" Trở về thành!" Hạng Tân nhìn mọi người nói.
Cũng không ai dám nói thêm gì nữa, mọi người thẳng đến Hàn Xương thành, Hàn Xương thành chính là thủ phủ được phong của Trung Dũng Hầu.
Trên đường, tráng hán râu xồm tựa hồ có chút mất hứng.
" Đại ca, tiểu tử kia có cái gì được, mà đáng giá cho ngươi coi trọng như vậy?"
Có thể gọi Hạng Tân là đại ca, thân phận người này tất nhiên không tầm thường, đại hán lưng hùm vai gấu này chính là đệ nhất dũng tướng Đồng Hổ dưới trướng Hạng Tân, đi theo Hạng Tân vào sinh ra tử đã suốt ba mươi năm.
" Ha ha ha ha, nếu nói về trùng phong hãm trận, trong ba quân không ai sánh được với Đồng huynh đệ, nhưng nếu nói về việc biết dùng người, huynh đệ còn kém một chút a, ngươi xem Xương Phàm, dám dùng bẫy rập rồi lấy chính mình làm mồi dụ sói, nếu đối với một người không biết chút công phu, thì điều này cũng cần phải có trí tuệ hơn người, dũng khí, kiên nhẫn cùng nghị lực, hơn nữa hắn chỉ mới mười bốn tuổi a! Ngươi hãy nghĩ xem trong tình huống vừa rồi, nếu là tiểu hài tử bình thường sẽ sớm bị con sói kia làm ngây ngốc, nhưng hắn lại có thể trong khoảnh khắc nhận rõ tình thế, hóa hiểm thành an, phần bình tĩnh này vô cùng khó được! Nhân tài, nhân tài a, ha ha ha ha!" Hạng Tân hưng phấn nói.
Đồng Hổ ngây ra một hồi, tựa hồ như đang tự hỏi, một lúc lâu sau, mới hãnh hãnh nói: " Nghe đại ca nói như vậy thật sự là có đạo lý a."
Nghĩ đến Đồng Hổ cũng là người hào phóng.
Thiên Hiệp Đạo, chính là con đường tất yếu để trở về Hàn Xương thành, hai mặt núi cao, trung gian chỉ có một con đường nhỏ chưa đầy ba thước, được gọi là Thiên Hiệp, dễ thủ khó công!
Đã là hoàng hôn, sắc trời dần tối, âm phong thổi tới từ bốn phía.
" Di!" Xương Phàm đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái.
" Như thế nào vậy?" Hạng Tân hỏi.
" Bình thường sau khi mọi người săn thú thì đi về nhà từ nơi này, tại sao hiện tại không có một người nào?"
" Dừng!" Xem địa hình một chút, Hạng Tân cảm giác không đúng.
" Thám báo quan tiến đến dò đường, toàn thể đề phòng!" Hạng Tân hạ mệnh lệnh.
" Dạ!" Một người cưỡi ngựa phi đi.
" Xoát...xoát..." Hạng Tân lập tức rút ra mã đao phân năm đội bãi khai, không chút bối rối.
" A!" Một tiếng hét thảm, sau đó có tiếng binh khí chàng ra. Năm trăm sơn tặc hai bên hướng tới chỗ Xương Phàm vọt tới.
" Đem ngựa cùng cung tên lưu lại, ta có thể tha các ngươi một mạng." Một đầu mục sơn tặc cuồng vọng kêu to.
" Mẹ nó! Mấy tên sơn tặc này thật sự là ăn gan báo, ngay cả thân binh của Hạng hầu gia cũng dám ngăn đón, các huynh đệ theo ta lên!" Đồng Hổ quát.
Bên này Xương Phàm có năm trăm kỵ binh, cấp tốc hướng sơn tặc phóng đi, tốc độ cực nhanh, uy thế như vạn mã chạy chồm.
Hai bên đều có năm trăm người, một bên là thân kinh trăm trận, vũ khí tinh lương đầy đủ, một bên là sơn tặc như đống cát rời.
Nhưng mà giao chiến cũng không giống như trong tưởng tượng, đám sơn tặc này rất có tính kỷ luật, lực chiến đấu cũng rất mạnh...hỗn chiến!
Xương Phàm tuy chỉ có mười bốn tuổi, nhưng từ nhỏ đã cùng dã thú chiến đấu, hiện tại đánh trận cũng không kém mấy lão binh chút nào, nhưng là lần đầu tiên giết người, sắc mặt hắn tái nhợt.
" Ông"...nhìn thấy tên sơn tặc thiếu cánh tay trái, Xương Phàm rốt cuộc không đành lòng xuống tay, hắn xoay người ly khai tên sơn tặc.
" Ba!" Tiếng sắt thép chạm nhau thật lớn vang lên bên tai Xương Phàm, quay đầu lại vừa thấy, chính là do Hạng Tân cứu hắn một mạng.
" Đối với địch nhân nhân từ chính là đối với chính mình tàn khốc, lưu trữ lòng thiện lương của ngươi cấp cho thân nhân bằng hữu của chính mình, đây là bài học đầu tiên ta dạy cho ngươi." Hạng Tân hô to với hắn, sau đó nhằm phía một sơn tặc khác.
Xương Phàm không khỏi bị chấn động.
Rốt cuộc sơn tặc không địch lại quân đội, một gã thủ lĩnh rống to: " Triệt!"
" Mẹ nó! Muốn chạy, các huynh đệ truy!" Đồng hổ rống to, tiếp tục đuổi theo.
Xương Phàm không truy, cảm giác của một thợ săn nói cho hắn có nguy hiểm.
" Dừng...cảnh giới tại chỗ." Hạng Tân lập tức hạ mệnh lệnh.
