Lần nữa thúc ấy trở lại, trên tay còn đang cầm một bộ y phục rất hoa mỹ, Tiểu Linh nghĩ thế vì màu của nó rất bắt mắt, màu xanh ngọc bích.
Khẽ chậm rãi bước đến bên giường nàng, đại thúc lên tiếng:
" Tiểu Linh cô nương, ta đã chuẩn bị y phục và nước nóng để cô tắm rửa thay quần áo rồi, nên mau đi thôi".
Thấy Tiểu Linh còn chần chừ, đại thúc quay sang, nàng thì cứ cà thọt với chiếc chân không thể nào nhấc nổi để bê nguyên vẹn cả thân hình dài lê thê của mình, nó bị thương khá nặng và hiện giờ còn đang sưng vù lên.
Đại thúc như hiểu ra vần đề, nhẹ nhàng đến bên tai Tiểu Linh thì thào:
" Có cần ta giúp cô nương một tay hay không?''
Tiểu Linh khẽ yên lặng rồi cũng gật đầu đồng ý, vì nàng tự ngửi thấy được cơ thể mình đã có mùi lạ , chắc là do mấy ngày rồi không được tắm chăng, có thể là như vậy. Đại thúc bế nàng như một con búp bê, nhẹ nhàng nâng niu như sợ nàng rơi mất hoặc tan biến đi vậy.
Cẩn thận bước qua bậc tam cấp đi ra phía sau hậu viện, phía sau là một mảng cây xanh mát mẻ với đình đài lầu viện chi chít mọc san sát nhau trong rất đẹp mắt. Mỗ đại Thúc thật giàu có, Tiểu Linh thầm nghĩ vậy, nhưng sao không thấy một bóng người nào cả, nàng hơi ái ngại về vấn đề đó.
Phía sau hậu viện là một khu rừng nhỏ trồng toàn là hoa đào với hoa đào, Tiểu Linh không thấy loài nào khác . Đại Thúc cũng thật là lãng mạng ấy chứ, trong nhà trồng toàn là hoa với hoa.
Đi được một đoạn, là tới nơi để nàng có thể tắm rửa thay quần áo mới sạch sẽ. Nó là một nơi khá yên ả, không, nơi đây chỗ nào cũng vậy mà, nàng như điên lên mất. Xung quanh được che màng thẳng tấp, không cho ngoại giới có thể nhìn thấy xung quanh, vạch ra vài bức nàng mỗ đại thúc đặt nàng trong một hồ nước nóng trong vắt rất đẹp.
Cẩn thận làm xong mọi việc thúc ấy nói với nàng:
" Tiểu Linh cô nương cứ tự nhiên, có gì cứ gọi ta, ta chỉ ở gần đây thôi".
Tiểu Linh gật gù rồi lấy làm thích với phong cành nơi này, loại màng này sao hay vậy nhỉ, từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy gì cả nhưng bên trong lại có thể nhìn thấu ra bên ngoài, thật là một nơi rất tuyệt.
Đợi đại thúc rời đi hẳn, Tiểu Linh khó nhọc đứng lên cởi bỏ y phục trên người ra, rồi ngâm mình trong dòng suối nước nóng thật ấm áp, trong suối tràn đầy cánh hoa thật thơm thật thoải mái, nàng vui vẻ cọ rửa không biết bao nhiêu lâu, cho đến lúc cảm thấy hơi lạnh mới ngừng lại, mò lên trên lấy đồ lau khô thân thể.
Điều làm Tiểu Linh muốn khóc ở đây là mỗ đại thúc cho nàng mặc y phục cổ trang, nhưng không chỉ cách mặc thế nào nên nàng khá là lúng túng. Mãi một lúc sau Tiểu Linh mới tự mình mặc xong bộ y phục lụm thụm đó một cách gọn gàn nhất có thể.
Tập ta tập tễnh bước ta khỏi khu vực hồ nước, Tiểu Linh vấp ngã, vì bộ váy áo mới trông khá là khó cho việc đi lại của nàng. Nhưng may là nàng ngã vào một vòng tay rất vững chắc, là đại thúc. Đại thúc nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.
"Sao không gọi ta giúp?''
Tiểu lí nhí trả lời sợ khi nhìn vào thúc ấy. Không biết vì sao nữa nhưng nàng cảm thấy ngại khi thúc ấy qúa tốt và chu đáo với nàng. Một điều rất lạ đi qua suy nghĩ của Tiểu Linh rồi vụt biến mất. Nó khiến nàng giật mình.