Kỷ Nhược Trần lo lắng tỉnh lại, vừa mới mở hai mắt ra thì một luồng ánh sáng đã chiếu tới.
- Nguy rồi! Bài tập sáng nay còn chưa làm!
Nghĩ tới chuyện này, Kỷ Nhược Trần lập tức đổ mồ hôi lạnh, cuống quít ngồi dậy.
Nhưng mới chỉ dùng lực một chút thì ngực của hắn bỗng nhiên đau nhức, sau đó có mấy đạo kinh mạch trong cơ thể đã trở nên nóng bỏng đau rát.
So sánh với sự đau nhức này thì những vết thương trên mặt không thấm vào đâu cả.
Đau đớn đột nhiên xuất hiện làm cho Kỷ Nhược Trần rên rỉ một tiếng, lập tức nằm ngược trở lại.
Vân Phong đạo nhân gấp gáp đi vào, thấy Kỷ Nhược Trần đang muốn ngồi dậy liền nói ngay:
- Nhược Trần, đệ vừa bị thương, nghỉ ngơi một chút là tốt nhất. Bỏ một ngày một đêm cũng không sao. Nào, trước tiên ăn chút gì đó đã.
Vân Phong đạo nhân bưng một khay trong tay, bên trên có một bát cháo và mấy món ăn sáng.
Kỷ Nhược Trần không ngờ Vân Phong đạo nhân lại đích thân làm những chuyện vặt vãnh này, vội vàng giằng co từ trên giường ngồi dậy.
Sau khi kính cẩn cảm ơn Vân Phong đạo nhân thì vừa ăn vừa hỏi chuyện hắn.
Vân Phong đạo nhân vuốt râu mỉm cười nói:
- Việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Trương Ân Ân nóng lòng cầu thắng, tùy tiện dùng tới Ất Mộc Kiếm Khí, kết quả là đạo hạnh không đủ nên mất đi khống chế. Nhưng mà đệ cũng bị thương không nhẹ, rất may là kinh mạch chân nguyên không tổn hao gì, coi như là vạn hạnh trong cái bất hạnh. Đạo Đức môn ta môn quy sâm nghiêm, nghiêm cấm đệ tử tư đấu, nhưng mà các đệ tử kia nói đệ cũng đồng ý so kiếm, thứ hai là doTrương Ân Ân không khống chế được việc ngự kiếm, bị thương không nhẹ, cũng coi như là bị giáo huấn rồi. Cho nên ta tự chủ trương, đem đệ mang về trị liệu trước, không đem chuyện này nói cho người chấp chưởng môn quy là Tử Thanh sư thúc, Nhược Trần đừng vội trách ta.
Kỷ Nhược Trần trong lòng lạnh lùng cười, nếu biết Trương Ân Ân là nữ nhi của Cảnh Tiêu chân nhân thì chuyện này cũng không ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng nét mặt hắn không biểu hiện gì, trong miệng vội hỏi:
- Vân Phong sư huynh đối tốt với đệ, đệ đương nhiên là hiểu, sau này khi bọn họ tìm đệ gây chuyện thì đệ tránh đi là được.
Vân Phong đạo nhân nở nụ cười, nói:
- Cũng không cần như vậy, Đạo Đức môn ta môn đồ đông đảo, khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn. Nói thí dụ như trong thất mạch có một số đệ tử mắt cao hơn đầu, cho nên những đệ tử chịu thiệt toàn là những người mới nhập môn. Đệ nếu như chỉ biết nhường nhịn thì bọn chúng sẽ dây dưa không dừng. Đệ cứ yên tâm, Đạo Đức môn ta môn quy sâm nghiêm, Tử Thanh sư thúc lại thiết diện vô tư, sẽ không để cho ai làm bậy. Cho dù là ai, chỉ cần phạm vào môn quy thì sẽ có sự trừng phạt tương ứng.
Nghe hấy Vân Phong đạo nhân cố gắng nhấn mạnh mấy chữ môn quy sâm nghiêm thì Kỷ Nhược Trần lập tức có điều lĩnh ngộ, trong lòng đã có tính toán.
Nếu như Vân Phong nói mình nhường nhịn không phải thượng sách thì mình cũng không cần làm thiện nam tín nữ gì mà phải chịu chuyện má trái đánh má phải.
Hắn đương nhiên sẽ không dại dột mà trêu chọc tiểu cô nương ngang ngược vô lý kia, thế nhưng nếu lại có chuyện tai bay vạ gió như thế này tìm tới cửa thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không trách được hắn.
Câu nói tiếp theo của Vân Phong đạo nhân làm hắn cả kinh.
Nhưng mà chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Đệ vốn là Trích Tiên, lọt vào mắt xanh của tám vị chân nhân, đồng thời chuyện này là bí mật trong môn phái ta, các đệ tử đều không được biết. Bởi vậy đệ không uổng chút công phu nào, lại có thể đồng thời thụ nghiệp của tám vị chân nhân, đây chính là phúc duyên độc nhất vô nhị trong tông ta, đương nhiên sẽ làm cho bọn chúng bất mãn.
- Trích Tiên? Vậy chẳng phải là thần tiên hạ xuống phàm trần ư?
Kỷ Nhược Trần ngỡ ngàng hỏi.
Nhưng mà trong lòng hắn đã cảm thấy có chút không ổn, xem ra tám vị chân nhân quyền cao chức trọng đối với mình chiếu cố như vậy hóa ra là vì hai chữ “Trích Tiên”. Chỉ là hắn không cha không mẹ, từ nhỏ đã lưu lạc tứ phương thì làm sao có thể là Trích Tiên?
Vân Phong đạo nhân ha hả cười nói:
- Là ta lắm mồm, đệ không cần nghĩ nhiều, chỉ cần chăm chỉ luyện tập là tốt rồi.
Dứt lời, Vân Phong đạo nhân lại căn dặn hắn ngàn vạn lần không thể chìm đắm trong tạp học mà hoang phế tu luyện Thái Thanh Chí Thánh Quyết, rồi rời khỏi phòng.
Kỷ Nhược Trần ngây ngô đứng trong phòng, thì thào tự nói:
- Trích Tiên, Trích Tiên...tại sao mình có thể là Trích Tiên?
