[Độ Thị, Huyền Huyễn] Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Tác giả: Tô Đại Thiếu
Nguồn: 4vn
Chương 7: Báo ơn và không báo ơn
Tô Phong bế Mai Vân về gần đến nhà thì cô bé bỗng tỉnh lại, nhìn thấy Tô Phong đang bế mình, Mai Vân tò mò nhìn hắn rồi hỏi: “Tiểu Phong! Sao cậu lại bế tớ?? Thả tớ xuống để tớ tự đi!”.
Nghe cô bé hỏi vậy, Tô Phong có chút luống cuống chân tay rồi thả cô bé xuống rồi nói: “Lúc nãy cậu đòi đi vặt ổi, tới nơi thì cậu kêu mệt, rồi ngồi xuống đất ngủ gật nên tớ bế cậu về!”. “Ồ! Sao tớ không nhớ gì nhỉ!” Thấy Tô Phong nói vậy, Mai Vân hỏi.
“Nhớ được mới gọi là lạ!” Tô Phong nghĩ thầm như vậy nhưng lại trả lời: “Tớ có biết đâu!”. Suy nghĩ một chút, Mai Vân lại nói: “Vậy chúng mình chơi trò bác sĩ đi!”. Tô Phong “…”.
Thở dài, Tô Phong cũng đành phải chơi cùng Mai Vân, coi như bù đắp lại vừa nãy dùng thôi miên với cô bé.
10h30.
“Hai đứa ở nhà chơi vui không??” Giọng mẹ của Tô Phong vang từ ngoài cửa. Nghe thấy tiếng của mẹ mình, Tô Phong thở phào giống như thoát khỏi địa nguc.
Hơn ba tiếng chơi cùng Mai Vân, Tô Phong cảm thấy đã trôi qua ba năm. Trong ba tiếng này, Tô Phong bị hành hạ đến thảm, hết chơi bác sĩ rồi lại chơi cảnh sát bắt cướp …vv! Tô Phong thiếu chút nữa phát điên.
Gỡ hết mấy mảnh giấy trên đầu xuống, Tô Phong từ trên giường nhảy xuống chạy ra ngoài, bỏ lại cô bé Mai Vân tay còn đang cầm vài mảnh giấy, chuẩn bị cho thêm lên trên đầu của hắn.
Đàm Thị Nguyệt thấy con trai mình chạy ra chỗ mình, còn tưởng rằng hắn chạy ra đòi kẹo nên đưa cho hắn một gói kẹo. Tô Phong thấy mẹ mình đưa kẹo cho mình thì cũng đành cầm lấy rồi nói: “Mẹ! Con muốn đi nhà trẻ!”. Đàm Thị Nguyệt tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại: “Con nói gì cơ??”. “Con nói là con muốn đi nhà trẻ! Ở nhà chán lắm!” Tô Phong trả lời.
Nghe thấy Tô Phong nói vậy, thì Đàm thị Nguyệt có chút ngạc nhiên. Hằng ngày, cô ta đi làm thường phải dỗ dành Tô Phong đi nhà trẻ, nhưng hắn sống chết cũng không muốn đi, hôm nay nghe con mình nói vậy, cô ta cũng có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Vui mừng vì Tô Phong chịu đi nhà trẻ, Đàm Thị Nguyệt đi làm cũng đỡ phải lo lắng Tô Phong ở nhà một mình. Gật đầu một cái, Đàm Thị Nguyệt nhìn con trai mình rồi nói: “Được rồi! Chiều mẹ bảo bố dẫn Tiểu Phong đi nhà trẻ được không??”. “Được ạ!” Nghe thấy mẹ mình nói vậy, Tô Phong gật đầu ngay.
Khi hai mẹ con Tô Phong đang định đi vào nhà, một tiếng nói thân quen vang lên từ phía sau khiến Tô Phong giật mình: “Hai mẹ con vừa nói gì thế? Tiểu Phong của bố hôm nay ở nhà ngoan không nào??”.
