỉ đang nhớ anh thôi, nhớ hạnh phúc.Anh có nhớ ko?
Người ta thường nói "tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở".Phải chăng anh sẽ mãi đẹp trong lòng em?Điều đó làm cho em thấy sợ.Anh ko hiểu đâu? Và cũng đừng hỏi anh nhé!
Yêu một người đã khó, nhưng để quên đi một người, em thấy còn khó hơn hàng trăm, hàng nghìn lần. Em không thể quên, thật lòng ko thể quên. Ừ, ko quên thì có sao cơ chứ. Nếu ko quên được thì em cứ nhớ, có ai "đánh thuế đâu mà sợ" phải ko anh?Vậy thì em sẽ nhớ về anh như ngậm một viên kẹo ngọt. Thơm, và ngọt ngào mãi...
-----------------------
kưng.
bởi vì thế giới quá thật nên nó mới ảo.
bởi vì con người quá ảo nên cảm giác mới thật.
hơ hơ.
tất cả k fải chỉ để phục vụ cho sự vui vẻ của chính mình à ?
hay là thế nào nữa??????
báo cáo hết.
chúc kưng vui vẻ.
-----------------------
Lời văn rất hay, rất có chất giọng !!! hì, cảm giác uh?nhiều lúc nó cũng chỉ là hư ảo, nhìu lúc con ng ta còn bị cảm giác đánh lừa...cứ cảm nhận xong rùi lại nhận ra nó ko fai như thế....hic hic, ko bit là nên tin vào cái j đâu bạn àk.
reply
Giang biết ko? con người ta cố gắng làm mọi thứ để làm gì? để vui, để tự hào, để tìm kiếm hạnh phúc.Hạnh phúc là gì? là cảm giác. ko sờ được, nắn được....Cảm giác là thật, còn cách tiếp nhận cảm giác đó như thế nào là do con người bạn à.Tự dối mình rằng, nó đang đánh lừa mình, hoặc tin vào chíh nó.Tất cả là do bản thân!
-----------------------
nhóc con, đã nghe câu này bao giờ chưa?"tất cả chỉ là ảo, chỉ có cảm giác mới là thật". tớ thấy câu này rất đúng.tâm trạng con người là cái khó đoán nhất, là cái để gọi chúng ta là loài người. thật là mệt mỏi nhi?
-----------------------
...