Cứ nói như vậy hơn mười lần, hắn bỗng kinh hô, tháo Thanh Thạch đang đeo trên cổ xuống, cẩn thận xem xét, hai tay run lên, mồ hôi rơi như mưa.
Tim của Kỷ Nhược Trần đập càng lúc càng nhanh, cứ như muốn phá lồng ngực bay ra ngoài, toàn thân hắn trở nên lạnh toát, thầm nghĩ:
- Trích Tiên, Trích Tiên...chẳng lẽ là hắn? Là con dê béo kia? Nhất định là vậy, lúc mình nhập môn, Tử Vi chưởng giáo còn xem khối thanh thạch này. Lẽ nào mình đã giết một vị tiên nhân? Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Mình sẽ bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục, bị thiên lôi oanh sát? Thế nhưng nếu hắn là tiên nhân thì sao có thể bị người thường giết được?
Phác thông một tiếng, Kỷ Nhược Trần cảm thấy váng đầu hoa mắt, toàn thân vô lực, ngã hẳn xuống đất, trong lòng trở nên trống rỗng.
Qua hồi lâu, Kỷ Nhược Trần mới tỉ mỉ nhớ lại chuyện ngày đó, càng nghĩ càng thấy con dê béo kia xuất trần, bên mình có ẩn tiên khí.
Hắn từ trong bão cát mù mịt đi ra, trên người không dính một hạt bụi thì đã thấy hắn khác với những con dê béo khác rồi. Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh của Kỷ Nhược Trần lại tuôn ra.
Hắn cố gắng trấn định tinh thần, muốn tìm ra chứng cứ chứng minh con dê béo kia không phải là tiên nhân:
- Nhưng mà, nếu hắn là tiên nhân thì sẽ có tiên thuật hộ thể, không thể bị ta giết được! Cho nên hắn có thể không phải là tiên nhân...chờ một chút, tiên thuật?
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên nhảy dựng lên, tiện tay cầm một cái trầm hương mộc trấn trên bàn, thúc giục tâm niệm, Giải Ly Tiên quyết hiện lên.
Trầm mộc hương đột nhiên sáng lòe rồi nứt thành vô số mảnh nhỏ, sau đó hóa thành một luồng khí xanh nổ bùng một tiếng. Trong lúc nhất thời bút nghiên trong phòng bay tán loạn, giấy vụn khắp bầu trời, cái bàn học bằng gỗ lê cũng bị đánh thủng mấy chỗ.
Kỷ Nhược Trần thấy mộc khí này có oai lực như vậy thì chấn động, giật mình lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống mặt đất, bò dậy không nổi. Hắn chẳng quan tâm tới chuyện mình có bị thương nhay không mà lúc này tâm trạng hắn đang khiếp sợ quá độ, tay chân bủn rủn.
Đây là Giải Ly Quyết, có lẽ không phải là tiên quyết?
Hắn cụt hứng nằm xuống đất.
Kỷ Nhược Trần chỉ mới học qua mấy chuyện vẽ bùa, đưa tay bấm niệm thần chú mà thôi, hắn đã từng thụ nghiệp Thái Vi chân nhân, người được xưng là biết nhiều đạo thuật nhất trong tông, tục truyền là lão có thể dẫn động cửu thiên thần lôi!
Nhưng mà đạo thuật sử dụng vô cùng phiền phức, cần có chân nguyên cường đại làm căn cơ, lại có pháp khí phụ trợ, phù văn nhiều vô kể, thậm thí còn phải khai đàn lập trận, trải qua vô số lần chuẩn bị chu đáo thì mới có thể thi triển.
Phương pháp thi triển đạo thuật chú ngữ lại phiền phức hơn nữa, chỉ cần có một sai lầm cực kỳ nhỏ bé cũng có thể bị nó phản phệ, tạo thành hậu quả không lường trước được.
Ví dụ như Trương Ân Ân vọng động sử dụng Ất Mộc Kiếm Quyết, mất đi khống chế, thiếu chút nữa một kiếm xuyên thủng ngực Kỷ Nhược Trần.
Lúc này Kỷ Nhược Trần làm gì có đạo hạnh, ngay cả phù chú trong tay cũng không thể thi triển đạo thuật trên nó.
Nhưng Giải Ly Quyết này lại chỉ đọc là có thể phát ra, phất tay một cái cũng có thể biến Trầm Hương mộc thành một luồng khí, phương thức có được nó lại thần diệu khó lường, chỗ huyền bí này sao có thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được chứ?
Đây không phải là tiên quyết, vậy là cái gì?
Giải Ly Quyết này là do Thanh Thạch mang tới, mà khối Thanh Thạch này lại nằm trên người con dê béo kia. Nghĩ tới chuyện này, sắc mặt của Kỷ Nhược Trần lại càng thêm khó coi.
Lúc này Kỷ Nhược Trần đã hiểu rõ, các vị chân nhân đối với mình khác hẳn những đệ tử bình thường khác là vì hắn có thân phận Trích Tiên. Hắn bỗng nhiên trồi lên một ý nghĩa bất kính trong đầu, các vị cao nhân ở Đạo Đức tông này có khi nhận nhầm người rồi.
Tương lai nên làm như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại nói với các vị chân nhân là mình không phải là Trích Tiên gì cả mà chỉ là một tên sai vặt chạy việc trong khách ****, nói bọn họ tìm nhầm người rồi hay sao? Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng, lắc đầu.
Hắn không phỉa là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, biết Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo sẽ cực kỳ coi trọng thể diện.
Lúc tới Long Môn khách ****, ba vị chân nhân dùng lực áp quần hùng, không đánh mà mang được người đi vậy thì uy phong bậc nào, oai hùng bậc nào!
Nếu để cho thiên hạ biết Đạo Đức tông huy động thanh thế lớn như vậy mà lại nhận nhầm người thì sợ rằng mấy trăm năm sau đó, việc này vẫn là đề tài của mọi người trong chốn trà dư tửu hậu.
Trong khoảng thời gian này Kỷ Nhược Trần đã quan sát sắc mặt, thái độ, ngôn từ của từng người cho nên hắn biết là các vị chân nhân cũng không phải là những người rộng lượng.
Nếu như biết tin xấu này, bọn họ mà giận chó đánh mèo thì hậu quả sẽ không tưởng tượng được. Thiên lôi, ngục hỏa, kim châm, luân nhận, cương phong...dùng làm hình phạt thì thực sự kinh khủng vô cùng.
