04-03-2013, 04:29 PM
|
|
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: May 2012
Đến từ: Hn
Bài gởi: 594
Thời gian online: 3229802
Thanks: 0
Thanked 246 Times in 143 Posts
|
|
THẾ THÂN
chương 64 -p2
Tác giả: Túy Thái Bình
Nguồn:Vficland
Sưu tầm: linh đang điên.
“Nếu bệ hạ đã nắm được tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, vậy bệ hạ tính khi nào đón nàng hồi cung?”
“Đây không phải là chuyện mà ngươi nên quan tâm!” Y lạnh lùng cắt ngang lời nàng: “Điều mà ngươi nên lo, là chờ đến lúc Liễu Uẩn Nịnh về thì ngươi phải làm như thế nào!”
“Thần thiếp biết phải làm thế nào mà!” Nàng lạnh nhạt nói, buông mi mắt che dấu nỗi buồn nơi đáy mắt, y lẳng lặng nhìn nàng từ trên cao, mày kiếm chau lại.
—- Y bỗng phát hiện ra, vẻ mặt nàng càng bình tĩnh, ngọn lửa giận tận đáy lòng y càng tăng vọt, y nghĩ muốn được nhìn thấy vẻ mặt tan nát của nàng càng thêm mãnh liệt.
“Ngươi biết làm cách nào Trẫm có thể phát hiện ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh à?” Y bỗng hỏi, có ác ý.
“Còn đang chờ bệ hạ bật mí.” Nàng hờ hững đáp, lòng cũng có hơi tò mò.
—- Y làm cách nào để phát hiện ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, ta cũng muốn biết.
“May nhờ có mẫu thân ngươi!”
Nàng ngẩng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cuối cùng nàng cũng đã tỏ vẻ mặt khác, y không nhịn được mà nở nụ cười ác ý: “Liễu Uẩn Nịnh thật đúng là một nữ nhân có hiếu! Hôm giỗ mẫu thân nàng, dù có trốn hôn, cũng ráng lén về dự.”
—- Nếu không phải nàng chủ động xuất hiện ở Đế Kinh, có lẽ giờ này ảnh vệ vẫn chưa tìm ra tung tích của nàng!
Nhớ đến trong tin tức ảnh vệ hồi báo có nhắc đi cùng Liễu Uẩn Nịnh là một cao thủ võ công cao cường, y trầm ngâm, hình như có một cơn going đang hội tụ trong mắt y.
“Hôm giỗ mẫu thân……” Kéo dài một đoạn, Liễu Vận Ngưng chỉ nghe thấy cụm từ ấy, ngày giỗ mẫu thân mà nàng cũng có thể bỏ lỡ, sắc mặt nàng chợt trắng bệch, nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng bỏ qua ngày giỗ của mẫu thân.
Nhưng……
Nàng nhắm mắt, sự áy náy khiến nàng không thể thở nổi.
“So với Liễu Uẩn Nịnh, nữ nhi ngươi có vẻ vô tình hơn thì phải?” Y tàn nhẫn nói, thấy sắc mặt nàng trắng bệch vì những lời nói của y, lòng lại dấy lên niềm thích thú mà trước nay chưa từng có.
—- Hừ! Đâu phải chuyện gì nàng cũng có thể thờ ơ!
“Rõ ràng mẫu thân vì cứu ngươi mà hồng nhan bạc mệnh, là do ngươi hại mẫu thân, ngay cả ngày giỗ của người mà ngươi cũng không về, chẳng trách Thừa tướng không chịu nhận một nữ nhi như ngươi……”
“Không phải, không phải như thế……” Nàng ngẩng đầu hoảng sợ, trừng lớn đôi mắt đầy sợ hãi: “Không phải ta hại nương, nương đã nói đó cũng không phải lỗi của ta mà……”
—- Ta không cố ý mà, không được nói ta như vậy, không được……
|