Trong tiềm thức của Đào Nhược Hư, nơi tốt nhất để cua gái là trên bàn ăn, thoải mái kể chuyện cười, dẫn dụ gái đẹp vào câu chuyện, dần dần sẽ mất tự chủ, cuối cùng phải nhãy vào lòng mình mới là cảnh giới tán gái tối cao. Bữa ăn tối tốn kém không bao nhiêu, nhưng lại làm cho Hoàng Huệ Thiến có cái nhìn khác về Đào Nhược Hư. Đương nhiên, tấm gương sáng Hoàng Huệ Thiến đã chính thức bị Đào Nhược Hư làm nhiễm bẩn, tuy nhiên Đào thiếu gia không biết có ngốc đến nổi nhất định phải mạnh bạo sàm sở Hoàng Huệ Thiến. Đối với Đào Nhược Hư mà nói, thừa cơ các cô sơ ý mà trêu ghẹo kích động mới là giải pháp, hắn thích cảm giác như thế, thích khiến cho người đẹp sẽ dần dần mà mang máng để ý đến mình, dần dần mình sẽ có được một vị trí trong lòng. Đàn ông mê mụi nhất là xa hoa phù phiếm, nhất là loại đàn ông xấu xa hư hỏng (nhưng thật chất cũng rất lương thiện à ~)!.
Chợ đêm Thượng Hải rất đẹp, đèn nê ông dày đặc cùng với những dãy nhà chọc trời làm cho người ta có cảm giác ganh tỵ xen lẫn thích thú. Đó là chưa nói đến bầu trời đêm, có vô số những vì sao soi sáng chiếu rọi vào mình. Gió tháng 7 trong lành thổi nhè nhẹ vào mặt mát mẻ. Điều này làm cho Hoàng Huệ Thiến dâng lên cảm giác sảng khoái từ trong đáy lòng, thở ra một cách thanh thản trước khí trời xung quanh, yên tâm nhìn vào người đang lái chiếc Yamaha mới 15,16 tuổi Đào Nhược Hư, rất thành thạo làm chủ tay lái, thỉnh thoảng nhấn ga vọt lên miệng thì gào thét một cách thỏa mãn. Khi đạt vận tốc cực hạn khiến cho cảnh vật mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, càng khiến cho người ta khoái chí!.
Thả mình theo tốc độ cực nhanh của chiếc xe, cho dù khiêm tốn mấy Đào Nhược Hư cũng phải lộ ra trên mặt một tia tự hào, cốt khoe khoang để người đẹp tán dương, cho dù chỉ bằng ánh mắt cũng cảm thấy an ủi. Nhìn qua phong cảnh lướt nhanh hai bên đường, Đào Nhược Hư nhấn ga liên tục, lúc này đã đạt tới vận tốc 210Km/h. Đào Nhược Hư bị lôi cuốn trong tiếng động cơ máy, đột nhiên từ kính xe có một ánh sáng phản chiếu. hắn biết thế nào cũng có người muốn vượt qua, đối với một tay lái lụa thì không thể nghi ngờ nữa đây là một sự khiêu khích. Đào Nhược Hư khinh thường nhếch mép cười, lớn tiếng la lên cô giáo phía sau :
”Ôm chặt ta!”
Chưa dứt lời, lại nhấn ga chiếc R1, lúc này vận tốc đã lên thêm 30km/h. Yamaha R1 không hổ là xe danh tiếng, đột ngột tăng ga như thế mà động cơ vẫn trơn tru không rò rỉ gì. Nhưng điều khiến cho Đào Nhược Hư giật mình chính là, cho dù tăng tốc nhiều lần, vẫn bị chiếc xe phía sau đuổi kịp. Đến khi Đào Nhược Hư nhận ra một chiếc xe hiệu thể thao, bất giác trợn tròn hai mắt, cũng đúng thôi, không chắc ăn phần thắng nên tốt nhất là ngừng xe lại, chiếc Yamaha được dừng lại ven lề đường.
Mới vừa ổn định xe xong, một chiếc Chrysler ME412 màu đỏ chỉ trong chốc lát đã lướt đến, nó lao tới như một mũi tên xé gió! Chrysler ME412 đạt vận tốc từ 0 đến 100km chỉ trong vòng 2.9 giây, maximum đạt 400km/h. Động cơ V12 có 850hp mã lực, 106.3kgm sức gió, thân xe thì chỉ nặng có 1298kg, góp phần tạo nên một mã lực khủng bố. Cái chính là xe này được sản xuất hạn chế, dù có tiền cũng không phải muốn là được. Bình thường mà nói dù là người có địa vị và danh vọng lớn lại vừa có tiền cũng chỉ đành ngậm ngùi. Bằng như chiếc Chrysler ME412 được xếp vào loại một trong số ít các xe thể thao có tốc độ nhanh nhất thế giới, vì thế ai được sở hữu nó chắc sẽ mừng đến mức phát điên lên ^^. Chiếc R1 của Đào Nhược Hư cũng không phải hạng xoàng, gần tương tự vậy, chẳng qua là không phải thuộc dòng xe thể thao. Đương nhiên đây không phải là chuyện biểu diễn xe đạp, hai loại xe tính năng khác nhau đến mấy lần như vậy, vì là xe động cơ thể thao, nên hoàn toàn không thể sánh bằng.