" Vì sao, đại ca?" Đồng Hổ chạy tới, ôm oán giận nói.
Hạng Tân không lập tức trả lời Đồng Hổ, lại quay đầu cười hỏi Xương Phàm: " Xương Phàm, vì sao vừa rồi ngươi không truy?"
" Ta nghĩ tới tình cảnh mình dụ sói tới bẫy rập, cảm giác rất giống." Xương Phàm cung kính đáp.
" Úc! Vậy ngươi nói thử đám sơn tặc kia lập bẫy rập cho chúng ta ở đâu a?" Hạng Tân mỉm cười hỏi lại.
" Không biết, chính là cảm giác không đi truy theo thì càng an toàn." Xương Phàm thành thật trả lời.
" Xương Phàm, ngươi quả nhiên là một nhân tài, về sau ngươi đi theo bên người ta, ta phải đem ngươi bồi dưỡng thành một đại nguyên soái! Ha ha ha ha!" Hạng Tân cười to.
" Tạ hầu gia!" Xương Phàm vui mừng, thật sự có điểm ngoài ý muốn.
" Đồng Hổ, Xương Phàm, đến! Các ngươi nghĩ, bình thường sơn tặc gặp chúng ta chạy còn không kịp, làm gì dám ngăn đón đường của chúng ta, còn nữa, vừa rồi lực chiến đấu của bọn họ, những người này chỉ sợ không phải sơn tặc, các ngươi lại nhìn xem Thiên Hiệp Đạo phía trước, nếu vừa rồi chúng ta truy qua, hai bên núi có người đẩy đá lớn, phong kín đường đi, nhóm người chúng ta sẽ chết không nơi chôn thân! Chỉ sợ là có người muốn mạng của toàn bộ chúng ta."
Phải! Năm trăm thân binh này ngoại trừ Hạng Tân chính là tướng lãnh của Trung Dũng hầu phủ, nếu trừ đi những người này, như vậy cả thủ phủ của Hạng Tân sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn!
Hạng Tân mỉm cười nói, không chút lo lắng nguy cơ trước mắt, trấn định thản nhiên, quả có phong phạm đại tướng.
" Hầu gia, ngươi thật là lợi hại!" Xương Phàm tán thưởng.
Những người khác giống như đã quen, đối với bọn họ, Hạng Tân chính là thần!
" Chúng ta làm sao bây giờ?" Đồng Hổ là người nóng nảy.
" Tiểu Phàm, ngươi nói nên làm sao bây giờ đây?" Hạng Tân muốn thử khảo nghiệm Xương Phàm.
Có đôi khi lãnh đạo xưng hô với cấp dưới một cách thân thiết có thể làm cho người ta cam tâm tình nguyện bán mạng vì hắn, một câu " tiểu Phàm" làm Xương Phàm cảm động không thôi.
" Không bằng lúc này hạ trại, ban đêm lưu lại năm mươi người đốt lửa, nấu cơm, ngụy trang toàn quân nghỉ ngơi. Thực tế chúng ta phân binh hai đường lặng lẽ công lên núi." Xương Phàm cẩn thận nói.
" A a! Ngươi mới lần đầu tiên gặp việc này, mà có thể nghĩ được như vậy đã rất hiếm có." Hạng Tân gật đầu cười nói.
" Nhưng chúng ta không đi về phía trước, đối phương nhất định biết chúng ta có cảnh giác, bọn họ làm sao mà không phòng bị?" Hắn nói tiếp.
" Hôm nay là gió bắc, mùa đông khô ráo. Đồng Hổ, ngươi suất lĩnh hai trăm người phóng hỏa thiêu mặt núi phía bắc, theo sức lửa công lên. Địch nhân phía nam bất đắc dĩ sẽ hội họp cùng phía bắc vì tưởng chúng ta hai mặt giáp công, những người còn lại theo ta mai phục tại phía nam, đột ngột tấn công." Hạng Tân liên tiếp buông ra chuỗi mệnh lệnh.
Mọi người theo kế sách khẩn mật hành động.
Ban đêm, bốn phía tối đen yên lặng, nào ngờ ánh lửa tận trời, người trên núi phía bắc bị buộc bất đắc dĩ, cùng Đồng Hổ triển khai kịch chiến – tiếng hãm sát vang lên không ngừng.
" Sát..." Trên núi phía nam chạy tới chừng hơn một trăm người hướng phía sau Đồng Hổ giết tới.
Rốt cuộc đi ra!
" Sát!" Hạng Tân tiến tới đầu tiên, vọt đi tới. Cung tiễn thủ phía sau không ngừng hướng địch nhân bắn tên.
Địch nhân mai phục trên núi chỉ chừng một trăm người, lại không hề phòng bị, lúc này đã chết hơn phân nửa, thế cục lập tức bị khống chế. Hạng Tân đi tới một sơn tặc bị thương đang bị bắt giữ, bình tĩnh hỏi.
" Các ngươi không phải sơn tặc, nói đi, là ai phái các ngươi đến."
Người nọ lạnh như băng liếc mắt nhìn Hạng Tân, lập tức trong miệng chảy ra máu đen.
Trong hàm răng có kịch độc, tự sát!!!
" Bẩm hầu gia, những tù binh đều đã dùng độc dược tự sát." Một gã lính hầu báo cáo.
" Ta thấy được, chẳng qua ta đã biết là ai phái họ tới. Bọn họ đều dùng tay trái cầm kiếm, chỉ có Uy Vũ Hầu Lí Dị, vương bài Quân Huyết Vệ luyện kiếm tay trái."
" Xem ra bọn họ sẽ có hành động lớn, ai!" Hạng Tân thở dài nói.