Nhìn người đàn ông này khoảng 30 tuổi, cao khoảng một mét tám, nước da giám nắng, gương mặt cương nghị, thân hình hơi gầy đang mỉm cười bước về phía mình, Tô Phong bật thốt lên: “Bố!”.
Người đàn ông này không phải ai khác chính là Tô Văn Long bố của Tô Phong. Nghe thấy Tô Phong gọi mình, Tô Văn Long mỉm cười bước tới bế bổng Tô Phong lên rồi thơm cái “Chụt” vào mặt hắn.
Gia đình Tô Phong bước vào nhà, cô bé Mai Vân nhìn thấy trên tay của Tô Phong cầm túi kẹo, thì nhảy cẫng lên lao về phía hắn. Nhìn thấy cảnh này bố mẹ của Tô Phong đều cười. Đàm Thị Nguyệt còn trêu đùa con trai mình: “Con trai! Lấy mấy cái kẹo cho con dâu của mẹ nhanh nào!”. Nghe mẹ mình nói vậy, mặt Tô Phong đỏ lên. Nhưng cũng không phản bác, vì hắn biết đây chỉ là mẹ hắn trêu mà thôi.
Đưa cho Mai Vân một nửa đống kẹo trong túi, cô bé nói cám ơn rồi chạy luôn về nhà. Buổi trưa, gia đình Tô Phong ngồi ăn cơm, nhìn mâm cơm chỉ có rau dưa cùng vài miếng thịt mỡ, trong khi bát cơm của Tô Phong có hẳn vài miếng thịt nac, Tô Phong âm thầm thề, nhất định phải kiếm được thật nhiều tiền để bố mẹ hưởng phúc.
Kiếp trước, gia đình Tô Phong cũng chỉ là một gia đình bình thường, không phải lo bữa nay bữa mai nhưng cũng khá khốn khó, đôi khi trong nhà hết tiền, luôn được bên ngoại nhà hắn giúp đỡ. Tô Phong còn nhớ tới năm lớp 12, lúc đó gia đình của nhà hắn mới xây nhà xong, trong nhà không còn tiền, ông bà ngoại cùng anh chị em của mẹ hắn cho tiền để mua gạo mua thức ăn cũng như tiền đóng học cho hắn. Đến khi hắn đi học cao đẳng, tiền nộp học cũng là các bác, các dì bên ngoại của hắn cho tiền.
Còn bên nhà nội của Tô Phong là nơi hắn ghét nhất, từ khi bố mẹ hắn cưới nhau được một tháng, bên nội nhà hắn đã đuổi bố mẹ hắn ra khỏi nhà, bố mẹ của hắn đành phải về nhà ông bà ngoại sông tạm một thời gian, sau đó bố mẹ hắn tìm được việc làm mới chuyển đi, trước khi đi, ông bà ngoại cùng các bác các dì của hắn đều góp tiền cho bố mẹ hắn.
Nhớ lại những gì kiếp trước gia đình hắn trải qua, Tô Phong quyết định phải báo đáp gia đình họ ngoại nhà hắn, để họ được sống sung túc thoải mái không phải sống cuộc sống khốn khó như trước. Còn bên họ nội thì Tô Phong quyết định không bao giờ thèm để ý, không gây khó khăn cho bọn họ may rồi chứ đòi báo ơn, nghĩ ra chắc.
Nhớ lại những gì kiếp trước gia đình hắn trải qua, Tô Phong quyết định phải báo đáp gia đình họ ngoại nhà hắn, để họ được sống sung túc thoải mái không phải sống cuộc sống khốn khó như trước. Còn bên họ nội thì Tô Phong quyết định không bao giờ thèm để ý, không gây khó khăn cho bọn họ may rồi chứ đòi báo ơn, nghĩ ra chắc.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:05 AM.
|