Thánh vực chi uy, chuyển động liền kinh thiên động địa!
Nguyên bổn Phá Thiên đang đứng thẳng như người bình thường thì đột nhiên thân hình khẽ động, khí tức Thánh vực mạnh mẽ giống như cơn lộc điên cuồng quét qua bốn phía, chỉ một phần khí tức này đã đem hơn nửa thị vệ xung quanh có tu vi cấp bảy cấp tám phải quì trên mặt đất, hơn nữa một chút ý niệm phản kháng cũng không có.
Trong nháy mắt, cho dù là Lâm Thanh Hàn đang ở trong Tịch Diệt cảnh cũng cảm giác được bản thân phảng phất như một con thuyền nhỏ ở giữa cơn giận dữ của đại dương, lúc nào cũng có thể bị lật nhào, dưới tình huống như vậy không nói đến việc kích sát đối phương, coi như muốn giữ vững tư thế cũng đã rất khó rồi!
Đột nhiên giữa lúc đó, vài đường văn tự cổ xưa từ trong mi tâm Lâm Thanh Hàn bắn ra, những thanh sắc văn tự cổ xưa này giống như khoảng không gian thiên địa mênh mông, dường như chúng đã tồn tại rất lâu rồi, trong nháy mắt đem thân thể Lâm Thanh Hàn bảo vệ, khí tức mạnh mẽ kia tức thì không thể tiếp tục sinh ra chút ảnh hưởng đối với Lâm Thanh Hàn!
"Đây là cái gì?" Phá Thiên suýt nữa đã kinh hô thành tiếng, những thứ trước mắt đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Dưới Thánh vực, tất cả đều là sâu bọ! Đây tuyệt đối không phải là lời nói suông, ở tu vi Thánh vực chỉ bằng vào khí thế cũng đã đủ làm cho một cao thủ cửu cấp phải bó tay bó chân, mười thành lực lượng khó có thể phát huy đến ba thành, có được sức mạnh như vậy, nên cao thủ Thánh vực luôn coi thường tất cả thực lực dưới mình.
Tuy nhiên, đối với thanh niên nhìn như bình thường ở trước mặt, đã mất đi mọi tác dụng...
Cho dù là hắn cũng không cách nào nhìn ra được thanh sắc văn tự cổ xưa kia tới cùng đại biểu cho cái gì.
Tạm thời không đề cập tới Phá Thiên đang rung động, bị thanh sắc quang mang bao phủ, Lâm Thanh Hàn thoát khỏi trói buộc tức thời dâng lên chiến ý ngập trời, súng lục màu ngân bạch chợt giơ lên!
"Phanh!"
Tiếng súng thanh thúy một lần nữa vang lên trong đêm! Công kích! Đây mới chính là điểm quan trọng nhất của xạ thủ, cho dù gặp một đối thủ cường đại hơn nữa cũng có dũng khí công kích đầu tiên! Đối với một xạ thủ, công kích đã trở thành thiên tính của bản thân!
Trong nháy mắt bắn ra bảy phát, thuần một sắc mang hiệu quả phong hệ, viên đạn xoay tròn với tốc độ cao phảng phất như xé mở tất cả lợi kiếm hung hăng bắn về phía mi tâm của Phá Thiên.
Tốc độ cao như vậy đã sớm thoát khỏi cực hạn tốc độ mà con người có thể nắm bắt, thậm chí còn ở trên một trình độ nhất định. Thời gian đã không còn ý nghĩa, mặc dù đã tiến nhập vào cảnh giới Thánh vực nhưng Phá Thiên căn bản cũng không có ý định trốn tránh chút nào!
Chẳng qua là do công kích như vậy đối với Thánh vực mà nói thật sự quá yếu! Mặc dù đứng bất động nhưng cũng khó xé mở được phòng ngự của cao thủ Thánh vực!
Giữa lúc đó, một hắc ảnh ở bên cạnh đang lẳng lặng đứng tại chỗ, trong tay cầm một bầu rượu đang hứng thú vừa nhìn vừa so sánh tất cả sự tình trước mặt.
Rõ ràng đang đứng tại chỗ nhưng người chung quanh lại giống như hoàn toàn không thấy, cho dù là Phá Thiên đã đạt tới cảnh giới Thánh vực cũng không nhận biết được một chút dấu hiệu.
"Thiếu gia, người truyền cho hắn công pháp tựa hồ có chút ngoài ý muốn a..." Hắc ảnh hơi nghi hoặc nhìn những thanh sắc văn tự cổ xưa trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn khẽ nói.