Hôm trước Kỷ Nhược Trần bị mọi người vây thì đã biết thế nào là Ngũ Hành Khí, thế nào là Tứ Tượng lực, nếu bị các vị chân nhân dùng nó làm tăng cảm giác trên da thịt, chuyện tốt như vậy hắn thực không muốn thử nghiệm thêm nữa.
Cho dù các vị chân nhân không dùng hình phạt, thì mình có tài có đức gì mà được làm môn hạ của Đạo Đức tông?
Các vị chân nhân chẳng cần làm gì, chỉ cần ném hắn vào trong Tây Huyền Sơn là được. Tây Huyền Sơn mênh mông vạn dặm, không táng thân trong miệng của yêu ma quỷ quái, yêu thú thì cũng bị chết đói, chết mệt giữa núi hoang.
Kỷ Nhược Trần rùng mình, thu hồi ý niệm chạy trốn, phải biết nhìn thẳng vào sự thật. Nếu như các vị chân nhân biết dê béo là Trích Tiên chết trong tay hắn...
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Kỷ Nhược Trần cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chân tay vô lực, ngay cả đứng lên cũng không nổi, mồ hôi tuôn ra từng đợt, làm cho y phục trên người hắn ướt đẫm.
Hắn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, tự đứng lên, khoanh chân ngồi xuống, hít sâu thở dài, tụng niệm chân quyết, muốn dùng nó trấn định tinh thần, tìm ra đối sách.
Bỗng nhiên Kỷ Nhược Trần nghĩ tới một chuyện, nếu như ngồi trên Bắc Cực Bích Băng Đàm thì có thể trấn định thần thức, có công hiệu rất lớn trong việc khu trừ tâm ma, là vật mà Ngọc Huyền chân nhân tặng hắn cách đây không lâu.
Vất vả lắm Kỷ Nhược Trần mới có thể trấn định lại được, chậm rãi tiến nhập vào cảnh giới huyền diệu, mọi thanh âm đều biến mất. Trong lúc này, hắn mơ hồ cảm thấy trong cơ thể có một luồng chân nguyên màu vàng nhạt chuyển động.
Chỉ là chân nguyên này đi qua đâu thì chỗ đó hơi có cảm giác đau đớn, khác hẳn với cảm giác trước đây.
Kỷ Nhược Trần cả kinh, vội vàng định thân nhìn lại thì mới phát hiện chân nguyên của mình bao quanh một luồng khí xanh.
Hắn cũng không biết mình có Giải Ly Quyết thì mới có thể nhìn rõ các loại chân nguyên như vậy.
Hắn dò xét luồng khí xanh kia thì mới biết đây chính là mộc khí thuần khiết vô cùng, do hắn hấp thu trầm hương mộc trấn mà có.
Mộc khí quấn quanh chân nguyên, chuyển động cùng với nó rồi phân tán vào kinh mạch, tự hóa thành một phần chân nguyên của Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần lại phát hiện chân nguyên của mình tăng lên rất nhiều, cảm giác như trong kinh mạch có vạn quân mai phục.
Hắn ngưng thần hồi tưởng thì mới biết là mộc khí này do Giải Ly Quyết hấp thu từ mộc kiếm của Trương Ân Ân, trải qua một ngày một đêm đã tự hóa thành chân nguyên của mình.
Tâm trạng của Kỷ Nhược Trần vừa mừng vừa sợ, mừng đương nhiên là vì Giải Ly Quyết là tiên quyết, so với đạo thuật tầm thường khác xa một trời một vực, thần diệu vô phương, diệu dụng vô cùng; sợ là vì Giải Ly Quyết quá thần kỳ, như vậy thì con dê béo kia tám phần là Trích Tiên, điểm này càng chứng thực thêm suy đoán của hắn.
Vạn nhất hắn có tiên thuật khởi tử hồi sinh, hoặc là hắn không chết.
Kỷ Nhược Trần trong lòng phát lạnh, không dám nghĩ tiếp nữa, chuyện có nặng có nhẹ, việc của Trích Tiên tuy lớn nhưng mà việc cấp bách trước mắt là làm sao giấu diếm được các vị chân nhân của Đạo Đức tông.
Còn về phần con dê béo kia tại sao lại bị một côn của mình đánh ngã thì sau này có thời gian rảnh sẽ cẩn thận ngẫm nghĩ lại một phen cũng không muộn.
Sau khi trấn định tinh thần, Kỷ Nhược Trần cẩn thận suy nghĩ. Bỏ trốn thì không có khả năng, hành động sáng suốt lúc này là phải tiếp tục giấu diếm.
Chưởng quỹ đã từng nói qua, không lợi thì không dậy sớm được.
Dù sao các vị chân nhân của Đạo Đức tông vẫn còn chưa thành Tiên, cho nên chưa tới cảnh giới vô cầu, đương nhiên là có tính toán trong lòng.
Vấn đề then chốt là phải biết các vị chân nhân muốn có thứ gì từ Trích Tiên, rồi nắm giữ chủ động.
Mà phương diện học đạo thuật không thể buông xuôi được, càng phải thêm cần cù, sau này mới có tiền vốn để chạy trốn.
Trong lúc Kỷ Nhược Trần đang nóng lòng như kiến bò trong trảo thì ở bên Thiên Tuyền Phong cũng gà chó không yên.
- Phụ thân, Kỷ Nhược Trần ghê tởm như vậy, người nhất định phải làm cho con hả giận!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Ân Ân đỏ bừng, hai hàng nước mắt vòng quanh, thân hình nàng lắc lư giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Nàng kéo ống tay áo bên phải, đưng cánh tay trắng như tuyết tới trước mặt Cảnh Tiêu chân nhân. Trên cánh tay như ngọc kia có vài vết bầm, nhìn qua mà thấy giật mình.
Cảnh Tiêu chân nhân tục gia họ Trương, thê tử tên là Hoàng Tinh Lam cũng là một trong những người nổi danh ở Đạo Đức tông.
Cảnh Tiêu chân nhân hơn bốn mươi tuổi mới có được một người nhi nữ, Trương Ân Ân lại thông minh tuyệt luân, đương nhiên là được cưng chiều vô cùng, cứ như vậy một thời gian dài đã tạo thành một tiểu thư cực kỳ kiêu ngạo ngang ngược.
