"Di, ngươi như thế nào lại quay trở lại?" Đây chính là câu nói đầu tiên của Lâm Thanh Hàn sau khi phục hồi tinh thần lại.
Không phải bởi vì lý do gì khác, mà là bởi vì thân ảnh của Nhược Lâm không ngờ lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Bởi vì Nhược Lâm không có biểu hiện công kích, cho nên không có khiến cho Lâm Thanh Hàn cảnh giác.
"Ta…… Ta không biết đường……" Nhược Lâm nhất thời mặt xanh lét chợt đỏ bừng, có chút khiếp sợ nhỏ giọng nói.
Nói xong những lời này, Nhược Lâm nhất thời xấu hổ cúi đầu. Vừa nãy rời đi, không bao lâu liền gặp phải ma thú, cũng may ma thú nọ tựa hồ đối với nàng không có hứng thú gì, quơ quơ đầu vài cái rồi bỏ đi. Song nó lại khiến cho Nhược Lâm nghĩ tới một việc, nàng căn bản là không có năng lực sinh tồn trong ma thú sâm lâm.
Chuyện sau đó thì đơn giản rồi, bằng vào trí nhớ của mình, Nhược Lâm về tới bên người Lâm Thanh Hàn một lần nữa, gặp lúc Lâm Thanh Hàn đang chăm chú xem sách ma pháp, nhất thời không biết nên làm thế nào đối mặt với Lâm Thanh Hàn, lúc này mới ngồi xuống tại lùm cây cách đó không xa.
Không biết đường? Vậy ngươi làm sao mà nhớ đường quay lại?
Cơ hồ trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn liền phản ứng lại, có chút buồn cười nhìn Nhược Lâm liếc mắt một cái, cũng không vạch trần.
"Nhóm lửa đi, ta đi kiếm đồ ăn." Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng đứng dậy nói.
"……Ta……" Nhược Lâm có chút do dự nhìn Lâm Thanh Hàn, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Để cô ta một mình ngồi lại chỗ này, thật sự là sợ kẻ khác hại a.
"Thôi quên đi, ngươi đi theo ta." Bất đắc dĩ nhún vai một cái, Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói.
Quá trình săn thú rất thuận lợi, thời gian không tới 10 phút đồng hồ, hai con ma thú hình thỏ đã bị Nhược Lâm nắm lấy trong tay, mà cái này cũng là do cân nhắc đến khẩu vị ra sao, đấy chính là kết quả Lâm Thanh Hàn lựa chọn.
"Oanh" Một phát, không đợi Lâm Thanh Hàn xuất ra bật lửa, Nhược Lâm đã khéo léo nổi lửa lên.
Cái này không khỏi khiến cho Lâm Thanh Hàn trợn mắt há hốc mồm, nguyên vốn tưởng rằng Nhược Lâm không có chút năng lực nào. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy một tiểu hỏa cầu từ tay Nhược Lâm bay ra, loại lực trùng kích thị giác này, cơ hồ khiến cho Lâm Thanh Hàn không nói được gì cả.
"Đây là ma pháp ư?"
"……Đây là nhất cấp ma pháp, trình độ ma pháp của ta chỉ là nhất cấp." Nhược Lâm có chút mất tự nhiên nói.
Thuần thục đem da hai con thỏ lột ra, Nhược Lâm lại tiếp tục đem hai quả thủy cầu rửa sạch, thong dong để lên lửa nướng.
Sau khi làm xong hết thảy, Lâm Thanh Hàn có chút hứng thú hỏi, "Ma pháp này là làm như thế nào?"
"Đây là nhất cấp ma pháp, chỉ cần cảm thụ nguyên tố tụ tập lại là có thể làm được." Nhược Lâm lắc đầu nói, "Ta không có thiên phú ma pháp, cả đời này đều không thể đột phá nhất cấp rồi."
Nói đến đây, trong giọng nói của Nhược Lâm không khỏi có chút u sầu. Không có gia thế hiển hách, không có thiên phú thượng giai, nhưng lại hết lần này tới lần khác mang theo dung nhan khuynh thành. Cái này căn bản không phải là may mắn, mà nó chính là bi ai.
Mặc dù lần này có thể an toàn trở về, nhưng chờ đợi mình cũng chỉ có thể là vận mệnh bị những kẻ cường quyền tranh đoạt?
Phảng phất không cảm giác được đau thương trong giọng nói của Nhược Lâm, Lâm Thanh Hàn tiếp tục hỏi, "Nguyên tố ma pháp nọ làm sao để cảm giác?"
"Có một đoạn khẩu quyết ma pháp, dựa theo đoạn khẩu quyết ma pháp này cẩn thận cảm giác là được." Thu hồi lại đau thương kìm nén, Nhược Lâm miễn cưỡng cười cười, đem đoạn khẩu quyết nọ dạy cho Lâm Thanh Hàn.