"Đúng vậy, biến hóa như vậy ngay cả ta cũng không nghĩ đến...có ý tứ." Thanh niên cười lắc đầu :"Bộ công pháp này năm đó ta gặp được cũng không hiểu rõ lắm. Cho dù đến bây giờ ta vẫn không biết tên cùng lai lịch của nó, tiểu tử này lại có thể đạt được tiện nghi, dường như rất thích hợp với bộ công pháp này."
"Một bộ công pháp tu hành mà thôi." Hắc ảnh khinh thường hừ một tiếng nói :"Coi như hắn luyện đến đỉnh phong thì sao? Có điều, tựa hồ thủ đoạn này khống chế hắn cũng chưa chắc có hiệu quả..."
"Không sao." Thanh niên hờ hững nói:" Bất quá là một thủ đoạn nhỏ để phòng ngừa hậu hoạn mà thôi, huống hồ, đây chỉ là một chút dị thường, hắn cũng chưa chắc có thể thật sự thoát khỏi khống chế."
"... Thiếu gia, tên Thánh vực phía dưới kia mặc dù chỉ lợi hại hơn những tên cặn bã một chút nhưng tốt xấu gì cũng là Thánh vực, Lâm Thanh Hàn cũng không phải đối thủ, chúng ta..." Hắc ảnh liếc mắt nhìn thanh niên một cái tiếp tục nói :" Dù gì hắn cũng là con cờ mà thiếu gia lựa chọn, hiện tại cũng không tiện để như vậy mà chết, có hay không muốn ta ra tay giúp hắn một chút?"
"Nhìn một chút xem sao." Thanh niên suy tư chốc lát liền nói :" Ta hiện tại phát hiện tiểu tử này càng ngày càng có ý tứ, vốn tưởng rằng phải đợi mười năm nhưng bây giờ nhìn lại chắc cũng không lâu như vậy... Thánh vực, hắc hắc, ta cũng muốn nhìn một chút, hắn rốt cục có bao nhiêu tiềm lực!"
"Vâng, thiếu gia!" Hắc ảnh cung kính trả lời.
"Đúng rồi, bên Nhược Tuyết sơn trang có động thái gì không?" Thanh niên đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Không có, sau khi Vưu Lý mang Thiến Phỉ về tựa hồ đã thuyết phục được lão đầu tử kia, sau ba năm, mới có thể vì Thiến Phỉ chiêu hôn." Hắc ảnh lắc đầu nói.
"Ba năm?" Thoáng suy tư một phen, thanh niên tiêu sái cười nói :" Xem ra Vưu Lý cũng nhìn ra được chỗ bất phàm của tiểu tử này, hẳn là muốn cho hắn một cơ hội... Hắc, như vậy xem ra Thiến Phỉ hẳn là thật sự thích tiểu tử này."
"..." Hắc ảnh nhất thời im lặng, hắn thật sự nhìn không ra tên Lâm Thanh Hàn này có gì tốt, bất quá chỉ có chút tiềm lực mà thôi, hơn phân nửa đều dựa vào kiện thánh khí cổ quái kia, thật sự không có chỗ nào đáng xem trọng a!
"Có ý tứ... Lần này, xem ra thật sự sẽ rất thú vị." Thanh niên chỉ chỉ vào giữa sân cách đó không xa, mỉm cười nói.
Thấy rõ tình huống trên trận đấu, cho dù là hắc ảnh, ánh mắt hắn cũng không tự chủ cũng phải dừng lại có chút khó có thể tin.
Trở lại hai phút trước,
Lâm Thanh Hàn nhìn thấy đạn không có hiệu quả tức thời bỏ qua việc đả kích Phá Thiên, đem toàn bộ tác dụng của tinh lực tập trung vào tinh thần lực, từng đạo tinh thần công kích ngưng kết thành thực chất, mỗi đạo đều hướng về não hãi của Phá Thiên mà đập phá!
Lần công kích này, nhất thời làm cho Phá Thiên phải luống cuống chân tay.
Không gian ma pháp đã sớm thất truyền, dù là hắn cũng không cho rằng có người nào đó có thể nắm giữ lại không gian ma pháp, huống hồ, trong truyền thuyết chỉ có đạt đến cảnh giới Thánh vực mớii thật sự có tư cách chạm vào không gian ma pháp, dưới Thánh vực, tinh thần lực căn bản không có bất kì tác dụng nào.
Dù lúc đó bảy người Tác Lý đều là những kinh tài diễm diễm cũng hoàn toàn không có chút tiến triển, nên tinh thần công kích như vậy, hắn căn bản là mới nghe lần đầu.
Phải biết rằng, phương thức tinh thần công kích này Lâm Thanh Hàn đều từ con đường Tinh Thần Phong Bạo mà ngộ ra, quả thực là kinh khủng cực kì, coi như không đạt được hiệu quả nhưng trong con đường Tinh Thần Phong Bạo cũng không sai kém bao nhiêu, nếu không phải Phá Thiên đã sớm đạt đến cảnh giới Thánh vực, thì e rằng cũng không phải chỉ đơn giản là luống cuống chân tay như vậy.