Chryles ME142 thoải mái lướt qua, chỉ thấy một làn da trắng noản như nước chảy ướt át, lộ ra một dung nhan với cái mũi tinh tế và vành tai trong suốt như búp bê. Hai hàng lông mi đều như lá liễu, mắt to như hai hòn ngọc trong veo làm động lòng người, tóc được chải chuốt quá tỉ mỉ, mái tóc được vén ngang qua trán làm tăng thêm vài phần duyên dáng. Một đưa con gái trắng muốt như vậy quả thật là khó gặp, xem chừng chỉ khoảng 15,16 tuổi, thật khó tưởng tượng nổi như vậy mà dám đua xe ngoài đường. Nếu mình chính là hoàng tử, thì cô bé kia nhất định là thiên thần được ông trời phái xuống sao ta? Uhm, nhất định là như vậy, Đào Nhược Hư dâm đãng nghĩ vu vơ.
Đứa con gái cười nhạt một cái, để lộ ra hai mà lúm đồng tiền, cô bé không biết cái việc nhàn nhạt thoáng qua này sém chút nữa làm cho Đào Nhược Hư hồn siêu phách tán. Đào Nhược Hư cảm thấy tự xấu hổ bản thân, thầm nghĩ mình đã yêu đương không biết bao nhiêu lần, cũng là một tay già đời, như thế nào hiện tại lại không chịu được phải đầu hàng trước một cô nàng búp bê. Kết quả của tuổi dậy thì đây mà, thiệt là chết người à!
Tinh vi đến mức cô nàng đẹp như búp bê bằng sứ từ đầu đến giờ chưa có mở miệng nói gì, chỉ là hắc hắc cười cười, hất hất mái tóc đen óng ả quẫy tay một cái với Đào thiếu gia đang thất hồn lạc phách, cũng chưa nói tiếng nào mà nhấn ga lao đi vùn vụt. Đào Nhược Hư lắc lư cái đầu đang mụ mị, chỉ cảm thấy tất cả chuyện này là không có thật, thế gian sao lại có một đứa con gái xinh đẹp như búp bê như thế chứ?.
Đặt góc độ so sánh với Hoàng Huệ Thiến trưỡng thành, Liễu Minh Nguyệt thanh lệ thoát tục, búp bê bằng sứ này lại xinh đẹp theo kiểu khác, có thể nói là rất đáng yêu, tóm lại là trong lúc cô gái lơ đãng giơ tay ra làm phát ra một năng lực gì đó trìu mến ngút trời, làm cho người ta nãy sinh cái cảm giác yêu thương không nhịn được nhất định đem ôm vào trong lòng!.
Hoàng Huệ Thiến thấy Hoàng Nhược Hư bị người khác trêu, rốt cuộc cũng tìm được một tia an ủi, vội vàng nói:
“Đào học trò, ha ha, thật là không ngờ cậu cũng có lúc phải kinh ngạc ha, vừa rồi cái cô bé như búp bê kia thật là làm cho phái nữ bọn ta nở mày nở mặt, khâm phục! Ta rất vừa ý, há há~~”.
Bị người đẹp chọt một vố đau, Đào Nhược Hư cảm thấy mất mặt, nhưng là một tên dâm tặc, mặt dày, sau khi hừ lên một tiếng mới nói:
“ Đào mỗ từ trước đến nay chỉ để ý đến nhân tài sao lại bận tâm đến việc trêu chọc kia, đối với một người thanh lịch, ta khinh. Quên đi, cũng không nói cô biết nguyên nhân đâu, không nhớ rằng ta còn phải đưa cô về nhà sao, không còn sớm nữa!”.
Nhìn bộ dáng cố ý kéo tay áo lên rất là giả tạo của Đào Nhược Hư, Hoàng Huệ Thiến cũng không thèm chọc hắn nữa, dù sao hắn cũng là học trò của mình, thầy cô mà chế giễu học trò là có chút thiếu văn hóa.
Nhưng không ai đoán được rằng, đêm nay sẽ là đêm định mệnh làm thay đổi cả cuộc đời Đào Nhược Hư.