‘Tách’, ‘tách’ tiếng nước nhỏ giọt vang lên bên tai, âm thanh ấy như xa tận chân trời, kéo về phía này từng hồi từng hồi.
Liễu Vận Ngưng giãy giụa muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, che hết tầm nhìn.
—- Rất đau, toàn thân buốt rát, đau đến nỗi ta muốn khóc thành tiếng, cả cơ thể như bị tháo rời, đau đến nỗi khiến ta ứa mồ hôi lạnh.
Hai má đông cứng, mồ hôi lạnh chảy xuống hai bên má khiến nàng có hơi lo lắng, trong cơn mê mang, có thứ gì đó lạnh lạnh rơi xuống mặt nàng, rất nhẹ, không lâu sau là có một thứ chất lỏng chảy xuống hai má.
Là tuyết sao? Nhớ mang máng, hình như đây là cảm giác được chạm vào tuyết.
Trong cơn mơ hồ, thấy bốn bề im ắng, không một tiếng động, như cả đất trời này chỉ còn lại mỗi một mình nàng, chỉ nghe tiếng gió rít bên tai, còn có tiếng thở nặng nề của nàng. Bỗng cảm thấy nếu cứ vậy mà ngủ ở đây luôn thì thật tốt! Không phải để ý đến chuyện gì khác, im lặng, cái cảm giác cả thiên địa chỉ còn lại một mình nàng thật dễ chịu.
—- Không có mẫu thân, không có phụ thân, không có tỷ tỷ, không có Hiên Viên Kỳ, chỉ còn mỗi một mình ta thì thật quá tốt.
Bỗng cảm giác được có cái gì đó đang lôi kéo nàng, cuối cùng không thể tiếp tục im lặng được nữa, nàng bất giác nhướng đôi mày thanh tú: “Đừng ồn……”
Thứ đó không để ý đến nàng, vẫn cứ kéo, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên, thanh âm này vừa vọng vào tai, cái đầu vô tri của Liễu Vận Ngưng trở nên thanh tỉnh, đột nhiên nhớ đến chuyện vừa xảy ra, lòng thầm cả kinh.
Đúng rồi, hai người họ rơi xuống vách núi, hơn nữa trước đó Hiên Viên Kỳ còn bị Hắc y nhân ám toán, vậy nàng hiện giờ đang ở dưới vách núi sao?
Hiên Viên Kỳ —-
Cố nén cơn đau đầu, Liễu Vận Ngưng mở bừng mắt, còn thứ bên cạnh như biết được ý định của nàng, không níu giữ nàng nữa.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên tay nàng.
Liễu Vận Ngưng nắm lấy bàn tay đó, nhưng chỉ có mình nàng động đậy, còn đằng ấy thì bất động.
—- Là y sao? Y không có việc gì chứ?
Cuối cùng cũng mở được mắt.
Nhưng không thấy Hiên Viên Kỳ.
Mắt Liễu Vận Ngưng dần thấy rõ hơn, đập vào mắt là một màu trắng chói mắt, trắng đến trong suốt, trắng đến thánh khiết.
Hiên Viên Kỳ nằm trên người nàng, tay y đặt trên tay nàng và đang được nàng nắm lấy, nhưng y lại nhắm mắt, không thấy có dấu hiệu tỉnh lại, vừa rồi nắm lấy tay nàng chỉ là xuất phát từ vô thức.