Chỉ là, hiệu quả mà Lâm Thanh Hàn có thể làm được cũng đến như thế mà thôi.
Cảnh giới Thánh vực, người bình thường căn bản không thể tưởng tưởng nổi, loại chênh lệch này căn bản giống như rãnh trời vậy!
Sở dĩ hiện tại có thể đánh cho Phá Thiên phải một phen luống cuống chân tay là do hắn chưa từng gặp qua loại công kích này mà thôi, nhưng là cũng không có nghĩa chỉ bằng vào việc này có thể làm gì được hắn.
Chỉ cần quen thuộc với loại phương thức công kích này, thì Lâm Thanh Hàn thất bại chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Có điều, dù như vậy cũng đủ để cho người khác phải thán phục, nếu như nói Bàn Tử trước đây gọi Lâm Thanh Hàn là "Tiểu biến thái", còn có chút xem là thổi phòng thì bây giờ tuyệt đối là tên như ý nghĩa!
Bằng vào thực lực cửu cấp khiêu chiến vượt cấp với cao thủ Thánh vực, lại còn có thể làm cho đối phương phải luống cuống tay chân, kết quả như vậy, đủ để cho bất luận kẻ nào tán thán.
Đương nhiên, mấy chuyện này đối với Lâm Thanh Hàn hiện tại cũng không có thời gian để nghĩ đến.
Gần như chỉ trong chút thời gian, Lâm Thanh Hàn đã cảm thấy bản thân sắp đến cực hạn.
Cùng với Bàn Tử nghênh chiến với công kích của sáu vị cửu cấp cao thủ, chém giết bốn người, lại dựa vào Tiểu Liên biến dị mà ngạnh kháng với quân đội phá vòng vây để mở ra con đường máu, sau đó lại một mạch đuổi giết suýt nữa giết chết được Khải Đức! Từ dọc đường đi đến đây có thể nói đã hao hết tinh lực của Lâm Thanh Hàn.
Hiện tại lại bị bức bách phải cùng với cao thủ Thánh vực liều mạng, thêm vào đó việc phóng thích tinh thần công kích điên cuồng lại càng làm cho tinh thần lực tiêu hao cạn kiệt, nguyên bổn Lâm Thanh Hàn đã đạt tới cực hạn, mệt mỏi chuẩn bị buông xuôi thì...
"Oanh long!"
Một trận âm thanh của vó ngựa đạp trên mặt đất liền vang lên từ phương xa chậm rãi truyền tới, Kị binh!
Cùng lúc đó, tranh đấu bên này đã sớm kinh động đến thủ vệ của hoàng thành, đại lượng thị vệ của thành đội lập tức chạy tới.
Giờ khắc này, cả đế đô gần như hoàn toàn hỗn loạn...
"Điện hạ, ba động phía trước rất lớn, chỉ sợ cao thủ Thánh vực thủ hộ hoàng thất đã xuất thủ."
Thoáng do dự chốc lát, Khải Đặc liền cười lạnh nói :" Không cần phải xen vào những chuyện này, chúng ta lập tức chạy tới, lần này Khải Đức đã hoàn toàn xong rồi... Chúng ta sẽ cấp cho hắn một kích tối hậu là được... Về phần Lâm Thanh Hàn, chỉ sợ là giữ không được!"
"Vâng, điện hạ!"
"Hắc hắc, trận chiến thật tốt, cư nhiên có thể làm cho cao thủ Thánh vực phải ra tay, thế nhưng lại chưa thể bắt được hắn, Lâm Thanh Hàn này thật sự đã vượt ngoài dự đoán, lần này phụ vương chỉ sợ cũng đã tính sai... Người như thế căn bản là một biến số... " Dừng một chút, Khải Đặc đột nhiên kẹp vào bụng ngựa một cái, tiếp tục nói :" Nhanh lên, nhìn một chút tới cùng là thế nào."
"Hi vọng sẽ không xảy ra vấn đề gì... Cục diện hiện tại đã thoát khỏi tầm khống chế của ta... Tất cả, hôm nay đều phải kết thúc..."
Nhanh như điện chơp!
Nghe tiếng vó ngựa nặng nề vang đến, tâm của Khải Đức rốt cục trầm đến đáy cốc, cùng với sự can thiệp của cao thủ Thánh vực, tính mệnh của mình gần như đã được bảo trụ, nhưng... Khải Đặc cuối cùng cũng đến! Lần này dường như đã thật sự thất bại...
Tùy ý để cung đình thị vệ chạy tới bảo vệ xung quanh mình, Khải Đức miễn cưỡng ngọ ngoạy đứng lên...