Lần xung đột tối hôm qua, đương nhiên là hành sự trong lúc kích động, nhưng cũng bị thương một chút da thịt.
Lúc nàng quay về Thiên Tuyền Phong do sợ phụ mẫu trách phạt cho nên yên lặng chịu khổ một buổi tội.
Cho tới sáng nay, Hoàng Tinh Lam phát hiện hành động của nàng có chút bất tiện, sau nhiều lần căn vặn thì nàng mới nói đầu đuôi câu chuyện.
Nhưng Trương Ân Ân đâu có nói sự thực mình bị thương như thế nào được chứ? Nàng chỉ nói mình đâm ra một kiếm, mộc kiếm đột nhiên biến mất rồi thanh khí đột nhiên xuất hiện, làm mình bị thương. Nói tới đó, cái miệng nhỏ nhắn của nàng chu lên, lại ầm ĩ muốn phụ mẫu báo thù rửa hận cho mình.
Mặc dù lúc tự thuật Trương Ân Ân đã liều mạng thêm mắm thêm muối nhưng Hoàng Tinh Lam và Cảnh Tiêu chân nhân đương nhiên hiểu rõ chuyện này do Trương Ân Ân khiêu khích, ỷ thế hiếp người.
Từ trước tới giờ Cảnh Tiêu chân nhân vô cùng bao che khuyết điểm cho nhi nữ, nếu như là lúc bình thường thì hắn sẽ trách phạt đệ tử kia để cho Trương Ân Ân thoải mái một phen.
Nhưng lần này phản ứng của Cảnh Tiêu chân nhân lại nằm ngoài dự liệu của Trương Ân Ân.
Lão cầm cánh tay của Trương Ân Ân đưa lên mũi ngửi rồi khen:
- Mộc khí thật thuần khiết! Không có một chút tạp khí nào, thực sự khó mà luyện được như vậy!
Hoàng Tinh Lam cũng nói:
- Nhược Trần mới chỉ tu luyện mà đã khống chế được mộc khí thuần khiết như vậy, xem ra thiên tư của nó thuộc về lĩnh vực mộc khí đạo thuật!
Cảnh Tiêu chân nhân gật đầu nói:
- Phân nửa là như vậy! Tinh Lam, nàng xem Thiên Tuyền Phong chúng ta có...pháp bảo gì có thể tăng mức độ tu luyện mộc khí không, cho ta đem cho Nhược Trần một cái!
Hoàng Tinh Lam cũng không nhiều lời, lập tức bước ra bên ngoài, lúc đi qua bên cạnh Cảnh Tiêu chân nhân thì nói:
- Việc này không nên chậm trễ, thiếp nhớ năm xưa chúng ta còn một cái Bàn Long Mộc Bài ngàn năm, thiếp đi tìm nó rồi chúng ta đem nó đưa cho Nhược Trần.
Cảnh Tiêu chân nhân vỗ tay nói:
- Như vậy rất tốt! Khổ cực cho hiền thê rồi!
Hắn không yên lòng an ủi Trương Ân Ân vài câu rồi vội vã rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm không biết là còn pháp bảo gì trong kho có thể dùng hay không.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Ân Ân đang ngây như phỗng, nàng ngàn vạn lần không ngờ tới phụ mẫu mình lại có phản ứng như vậy, sau một lát nàng mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên lớn tiếng khóc!
Sau khi khóc mấy tiếng, Trương Ân Ân lại nhảy dựng lên, đập hết tất cả mọi thứ trong phòng, sau đó hét lớn:
- Kỷ Nhược Trần! Ngươi chờ đó cho ta! Bản tiểu thư thù này không báo, thề không làm người! Ta...ta không để yên cho ngươi đâu!
Hôm nay vốn là ngày Kỷ Nhược Trần tới học đạo thuật của Ngọc Hư chân nhân, nhưng mà do hắn có thương tích trong người nên Vân Phong đạo trưởng báo cáo xin nghỉ cho hắn.
Sau khi Kỷ Nhược Trần kinh hồn trấn định lại liền đem hi vọng tu luyện nhanh chóng ký thác vào tiên quyết mới tìm được, tròn một ngày một đêm đều tự giam mình ở trong phòng khổ công nghiên cứu Giải Ly Quyết.
Sau khi thử qua thử lại nhiều lần, Kỷ Nhược Trần rốt cục phát hiện Giải Ly Quyết này cũng không phải là vạn năng.
Giải Ly Quyết chỉ có tác dụng lên các vật có linh khí thì mới có thể phân giải ra một chút chân nguyên.
Nói ví dụ như Trầm hương mộc trấn chí ít cũng có mấy trăm năm lịch sử, được nhiều đại chân nhân qua các đời sử dụng, có lây nhiễm một số linh khí.
Khi Kỷ Nhược Trần tung một chưởng vỗ vào cái ghế mới ngồi, ngay lập tức nó tan tành mây khói nhưng mà không có một tia linh khí nào bay ra.
Hơn nữa, có lẽ là do Kỷ Nhược Trần đạo hạnh còn thiếu, nên khi ra tay với những pháp bảo tiên khí thì Giải Ly Quyết không có tác dụng.
Huống hồ, nó cũng giống như người thường uống thuốc bổ, không phải cứ uống một thang là có một thang lực đạo.
Giải Ly Quyết phân giải ra thiên địa linh khí cũng giống như vậy, không phải là Ngũ Hành khí, Tứ Tượng lực hút vào là có thể dung hợp được, toàn thấy linh khí thuộc tính tràn ra, mười phần sử dụng không được một.
Muốn sử dụng phương pháp này tăng cường chân nguyên, quả thực là phải giậm chân giận dữ suốt ngày.
Giải Ly Quyết tuy là tiên quyết, nhưng Kỷ Nhược Trần đạo hạnh thực sự quá kém, ra tay với những tiểu vật có linh khí cũng là lúc được lúc không.
Sau khi hắn thử nghiệm một ngày một đêm, đồ vật trong phòng đã ít đi rất nhiều, trở nên trống rỗng, hắn không dám thử nữa vì sợ các chân nhân phát hiện.