"Đây chỉ là khẩu quyết, không có tác dụng gì khác, chỉ để cảm ứng nguyên tố ma pháp thôi. Nếu như lực tương tác ma pháp tốt, không bao lâu là có thể tụ tập một ít nguyên tố ma pháp, đến lúc đó một nhất cấp ma pháp đơn giản là có thể dùng. Bất quá nhất cấp ma pháp chỉ là thứ dùng trong cuộc sống hằng ngày, không thể dùng để đối địch."
Thoáng gật đầu, Lâm Thanh Hàn có chút hứng thủ dựa theo khẩu quyết bắt đầu thí nghiệm thử, tư thái xem ra có vài phần bộ dáng của một thiên tài a.
Bất quá kết quả lại khiến cho người ta vô cùng uể oải, Lâm Thanh Hàn rất nhanh liền phát hiện ra, bản thân cùng với cái thứ ma pháp giẻ rách này không có bất cứ duyên phận gì cả!
Dựa theo Nhược Lâm nói, mặc dù là nàng thuộc dạng người không có thiên phú ma pháp gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được một tia nguyên tố ma pháp nội trong vài phút đồng hồ. Vây mà suốt hết 10 phút, Lâm Thanh Hàn ngay cả một cái nguyên tố ma pháp cũng rờ không được.
Thẳng cho đến khi mùi khét truyền tới, Lâm Thanh Hàn mới không thể không tuyên bố rằng mình thí nghiệm hoàn toàn thất bại.
Sau khi hung tợn cắn xuống một miếng đùi lớn, dùng sức nhai nuốt, cũng không biết là hắn đang ăn cơm hay đánh nhau nữa……
Chứng kiến một màn này, trên mặt Nhược Lâm rốt cuộc lộ ra một chút tiếu ý.
Mới vừa rồi, nàng còn tưởng rằng Lâm Thanh Hàn mở mắt là lúc có thể phóng thích lực lượng của nhất cấp ma pháp.
Không hiểu sao, bóng dáng của Lâm Thanh Hàn phảng phất như càng rõ ràng hơn một chút. Tựa hồ như khoảng cách với mình càng lúc càng gần, mà bản thân cũng không sợ hãi như vừa rồi nữa.
Trên thực tế, thí nghiệm nguyên tố ma pháp thất bại, Lâm Thanh Hàn vốn chẳng quan tâm, chẳng lẽ có ma pháp thì mình không cần súng nữa sao? Hắn sở dĩ oán hận, là bởi vì ở trước mặt Nhược Lâm mất hết thể diện.
Cái này cơ hồ là căn bệnh chung của tất cả nam nhân, cũng không cần nói là thích hay không thích nữ nhân đó.
Nam nhân không phải là không thể mất thể diện, nhưng mà tuyệt đối không thể mất thể diện trước nữ nhân, nhất là mất thể diện trước mặt một nữ nhân xinh đẹp.
Sau khi thủ tiêu hai con thỏ đáng thương xong, Lâm Thanh Hàn ngượng ngùng không biết xâu hổ đi tới cùng Nhược Lâm chào hỏi, sau đó tắt lửa, rồi tự động đến bên dưới tàng cây ngồi xuống.
"Á…… Tại sao lại tắt lửa?" Nhược Lâm có chút sợ hãi nói.
Bất giác, trời đã hoàn toàn trở nên tối đen như mực, ánh trăng trong rừng cây cũng không mang đến ánh sáng được nhiều cho lắm, chung quanh tối tối, lại yên tĩnh đến đáng sợ, đích xác có một loại cảm giác sợ hãi.
"Nếu như ngươi không muốn bị hàng đống ma thú công kích, tốt nhất là không nên đốt lửa." Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng nói.
Buổi tối đốt lửa trong rừng không khác gì là tự đi tìm chết, điểm ấy ngay cả dị giới cũng vậy, Hơn nữa mức độ nguy hiểm tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.
Nhược Lâm cảm giác được trên người chợt lạnh, cũng không dám nhắc lại chuyện đốt lửa, chỉ là thân thể không tự chủ hướng phương hướng Lâm Thanh Hàn ngồi nhích lại gần.
"Này, chúng ta trò chuyện một chút được không?" Thật sự có chút sợ hãi cái cảm giác yên tĩnh này, Nhược Lâm không nhịn được mở miện hướng Lâm Thanh Hàn nói.
"Ngươi muốn nói chuyện gì?" Lâm Thanh Hàn tự nhiên minh bạch rõ dụng ý của Nhược Lâm, gật đầu, xem như đáp ứng.