Chỉ là sau khi ngộ ra Giải Ly Quyết thì nhãn lực của Kỷ Nhược Trần trở nên lợi hại hơn trước rất nhiều, lúc này chỉ cần liếc mắt nhìn cũng có thể nhận ra pháp khí của các vị chân nhân đem tặng đều phóng xuất ra quang hoa, nhất định không phải vật phẩm phàm tục.
Trước kia Kỷ Nhược Trần sơ nhập đại đạo, đương nhiên là không biết pháp khí khó khăn như thế nào mới có được, có diệu dụng như thế nào.
Khi đó hắn nhìn thấy pháp khí toàn là những thứ đồ đen kịt, bẩn thỉu, không phải là đồ nạm vàng, khảm ngọc, cũng không có châu báu gì cả, cho nên khi nhận nó toàn ném vào một góc.
Nhưng bây giờ hắn muốn tìm bảo vật có linh quang hiển hiện thì mới biết là những thứ pháp bảo này khó kiếm vô cùng nên cũng không cười nổi.
Các vị chân nhân vốn lớn, hắn cũng không chịu ra tay về không, nếu tương lai sự tình bại lộ thì chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.
Hắn ngồi trong ghế, vùi đầu vào hai tay, nhất thời cảm thấy con đường phía trước mênh mông, không có hi vọng.
Hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng, nhớ tới Cố Thủ chân nhân đã từng cho hắn một quẻ Tử Tinh, lại dạy hắn phương pháp bói toán. Kỷ Nhược Trần vội vàng lấy quẻ Tử Tinh ra, theo quyết bói toán xem là hung hay cát.
Hung!
Kỷ Nhược Trần tay chân lạnh ngắt, hắn lấy lại bình tĩnh, lấy chuyện sở học chưa đủ an ủi mình một phen, sau đó lại gieo một quẻ nữa.
Đại hung!
Trong lòng hắn bỗng nhiên tức giận, hô một chưởng hất văng những quẻ trên bàn xuống.
Nhưng mà có hơn mười quẻ khi còn trên không trung thì để phát ra quang mang đỏ, tím, phân giải thành một luồng khí giống như sương mù màu tím nhạt.
Kỷ Nhược Trần thất kinh, lúc này mới hiểu là trong lúc phẫn nộ đã sử dụng Giải Ly Quyết làm biến mất đống quẻ này.
Khi hắn còn chưa hồi phục thì một luồng tử khí nhập vào kinh mạch của hắn. Kỷ Nhược Trần không chịu đựng nổi, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, ngã lăn ra đất.
Khóe mắt của Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên nhìn xuống một góc có mấy quẻ Tử Tinh hợp thành, nhìn phương vị, độ lớn của chúng, với lại do khí hậu khác nhau nên tạo thành một quái tượng.
Đại hung, có huyết quang tai ương!
Trăng mới nhú lên, Kỷ Nhược Trần tỉnh táo lại, cẩn thận nhớ lại những sở học gần đây, lấy Hoa Long đan mà Cố Thủ chân nhân tặng ăn vào, bắt đấu theo khẩu quyết luyện hóa dược lực.
Trước đây hắn liều mạng tu đạo là bởi vì còn nghĩ Thái Thượng Đạo Đức Cung này như một giấc mộng huyền huyễn, rất sợ một ngày kia hắn tỉnh lại thì hai tay trống trơn, cho nên muốn ở trong mộng có được một thứ gì đó.
Lúc này hắn đã hiểu rõ phương hướng của chính mình, học thêm một số đạo thuật, tu luyện thêm một chút chân nguyên thì tương lai chạy trốn sẽ có thêm một phần giữ được tính mạng. Cho nên hắn càng chăm chỉ luyện công, dù có ngủ thêm một khắc cũng ứa mồ hôi lạnh, liều mạng tự trách.
Hoàng hôn ngày tiếp theo, Kỷ Nhược Trần theo Ngọc Hư chân nhân học đạo hoàn tất, đang muốn rời đi thì Ngọc Hư chân nhân bỗng nhiên gọi hắn lại, mỉm cười hỏi:
- Nhược Trần, ta nghe nói nữ nhi bảo bối của Cảnh Tiêu chân nhân có so kiếm một trận với con?
Kỷ Nhược Trần trong lòng cả kinh, không biết Ngọc Hư chân nhân tại sao lại hỏi chuyện phân tranh của mấy môn đồ nho nhỏ.
Trong lòng dù lại có thêm hàng trăm ngàn ý niệm hiện lên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thành khẩn, đem chuyện xảy ra từ đầu tới cuối, ngay cả những chuyện làm mất mặt cũng nói ra, nhân cơ hội quăng bom một chút về mức độ hung ác của mấy tiểu đạo sĩ kia.
Đương nhiên là có một số chỗ hắn giấu đi, nói ví dụ như là Giải Ly Quyết.
Ngọc Hư chân nhân gật đầu, thấy Kỷ Nhược Trần thản nhiên thừa nhận thí có chút khen ngợi.
Hắn đánh giá trên dưới Kỷ Nhược Trần một chút rồi nói:
- Ừ, chân nguyên của con lúc này tuy mạnh, nhưng lại không liên tục, hiển nhiên là đã sử dụng linh đan chân nguyên, với lại thương thế cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Nhược Trần, Đạo Đức tông ta là lấy chính tâm thành ý làm đầu, khó mà có người không có tâm cơ như con (Typer: tâm cơ trùm quá rồi, sao mà thấy được. Giống như luyện võ công đến mức nội liễm ấy :D), thế nhưng thẳng thắn thành khẩn quá mức cũng không tốt. Việc học của con nặng nề, những hài tử khác dây dưa với con, chung quy cũng chỉ muốn cản bước tiến của con. Bọn họ không phải là môn hạ của Ngọc Hư ta, nên sư thúc cũng không muốn quản. Nhưng con cũng đừng lo, sư thúc truyền thụ cho con mấy chiêu Liệt Khuyết Kiếm Pháp, chỉ cần con chuyên cần khổ công, không cần dùng tới chân nguyên hùng hậu cũng sẽ có uy lực lớn lao.
Kỷ Nhược Trần đại hỉ, vội vàng bái tạ. Chân nguyên của hắn hoàn toàn dựa vào đan dược và linh khí do Giải Ly Quyết tạo nên, giống như là ăn thuốc bổ, không phải của mình thì sử dụng không được thuận buồm xuôi gió, cần phải có thời gian chậm rãi luyện hóa. Liệt Khuyết Kiếm Pháp không cần chân nguyên hùng hậu, đúng là giống như nặng hạn gặp mưa rào.
Ngọc Hư chân nhân thấy hắn khiêm cung lễ độ như vậy cũng vô cùng vui mừng, cười nói:
- Sau này chỉ cần con chuyên tâm luyện tập, dù lần sau Trương Ân Ân có trở lại dây dưa, cung cũng không phải cần dùng nhiều chân nguyên thì cũng có thể đánh bại được Ngũ Hành Kiếm Pháp của nó!
Liệt Khuyết Kiếm Pháp bác đại tinh thâm, chứa hàm ý của thiên địa, Ngọc Hư chân nhân tổng cộng truyền cho hắn ba thức, Kỷ Nhược Trần phải mất hơn nửa canh giờ mới miễn cưỡng nhớ được hai thức, còn một thức cho dù làm cách nào cũng không nhớ được.
Ngọc Hư chân nhân tuy rằng có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng không chú ý cho lắm, chỉ bảo hắn về chăm chỉ luyện tập.
- - - - - - - - - - - - -
- Kỷ Nhược Trần!
Một tiếng quát đột nhiên từ sau lưng vang lên làm cho Kỷ Nhược Trần hoảng sợ. Thanh âm này tuy rằng đã cố gắng hạ thấp nhưng mà đối với hắn lại vô cùng quen thuộc. Kỷ Nhược Trần xoay người nhìn lại, quả nhiên là Minh Tâm tiểu đạo sĩ.
- Có gì chỉ giáo?
Kỷ Nhược Trần ôn hòa hỏi.
Minh Tâm chắp hai tay sau đít, đi vòng quanh Kỷ Nhược Trần một vòng rồi cười lạnh nói:
- Thấy ngươi thân thể cường tráng, nghỉ ngơi hai ngày mà thương thế trên người ngươi hình như đã hoàn toàn hồi phục thì phải?
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hướng Minh Tâm vẫy vẫy tay rồi nói:
- Thương thể có khỏe hay không chẳng phải ngươi sang đây xem là sẽ biết hay sao?
Minh Tâm cả kinh, lập tức lui về sau một bước, hắn thấy Kỷ Nhược Trần đột nhiên trở mặt thì tính khí giảm đi rất nhiều.
Hắn từ nhỏ chưa từng chịu khổ, một quyền hôm trước của Kỷ Nhược Trần làm cho hắn chịu khổ hai ngày.
Minh Tâm lập tức hiểu Kỷ Nhược Trần không có đạo hạnh gì, làm như vậy là để mình nao nùng, lòi cái xấu ra mà thôi.
Khuôn mặt của hắn đỏ bừng, cả giận nói:
- Kỷ Nhược Trần! Ngươi đừng ỷ vào việc được các vị chân nhân sủng ái thì vênh váo! Ít nói nhảm đi, mau theo ta một chuyến.
Kỷ Nhược Trần ngỡ ngàng, thấy Minh Tâm vẫn có bộ dạng bệ vệ thì có chút nao nao, không ngừng hỏi:
- Đi nơi nào?
Minh Tâm thấy thần thái của hắn, cười lạnh nói:
- Minh Vân sư huynh muốn gặp ngươi một chút, muốn xem ngươi có năng lực gì mà lại đả thương được cả Thiên Tuyền Phong Trương Ân Ân!
- Không đi, khảng định lại là một đám người đang chờ ta!
Dứt lời, Kỷ Nhược Trần quay người chạy đi.
Minh Tâm giận dữ quát lớn:
- Một chút đạo hạnh của ngươi thì ta thu thập cũng được, lại phải dùng đến số đông để thủ thắng hay sao? Minh Vân sư huynh đang chờ, hôm nay ngươi đi thì tốt, không muốn đi cũng phải đi.
Trong lúc nói chuyện thì Minh Tâm đã đưa tay kéo Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần để mặc hắn cầm lấy ống tay áo của mình, nói:
- Ta không đi là không đi! Ngươi lại muốn động thủ phải không?
Minh Tâm vung nắm tya lên, quát lớn:
- Động thủ thì động thủ, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à?
Kỷ Nhược Trần vội nói:
- Môn quy sâm nghiêm, ngươi lại dám đánh ta ở nơi này thì chỉ cần ta hô to một tiếng thì chí ít ngươi cũng phải tự diện bích quá bảy ngày.
Minh Tâm ngẩn ra, nắm tay đang vung lên cũng hơi do dự, cuối cùng cũng không dám đánh Kỷ Nhược Trần. Nhưng mà trong lòng hắn không cam chịu, tàn bão nói:
- Đúng là đồ không có can đảm, ngươi kêu to một tiếng cho ta xem? Ta sẽ chặt đứt chân ngươi!
Kỷ Nhược Trần nghe xong, lập tức hít một hơi thật sâu, há to miệng định hét lên một tiếng thật to.
Minh Tâm kinh hãi, vội vàng thu tay. Kỷ Nhược Trần nhân cơ hội đó giật ống tay áo, xoay người chạy đi, thoáng chốc đã cách Minh Tâm một đoạn.
Minh Tâm đứng tại chỗ, trong đầu hắn vô cùng giận dữ, nhưng không dám quát lớn, đành cắn răng nói:
- Kỷ Nhược Trần! Ngươi trốn được một ngày chứ không trốn được mười năm! Hôm nay ngươi theo ta tới cũng không có đại sự gì cả. Nếu như để cho Minh Vân sư huynh chờ đợi vô ích, hừ hừ! Đắc tội Thiên Tuyền Phong chúng ta thì sớm muộn gì cũng không có kết quả tốt!
Kỷ Nhược Trần thấy hắn nói như vậy thì do dự một chút, nói:
- Nhưng mà bây giờ Vân Phong đạo trưởng đang đợi ta qua cầu, nếu như ta dừng lại ở đây thì đạo trưởng nhất định sẽ đi tìm. Như vậy đi, giờ này ba ngày sau ta với ngươi đi gặp Minh Vân sư huynh, thế nào?
Minh Tâm thấy Kỷ Nhược Trần nói tới Vân Phong thì biết hôm nay không làm gì được hắn nên đành chịu thua. Nếu hắn đã ra lời hứa thì đành phải theo đó mà làm vậy. Minh Tâm tức giận nói:
- Được! Giờ này ba ngày sau, ta ở Giải Ly Quyết chờ ngươi!
- - - - - - - - - - - -
Ba ngày sau, trăng sáng treo cao, mây trắng như sa.
Từ Chú Kiếm Thai lại có thể nhìn thấy được Thái Thượng Đạo Đức Cung phồn hoa như mộng, trên không trung thỉnh thoảng có vài ngôi sao sáng xẹt qua, lưu lại một vết tích nhạt nhòa, không biết là có chân nhân nào ngự kiếm bay qua, hay là kỳ cầm dị thú trong cung đi du ngoạn trở về.
Chú Kiếm Thai địa thế cao hiểm, có hình dạng giống như một cái lò đúc kiếm, cho nên mới có tên gọi như vậy. Lúc này trên Chú Kiếm Thai có mấy bóng người đang đứng, ở giữa Chú Kiếm Thai có một đạo sĩ chừng mười sáu, mười bảy tuổi mắt kiếm này sao, tuấn lãng phi phàm. Hắn đứng chắp tay sau đít, hai mắt nhắm lại, thoạt nhìn chẳng có mảy may sốt ruột, trông như là đang luyện tập công phu dưỡng khí.
Nhưng mà Trương Ân Ân đứng một bên đã không chịu được nữa, nàng như kiến bò trong chảo, đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại oạn hận nói hai câu.
Lúc này gió lớn đã gào thét, Thái Thượng Đạo Đức Cung có trận pháp bảo vệ, bốn mùa như xuân. Nhưng trong phạm vi của trận pháp, Chú Kiếm Thai lại là một điểm thừa, mỗi khi gió lạnh gào thét thổi tới, những hài tử mặc quần áo mỏng manh đứng trên đài không khỏi run lên.
Trương Ân Ân thấy mười ngón tay của mình đã có chút tái đi, rốt cuộc không nhịn được kêu lớn:
- Minh Tâm! Ngươi không phải nói Kỷ Nhược Trần sẽ đến ư? Lúc này đã quá một canh giờ rồi, người đâu?
Minh Tâm vội vàng chạy tới, cười làm lành nói:
- Hắn không chừng có chuyện gì đó làm chậm trễ, khi tới đây nhất định sẽ giáo huấn hắn. Ân Ân sư tỷ, Minh Vân sư huynh, chúng ta chờ một chút, hắn không dám đùa giỡn chúng ta đâu!
Lại nửa canh giờ nữa qua đi...
Minh Vân từ trước đến giờ vẫn bất động bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhàn nhạt nói:
- Hắn không phải là không dám, cố tình đùa bỡn chúng ta, trở về đi!
Đám tiểu đạo sĩ kia đã lạnh tới mức hai tay ôm chặt người, đi tới đi lui để tránh chuyện hai chân lạnh cóng. Trương Ân Ân đạo hạnh cao hơn một chút nhưng mà mặt đã không còn chút máu, đôi môi xanh tím. Nàng theo Minh Vân đi xuống dưới Chú Kiếm Thai, lúc đi qua người Minh Tâm thì hung hăng trợn mắt một cái, lại nặng nề hừ một tiếng làm Minh Tâm sợ tới mức thân hình run lên, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
- Kỷ Nhược Trần!
Kỷ Nhược Trần xoay người lại, có chút ngỡ ngàng nhìn Minh Tâm mặt không còn chút máu, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Minh Tâm chỉ một ngón tay vào Kỷ Nhược Trần nói:
- Hay cho một tên Kỷ Nhược Trần! Ngươi dám trêu chọc chúng ta, ta hỏi ngươi, tối hôm qua vì sao ngươi không đến?
Kỷ Nhược Trần vỗ đầu một cái, chợt nói:
- Chuyện là như thế này, tối hôm qua Tử Dương chân nhân gọi ta tới để chỉ điểm cho một số vấn đề tu luyện, ta đâu dám không đi!
Minh Tâm tức giận vô cùng, đang định nói hai câu, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, thì ra là có mấy đạo trưởng đang cười cười đi tới nơi này.
Kỷ Nhược Trần và Minh Tâm né qua ven đường, hướng bọn họ thi lễ. Minh Tâm thấy mấy vị đạo trưởng đã đi xa rồi mới lén lút thở dài một hơi. Kỷ Nhược Trần thờ ơ lạnh nhạt, biết là hắn chột dạ nên âm thầm cười nhạt.
Đợi các vị đạo trưởng đi qua, Minh Tâm quay mặt lại, sắc mặt đổi thành hung dữ ỷ thế hiếp người nói:
- Kỷ Nhược Trần, mặc kệ ngươi có lý do gì đều là ngươi đùa giỡn chúng ta một lần, ngươi bắt chúng ta phải đợi ở Chú Kiếm Thai suốt một buổi tối, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?
Kỷ Nhược Trần lúc này đang sốt ruột đi tới Lương Sơn Thư Quán (chém phát:D, nguyên văn là Tàng Kinh Lâu) tìm đọc truyền thuyết về thần tiên và điển cố phi thăng có sự mê hoặc lớn thế nào, đâu có tâm tình dây dưa với Minh Tâm! Lúc này thấy Minh Tâm không biết tốt xấu mà vẫn không chịu buông tha cho mình, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ lửa giận vô danh.
Kỷ Nhược Trần tâm niệm vừa chuyển, nét mặt cười làm lành nói:
- Minh Tâm sư huynh, vậy thì thời gian đó hai ngày sau, ta tới Chú Kiếm Thai bái kiến Minh Vân sư huynh, nhận lỗi với Trương Ân Ân sư tỷ, huynh thấy có được không?
Trong aa, ai nhập môn trước thì là sư huynh, Minh Tâm tuổi còn nhỏ giờ thấy Kỷ Nhược Trần gọi một tiếng sư huynh thì vô cùng sảng khoái, thản nhiên chấp nhận.
Nhưng Kỷ Nhược Trần vốn bái làm môn hạ của Tử Dương chân nhân, nếu luận bối phận thì Kỷ Nhược Trần hơn Minh Tâm bốn cấp, phải là sư bá tổ của hắn mới đúng.(Typer: trong bản dịch ghi là sư thúc tổ, mà mình thấy Tử Dương chân nhân là sư huynh của mấy người kia nên sửa lại thành sư bá tổ...)
Tầng quan hệ này đương nhiên Minh Tâm quên không đề cập tới.
Tính tình Minh Tâm dù sao cũng là trẻ con, lập tức cười ha hả, vỗ vỗ vay Kỷ Nhược Trần rồi làm ra vẻ đạo mạo nói:
- Vậy thì được, hai ngày sau ngươi phải tới Chú Kiếm Thai, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm vị đắng!
Kỷ Nhược Trần tạ ơn Minh Tâm, sau đó tới Tàng Kinh Lâu đọc sách.
Hai ngày chỉ chớp mắt đã qua, lúc màn đêm buông xuống, Minh Tâm đã trông thấy Kỷ Nhược Trần một mình đi tới Chú Kiếm Thai, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Đợi khi Kỷ Nhược Trần tới Chú Kiếm Thai thì Minh Vân chắp tay thi lễ một cái thật sâu, nói:
- Nhược Trần...sư huynh, tại hạ đạo hiệu Minh Vân, nghe nói sư huynh thiên tư được trời ưu ái, lọt vào mắt xanh của các vị chân nhân, lại lấy thủ đoạn huyền diệu đánh bại Ân Ân sư muội, nên mới cố ý hẹn ra đây, cố ý thỉnh giáo một...hai...điểm, nếu từ chối thì sẽ tổn thương tới tình đồng môn, mong rằng Nhược Trần sư huynh không nên chối từ.
Nếu luận bối phận thì Minh Vân phải gọi Kỷ Nhược Trần một tiếng sư bá tổ, nhưng sau khi do dự, hắn chỉ còn gọi một tiếng sư huynh.
Kỷ Nhược Trần giật mình một chút, hắn vốn tưởng rằng Minh Vân và Minh Tâm ngang ngược và ngạo mạn như nhau, không nghĩ tới tiểu đạo sĩ này niên kỷ không tính là lớn, vậy mà nho nhã lễ độ, đối đáp khéo léo, cho dù tình cảnh trước mắt có như thế nào, cũng không được sinh lòng ghen ghét được. Xem ra công phu hàm dưỡng (da mặt dày đấy mà...)của Minh Vân đã có hỏa hầu rất tốt rồi.
Kỷ Nhược Trần đáp lễ mười phần, cười nói:
- Đâu có đâu có! Chỉ là ta đạo hạnh thấp, ngay cả cánh cửa đại đạo vẫn chưa từng bước qua, sao dám bêu xấu? Minh Vân sư đệ, đệ hãy cho ta đi...
Hắn còn chưa dứt lời, Trương Ân Ân đã nhịn không được quát lớn:
- Kỷ Nhược Trần! Ngươi đừng có không biết tốt xấu, không cần Minh Vân sư huynh so kiếm với ngươi, chúng ta bồi tiếp ngươi là được rồi, nhưng mà nếu như ngươi thất thủ bị thương, đó là do ngươi đáng bị như vậy!
Kỷ Nhược Trần chẳng vì sự uy hiếp của nàng mà lo lắng, chỉ mỉm cười lắc đầu nói:
- Tông ta môn quy sâm nghiêm, cho nên ngàn vạn lần cũng không dám cùng Trương Ân Ân tiểu thư so kiếm.
Lúc này Minh Tâm đã không nhịn được nữa, tiến lên một bước quát lớn:
- Ngươi nếu như không dám so kiếm với Trương Ân Ân sư tỷ, vậy để ta làm đối thủ của ngươi được rồi!
Kỷ Nhược Trần vẫn như cũ lắc đầu nói:
- Tông ta môn quy sâm nghiêm, ta sẽ không đấu với ngươi!
Trương Ân Ân cả giận nói:
- Ngươi thực sự không đấu?
- Tông ta môn quy sâm nghiêm, thật sự là không đấu!
Trương Ân Ân giận dữ:
- Đêm nay ngươi đấu cũng được, không đấu cũng phải đấu!
Kỷ Nhược Trần quay người nhìn Trương Ân Ân cười nói:
- Cho dù như thế nào cũng không đấu.
Trương Ân Ân giận dữ ngập trời.
“Keng” một tiếng, nàng đã rút kiếm ra khỏi vỏ, lần này trong tay nàng không phải là một thanh mộc kiếm mà thực sự là một thanh thiết kiếm, đương nhiên là nàng có chuẩn bị mà tới.
Chúng tiểu đạo sĩ thất sắc nhìn nhau, bọn họ vốn chỉ muốn giáo huấn Kỷ Nhược Trần – người chiếm sự ưu ái của các vị chân nhân mà thôi, chứ đâu có nửa điểm sát niệm trong đầu.
Mắt thấy tình hình không tốt xảy ra, ai nấy không khỏi hoa mắt chóng mặt.
Nhưng tu vi của bọn họ không đủ, chẳng ai dám mạo muội ngăn cản Trương Ân Ân, sợ Ngũ Hành kiếm quyết của nàng vô ý đoạt đi tính mạng.
Minh Vân than nhẹ một tiếng, năm ngón tay trái vung lên, tựa như lưu thủy hành vân xẹt qua kiếm phong của Trương Ân Ân. Kiếm thế của Trương Ân Ân đột nhiên cong vẹo đi, thanh cương kiếm kêu lên một tiếng lanh lảnh, đâm thẳng xuống mặt đất, sâu tới hai thốn có thừa.
Minh Tâm tiến về phía trước một bước, chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã cầm một thanh mộc kiếm, hướng về phía Kỷ Nhược Trần quát lớn:
- Đừng luôn mồm há miệng là môn quy, ngậm miệng cũng là môn quy! Đêm nay ngươi không so kiếm cũng không được, hừ! Môn quy thì tính là cái gì?
Lúc này trên Chú Kiếm Thai bỗng nhiên vang lên một thanh âm bình thản hùng hậu:
- Là ai nói là môn quy của Đạo Đức tông không là cái gì?
Minh Tâm và đám tiểu đạo sĩ sắc mặt đại biến, hoảng sợ quay đầu nhìn lại mới phát hiện trên Chú Kiếm Thai chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một vị chân nhân phiêu dật như tiên.
Minh Tâm biến sắc, lập tức quỳ rạp xuống đất rồi nói:
- Bái kiến Tử Thanh chân nhân!